DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng
Chương 6: 6: Mơ Thấy Ác Mộng


Ăn cơm xong xuôi San vào phòng tắm đánh răng rồi đi vào phòng, khi ở một mình cô không mặc áo siết ngực nữa mà thả nó ra để dễ thở hơn.
Đây cũng là lý do tại sao cô hay khó thở khi đứng quá gần với người lạ, cô nhìn vào trong gương cơ thể mình ngày xưa và bây giờ khác nhau hoàn toàn.
Khi xưa bộ ng ực này chưa phát triển hết nên còn dễ chịu một tí, khi lớn tuổi hơn cô bắt đầu thấy sự thay đổi rõ rệt trên cơ thể mình.
"Nếu không có mày thì tốt biết mấy." Cô nhìn bộ ng ực của mình chán nản.
Bản thân sợ hãi ánh mắt phán xét của người xung quanh, sợ phải thấy nỗi buồn trên khuôn mặt mẹ.

Sống đến tận bây giờ điều làm cô lo lắng nhất chính là cảm xúc của mẹ, chỉ cần bà nhìn cô nhăn mặt một tí thôi, thâm tâm cô sẽ tự trách và hành hạ chính mình.
Tâm trí đang lạc vào suy nghĩ tiêu cực, bỗng nhiên có tiếng tin nhắn điện thoại vang lên kéo cô về hiện thực.
"Ting…"
Đã lâu lắm rồi cô không nhận được tin nhắn từ người lạ, nếu có việc thì người quen sẽ điện và giao nhiệm vụ cho cô.
[Cậu ngủ chưa?]

San đọc tin nhắn theo thói quen nhìn lên đồng hồ: "Mới bảy giờ."
[Đọc được tin nhắn trả lời tớ liền nhé.]
Nếu tôi không trả lời, cậu sẽ từ bỏ sao? San nhìn dòng tin nhắn không nhấn vô mà đọc luôn trên màn hình hiển thị.
...
Năm nay mùa đông đến sớm, khu nhà cô mướn cũng lâu năm rồi không sửa lại.

Bên ngoài tuyết thì đang rơi, làm cho hơi lạnh cứ thế xộc thẳng vào nhà.
"Phù… lạnh quá."
San co ro người lại trong chăn bông, cô không trả lời tin nhắn của Luân liền, vì chẳng biết phải nói gì với cậu ta.
Nếu như là một người đàn ông thực thụ, họ sẽ xử lý tình huống này như thế nào? Vui vẻ trả lời tin nhắn hay là im lặng đợi khoảng thời gian nhất định mới hồi đáp.
Cô cầm điện thoại lên gõ một loạt chữ nhưng lại không bấm gửi: "Thôi đi, mai hẵng trả lời vậy."
Vì trời quá lạnh cô cũng không chịu được nên đắp chăn trùm kín đầu đi ngủ, lâu lắm rồi mới có một ngày nghỉ không lương, phải tranh thủ ngủ sớm để mai lấy sức đi làm tiếp.

Trong cơn mơ San trở về năm bốn tuổi, cô sợ hãi ôm con gấu bông màu đen cũ kỹ trốn vào góc tủ.

Nhìn bố đang đánh đập hành hạ mẹ mình, từng tiếng rên la thảm thương cầu xin ông ta đừng đánh nữa, cứ văng vẳng khắp nhà.
Không phải cô không muốn ra can, nhưng đã một lần vì bênh vực mẹ mà bị ông ta đánh mạnh vào đầu.
Còn bà nội nhẫn tâm đứng đó nhìn không ra giúp, khuôn mặt bà ta hờ hững đến lạ thường.

Cứ như mẹ cô xứng đáng phải chịu sự hành hạ đó vậy.

"Á…"
"Mẹ!!!" Cô hốt hoảng chạy lại đỡ lấy đầu mẹ: "Bà ơi… máu… mẹ cháu chảy máu nhiều quá!"
Cô quay ra sau dùng ánh mặt khẩn cầu nhìn bà ta, người duy nhất vào thời điểm hiện tại có thể giúp mẹ chỉ có bà mà thôi.
Nhưng đợi mãi một câu hỏi thăm cũng không có, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được xung quanh mình chẳng có ai là người nhà.
Cứ như vậy hai người họ vô tâm bỏ mặc mẹ và cô ở ngoài nhà thoi thóp chờ chết, cùng với lời nói thâm độc từ miệng của người mà cô thường gọi một tiếng bà nội.
"Không đẻ được con trai bị vậy là đáng!!! Ngày xưa tao mang bầu một phát được luôn con trai, bây giờ sung sướng quá… thiếu điều muốn đội nó lên đầu luôn mà vẫn là con gái." Bà đứng chống nạnh chửi rủa, dường như bao nhiêu đó vẫn chưa đủ bà còn muốn chửi thêm.
"Đáng đời nhà mày." Nhưng vì sợ hàng xóm nghe thấy nên bà hạ giọng xuống trù ẻo xong liền quay mặt đi thẳng vào trong nhà.
Cô chứng kiến tất cả, đến cả một lời cũng chẳng dám thốt lên.

Nó cứ nằm mãi ở cổ họng không thể nói thành lời, cứ vậy nước mắt cô rơi lả tả ướt luôn bờ má của mẹ.
"Hức…"
Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con mà Nhìn mẹ nằm im lặng không nói một lời, làm cho tâm trí cô muôn phần sợ hãi, chỉ biết nói ở trong lòng rằng bà đừng bỏ cô.
Từng tiếng nấc vang lên, kèm theo giọt nước mắt uất ức buồn tủi.

Cô cố gắng kìm nén tiếng khóc không cho nó phát ra thành tiếng vì sợ người bên trong nhà nghe thấy, thân thể cô run rẩy một hồi thì bị một vật nặng phía sau đè lên người.

"Đau… quá!"
"La cái gì con kia? Đồ đạc của ba mẹ con mày đó, cầm mà cút khỏi nhà tao."
Nhìn ba ta la hét cô mới nhận ra, không phải bà bỏ qua mà là vào phòng thu dọn đồ đạc muốn đuổi mẹ con cô đi.
"Mày nhìn cái gì con vịt trời kia? Kéo con mẹ mày cút khỏi nhà tao." Không chịu nổi cái khuôn mặt đáng ghét của cô, bà ta cầm bịch đồ quăng ra ngoài sân la lớn xua đuổi: "Cút!!!"
Mẹ cô nãy giờ không ngất xỉu chỉ là bị đánh đau quá nên nằm im bất động, thấy hành động quá quắt của mẹ chồng đôi mắt bà nổi đầy tơ máu lạnh lùng nói: "Con nể mẹ lớn tuổi, vậy mà lời nói thốt ra còn thua một đứa con nít.

Nhìn vào nhà họ Lê này ai cũng tưởng Sung sướng lắm, rước con dâu mới về sao?"
Mẹ cô chua xót nhìn vào căn nhà cao to này, ngày trước bà cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ sang trang mới nhưng ai ngờ nó lại lắm bi ai.

Đến tận bây giờ giấc mơ thiếu nữ ngày nhỏ đã tan tành không còn một tia hy vọng..


Đọc truyện chữ Full