Hôm nay là lần đầu tiên anh ta được ăn món này, khiến cả người anh ta có cảm giác như muốn bay lên, lúc này lỗ chân lông vẫn còn đang hưng phấn.
“Rất đắt tiên.” Lâm Vũ Chân không kìm được mà cười: “Nhưng mà chắc gia đình anh vẫn kham được đấy.”
Cô rót cho Lance một ly nước, anh ta vội nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn.”
Anh ta không ngờ cô gái trước mắt này lại dịu dàng như vậy, nhất cử nhất động đều khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng sao Giang Ninh đứng ở bên cạnh Lâm Vũ Chân thì cứ tạo ra cảm giác như trên người viết ra mấy chữ “muốn sống chớ gần.”
“Ăn cũng ăn rồi, hết cũng hết rồi, người bạn à, anh nên ra ngoài đi.” Giang Ninh thật đúng là không khách sáo: “Có người muốn giết anh, nếu anh vẫn ở chỗ tôi, vậy người khác không có cơ hội đâu.”
Mặt của Lance đỏ lên, thật sự không thích nghe Giang Ninh nói chuyện.
“Anh tự tin thật.”
Anh ta cắn răng hỏi: “Ý của anh là, nếu tôi ở đây, không có ai có thể giết tôi được?” ‘Sao lại không?” Giang Ninh đưa tay ra: “Hoặc là anh trả phí bảo vệ cho tôi, hoặc là mời anh ra ngoài, đừng quấy rầy hai người chúng tôi. Chúng tôi đang hẹn hò đấy.”
Người Lance run lên, thật sự là giận dữ.
Nhưng anh ta đã ăn uống no đủ rồi, thỉ phải coi trọng phong độ thân sĩ của bản thân.
Anh ta nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, không để ý tới Giang Ninh, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân, khẽ cúi người: “Cảm ơn sự khẳng khái của cô, hẹn gặp lại.
Nói xong, anh ta quay người đi ra ngoài.
Anh ta cũng lười hỏi lại Giang Ninh, xem làm thế nào mà phát hiện ra có người hạ độc. Sự tự tin của người này, thật sự có thể gọi là cuồng vọng!
Lance đi tới cửa, lại quay đầu lại gật đầu với Lâm Vũ Chân, nếu nói là lễ nghị, vậy một chút cũng không thiếu được.
Đóng cửa lại, Lâm Vũ Chân nghiêm túc nhìn Giang Ninh một cái, lại nhìn thoáng qua món mì ăn liền mà Lance đã ăn hết không chừa lại gì, chỉ kém chưa nhai luôn cả hộp thôi.
“Nếu đưa anh ta đến thủ đô ăn thử thức ngon, chỉ sợ anh ta sẽ rơi vào tay giặc!” Cô không kìm được mà nói.
“Thằng nhãi chưa từng gặp!” Giang Ninh nở một nụ cười: “Nghỉ ngơi đi, anh đi giải quyết.”
Lúc này, bên ngoài cửa.
Lance không kìm được mà li3m li3m đầu lưỡi, vẫn còn nhớ lại hương vị vừa chua vừa cay ban nấy.
“Tra ngay cho tôi.” Anh ta mở miệng nói.
“Dạ. Ngài Lance, tôi lập tức gửi thư cho gia tộc ngài ngay, tìm ngay thông tin của hai người họ…”
“Tôi muốn anh tra cho tôi, cái món ban nấy tôi vừa ăn là gì.’ Lance nhíu mày. Ai bảo các người đi điều tra người †a chứ?
“Ăn ngon quá!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 2211
Chương 2211