Quán lẩu cách trường mấy con phố, hơi xa nên cả nhóm bắt taxi đến đó.
Lúc ngồi trên xe, Phương Nam Chi bắt đầu hối hận. Nhưng cô chót nhận lời mất rồi, làm gì còn cơ hội đổi ý nữa.
Mười mấy phút sau đến quán lẩu, năm người họ ngồi xuống.
Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu cùng ngồi một bên, ba nam sinh ngồi ở một bên. Người phục vụ mang thực đơn đến, Hứa Nguyên Hách cầm lấy trước, viết nguệch ngoạc lên đó.
Hứa Đình Ưu bước tới cạnh anh ta, lúc thì đòi món này, khi thì đòi món kia.
Hứa Nguyên Hách nhìn cô ấy: “Em là heo hả, ăn gì mà nhiều vậy.”
Hứa Đình Ưu bất bình nói: “Chúng ta đông thế này, đã bảo là em mời khách rồi, sao anh ý kiến lắm thế.”
Hứa Nguyên Hách buông tay: “Được được, tùy em.”
Hứa Đình Ưu giành lấy thực đơn, cô ấy kiểm tra một lúc rồi nhìn về Phương Nam Chi: “Cậu ăn cay được không.”
Phương Nam Chi: “… Một chút thôi.”
“Thế thì không ăn cay quá được, sao cậu giống anh Ngật Chu vậy. Hai người ăn nồi lẩu không cay thì nếm được mùi vị gì đây?”
Nghe đến tên anh, Phương Nam Chi nhìn sang.
Lý Ngật Chu vốn đang trò chuyện với Triệu Kha, thấy vậy cũng về bên này: “Sao thế?”
Hứa Đình Ưu nói tiếp: “Em bảo nè, em thật sự không hiểu những người không ăn cay như các anh sao lại vậy.”
Lý Ngật Chu bình thản đáp: “Khỏi cần hiểu làm gì, biết tôn trọng sự đa dạng của giống loài là được.”
Hứa Đình Ưu: “…”
Phương Nam Chi hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn xuống, trong lòng thấy thật kỳ diệu.
Chỉ tình cờ không ăn cay được thôi, thế nhưng thứ cảm giác được xếp chung nhóm ấy khiến người ta vui vẻ.
“Haizz, nói chuyện nãy giờ rồi, bạn này tên gì nhỉ.” Triệu Kha hỏi.
Hứa Đình Ưu cúi đầu tiếp tục gọi món ăn, đáp lại: “Cậu ấy là bạn cùng bàn hiện tại của em, Phương Nam Chi.”
Triệu Kha: “Ồ… Bất ngờ chưa, Đình Ưu nhà mình cũng có lúc thân thiện thế này, mời cả bạn cùng bàn ăn cơm nữa.”
Triệu Kha thấy bản thân cũng khá hiểu em gái của anh em bạn bè mình, cô gái này vừa rất kiêu ngạo vừa nóng tính, bình thường cậu ta không thấy cô ấy có bạn bao giờ.
Sắc mặt của Hứa Đình Ưu thay đổi, hơi khó xử: “Sao thế, không được ạ, mắc gì anh cứ phải thấy kỳ lạ với ngạc nhiên thế. Cậu ấy giảng bài cho em, em mời cậu ấy ăn cơm thôi.”
“Giảng bài?” Hứa Nguyên Hách nhìn cô ấy: “Kiểm tra? Môn nào, em thi bao nhiêu điểm?”
Hứa Đình Ưu không giấu Hứa Nguyên Hách: “Bài kiểm tra toán hàng tuần thôi, 89 điểm.”
Hứa Nguyên Hách ngẩn người, vươn tay búng trán cô ấy: “Chưa đạt tiêu chuẩn mà em còn nói ra, không biết xấu hổ hả?!”
Hứa Đình Ưu lập tức khó chịu: “Do anh cứ khăng khăng hỏi thôi!”
“Em còn cãi à?”
“Em có cãi gì đâu?”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Lý Ngật Chu kéo Hứa Nguyên Hách xuống rồi nói: “Ăn cơm đi.”
Sau đó anh nhìn Hứa Đình Ưu: “Em cũng đừng cãi nhau nữa, bạn bè còn đang ở đây, mời họ ăn cơm đi.”
Rõ ràng Hứa Nguyên Hách mới là anh trai, nhưng lời nói của Lý Ngật Chu lại có tác dụng hơn Hứa Nguyên Hách, sau khi anh lên tiếng thì Hứa Đình Ưu không cãi nữa, đưa thực đơn cho Phương Nam Chi, bướng bỉnh nói: “Chọn món cậu thích đi.”
Phương Nam Chi nhận lấy rồi xem một lúc, cũng không gọi thêm gì, chỉ nói “Thế là đủ rồi” và trả lại cho Hứa Đình Ưu.
Cuối cùng thực đơn được giao cho người phục vụ, tám phút sau, nồi và các món ăn lần lượt bê ra.
Nhà hàng lẩu này có thể nói là quán lẩu nổi tiếng trên mạng, mùi vị không tệ, Phương Nam Chi lặng lẽ ngồi một bên, vừa ăn từ từ vừa nghe họ tám chuyện.
Đôi khi họ sẽ phàn nàn về giáo viên trong trường, có lúc lại nói về các cuộc thi thể thao, điện tử… Họ nói rất nhiều chuyện vụn vặt.
Cô nghĩ người như Lý Ngật Chu sẽ có mối quan hệ tốt với bạn bè của anh.
Sau khi ăn xong thì mọi người đứng dậy đi ra ngoài.
Mấy nam sinh hiển nhiên hiểu rất rõ Hứa Đình Ưu, họ không có ý khách sáo với cô ấy chút nào. Hứa Đình Ưu đến quầy lễ tân để tính tiền trước nên họ ra ngoài cửa để chờ.
Đối diện quán lẩu là trà sữa, Triệu Kha ăn đến mức nóng rát cả miệng, cậu ta rất muốn đi mua một cốc trà đá hoa quả ăn cho bớt cay nên lập tức kéo Hứa Nguyên Hách ở gần mình nhất đi qua đó.
Phương Nam Chi vốn đang đợi Hứa Đình Ưu ở cửa với họ, nhưng hai người kia đi rồi nên ở cửa chỉ còn lại cô và Lý Ngật Chu.
Khi bốn người họ đứng cùng nhau thì cô không cảm thấy gì, lúc này bỗng nhiên chỉ còn hai người, cô lập tức thấy mất tự nhiên.
Khẽ liếc nhìn, người bên cạnh rất cao, anh mặc đồng phục đứng đó, một tay đút túi quần, tay còn lại lướt điện thoại, đầu anh hơi cúi, ánh sáng xanh trên màn hình điện thoại khẽ hắt lên.
Một lát sau, anh cất điện thoại vào túi quần thì mới nhận ra Hứa Nguyên Hách và Triệu Kha đã mất hút.
“Người đâu hết rồi.”
Còn mỗi hai người họ nên chỉ mình cô trả lời anh được.
Phương Nam Chi ấp úng: “Họ đang ở tiệm trà sữa đối diện.”
Nghe vậy, Lý Ngật Chu nhìn sang, thấy hai dáng người quen thuộc ở phía đối diện bèn nói: “Vẫn ăn được nữa hả.”
Dứt lời, anh cũng không đi mà chỉ đứng nguyên chỗ cũ lấy điện thoại ra rồi nhìn một lần nữa.
“Ok, em thanh toán xong rồi. Ơ? Sao có mỗi hai người ở đây?” Hai phút sau, Hứa Đình Ưu từ trong tiệm đi ra.
Bấy giờ Lý Ngật Chu mới cất điện thoại, đi về phía đối diện: “Họ mua trà sữa, các em đợi một lúc nữa, anh qua đó ngó xem.”
Hứa Đình Ưu: “Ồ.”
Gió đêm nay rất lớn, vạt áo của Lý Ngật Chu bị thổi qua bên phải, lần lượt phất lên nhưng dáng người thẳng tắp của anh không bị lay động chút nào.
Phương Nam Chi nhìn bóng hình anh, cô tinh ý nhận ra anh cố ý chờ Hứa Đình Ưu ra rồi mới đi, không để cô đứng trơ ở đây một mình.
Phương Nam Chi mím nhẹ môi dưới, đôi mắt hơi nheo lại vì gió thổi, còn ngực đã nóng ran.
Biết đó chỉ là phép lịch sự như bản năng của anh nhưng cô vẫn thấy mình được tôn trọng.
Cô không hoàn toàn bị coi thường.
………
Đến tuần tiếp theo, Phương Nam Chi thường xuyên giảng đề toán cho Hứa Đình Ưu trong giờ tự học buổi tối hoặc thời gian ngoại khóa, Hứa Đình Ưu thỉnh thoảng mời cô đi ăn hoặc mang đồ uống cho cô.
Họ chưa có nhiều tiếng nói chung nhưng mối quan hệ giữa hai người đã cải thiện rất nhiều.
Chiều nay, lúc tan học, Hứa Đình Ưu cất sách vở rồi nói: “Hôm nay mẹ tớ bảo tớ về ăn cơm.”
Ý là hôm nay cô ấy không thể mời cô ăn cơm.
Phương Nam Chi thấy rất xấu hổ khi được cô ấy mời vài bữa cơm rồi, cô vội nói: “Thế cậu nhanh quay về đi.”
Hứa Đình Ưu: “Cậu không về hả?”
“Hôm nay đến lượt tớ trực.”
“Ồ, thế tớ đi đây.”
Mỗi lớp sẽ được thay phiên nhau quét dọn một số khu vực nhất định trong trường, tuần này đúng lúc đến lượt lớp cô quét dọn khu vực vườn hoa sau trường, ngày nào lớp cũng phân ba học sinh ở lại quét dọn sau giờ học.
Hôm nay là phiên của Phương Nam Chi, cùng nhóm với cô là Chương Lam Lam và một bạn học sinh khác.
Sau khi các bạn học lần lượt ra về, Phương Nam Chi lấy dụng cụ cuối lớp, chuẩn bị xuống cầu thang đi đến vườn hoa sau trường.
“À, tôi đi WC đã nhé, cậu mang chổi xuống tầng giúp tôi được không.” Chương Lam Lam đi ngang qua, giọng điệu dò hỏi nhưng lạnh lùng.
Phương Nam Chi biết dạo này Chương Lam Lam đang xa lánh và lạnh nhạt với cô, nhưng cô không muốn rước phiền phức, mang thêm cây chổi cũng chẳng sao nên cô nhẹ nhàng đồng ý.
Chương Lam Lam ra khỏi lớp học, nam sinh quét dọn cùng hôm nay cũng lười biếng đi tới: “Này, bạn béo, tôi cũng đi WC, bạn xuống trước đi nhá.”
Chuyển từ “con” thành từ “bạn” chẳng khiến cách xưng hô này trở nên đáng yêu chút nào, vì nó vẫn còn sự mỉa mai.
Phương Nam Chi vốn nghĩ mình đã học ở đây hơn một tháng, mặc dù cô ít giao tiếp gần gũi với mọi người thì kiểu xưng cô mà cô nghe thấy nhiều nhất cũng là “Này”, nhưng dù sao cũng không giống kẻ bắt nạt cô ở trường cũ, nơi đây không có ai đặt biệt danh nào khác cho cô cả.
Cô gần như quên mất mình đã từng bị bắt nạt ở trường như thế nào.
Nhưng lúc này hai chữ “mập mạp” mà nam sinh buột miệng thốt ra đã kéo cô về quá khứ ngay lập tức. Tiểu mập mạp, béo múp, lợn béo… Cứ như là ở trường đó cô không có tên vậy.
Lúc trước bà nội từng bảo cô không cần quan tâ m đến những học sinh hư hỏng nghịch ngợm đó, chỉ cần học tập tốt là được.
Nhưng… Dù có bỏ qua thế nào thì thiếu nữ tuổi dậy thì luôn có lòng tự tôn, chỉ là giấu nhẹm vào đáy lòng, vờ như không thèm bận tâm mà thôi.
Thế nên khi học cấp hai, cô nhận ra mình đã gầy đi một chút nên mới vô tình hoặc cố ý ăn ít cơm hơn, thậm chí còn ăn uống điều độ để giảm béo, cố gắng đẩy nhanh tiến độ của mình.
Tuy nhiên có lần vì hai ngày chưa ăn cơm nên cô té xỉu ở nhà, hôm đó cô khiến bà nội sợ hết hồn, lúc tỉnh lại thì cô đã thấy bà nội khóc đỏ cả mắt… Thế là cô thề sẽ không bao giờ ăn kiêng nữa.
Sau đó, do học hành bận rộn, áp lực quá lớn nên cô cũng tập trung vào sách vở bất chấp ngoại hình của mình.
Bây giờ tâm trí cô vẫn đặt trong việc học hành, có một số chuyện vẫn như lúc trước, nhưng cô chỉ giấu trong lòng, giả vờ không thèm để ý.
Phương Nam Chi đi một mình đến vườn hoa đằng sau trường, cuối thu, lá cây rụng đầy đất, khi cô dẫm lên, tiếng răng rắc vang lên như tiếng xương bị gãy.
Mười lăm phút trôi qua, hai người kia bảo đi WC mà giờ vẫn chưa có ai tới cả.
vườn hoa phía sau trống không, chỉ có một mình cô.
Phương Nam Chi cúi đầu quét những chiếc lá rơi, lặng lẽ vô cùng.
Rõ ràng là không muốn để tâ m đến nó, nhưng suy nghĩ tự an ủi bản thân rằng “Mọi thứ vẫn ổn” ngay lập tức sụp đổ.
Tại sao luôn là cô?
Tại sao chỉ mình cô không được yêu mến?
Tại sao những người đó chỉ biết bắt nạt cô?
Là do cô chưa đủ tốt, hay bởi ngoại hình không ưa nhìn của cô.
Thế nên, đó là do lỗi của cô sao.
Cô đáng bị trở thành người tàng hình, không bao giờ được nhớ đến hay sao.
Chắc vậy rồi.
Phương Nam Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén thứ nóng ran trong mắt.
Nhưng cô không làm được, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô giơ tay lau một chút.
Rắc, rắc…
Đằng sau vang lên âm thanh lá rụng bị dẫm, có người đi ngang qua.
Cô lập tức quay đi, cô không muốn người khác thấy dáng vẻ bây giờ của cô.
“Phương Nam Chi?”
Người vừa đi qua bỗng nhiên gọi cô.
Một giọng nói quen thuộc, từ tốn, trong veo… Như thể dòng suối chảy thanh mát, như là nốt nhạc trên dương cầm, cũng giống như lực hấp dẫn khiến người ta không thể không ngoái đầu lại nhìn.
Mà người nọ vừa nhìn thấy cô quay đầu, để lộ đôi mắt đỏ ửng thì hơi sửng sốt, ngay sau đó liền đi vài bước đến chỗ cô.
Gió thổi cuốn chiếc lá đi, trong lúc hoảng hốt, Phương Nam Chi chỉ thấy nắng chiều hắt lên khuôn mặt tuấn tú sáng sủa và ấm áp đó.
“Có cần anh giúp không.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ
Chương 6
Chương 6