DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã À, Chia Tài Sản Nào!
Chương 3: 3: Nhất Quyết Ly Hôn


Về tới nhà Thẩm Lạc Ngưng thấy Âu Mạc Thiên Vũ đang ngồi trên so fa ngay phòng khách nhưng cô cố ý không nhìn thấy rồi đi lướt qua luôn.

Âu Mạc Thiên Vũ nhìn theo bóng dáng Thẩm Lạc Ngưng đâm chiêu suy nghĩ.

Hôm nay Thẩm Lạc Ngưng bị cái quái gì thế?
Mới sáng mà đã đòi ly hôn rồi tới cách ăn mặc lời nói cũng thay đổi thật lạ!
Thẩm Lạc Ngưng đi vào căn phòng của mình bỏ đồ mới mua vào tủ.

Lục lội các tủ khác xem còn một đồng xu nào không.

Bây giờ cô phải mau chóng rời khỏi đây mới được càng nhanh càng tốt mà trước khi đi thì Thẩm Lạc Ngưng phải lấy thật nhiều tài sản mới được.

Hahahaha.

Nghe nói rằng Âu Mạc Thiên Vũ là giám đốc công ty tập đoàn lớn mà nếu chia cho vợ cũ một nửa tài sản chắc cũng chả nhằm nhò gì đâu nhỉ?
Thẩm Lạc Ngưng vừa đứng nhìn vào gương vừa tự khen rằng mình rất thông minh khi nghĩ ra sáng kiến đó.

Nhưng không phát hiện rằng Âu Mạc Thiên Vũ đang đứng ngoài cửa nhìn vô.


Đôi mắt đen láy như chim ưng của anh chỉ chuyển động nhẹ thì cũng trở về vị trí rồi Âu Mạc Thiên Vũ bước đi.

Vừa đi Âu Mạc Thiên Vũ vừa nói chuyện với ai" Điều tra cho tôi về Âu phu nhân đã làm gì trong mấy ngày qua" giọng nói ra lệnh đầy uy lực của Âu Mạc Thiên Vũ vang lên.

Anh phải tìm cho ra lí do tại sao cô lại thay đổi như vậy mới được.

Thẩm Lạc Ngưng đi dạo xung quanh khuôn viên nhà thấy cũng chả có gì khác biệt.

Cô bây giờ còn chả tin là mình đã xuyên về hai năm về trước rồi thật khó hiểu.

Nếu đã cho cô xuyên thì phải xuyên về lúc chưa kết hôn kìa như vậy thì mới khiến cho cô bớt hối hận vì những chuyện mình đã làm.

Nhưng cũng chả sao cả dù gì bây giờ thay đổi cũng chưa muộn mà.

Đi dạo xung quanh xong thì cô đi vào nhà do thấy cũng tối rồi.

Trong nhà chả thấy hình dáng của ai cả chắc người giúp việc thì đi về rồi còn Âu Mạc Thiên Vũ thì chắc đang trong thư phòng nghĩ rằng Âu Mạc Thiên Vũ chưa ăn gì cô vô thức bước vào phòng bếp làm đồ ăn cho Âu Mạc Thiên Vũ như suốt mấy năm cô vẫn làm nhưng cô lại ngừng lại!.

Quên mất cô và Âu Mạc Thiên Vũ sắp ly hôn rồi mà làm vậy để làm gì chứ!
Nếu anh ta có chết đói cũng đâu liên quan gì đến cô.

Lấy suy nghĩ như vậy cô tự làm cho mình một món gì đó ăn rồi lên phòng không quan tâm đến Âu Mạc Thiên Vũ.

Âu Mạc Thiên Vũ vừa làm việc vừa lâu lâu lại nhìn đồng hồ.

Bây giờ đã gần 5 giờ chiều mà chưa thấy Thẩm Lạc Ngưng đem đồ ăn lên đây nhỉ?
Đừng nói là do sắp ly hôn nên định bỏ đói anh đấy nhá.

Âu Mạc Thiên Vũ đứng dậy đi xuống phòng bếp.

Đúng như anh nghĩ thật phòng bếp thì tối hui đi lại gần thì chả có một món gì hết.


Quả thật độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.

Chưa ly hôn mà đã bỏ đói mình nếu như mai mốt ly hôn rồi không biết sẽ xem mình ra cái quái gì nữa chứ.

Với cái suy nghĩ của Âu Mạc Thiên Vũ anh vừa nghĩ vừa nhíu chặt mày chả muốn nghĩ tới nữa.

Âu Mạc Thiên Vũ tự đi làm một món ăn đơn giản để lót dạ chứ không suy nghĩ về người đàn bà ác độc đấy nữa.

Thẩm Lạc Ngưng trên phòng vừa bấm điện thoại vừa hắt xì liên tục.

Không lẽ có tên nào to gan dám nói xấu mình sao?
9 giờ tối bây giờ trời đang rất lạnh nằm đắp một cái mền thôi mà còn cảm thấy lạnh vậy mà Thẩm Lạc Ngưng lại chỉ nằm một mình trên chiếc giường rộng khổng lồ này chứ.

Vừa định ngồi dậy thì có tiếng mở cửa phòng ra
Không cần mở mắt cô cũng biết đó là ai
Bóng người cao lớn cũng với mùi hương bạc hà nhè nhẹ quen thuộc này làm cho cô nhớ những lần cô phải nằm đợi anh đi làm về.

Chỉ một mình cô đơn độc nằm trên chiếc giường nhưng khi anh về lại giả như mình ngủ rồi.

Thật ngu ngốc!
Vì yêu mà cô làm tất cả hy sinh mọi thứ nhưng chỉ đổi lại sự lạnh nhạt thờ ơ của anh khiến Thẩm Lạc Ngưng bây giờ chả hy vọng về Âu Mạc Thiên Vũ nữa.

Thẩm Lạc Ngưng chỉ mong mình mau chóng ly hôn rồi chuyển đến một nơi khác sống một cuộc sống không cần đợi chờ hy vọng về ai nữa.


Chỉ cần đơn giản là vậy là được rồi.

Âu Mạc Thiên Vũ nhẹ nhàng nằm lên giường.

Từ lúc anh vào tới bây giờ tiếng động cũng chả có lớn gì anh làm gì cũng thật trầm lặng như cách cô đợi anh một cách thầm lặng mà không phải mong là anh biết mà chỉ là đợi để yên tâm thôi.

Âu Mạc Thiên Vũ vẫn chưa ngủ nằm ngửa mặt lên trần nhà như đang suy nghĩ về một điều gì đó.

Cả hai nằm trên một chiếc giường nhưng lại mang hai suy nghĩ khác nhau.

Sáng hôm sau, trời đã đỡ lạnh hơn tối qua nhưng những hạt sương vẫn còn đọng lại trên lá.

Từng dãy đám mây bòng bờn trôi, những chú chim chao lượn như đang hót líu lo đón chào ngày mới tất cả tạo nên khung cảnh thật nên thơ
Nhưng những gì trong nhà Âu Mạc Thiên Vũ lại khác hẳn.

Rất im lặng chả có tiếng động gì lớn chả có tiếng cười mà chỉ có sự yên tĩnh như vậy thôi.


Đọc truyện chữ Full