DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 2202

Phương Ngân rất trực tiếp lấy một cái bình nhỏ ra từ trong bóp tiền: Một tuần dùng một viên, có thể giảm bớt một ít. Tất nhiên thứ này không phải thuốc giải.”

Đó là tương đương anh ta thừa nhận mình đã hạ độc Cát Mê!

Cát Mễ nghiến răng, cả người đều trở nên run rẩy.

Nhưng ông ta không phát tác, cũng không há miệng mắng để trở mặt với Phương Ngân. Ông ta bình tĩnh nhận lấy cái lọ, lấy một viên ra nhét vào miệng, ngửa đầu nuốt xuống.

“Hắn tôi nên cảm ơn ngài Phương Ngân đàng hoàng vì ngài đã giúp tôi giảm bớt đau đớn?”

Sau khi nuốt thuốc xuống xong, chỉ  một chút thôi, ông ta đã có cảm giác thoải mái.

Cát Mễ nheo nheo mắt: ‘Giang Ninh đang ở trên chuyến du thuyền chở khách này. Ngài Phương Ngân, nếu ngài muốn gặp cậu ta, tôi có thể sắp xếp.”

“Không cần.”

Phương Ngân nói: Sớm muộn gì chúng tôi cũng gặp mặt thôi, bây giờ vân chưa phải lúc.”

Nói xong, anh ta lại nhìn Cát Mễ: “Ông nói xem, trong số những người đến đây lần này, người có thể có liên quan hay tìm kiếm quyền phổ, cụ thể là ai?

Mục đích anh ta đến là vì bàn chuyện quyền phổ.

Giống như Giang Ninh vậy, chắc chắn là không phải đến vì nhân tài gì hết, mà mục đích của anh cũng là chuyện Cực Đạo quyền phổi “Bây giờ tôi không có cách nào khác để nói anh biết.”

Cát Mễ cũng lắc đầu, cười lạnh một tiếng: “Thời cơ chưa đến.”

Ông ta thấy Phương Ngân nhìn chăm chằm mình, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, sát khí ẩn hiện, thái độ của ông ta vần là không thành vấn đề.

“Dù có nói với anh, anh cũng không lấy được. Cái vỏ kia của anh cũng vô ích thôi.

Muốn chém giết trực tiếp à? Vậy ai sẽ mang theo quyền phổ trên người chứ? Dù có bắt cóc uy hiếp, thì đối với thế lực lớn của thế giới thứ ba, tiết mục này có thể thấy nhưng không trách được.

Trước nay bọn họ cũng sẽ chưa từng khiến một ai đó có ảnh hưởng thật lớn đến với gia sản dòng họ. Dù là có vài người chết, cũng sẽ không có ai gây ra ảnh hưởng gì lớn với người trong gia tộc.

Nhưng với gia tộc của chính Cát Mễ, với gia tộc của ông ta, mạng của ông ta cũng chỉ là râu ria. Nếu muốn sống, ông ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Muốn có được quyền phổ, anh ta có thể nghe theo tôi.”

Cát Mê nói không hề khách sáo: ‘Dù anh có bỏ độc tôi cũng không có ý nghĩa gì.”

Ông ta chậm rãi ngồi xuống, tựa người vào sô pha, hơi ngẩng đầu lên, trông nào có giống người bị bỏ độc để bị uy hiếp?

Người có thể lăn lộn đến thân phận địa vị thấy này như ông ta, tất nhiên rất rõ, rằng nếu ông ta khúm núm với Phương Ngân, để anh ta nhào nặn, vậy đó mới là ông ta thật sự xong đời.

Đánh gia giữa cường giả và cường giả, có đôi khi chỉ trong một giây mà thôi.

Tuy là ông ta không có năng lực gì, nhưng ở trên thương trường, ông ta vẫn là cường giả, có khí thế mạnh mẽ của chính ông tai Cát Mễ nhìn Phương Ngân, hai người bốn mắt nhìn nhau. Giữa khí thế này, ông ta không hề khiếp nhược chúng nào, dù ông ta đã trúng kịch độc.

Đọc truyện chữ Full