DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 114

Phụ thân rất nhanh đã đi ngay.

Lạc Thần nhìn theo bóng dáng nghiêm trọng và đi một cách vội vàng của ông, trước mắt lại hiện lên ánh mắt khi xem xong tin này của ông vừa lúc nãy.

Lúc đó mặt ông tái xanh, ánh mắt cứng ngắc nhìn vào tờ giấy kia.

Thậm chí Lạc Thần còn có một cảm giác, ánh sáng trong mắt phụ thân trong giây phút đó đã bị dập tắt.

Những dòng chữ trên tờ giấy mỏng kia đúng như nàng mong muốn, đã chứng thực ngờ vực ban đầu của nàng. Giờ khắc này, vốn dĩ nàng nên thấy nhẹ nhàng.

Nhưng nàng lại không hề cảm thấy.

Những yêu ma quỷ quái đội lốt giả nhân giả nghĩa vô tội, hoặc ra vẻ đạo mạo vui chơi và nhảy múa nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời, mà những người thực sự sẵn sàng làm điều gì đó cho triều đình và đất nước bấp bênh này chẳng những mang gánh nặng tiến lên phía trước với những bước đi gian nan, mà còn cũng phải luôn đề phòng những nguỵ trang và lừa lọc ẩn nấp trong bóng tối không biết sẽ nhảy xồ ra bất cứ lúc nào.

Toà thành Kiến Khang này có vô số âm mưu và sự phản bội khó lòng đề phòng.

Bên tai dường như vang lên câu nói này.

Nàng nhớ ra rồi.

Đây là câu nói mà vào đêm hôm đó, Lý Mục lang quân của nàng đã từng nói với nàng.

Bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ.

Lạc Thần ngước lên nhìn, thấy là mẫu thân tới.

– Ôi mẹ!

Lạc Thần vội ra đón, đỡ lấy bà.

– Cha con đi rồi à? – Tiêu Vĩnh Gia hỏi.

Lạc Thần nhìn A Cúc đi cùng, biết bà ấy đã nói sự việc cho mẫu thân, gật đầu:

– Cha ra khỏi thành rồi ạ. Có dặn dò con không được để lộ phong thanh.

Tiêu Vĩnh Gia thong thả ngồi xuống.

Lạc Thần thấy bà mang vẻ mệt mỏi, một quầng thâm nhạt ở dưới mắt, bèn khuyên:

– Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi ngủ đi ạ. Cha con chắc chỉ là nhớ ân tình cũ của Thiệu thị kia thôi chứ không có ý tứ gì khác. Hơn nữa là lại biết Thiệu thị làm việc cho Tân An Vương, cha sẽ càng không tin bà ta nữa đâu.

Tiêu Vĩnh Gia lắc lắc đầu.

– A Di, con cho rằng mẹ còn lo lắng cho cha con còn quan tâm đ ến người phụ nữ này hay sao? Lúc tuổi trẻ cha con đã vô tâm rồi huống chi là hiện tại. Chỉ tại mẹ trước kia không hiểu chuyện, không xử lý tốt, đã dẫn đến gây ra thù hận kéo dài đến tận hôm nay. Bây giờ mẹ chỉ lo lắng cha con quá ghi nhớ ân tình cũ, nhỡ đâu bị người ta lừa gạt lần nữa mà gây tai hoạ đến bản thân.

– Lần này con làm rất tốt. Lục Nương kia trước đó đã làm chứng cho Kính Thần, nay lại giúp chúng ta một việc lớn này, sau này con cần phải báo đáp lại cô ấy.

Lạc Thần đáp: – Vâng con biết rồi ạ.

Tiêu Vĩnh Gia trầm ngâm.

– Còn cả A Đào kia nữa, bên cạnh cô bé đó có ai không? Lần này Thiệu thị trở về đây dùng trăm phương ngàn kế, nhất định phải cẩn thận đó. Nhỡ đâu cô ta  một khi biết được Thiệu Phụng Chi đã lộ ra tin tức với bên ngoài, chắc chắn sẽ không buông tha cho cô bé kia.

– Mẹ yên tâm, khi Lục Nương sắp xếp cho cô ấy đến đó thì đã cầm thư tay của con đến chỗ Lý Đô vệ mượn người và cùng ở tại đó nhằm đề phòng bất trắc rồi. Huống hồ, tối nay cha con sẽ tìm bà ta, hỏi xong rồi thì sẽ đưa cô ấy về thành.

Tiêu Vĩnh Gia gật đầu, nao nao một lát, chậm rãi nói:

– Tối nay không chừng Kiến Khang sẽ xảy ra nhiễu loạn. Con kêu Cao Thất tập trung tất cả mọi người lại, không được ngủ. Đóng chặt cửa, cho người canh giữ phòng ngừa mọi chuyện có thể xảy ra.

……

Đêm không trăng trời nổi gió, khắp nơi vắng lặng.

Thiệu Phụng Chi đã đi rồi lại lặng lẽ trở lại bên ngoài chỗ ở của A Đào, bồi hồi ở bên ngoài rất lâu.

Bốn phía đen như mực, không nhìn thấy một bóng người. Người ở trong viện giờ này hẳn cũng đã đi ngủ hết rồi.

Thiệu Ngọc Nương buộc gã phải giết A Đào nhằm loại trừ hậu hoạn. Giết A Đào, để tránh liên luỵ bản thân, ngay cả mấy tôi tớ đã gặp gã dĩ nhiên cũng phải chết.

Đối phó với mấy người này, một ông lão, mấy người phụ nữ, đối với Thiệu Phụng Chi cũng chẳng phải việc khó gì.

Nhưng một lúc giết nhiều người như thế, còn phải để quan phủ không tra ra được mình, biện pháp ổn thoả nhất chính là giết người trước rồi phóng hoả sau, làm cho người khác cho rằng những người này tối nay đều bị chết trong trận hoả hoạn ngoài ý muốn này.

Sau khi do dự một lúc lâu, gã cuối cùng đẩy cửa ra.

A Đào như là đang ngủ thì bừng tỉnh giấc, khoác áo ra khỏi phòng đón gã, vì còn buồn ngủ mà ngáp một cái, hỏi gã vì sao đã đi rồi lại quay lại.

Thiệu Phụng Chi nhìn tàn rượu trong phòng còn chưa được thu dọn, kêu vú già kia đi xuống, đóng cửa lại.

– Chẳng phải nàng trách ta không ở lại với nàng một đêm nguyên lành hay sao? A tỷ ta đã ngủ rồi, ta thật sự rất nhớ nàng cho nên quay lại ở với nàng đêm nay.

Nói rồi ôm người lên, đặt lên trên giường, lấy một khăn tay bọc thứ gì đó ở trong ngực ra, cười đưa qua nói:

– Nàng xem đi, ta tặng cho nàng một thứ này.

A Đào nhận lấy mở khăn ra, thấy đó là một chiếc vòng ngọc toàn thân màu xanh ngọc, kêu lên sung sướng:

– Thật là tặng cho thiếp ạ?

– Là quỳnh ngọc chất lượng tốt đấy. Nàng đeo thử lên xem có hợp không?

Thiệu Phụng Chi giục.

A Đào hớn hở cầm lấy vòng ngọc đưa về phía ánh nến ở giá cắm nến, thưởng thức màu sắc của chiếc vòng, tấm tắc:

– Không phải thiếp không tin chàng, trước kia thiếp nghe nói có người lấy đá vô giá trị lừa gạt người ta, nói là giá trị ngàn vàng gì đó, chẳng phải là khinh thường người ta không biết nhìn hàng à? Chàng nói xem, không có gì thì thôi đi, lại lấy ra cục đá rách nát làm đồ giả, đúng là quá thiếu đạo đức đi…

Thiệu Phụng Chi nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ấy, miệng ậm ừ phụ hoạ, trong lòng bất ổn, trước mắt bỗng hiện lên ánh mắt âm u lạnh lẽo của Thiệu Ngọc Nương chòng chọc nhìn mình, cắn răng một cái, giơ hai tay lên dùng sức đang chuẩn bị từ phía sau bóp cổ cô ấy, thình lình thấy cô ấy quay đầu lại, giật mình, hai tay không kịp thu về khựng lại giữa không trung.

– Chàng đang làm gì đó?

A Đào nhìn hai bàn tay của anh ta đưa tới phía mình đang cứng đờ, cười tủm tỉm hỏi.

Thiệu Phụng Chi bối rối vội vàng thu tay mình lại.

– Còn làm gì nữa chứ, ta đang muốn ôm nàng mà – mau cho ta ôm một cái, mới xa nhau có một chút thôi mà ta như sắp chết rồi…

Nói rồi cười cười muốn ôm cô ấy.

A Đào che miệng cười, bỗng nhiên chỉ vào phía sau gã, nói:

– Chàng nhìn đi, sau lưng chàng có người đó.

Thiệu Phụng Chi giật mình quay đầu lại.

Phía sau không có gì, cũng không có bóng người, vừa định quay đầu lại, chợt nghe “thịch” một tiếng, theo đó sau gáy đau nhức, như là bị người ta đập một gậy. Gã chậm chạp quay đầu lại, thấy A Đào cầm giá cắm nến, một góc của nó được nhuộm bằng một màu đỏ sẫm.

Thiệu Phụng Chi lấy lại bình tĩnh, đưa tay sờ sau gày, lòng bàn tay toàn là máu.

Gã trợn mắt lên nhìn chòng chọc vào A Đào, đột nhiên lộ ra vẻ hung ác, cúi người, rút ​​ chủy thủ từ trong ủng giày ra đâm về phía cô ấy.

A Đào lui nhanh về phía sau, vươn tay kéo một sợi dây thừng trên tường, bên ngoài vang lên một tiếng chuông, còn chưa kịp kêu một tiếng thì “đùng”, cửa bị đá tung ra.

Thiệu Phụng Chi quay đầu, giật mình nhìn thấy hai người đàn ông xông vào, một phải một trái tấn công về phía mình.

Hai người thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, ra tay lại tàn nhẫn, Thiệu Phụng Chi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị ấn chặt trên mặt đất, hai tay bị vặn ngược ra sau, khớp xương như bị bẻ gãy, đau đớn làm gã kêu lên thảm thiết, chuỷ thủ bị rơi xuống đất.

A Đào đeo vòng ngọc lên tay, sửa sang lại mái tóc rối loạn, sau đó lả lướt đi tới.

– Tốt xấu gì cũng từng thân mật với nhau, vừa rồi tôi đã nhắc nhở chàng rồi, sau lưng có người, nhưng chàng lại không tin cho nên mới bị ăn thiệt đó. Thôi thôi, chàng đã vô tình, cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận người.

Nói xong, hai tay chống nạnh đá mạnh vào Thiệu Phụng Chi mấy đá, lúc này mới nhìn hai người đối diện, cười nói:

– Cũng nhờ có hai vị ca ca nhạy bén đã cứu thiếp một mạng. Lần tới có thời gian hai vị nhớ tìm thiếp nha, thiếp sẽ hát cho các ca ca nghe, không lấy tiền đâu ạ.

Hai người này đều là thủ hạ của Lý Hiệp, chủ ăn no cả nhà không đói bụng, bình thường giết người phóng hỏa không chớp mắt, mấy ngày này bị phái tới nơi này bảo vệ A Đào, công việc nhẹ nhàng nhưng lại bị giày vò không ít. Không có việc gì làm phải nấp ở trong phòng củi, Thiệu Phụng Chi tới gặp A Đào thì phải canh giữ ở bên ngoài, giao hẹn kéo dây chuông để dùng tiếng chuông làm cảnh báo.

Mấy ngày nay, chuông reo cảnh báo thì không nghe được mà chỉ toàn nghe được những âm thanh thân mật trong phòng phát ra, lúc này thấy dáng vẻ của cô ấy như thế thì mặt đỏ tía tai, nào dám nhìn nhiều thêm, một hơi đánh ngất Thiệu Phụng Chi, kéo người ra ngoài trói chặt vào, nhốt ở trong phòng củi chờ trời sáng thì báo lên cấp trên.

Thiệu Phụng Chi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nhớ lại những gì vừa xảy ra, cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã rơi vào một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ, cực kỳ hối hận, muốn chạy trốn nhưng nào còn cơ hội nữa. Đang lúc gã sợ hãi tột đột, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân.

Cửa phòng củi được mở ra, một người đứng ở ngay bên ngoài cửa.

Thiệu Phụng Chi ngẩng lên, thông qua ánh sáng của cây đuốc từ những người tùy tùng đứng ngoài giơ cao, thấy rõ người tới là một người đàn ông trung niên, mặt mày thanh lãng, dung mạo nho nhã, nhưng mà hai ánh mắt thì cực kỳ nghiêm khắc, chúng đang rơi lên người mình.

Cao Kiệu nhanh như vậy đã tới rồi.

– Chính là hắn! Là hắn nói a tỷ hắn là tâm phúc của Tân An Vương, vừa rồi còn muốn quay lại giết tôi đó.

A Đào đứng ra xác nhận.

Thiệu Phụng Chi trong phút chốc tâm như tro tàn, sợ hãi tột độ, quỳ dưới đất cầu xin tha mạng không ngừng.

……

Cao Kiệu vội vàng chạy đến chỗ Thiệu Ngọc Nương đang tĩnh dưỡng, đến nơi thì thấy cửa đóng, một mảnh đen kịt, sai người phá cửa vào.

Bà tử quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, Thiệu Ngọc Nương dường như đang ngủ say bị đánh thức, cố sức ngồi dậy khỏi giường, yếu ớt, rụt rè nhìn Cao Kiệu.

Cao Kiệu sai người lôi Thiệu Phụng Chi đi vào, lạnh lùng lên tiếng:

– Thiệu thị, là cô câu kết với Tân An vương giả bộ bị bắt vào nhà lao để lừa gạt ta, tối nay người em trai tốt này của cô muốn giết người diệt khẩu, cũng là cô sai khiến đúng không?

Thiệu Phụng Chi run bần bật, quỳ trên mặt đất, không dám nhìn Thiệu Ngọc Nương.

Thiệu Ngọc Nương mặt tái nhợt, yên lặng nhìn Cao Kiệu đang phẫn nộ, hồi lâu cũng không nói gì.

– Thiệu thị, Tân An vương cùng ngươi trăm phương ngàn kế bày kế mưu tính với ta, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?

Cao Kiệu thấy chị ta không nói lời nào, giận tím mặt rút kiếm ra chĩa vào chị ta.

Hai hàng lệ từ trong mắt Thiệu Ngọc Nương lăn xuống, chị ta giãy giụa từ trên giường leo xuống, quỳ rạp trên mặt đất mà khóc lóc nói:

– Cao tướng công, thiếp xin nhận tội! Lần trước giả bộ bị bắt vào tù là thiếp cố ý, đêm nay sai em trai thiếp đi giết người cũng là do thiếp sai khiến. Nhưng thiếp thật sự bị ép buộc. Thiếp bị Tân An vương ép.

– Nửa năm phía trước, triều đình hạ lệnh cấm không cho phép bọn thiếp tiếp tục ở lại Kiến Khang, khi thiếp muốn đi thì Tân An vương lại đến tìm thiếp, lấy tính mạng của hai chị em thiếp mà uy hiếp, muốn thiếp nghe lệnh ông ta. Thiếp bị bắt vào nhà lao, rồi được gặp tướng công, tất cả đều là Tân An vương an bài! Ông ta từng có nghiêm lệnh nói không được tiết lộ ra bên ngoài chuyện thiếp làm việc cho ông ta, nếu không thì em trai thiếp sẽ chết không có chỗ chôn. Tân An vương tàn nhẫn độc ác, chuyện gì đều làm được, nếu để ông ta biết, em trai thiếp nhất định sẽ mất mạng. Thiếp quá sợ hãi, bị ép buộc không còn cách nào khác, cho nên tối nay mới kêu em trai thiếp đi giết người…

Chị ta khóc lóc thảm thiết, dập đầu liên tục:

– Tất cả đều là tội của thiếp, không liên quan đến em trai thiếp. Nếu Cao tướng công muốn giết thì cứ giết thiếp. Cầu xin ngài nhớ đến ân tình năm xưa, xót thương cho thiếp bao năm qua có cuộc sống không dễ dàng mà tha cho em trai thiếp. Sau này thiếp sẽ hối cải, không dám tái phạm những tội ác này nữa…

Cao Kiệu hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng.

– Thiệu thị, ngươi còn biết mình làm tội ác? Những việc lúc trước ngươi làm có thể bào chữa rằng ngươi ở trong giáo thân bất do kỷ. Nhưng hiện tại ngươi lại vẫn lặp lại sai lầm, tội ác chồng chất. Dù là Cao Kiệu ta có nhớ ân tình bạn cũ mà tha cho ngươi, nhưng quốc pháp thì không thể dung thứ được.

Thiệu Ngọc Nương từ từ ngẩng mặt lên, nhìn Cao Kiệu, hai mắt đẫm lệ nói:

– Cao tướng công, ngài nói đúng. Năm xưa thiếp may mắn kết bạn với ngài, được mang về Kiến Khang, dù là làm nô làm tì cũng là phúc phận của thiếp. Nhưng thiếp lại bị đầu óc mê muội làm chuyện sai trái. Khi đó nếu thiếp có chết thì cũng là đáng bị trừng phạt. Nhưng ông trời lại cho thiếp may mắn thoát chết, từ đây thân hãm trong bùn lầy, thân bất do kỷ, nhẫn nhục sống đến hôm nay…

– Cha mẹ thiếp mất sớm, gia tộc không có chỗ dựa, bao nhiêu năm nay thiếp và em trai sống nương tựa lẫn nhau. Ngày đó bị Tân An vương uy hiếp, ngay cả giáo đầu cũng nghe theo lệnh của ông ta, một người phụ nữ yếu ớt như thiếp còn có thể làm được gì? Lúc đó thiếp cũng nghĩ cầu cứu tướng công, nhưng lại sợ làm cho trưởng công chúa hiểu lầm nghi ngờ, nếu như lại khiến cho hai vợ chồng ngài một lần nữa bất hoà, thiếp phải làm sao đây? Thiếp thật sự không dám, không thể làm gì khác hơn đành phải nghe theo ông ta…

– Tân An vương muốn ngươi âm mưu gì? Sao ngươi còn không khai ra.

Cao Kiệu cắt ngang lời chị ta, quát lên.

– Thiếp đã muốn báo cáo với tướng công rồi, nhưng mà vì quá sợ họ. Nhưng hôm nay thiếp không sợ gì nữa, thiếp sẽ nói ra toàn bộ. Thiếp ở Thiên Sư giáo nhiều năm, biết một vài hoạt động bí mật của Thiên Sư giáo. Tân An vương cùng Thiên Sư Giáo từ trước đã có qua lại lui tới, bề ngoài nhìn là phụng giáo, nhưng thực ra là âm thầm khống chế Thiên Sư Giáo. Ông ta ra lệnh cho giáo đầu Ngô Thương phát triển giáo chúng, cất giấu vũ khí nhằm trợ giúp mưu đồ phản loạn cho mình sau này. Những lời thiếp nói hoàn toàn là sự thật, không có nửa câu nào giả dối. Tân An vương ép thiếp lừa gạt Cao tướng công, mục đích cũng là để tranh thủ sự tín nhiệm của tướng công rồi sắp xếp thiếp ở bên cạnh ngài, thăm dò ngài, để trợ giúp cho ông ta làm đại sự sau này.

Gân xanh trên trán Cao Kiệu nổi lên, bàn tay cầm kiếm run nhè nhẹ.

– Cao tướng công, ngài đừng để Tân An vương che mắt. Ông ta ngoài mặt thì trung thiện, nhưng bên trong tâm cơ thâm trầm, lấy lui làm tiến, lợi dụng sự tín nhiệm của ngài với đế hậu tín mà muốn làm tan rã thế gia, thao túng đế hậu, chờ đợi thời cơ chín muồi, ông ta sẽ mưu tính đại sự.

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt chị ta, nét mặt chị ta ảm đảm thê lương.

– Những gì nên nói thiếp đã nói hết rồi. Thiếp biết tội mình không thể tha thứ, thiếp cũng không có mặt mũi nào mà sống tạm bợ nữa, thiếp sẽ ra đi. Thiếp chỉ cầu xin tướng công nể tình hôm nay thiếp lấy công chuộc tội mà tha tội chết cho em trai thiếp, thiếp vô cùng cảm kích. Kiếp sau, thiếp xin làm trâu làm ngựa báo đáp tướng công.

Chị ta với khuôn mặt trắng bệch loạng choạng đứng lên, nhắm mắt lại, đối mặt với mũi kiếm cầm trong tay Cao Kiệu, ưỡn ngực, đột nhiên xông lên.

Cao kiệu hơi chần chờ, lập tức thu tay lại, nhưng vẫn chậm một chút, mũi kiếm đã đâm vào ngực Thiệu Ngọc Nương vào hơn một tấc. Cao Kiệu rút kiếm về, một dòng máu tươi từ vết thương trên ngực chị ta tuôn ra.

Thiệu Ngọc Nương đau đớn kêu lên một tiếng, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

– A tỷ, a tỷ ơi!

Thiệu Phụng Chi bò đến bên Thiệu Ngọc Nương gọi chị ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, lại cầu xin liên hồi.

Cao Kiệu nhìn Thiệu Ngọc Nương hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, hai hàng lông mày nhíu chặt, mí mắt nhảy lên, trầm ngâm một lát, sai người mang hai chị em Thiệu thị về nhà lao trong thành, sau đó đi ra gọi Lý Hiệp đi cùng tới, thấp giọng dặn dò vài câu.

Lý Hiệp giật mình nhưng cũng nghe theo, đoàn người lập tức phóng ngựa lao nhanh về hướng trong thành.

……

Đêm khuya, một bóng người từ một cửa nhỏ hoàng cung đi vào, thông suốt không bị ngăn trở, đi rất gáp gáp, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài tẩm cung của hoàng hậu Cao Ung Dung.

Hoàng đế tối nay vẫn nghỉ lại ở Hoa Lâm viên như thường lệ. Cao Ung Dung đang ngủ thì bị đánh thức, nghe xong mật báo thì mặt trắng bệch, đi qua đi lại trong tẩm cung, cực kỳ lo âu.

Tin tức đến từ bà tử trong nhà lao đi theo Thiệu thị.

Bà tử kia vốn dĩ là bị Tiêu Đạo Thừa mua chuộc, ra lệnh cho bà ta giám thị Thiệu Ngọc Nương. Nhưng Tiêu Đạo Thừa không nghĩ tới, Cao Ung Dung lại chen một tay vào, âm thầm mua chuộc bà tử kia làm việc cho mình.

Đêm nay Thiệu Phụng Chi ở bên mỹ nhân đã lỡ lời, Thiệu Ngọc Nương vì tuyệt hậu hoạn mà ép Thiệu Phụng Chi đi giết người diệt khẩu, việc này dĩ nhiên không giấu được bà tử này. Thiệu Phụng Chi đi rất lâu mà không trở về, càng không thấy có ánh lửa nào gần đó bùng phát, Thiệu Ngọc Nương cùng với bà tử này đã biết sự việc có biến. Bà tử này lập tức bí mật triệu tai mắt tới đi đến chỗ A Đào tìm hiểu tin tức, biết được Thiệu Phụng Chi rất có khả năng đã bị bắt.

Lúc ấy Thiệu Ngọc Nương cũng ý thức được mình đã bị trúng bẫy, cực kỳ sợ hãi, lập tức kêu bà tử này đi thông báo tin tức cho Tiêu Đạo Thừa, bản thân mình cũng muốn chạy trốn nhưng lại bị bà ta cản lại. Bấy giờ Thiệu Ngọc Nương mới biết thì ra bà tử bên cạnh mình lại không phải là người của Tiêu Đạo Thừa.

Lúc ấy bà tử này nói:

– Ngươi còn có thể đi đâu được nữa? Các ngươi trúng bẫy của Cao Kiệu, quan hệ với Tân An vương đã bị bại lộ, cho dù lúc này số may mắn ngươi trốn thoát được, nhưng liệu ngươi có chắc chắn sau này có cơ hội báo thù không?

– Trưởng công chúa năm xưa đã hại ngươi đến nông nỗi này. Nếu như ngươi trốn đi, sau này ngươi cũng chỉ có thể ẩn ấp những nơi không ai nhận ra mình, nhìn cô ta sinh con, sống hạnh phúc bên Cao Kiệu, vợ chồng hoà hợp bạch đầu giai lão. Nếu như ta là ngươi, sống như vậy còn khó chịu hơn là chết.

– Bây giờ ngươi còn mơ tưởng muốn dựa vào Tân An vương nữa ư? Cao Kiệu đã biết Tân An vương bắt ngươi mưu đồ tính kế mình, liệu ông ta có bao dung như trước kia nữa không?

– Quý nhân nói, chỉ cần ngươi nghe lời, chẳng nhưng bảo đảm ngươi không chết, mà sau này còn trợ giúp ngươi báo thù.

Chính vì mấy câu đã khiến cho Thiệu Ngọc Nương đang tuyệt vọng lại lần nữa dao động và khuất phục trước “quý nhân” kia, cho nên sau khi Cao Kiệu đến mới có một tràng tâm sự kể lể khóc lóc thảm thương như vậy.

Đối với Cao Ung Dung, sở dĩ lựa chọn vào ngay lúc này để Tiêu Đạo Thừa thả ra Thiệu Ngọc Nương là bởi vì Lục gia đã hoàn toàn rời khỏi triều đình, Hứa thị cũng co đầu rút cổ, một nhóm các lực lượng triều đình mới sẽ phục tùng quyền lực đế quốc trong tương lai đang dần được nuôi dưỡng.

Sự khống chế của thế gia đối với triều đình bắt đầu yếu dần đi, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất Cao Kiệu mà thôi.

Trong kế hoạch của Cao Ung Dung, chị ta muốn để Thiệu Ngọc Nương tiếp cận Cao Kiệu, ly gián vợ chồng Cao Kiệu, cuối cùng nếu có thể dùng tình nghĩa năm xưa làm dao động Cao Kiệu và thu nhận chị ta về, đây có thể được coi là tai mắt được sắp xếp vào bên cạnh ông.

Tuy nhiên chị ta không thể nào ngờ được rằng, quan hệ giữa Thiệu Ngọc Nương và Tân An vương lại bị bại lộ trước mặt Cao Kiệu nhanh như thế.

Một khi Tân An vương mất đi mặt nạ trung trực kia với Cao Kiệu, với Cao Ung Dung mà nói người này đã không còn giá trị lợi dụng nào nữa rồi. Càng không cần phải nói, nếu Cao Kiệu tiếp tục điều tra sâu nữa, Tân An vương chắc chắn sẽ khai ra mình, vậy thì toàn bộ mưu đồ của mình sẽ hóa thành hư ảo.

Nếu gặp phải tình huống như vậy, chị ta chỉ có hai lựa chọn.

Hoặc là bảo vệ Tân An vương, hai người hợp lực, trở mặt với Cao Kiệu, diệt trừ Cao Kiệu.

Hoặc là bỏ xe bảo soái, trảm cánh tay bảo mệnh, từ bỏ Tân An vương, tiếp tục giữ lại Cao Kiệu để dùng.

Đối với chị ta, đây thực sự không phải là một lựa chọn khó khăn gì.

Với thế cục hiện tại của triều đình, mười Tân An Vương cũng không bằng một Cao Kiệu.

Trước khi mình có thể hoàn toàn kiểm soát và khống chế triều đình này trong tay, Cao Kiệu cùng với toàn gia tộc Cao thị của ông vẫn có tác dụng với chị ta, không ai có thể thay thế được.

Huống chi, Tân An vương cũng chưa chắc đã trung thành với mình.

Ngay trong lúc này, Cao Ung Dung chợt cảm thấy vô cùng may mắn.

May mắn là mình có phòng ngừa chu đáo, tính toán không bỏ sót, trước khi thả ra quân cờ Thiệu Ngọc Nương này thì đã có chuẩn bị sẵn nếu việc thất bại, thời điểm sắp xếp bà tử kia đi theo Thiệu thị đã dặn dò bà ta nên hành xử như thế nào.

Tối nay chắc chắn là Cao Kiệu sẽ ra tay với Tiêu Đạo Thừa.

Tình huống khẩn cấp, thời gian không để lại cho chị ta nhiều lắm.

Chị ta không chút do dự, rất nhanh đưa ra quyết định, gọi thân tín tới, ra lệnh tức khắc chạy tới phủ Tân An vương đưa tin tức.

……

Vương phủ cách hoàng cung không xa. Tối nay tổ chức một buổi yến nhạc, khách và chủ đều rất vui vẻ, vừa mới kết thúc không lâu. Tiêu Đạo Thừa uống đến say chuếnh choáng, ôm một sủng thiếp đang ngủ say sưa trên giường, đột nhiên bị người ta đánh thức, nói bà tử kia phái người gửi cấp báo, tức thì tỉnh rượu vội vàng triệu kiến. Khi biết được sự việc mình sắp xếp Thiệu Ngọc Nương vào trong nhà lao và ra lệnh cho chị ta tiếp cận Cao Kiệu đã bị bại lộ, Thiệu Ngọc Nương tối nay đã bị Cao Kiệu khống chế, để bảo toàn tính mạng mà đã khai ra hết mọi chuyện và đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu y, vu hãm y mưu đồ gây loạn, y vô cùng hoảng sợ, trong lòng rối loạn.

Mấy năm nay trong triều, mặc dù y cũng đã bắt đầu bồi dưỡng phát huy thế lực của mình, thu phục một đám quan lại địa phương có được quân đội, nhưng mà so sánh với Cao Kiệu, chút quân lực và chút uy vọng này của y chẳng khác gì đom đóm so với sao trên trời, hoàn toàn không thể đánh đồng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao y cực kỳ coi trọng Thiên Sư Giáo. Trước khi Cao Kiệu đưa ra sắc lệnh cấm kia, y đã mượn danh phụng giáo mà để Thiên Sư Giáo chiêu mộ đệ tử các nơi.

Giáo chúng Thiên Sư Giáo trải rộng khắp cảnh nội Đại Ngu, nếu phát động toàn bộ, nó sẽ trở thành một lực lượng đồ sộ cỡ nào? Từ ý nghĩa nào đó mà nói, khống chế Thiên Sư Giáo cũng giống như khống chế một đội quân biến tướng khổng lồ.

Giáo đầu Ngô Thương luôn nghe theo y, triều đình theo sự suy tàn của hai nhà Hứa Lục mà người của mình cũng đang từ từ đề bạt lên.

Y đang vô cùng đắc ý, có nằm mơ cũng không ngờ được hôm nay lại xảy ra một sai lầm chết người như thế đến từ Thiệu Ngọc Nương, một khớp xương cực kỳ quan trọng mà y vốn rất an tâm!

Cao Kiệu biết được những việc này, muốn xử trí y dễ như trở bàn tay.

Ông làm sao sẽ buông tha cho mình được?

Trước nửa đêm uống nhiều rượu, trong khoảnh khắc này hoá thành mồ hôi lạnh toát ra từ mỗi một lỗ chân lông trên người Tiêu Đạo Thừa.

Y bật dậy, lập tức muốn đi hoàng cung lại đột nhiên dừng lại, triệu thân tín của mình đến, đưa ra thủ lệnh, mệnh lệnh khẩn cấp triệu Vũ Lâm Quân dưới quyền nghe lệnh của mình, lấy lý do mình vừa biết được gian tế phương Bắc lẻn vào Kiến Khang, ngay trong đêm khống chế bốn cửa thành và các cửa hoàng cung, không cho phép người nào ra vào, lại phái ra một đội người đi mai phục phụ cận Cao gia, một khi có lệnh thì xông vào bắt người. Sắp xếp thoả đáng xong, y hoả tốc chạy tới hoàng cung, yêu cầu gặp Cao Ung Dung.

Cao Ung Dung từ tẩm điện đi ra ngồi xuống vẫn còn ngáp một cái, khó chịu nói:

– Có chuyện gì mà muộn thế này chàng còn tới quấy nhiễu ta? Dẫn chàng vào tuy đều là thân tín, nhưng hoàng cung mắt tạp, nhỡ đâu rơi vào mắt ai đó thì phải làm thế nào?

Tiêu Đạo Thừa không kịp hoà hoãn lập tức nói ra tin tức mà mình vừa nhận được ra.

Cao Ung Dung tỏ vẻ hoảng sợ, đứng bật lên:

– Đáng chết, tại sao lại bại lộ được. Vậy chúng ta phải làm sao đây?

Tiêu Đạo Thừa nói:

– Ta vừa nhận được tin là vào cung để bàn bạc với nàng về việc này. Nàng cứ an tâm, ta đã có ứng phó rồi. Cao Kiệu đã biết hai chúng ta bày mưu hại lão, sao mà chịu cho được. Vừa rồi ta lấy lý do bắt gian tế đã điều nhân mã tạm thời khống chế bốn cửa thành, không bằng nhân cơ hội này giết Cao Kiệu luôn đi.

Cao Ung Dung như vẫn rất hoảng sợ, không nói được gì.

Tiêu Đạo Thừa cực lực khuyên:

– Nàng không cần phải sợ, chỉ cần nàng gật đầu, việc giết Cao Kiệu cứ giao cho ta làm. Lão ta chết rồi, chúng ta tuyên bố với bên ngoài là bạo bệnh chết là được, mọi chuyện đã có ta và bệ hạ chống đỡ thay cho nàng. Hiện giờ thế cục triều đình đã khác trước rất nhiều. Tân thần triều đình toàn là người của chúng ta. Nàng lại là người Cao gia, chỉ cần nàng ra mặt nói chuyện, nếu Quảng Lăng quân dám sinh biến, đó chính là công khai phản loạn! Bọn họ chưa chắc đã có lá gan này. Cũng không giấu nàng, ta cũng có một đội quân, tuy tạm thời không thể so với Quảng Lăng quân nhưng có thêm sự trợ lực của Thiên Sư Giáo, nếu thật sự có việc, chưa chắc đã không thể chiến một trận với Quảng Lăng quân.

– Hơn nữa nàng đừng quên, Ngô Hưng vương hiện giờ ở đất phong, sống rất tốt. Cao Kiệu đã biết nàng với bệ hạ có mưu đồ với lão, làm sao sẽ dốc hết mình trợ lực như trước đây nữa. Với thế lực của lão ta, muốn phế lập một hoàng đế, còn không phải nói một câu là xong ư? Thiếu quyết đoán dẫn đến tai họa đó!

Cao Ung Dung có vẻ như đã dao động hơn, vẫn đang do dự.

Tiêu Đạo Thừa nôn nóng sốt ruột, thúc giục:

– Lý Hiệp nghe lệnh Cao Kiệu, nhân mã lại nhiều hơn ta. Thời gian cho chúng ta không còn nhiều lắm. Lúc này nàng vẫn do dự không quyết định, ngày mai thiên hạ này chỉ sợ sẽ thay đổi.

Đúng lúc này, ngoài điện có một cung nhân chạy vào, giọng hoảng loạn, hô:

– Hoàng hậu, không tốt rồi. Nghe nói người Đô vệ và Vũ Lâm đang đánh nhau ở phụ cận cửa thành.

– Hoàng Hậu, Cao Kiệu đã động thủ! Sao nàng còn do dự?

Tiêu Đạo Thừa làm một cử chỉ, cầm thanh kiếm trong tay, bước tới hét lên, nhìn chằm chằm vào Cao Ung Dung, lộ ra một sự đe dọa ép bức.

Cao Ung Dung kinh hoảng:

– Nếu ta đáp ứng, vậy thì cần ta làm gì?

Tiêu Đạo Thừa thở phào một hơi, nói:

– Chỉ cần nàng giao phù ấn của bệ hạ cho ta, ta sẽ điều toàn bộ Vũ Lâm cùng Túc Vệ Quân tới, là có thể khống chế Kiến Khang, bắt lấy Cao Kiệu!

Cao Ung Dung gật đầu:

– Được. Ta gọi người đi lấy ngay.

Chị ta lui về phía sau vài bước, cao giọng nói:

– Người đâu, lấy phù ấn của bệ hạ ra đây.

Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy trong điện ngoài điện và sau tấm mành đột nhiên tràn ra mấy chục cung vệ cầm đao rìu bao vây Tiêu Đạo Thừa.

Tiêu Đạo Thừa trợn ngược mắt lên, lạnh lùng nói:

– Cao Ung Dung, ngươi muốn làm gì?

Cao Ung Dung đứng ở sau cung vệ, trên mặt không còn vẻ hoảng sợ như vừa rồi, nhìn chòng chọc vào Tiêu Đạo Thừa, lạnh lùng thốt:

– Tân An vương, có chuyện này ngươi nghĩ sai rồi. Cao tướng công đã biết ngươi lợi dụng Thiệu thị mưu tính với ông ta, nhưng mà không biết ta. Ngươi vì bản thân mình nên mới khuyên ta đi giết ông ta. Ta đang yên lành làm hoàng hậu, vì sao phải đi theo ngươi hại bá phụ của ta, giết trụ cột của triều đình Đại Ngu?

Tiêu Đạo Thừa như sợ ngây người, hai mắt dán chặt vào Cao Ung Dung, giống như lần đầu tiên biết chị ta, trong lúc nhất thời, ngay cả biểu cảm phẫn nộ vừa rồi cũng biến mất.

– Giỏi, giỏi lắm.

Sắc mặt của y hết xanh lại trắng, giọng hơi run lên.

– Thì ra ngươi là một kẻ tâm cơ thâm trầm như thế. Trách ta có mắt như mù, không ngờ lại bị ngươi lừa gạt. Ta hao hết tâm cơ trợ giúp Đông Dương Vương đăng cơ, lại trợ giúp ngươi đuổi hai nhà Hứa Lục ra khỏi triều đình, thế mà ngươi lại lung lạc nhân tâm, nuôi trồng thế lực, để rồi cuối cùng lại đối đãi với ta như thế. Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Sớm biết như thế, lúc trước khi tiên đế chết ta nên nghe theo lời Cao Kiệu, tự mình đăng cơ thượng vị, để làm sao phải rơi vào kết cục như hôm nay?

Cao Ung Dung cười lạnh.

– Ngươi còn tưởng ta không biết ư? Ngươi âm thầm qua lại với Thiên Sư Giáo, chẳng lẽ không phải vì mưu đồ đại sự sau này? Trong số các quan được bổ nhiệm hôm nay, vị nào không nói đến Tân An vương trước rồi mới đến Bệ hạ? Về phần ban đầu ngươi ra sức từ chối sự cất nhắc của bá phụ ta, nhìn như không có lòng lên ngôi vị hoàng đế, thực ra bởi vì ngươi còn có chút tự biết bản thân mà thôi.

– Lúc đó bá phụ ta có lòng muốn rời khỏi triều đình, ai mà không biết. Ngươi uy vọng không đủ, thế lực không đủ, triều đình bị thế gia cầm giữ, nếu như ngươi thượng vị, không có sự trợ giúp của bá phụ ta, Tiêu Đạo Thừa ngươi là cái gì, dựa vào chính ngươi lên ngôi để làm một vị hoàng đế bù nhìn à? Ngươi cùng lắm chỉ là một kẻ đáng thương bị thế gia nắm trong tay thế gia mà thôi.

– Ý tưởng của ngươi là muốn mượn tay ta trước tiên loại bỏ thế gia, chờ cánh chim ngươi cứng cáp đầy đặn rồi, nắm giữ được triều đình rồi, ngày sau bệ hạ với ta còn chẳng phải đều nghe theo ngươi hay sao?

– Con tiện phụ này!

Tiêu Đạo Thừa chửi ầm lên, vung kiếm chém bừa bãi, giống như phát điên lên.

– Giết hắn!

Cao Ung Dung hô lên.

Tiêu Đạo Thừa bị trúng mấy đao, quay đầu muốn chạy trốn, nhưng làm sao mà chạy thoát được? Y vừa mới chạy được vài bức liền bị cung vệ ngăn lại, đao rìu lại chém xuống, trong khoảnh khắc, trên người lại bị chém mười mấy nhát, y ngã xuống trong vũng máu.

Những vũng máu lớn nhanh chóng tuôn ra từ những vết thương ngang dọc trên người y, lan rộng ra, nhỏ từng giọt trên nền nhà nhẵn bóng của cung điện.

Trong không khí ngột ngạt còn có mùi máu tanh nồng nặc.

Cao Ung Dung sai người lui hết ra ngoài, thong thả đến bên Tiêu Đạo Thừa ngồi xổm xuống, nhìn vào người đàn ông vẫn chưa chết hoàn toàn nằm trên mặt đất, một đôi mắt đang bám chặt vào mình, môi mấp máy, mơ hồ nghe được những lời nguyền rủa độc ác của y đối với mình.

Chị ta phớt lờ như không nghe thấy, dường như đang nhớ lại gì đó, biểu cảm dần trở nên nhu hòa, lại mang theo chút thương cảm.

– Vốn dĩ ta nghĩ sau này chỉ cần chàng không ép ta quá đáng, ta sẽ không bao giờ trở mặt với chàng, nhưng mà…

Chị ta dừng lại, nhắm mắt, thở dài, rồi mở mắt ra.

– Việc hôm nay chỉ trách chàng vận số không tốt. Ta thật sự không còn cách nào khác cả. Huống chi, chàng chết cũng không oan. Chàng an tâm đi đi. Các con của chàng, ta cũng sẽ cho bọn nó chết một cách nhanh gọn…

– Độc phụ…Ngươi sẽ chết không được tử tế…

Tiêu Đạo Thành khoé mắt như nứt ra, máu từ trong miệng trào ra, đột nhiên phun ra một câu chửi rõ ràng. Sau khi dùng hơi thở cuối cùng còn sót lại trong ngực để chửi rủa câu này, cơ thể y đau đớn co giật, rồi bất động.

Cao Ung Dung nhìn thi thể nằm trên đất một lát, nét mặt dần dần chuyển sang lạnh nhạt, thong thả đứng lên rồi đi trở về ngồi lại ghế ngồi của mình.

Hết chương 114

Đọc truyện chữ Full