Tôi không ngờ Lâm Mặc vẫn chưa rời đi.
Vừa mới qua giờ tan làm, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ: "Hứa Hủ, anh Lâm Mặc đây. Em tan làm chưa, buổi tối ăn chung với nhau đi?”
“Như vậy hình như không ổn lắm.” Giọng tôi do dự.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng.
“Có chuyện gì sao?” Tôi không tỏ vẻ nhiệt tình trên cương vị đối tác làm ăn mà dùng giọng điệu hững hờ, xa cách: “Nếu là về công việc, anh có thể liên lạc trước với trợ lý Hà Tinh Tinh của tôi.”
“Hai ta cũng mấy năm không gặp.” Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng tha thiết: “Xem như bạn cũ gặp mặt ôn lại chuyện xưa một chút, được không?”
"Được, vậy thì cùng nhau uống cà phê đi." Giọng tôi dịu đi đôi chút: "Cách công ty tôi có quán cà phê Đom Đóm, anh đến đó đợi tôi."
"Vậy lát nữa gặp." Lâm Mặc cúp điện thoại.
Tại quán cà phê Đom Đóm, tôi và Lâm Mặc ngồi đối diện nhau, nhìn người phục vụ cẩn thận bưng hai cốc cà phê đen lên.
Lâm Mặc cảm thán: "Anh nhớ trước đây em luôn chê cà phê đen đắng, chỉ thích uống latte, còn cho thêm rất nhiều đường.""
Tôi ngẩng đầu nghênh tiếp tầm mắt đánh giá của hắn, hờ hững đáp: "Con người ai cũng sẽ thay đổi."
"Phải, em thay đổi rất nhiều, trở nên xinh đẹp hơn." Hắn nhìn tôi chăm chú: "Cũng tự tin hơn nhiều."
"Anh Lâm, anh cũng thay đổi không ít." Tôi tâng bốc lại hắn: "Trở nên thành thục hơn rất nhiều, cũng có sự cuốn hút của người đàn ông thành đạt."
Tôi không định cho Lâm Mặc cơ hội kết thân. Những lời xã giao nghiêm chỉnh nói từ nãy đến giờ càng kéo xa khoảng cách giữa tôi và hắn.
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, muốn biết tiếp theo hắn sẽ kết thúc câu chuyện như thế nào. Dù tôi không còn oán giận hắn nhưng nếu muốn trở thành "bạn cũ" như lời hắn nói thì rất xin lỗi, tôi không làm được.
Quả nhiên, hắn không phải chỉ đến ôn lại chuyện xưa. Chiếu lệ trò chuyện mấy câu, hắn liền mở ba lô, lấy một túi quà ra đưa cho tôi.
Tôi mở túi quà ra, thấy bên trong là một chiếc khăn quàng cổ tơ tằm với logo xa xỉ và một tấm thẻ mua sắm của một cửa hàng.
Tôi trả cho hắn túi quà: "Anh làm gì vậy?"
"Thành ý của một người bạn cũ mà thôi." Hắn ấn tay tôi xuống, mặt đầy rạng rỡ: "Em nhất định phải nhận đấy nhé."
"Anh đang hoài nghi lần cạnh tranh này không công bằng hay là không tự tin về bản thân?" Tôi lạnh nhạt hỏi.
"Trời ơi, không phải… Anh không có ý đó." Hắn sốt ruột giải thích: "Đây là quy củ trong nghề, hai ta đều hiểu mà."
"Lâm Mặc," tôi nghiêm túc trả lời: "Tôi biết trong xã hội này đầy rẫy quy tắc ngầm, trong công việc càng không thiếu những hành động trao đổi lợi ích trong tối. Nhưng tôi chỉ muốn cố gắng duy trì sự công bằng, liêm chính, sinh thời không phụ lòng nhiệt tình và chân thành khi giữ chức vụ này.”
“Nếu anh cho rằng tôi không nhận lễ vật thì sẽ khiến anh cạnh tranh thất bại, sau đó gây khó dễ cho công việc của anh, vậy thì anh sai rồi. Hoặc là anh cho rằng tôi nhận lễ vật thì sẽ nhớ lại tình xưa, trở thành hậu phương của anh ở phía đối tác, vậy thì càng sai."
Nói đoạn, tôi ném túi quà cho hắn, đứng dậy rời đi.
"Hứa Hủ, em vẫn hận anh, đúng không?" Lâm Mặc thấp giọng hỏi sau lưng tôi.
"Cho nên," tôi xoay người nhìn hắn, cười lạnh: "Anh đang lo lắng tôi dùng việc công trả thù riêng?"
"Anh không có ý đó." Hắn lo lắng bất an nhìn tôi, biểu cảm áy náy: "Xin lỗi em nhiều, Hứa Hủ."
"Rõ ràng có rất nhiều chuyện không cần làm phức tạp lên như vậy. Tài năng của anh rất rõ ràng, anh chỉ cần kiên trì làm đúng việc, cứ cố gắng thì nhất định sẽ có thành quả." Tôi thở dài: "Anh không cần nói xin lỗi với tôi. Anh không nợ tôi bất kỳ thứ gì, cho dù trước kia có thì tôi cũng buông bỏ lâu rồi."
Có người từng nói, cuộc sống đối đãi không công bằng với ai thì sẽ trả lại hết thảy bằng một phương thức khác.
Cũng như năm đó, hắn coi Đường Hiểu như vàng ngọc, vứt bỏ giày cũ là tôi, hôm nay đâu lại hoàn đấy.
Nghe nói sau khi ly hôn với hắn, Đường Hiểu nhanh chóng gả cho một gã nhà giàu, đã sinh con dưỡng cái. Còn hắn năm nay đã gần bốn mươi mà vẫn cô đơn lẻ bóng như cũ.
Mà tôi – một đứa tùy tùng bị hắn giẫm đạp xưa kia, giờ đây đã đạt được vài thành tựu trong công việc.
Thời khắc này, hắn vốn ỷ thế hiếp người nhưng đứng trước mặt tôi cũng chỉ có thể khom lưng uốn gối, ân cần lấy lòng.
Về phần tôi chưa từng nhận được tình yêu và sự đối xử tử tế khi ở bên hắn, tôi tin rằng sau này sẽ có một người khác dùng phương thức của riêng mình để bù đắp cho tôi.
Trong suy nghĩ muôn vàn, tôi nghe thấy Lâm Mặc do dự hỏi: "Vậy lần cạnh tranh này..."
"Yên tâm đi, tuần tới tôi sẽ giao cho trợ lý Hà Tinh Tinh gửi hợp đồng cần ký cho anh. Tôi tin tưởng năng lực làm việc của anh, công việc về sau còn cần anh quan tâm nhiều hơn. Hy vọng lần hợp tác tiếp theo của chúng ta có thể đem lại lợi ích cho cả đôi bên."
Nói xong, tôi để lại cho Lâm Mặc một bóng lưng phóng khoáng. Giày cao gót giẫm trên sàn đá cẩm thạch, phát ra những âm thanh xuôi tai.
Đẩy cửa ra, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, tôi thấy A Lệ đang đứng ngoài cửa quán đợi tôi.
Ở đằng sau, Lâm Mặc yên lặng nhìn chăm chú.
Tôi mỉm cười tiến lên, khoác cánh tay A Lệ: "A Lệ, chúng ta đi thôi."
Đúng vậy, trước khi đến nơi hẹn, tôi đã gửi tin nhắn bảo A Lệ nửa tiếng sau đợi tôi ở trước cửa quán cà phê.
"Chúng ta đi đâu?" A Lệ hỏi.
"Đi ăn cơm, ăn xong thì đi xem phim." Tôi cười khúc khích đáp.
"Xem phim xong thì đi đâu tiếp?" A Lệ lại hỏi.
"Xem phim xong thì về nhà..." Tôi kéo dài giọng: "Hoàn thành nốt chuyện lần trước hai ta chưa làm xong."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạt Dẻ Và Chanel
Chương 6
Chương 6