DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Chương 9: 9: Làm Hồn Ma Qủa Thật Không Tệ Lắm


"Reng reng reng"
Tiếng chuông bào thức báo hiệu cho Diệp Viên Hi biết một ngày mới lại bắt đầu.

Cả người cô cứ đơ đơ mà bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Hôm qua cô cùng Hàn Chiêu Dạ thiết kế nhãn hiệu cho cửa hàng này nọ rồi còn phải trao đổi với nhau một số chiến lượt kinh doanh mới nên đến tận 2h mấy mới ngủ.
Cả người của cô bây giờ vừa ê ầm vừa nhứt mỗi hai con mắt của cô bây giờ như hai con gấu trúc vậy.
Trời sáng lên thì Duy Khánh chở Mạn Mạn qua đây:"Hai người xem bảng tên với nhãn hiệu cửa hàng như này có được không"
Cửa hàng của cô chỉ mới mở cách đây 1 tuần mấy, lúc trước cô lo chuẩn bị trang trí cửa hàng rồi nhập đồ này nọ nên cô quên mất chuyện tạo logo với cửa hàng.
Lâm Mạn Mạn cầm lên xem thì nói:"Viên Hi sau cậu vẽ đẹp vậy"
Nói gì thì nói chứ hồn ma đi theo cô rất lợi hại nha, anh ta không chỉ có đầu óc kinhg doanh mà tài năng hội họa cũng rất lợi hại.
"Trơi ơi hôm qua mình mất cả buổi tối mới vẽ ra đấy"

Hàn Chiêu Dạ ngồi ở một bên nghe cô nói thì liếc xéo cô một cái.

Diệp Viên Hi nhận được cái liếc của anh thì cô cũng chỉ cười cho qua.
Đặng Duy Khánh nhìn vào bản vẽ phát thảo thì lên tiếng:"Sao không có tên của tôi trong đó"
Diệp Viên Hi bắt chước anh liếc nhìn Đặng Duy Khánh một cái rồi lên tiếng:
Cửa hàng này chỉ có tôi và Mạn Mạn là tự móc tiền túi ra mở còn tiền của anh bỏ vào là do tôi mượn"
"Tôi cũng có hùng hạp vào hai triệu rồi đôi lúc còn giúp hai cô đi dao hàng nữa"
"Tôi và Mạn Mạn bỏ ra gần cả trục triệu, hơn nữa bây giờ anh giúp chúng tôi giao hàng sau này chúng tôi có thành phú bà cũng không bỏ anh đâu"
Đặng Duy Khánh thấy thái độ của cô thì bỉu môi rồi quay mặt sang chổ khác như biểu thị là anh ta giận rồi.
Diệp Viên Hi và cả Lâm Mạn Mạn cũng không thèm bận tâm với anh ta mà quay vào tiếp tục thảo luận.
"Tại sau lại có chữ Dạ trong đây vậy"
"Thì mình cảm thấy Mạn Hi nghe nó không được hay nên thêm vào chữ Dạ ấy mà"
"Ò"
"Mình thấy như vậy cũng được rồi"
Hai người thảo luận xong quay ra thì đã không thấy Đặng DUy Khánh đâu.

"Hôi kệ đi chắc anh ta đi làm rồi"
"Ukm"
Bình thường thì cô và Lâm Mạn Mạn sẽ ở đây trong côi cửa hàng, nếu có đơn hàng nào cần giao thì cô và hoặc Mạn Mạn sẽ đi, người còn lại ở lại đây.
Còn Đặng Duy Khánh là một nhà thiết kế thời trang.


Anh ta chỉ mới vào nghề nên gặp rất nhiều khó khăn rồi gặp thêm tình trạng bị những người khác chèn ép gây khó dể nên lương cửa anh ta cũng chỉ vài cọc vài đồng.
Những ngày chủ nhật hay những ngày rãnh thì anh ta sẽ chạy qua cửa hàng phụ giúp bọn cô không công.

Hơn nữa anh ta và Mạn Mạn cũng ở chung một dãy phòng trọ nên sáng anh ta sẽ chợ Mạn Mạn đến đây, chiều khi tan ca thì anh ta sẽ chạy đến đây ăn cơm với bọ cô xong thì chở Mạn Mạn về nhà trọ.
Do ban ngày có Mạn Mạn ở đây nên cô không thể nào làm việc được với Hàn Chiêu Dạ.
Thấy cô ngồi canh hàng mà cứ gục lên gục xuống như vậy nên Lâm Mạn Mạn lên tiếng chọc cô.
"Hồi tối chắc nhắn tin với ai đó nên bây giờ mới kiệt sức mất ngủ như này chứ gì"
"Mình cũng mong được như vậy mà chẳng có ấy chứ.
Àk dẹp chuyện cày qua một bên đi, giờ này tụi mình rãnh nên làm vài video giới thiệu đồ chụp đăng lên mạng xem có ai đặt hàng không.
Àk tối hôm qua mình có tạo một cái group cho cửa hàng mình trên face rồi á nha"
"Ukm"
Trong lúc bọn cô đang bận rộn chụp ảnh thì anh ngồi ở ghế sofa trong cửa hàng rồi nhắm mắt nghĩ ngơi.

Đang thong thả nằm thư giản thì tự nhiên anh không thể khống chế được mình và bay đi.

Diệp Viên Hi chụp hình một hồi sau đó quay lại nhìn vào sofa không thấy anh thì nhíu mày.
"Lúc nãy anh ta vẫn còn ngồi ở đó mà sau bây giờ không thấy nữa"
"Cậu nhìn gì vậy Viên Hi"
Nghe thấy tiếng Mạn Mạn gọi mình thì cô quay lại:"Àk không có gì đâu"
Sau đó cô lại tập trung vào việc chụp ảnh quay video.

Diệp Viên Hi nghĩ chắc là do anh chán quá nên đi chơi hay là lên phòng ngủ rồi cũng nên.
Dù gì anh cũng là một hồn ma nên chẳng ai có thể bắt cóc hay kiếm chuyện với anh được vì bọn họ chẳng ai có thể nhìn thấy được anh cả.

Xem ra làm một hồn ma quả thật cũng không tệ lắm..


Đọc truyện chữ Full