DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 134: 134: Nhà Trẻ


Rời khỏi quán bar cô không vội quay về biệt thự mà chạy đi mua vài lon bia sau đó láy xe ra vùng ngoại ô chọn một con đường vắng rồi dựng lại.
Hạ mui xe xuống, khui một lon bia ra uống, từng làng gió đêm cứ thổi qua mái tóc làm nó rối tung nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Đời người đúng là có nhiều thứ không thể nào ngờ đến, người tưởng chừng đã chết vậy mà đã quay lại, đáng lẽ ra cô phải vui mừng nhưng đến cuối cùng muốn cười cũng không cười nổi.
Cảm thấy gió đêm hơi lạnh và có vài con muỗi đang ve vãn mình nên cô đóng mui xe lại rồi chạy về biệt thự.
Mấy ngày sau.
Trong lúc đang ăn sáng thì Diệp Tử Kiệt từ ngoài cửa đi vào, tay còn dắt theo một bé gái tầm 12 tuổi:
"Chào bà chị, em về thăm chị nè"
"Nhóc bớt lại đi, bà đây nổi hết cả da gà rồi.

Mà bé gái này là ai vậy, nhóc định nuôi vợ từ bé hay gì"
"Chị ăn nói đàng hoàn lại đi, trong lúc làm nhiệm vụ em vô tình gặp được cô bé này, thấy cô bé không nơi nương tựa, không chổ ở nên em mới dẫn về đây"

"Này, em định biến nhà chị thành nhà trẻ đấy à"
"Nhà chị rộng thế này nên thêm một người ở nữa thì cũng không là vẫn đề gì lớn"
"Hết nuôi một đứa em trai lớn khôn bây giờ lại đến một đứa em gái, haiz...!mình đúng là có số nuôi trẻ mà"
"Chị nuôi em hay là quăn em cho đám người kia huấn luyện, trên thế gian này em chưa thấy ai nuôi trẻ mà lại sung sướng như chị"
"Em không khịa chị thì chết à"
"Là chị nói em nuôi vợ từ bé trước"
"Đúng là thằng nhóc tâm cơ"
"Em đâu bằng chị"
"Được rồi, tạm thời cứ để con bé ở lại đây"
Nói với Diệp Tử Kiệt xong rồi thì cô quay qua nhìn bé gái rồi lên tiếng:
"Em tên gì vậy"
Đứa bé gái kia vừa thấy cô nhìn mình thì sợ hãi trốn sau lưng anh trai họ Diệp rồi len lén nhìn cô mà lên tiếng:
"Em không có tên"
"Nhóc không đặt tên cho bé à"
"Em không giỏi đặt tên cho lắm, chị đặt đi"
"Nhìn mặt cô bé này trong khá dễ thương, sau này cứ gọi là tiểu Khả Ái đi"
"Khả Ái, nghe sến súa quá"
"Vậy em đặt đi"
"Em thấy tên đấy nghe rất hay"

"Xì, thằng nhóc này đúng thật là...!"
"Chị ăn sáng xong chưa, em có chuyện muốn nói riêng với chị"
"Sắp xong rồi, hay là em lại đây ăn chung với chị đi"
"Em không đối"
"À quên nữa, quản gia đâu, bà sắp xếp cho tiểu Khả Ái một phòng ngủ gần phòng thằng nhóc này nhé"
"Chị"
"Người là em dẫn về nên em cũng cần phải ở gần để tiện chăm sóc chứ.

Chị ăn xong rồi, em giao Khả Ái lại cho quản gia đi, chúng ta lên phòng sách nói chuyện"
Căn phòng vừa được đóng lại thì gương mặt của cô cùng Diệp Tử Kiệt đều trở nên nghiêm khắc và không còn trạng thái đùa giỡn như lúc nãy nữa.
Sau khi hai người ngồi xuống bàn rồi thì Diệp Tử Kiệt lấy trong túi ra ba tấm ảnh lúc trước, trong đó có hai tấm là ảnh của ba mẹ cô thời trẻ, tấm còn lại là hình của anh trai cô.
Diệp Tử Kiệt đẩy tấm hình của ba mẹ cô lên trước rồi nói:
"Theo như điều tra thì hai người này thuộc về hai tổ chức khác nhau, một người ở nước ngoài và một người ở trong nước.


Bọn họ đều là những sát thủ và kẻ trộm lừng danh vào mấy chục năm trước.
Nam được một tổ chức huấn luyện làm siêu trộm nên có tài nghệ bẽ khóa tuy, đột nhập và phá tường lửa còn nữ được một tổ chức khác huấn luyện thành một sát thủ có tài bắn tỉa.
Có nhiều lời đồn rằng độ chuẩn sát khi bắn súng của người này lên đến tầm cao là có thể bắn viên đạn bay vào họng súng của đối phương hoặc có thể bắn trúng một viên đạn vừa bay ra khỏi nồng.
Về sau hai tôt chứ này có hợp tác với nhau nên đã cho hai kỳ tài của tổ chức mình cùng nhau đi làm nhiệm vụ, rất nhanh sau đó tên tuổi của hai người này nổi danh khắp nơi khiến cho mọi người trong hắc đạo ai cũng lo sợ.
Nhưng một lần trong khi làm nhiệm vụ đã sơ ý bị người ta gài bẫy, căn nhà mà họ đột nhập đột nhiên bị nổ tung và hai kỳ tài cũng nhanh chóng chìm vào dĩ vãn."
"Tên của hai người này là gì"
"Do tính chất ngành nghề nên họ đổi tên liên tục, thậm chí là đối với mỗi người đều biết đến hai người này bằng một cái tên khác nhau còn hai tổ chức đó không biết vì sao lại tan rã cách đây mấy năm trước nên không thể nào tra ra được tên thật của họ."
"Còn chàng trai đó"
"Mặc dù đã cố gắng tìm kiếm nhưng em vẫn không tìm được bất cứ thông tin nào của người này"
"Được rồi em ra ngoài đi".


Đọc truyện chữ Full