3.
Khi tôi lên trung học, có một gia đình đã chuyển đến đối diện nhà tôi. Gia đình họ có hai người con trai, anh trai lớn tên Thịnh Chu hơn chị em tôi hai tuổi, tuy ít nói nhưng rất cẩn thận. Còn em trai anh ấy là Thịnh Lãng, lớn hơn chị em tôi vài ngày tuổi. Anh là một người rất tỏa sáng, nhất là lúc cười rộ lên. Trông thật đẹp mắt!
Sau khi bọn họ chuyển đến đây, ba đã ngừng đưa chị em tôi đến trường. Chị gái tôi muốn đi học một mình, vừa vặn có hai cậu con trai nhà bên đi cùng. Nhờ vậy, ba tôi đã thả lỏng hơn một chút, nhưng tôi biết ông đã bí mật đi theo chúng tôi nửa tháng.
Thịnh Chu phải cố tình đi chậm lại, chị gái tôi mới đuổi kịp, trong khi Thịnh Lãng vừa đi vừa nghe nhạc với vẻ mặt bất cần đời. Vì thế, tôi đã lén nhìn anh thêm vài lần, nhưng đã bị Thịnh Lãng đã phát hiện, đôi mắt khẽ cong lại. Anh tháo một bên tai nghe, nghiêng đầu hỏi tôi:
"Em gọi anh sao?"
Tôi nhanh chóng cúi gằm mặt xuống, rồi lắc đầu phủ nhận. Đột nhiên tôi cảm thấy trong lỗ tai hơi ngứa. Hóa ra, là anh đã đeo tai nghe cho tôi.
"Chúng ta học chung khối, cùng nghe đi."
Trong tai truyền đến một đoạn ghi âm bằng tiếng Anh trong sách giáo khoa. Tôi sửng sốt, lông mi bất giác rũ xuống. Tôi không thích tiếng Anh. Tại sao trên đời còn có kiểu người đi đường vẫn phải nghe bản ghi âm tiếng Anh?
Nghe hết bản ghi âm trên đoạn đường này đã đủ thống khổ rồi. Thật không nghĩ tới, từ hôm nay Thịnh Lãng sẽ đưa tai nghe cho tôi mỗi ngày, tôi nói muốn nhìn chị gái, anh đã nói:
"Anh Thịnh Chu đã nhìn thay rồi, em đừng lo lắng về chị gái."
Không quan tâm đến chị gái là suy nghĩ thầm kín và ích kỷ nhất mà tôi từng có. Tôi chưa từng làm như vậy, nhưng tôi đã nghĩ đến. Những câu nói bay bổng của Thịnh Lãng, trong khoảnh khắc dường như đã chạm đến trái tim tôi. Như bị thôi miên, tôi đã vươn đầu ngón tay ra nhận lấy tai nghe.
Nhưng cảm giác tội lỗi cứ dâng trào trong lòng, chèn ép tôi đến mức không thở nổi.
"Học tiếng Anh phải nghe nhiều và rèn khả năng giao tiếp. Em không thể học rập khuôn, suốt ngày cắm mặt vào sách giáo khoa.."
Thịnh Lãng thì thầm vào tai tôi rằng anh đang trong thời kỳ vỡ giọng. Giọng nói của anh sẽ không được dễ chịu cho lắm, vì vậy mỗi lần nói, anh đều cố tình nói chậm lại, kiểm soát giọng nói của mình, giống như bí thư đang phát biểu trong hội nghị. Tôi nghe xong phì cười, anh lập tức dừng lại, mím môi, trên mặt nổi lên màu hồng nhạt.
Một ngày nọ, Thịnh Lãng sang lớp tìm tôi rồi đưa cho tôi một cuốn sách bài tập, nhưng một câu anh cũng không nói với tôi.
Trong sách bài tập là những kiến thức trọng tâm anh đã tổng hợp, cũng như phương pháp học của anh.
Tôi nhớ rằng bài thi tiếng Anh của Thịnh Lãng từng đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tuyển sinh. Nhưng tiếng Trung của anh không được tốt nên đã kéo tổng điểm của anh xuống vị trí thứ mười.
Buổi tối, sau khi tan học, tôi bước đến cạnh anh và thấp giọng cảm ơn. Anh nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, chỉ "ừ" một tiếng.
Lúc này tôi còn chưa ý thức được có chuyện gì, những ngày sau đó, Thịnh Lãng đều âm thầm đưa tai nghe cho tôi. Lúc phát hiện ra Thịnh Lãng không muốn nói chuyện với mình, tôi đã rất lo lắng.
Tại sao anh không muốn nói chuyện với tôi nữa? Anh ghét tôi sao? Phải chăng tôi đã làm gì khiến anh tức giận?
Anh đối xử với tôi rất tốt, tôi không muốn anh ghét tôi.
Nhưng tôi rất nhát gan, không dám chủ động hỏi anh.
Để cảm ơn Thịnh Chu, Thịnh Lãng đã đưa tôi và chị gái đi học, ba mẹ tôi đã mời gia đình họ sang ăn tối. Trên bàn ăn, tôi và Thịnh Lãng ngồi đối diện nhau, nhưng anh không nói một tiếng, cũng không nhìn tôi.
Ba đang nói chuyện với chú Thịnh, còn mẹ vừa nói chuyện, vừa gắp thức ăn cho chị, để chị không phải đứng dậy.
Tôi nhai cơm trong bát như nhai sáp.
"Thẩm Thiến, em muốn ăn gì?"
Chợt, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe. Lúc tôi nhìn sang Thịnh Lãng, chỉ thấy vành tai anh đỏ bừng.
"Ở đây em không với tới, có muốn ăn gì không?"
Ba mẹ cũng hỏi tôi muốn ăn gì, nhưng tôi không muốn họ lo lắng về điều đó nên thường lắc đầu.
Nhưng lần này, tôi nhìn thấy đĩa tôm trước mặt anh. Tôi muốn bắt chuyện với anh nên đã nói: "Em muốn ăn tôm."
Mẹ không muốn tôi làm phiền người khác nên bà liếc tôi một cái rồi nói: "Để mẹ gắp cho, con cứ ngồi đấy".
Tôi cúi đầu, gật một cái, tôi chỉ muốn nói, tôi có thể tự làm được. Thịnh Lãng lập tức đứng dậy, khom người bưng đĩa rau cần trước mặt tôi đi, rồi đặt đĩa tôm xuống, đĩa sứ va vào mặt bàn thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tôi cảm giác được mình đang run lên, trong nháy mắt cả người tôi tê dại.
Dì Chu đang trách anh không lịch sự, nhưng tôi không nghe thấy.
Chỉ có âm thanh lanh lảnh kia lọt vào tai tôi, thật chói tai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Nữ Phụ
Chương 3
Chương 3