DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 60 Nhật Ký Nuông Chiều
Chương 27: 27: Ba Năm Thiên Tai 1


Con chuột màu đen đang nhắm đến thức ăn ngon cảm thấy đầu đau râm ran, nó xoay cái đầu to của mình qua thì thấy Cố An An đang nhìn mình chằm chằm.

Rõ ràng là trí nhớ của con chuột này tốt hơn bình thường, vậy mà cũng nhận ra mình đã từng có dịp gặp Cố An An một lần.Hơn sáu tháng trước, con chuột nhỏ bị bắt giảm cân vì lúc trước mắc kẹt trước cửa hang ngày nào giờ càng đầy đặn, đống thịt mỡ trên bụng lắc lư.

Có thể thấy được việc giảm béo hoàn toàn không có hiệu quả.Cố An An đanh mặt khi nghe thấy tiếng của con chuột béo này.

Cô bụ bẫm là do vẫn còn nhỏ, sau này sẽ ốm lại.


Còn con chuột ngu ngốc trước mặt này không cẩn thận thì sẽ kẹt trước cửa hang lần nữa, còn bị con chuột nhỏ gầy kia đạp một phát vào trong hang."Sao cô biết hôm nay tôi lại kẹt trước cửa hang?"Con chuột nhỏ nhỏ mập mạp này tên là Hắc Bàn.

Đôi mắt to như hạt đậu của nó lóe lên sự ngưỡng mộ, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Cố An An nhìn cô một cách tò mò.

Trong ánh mắt còn có vẻ đắc ý, dường như kẹt cửa hang là một chuyện rất đỗi tự hào."A a a —— "Cố An An không nhịn được mà kêu lên.

Những lời của cô nãy giờ đều là suy nghĩ trong lòng, sao con chuột đứng trước mặt này có thể nghe thấy được.?"Hắc Nữu, cậu nhìn kìa, con nhỏ mập này có thể hiểu được chúng ta nói gì."Hắc Bàn giống như phát hiện ra chân trời mới, nói với người bạn đang lén lút chui trong hộp bánh để trộm đồ ăn."Nghe hiểu được chúng ta nói?"Hắc Nữu mới chui được nửa cái đầu vào hộp bánh liền thò đầu ra, tò mò chạy đến bên cạnh Hắc Bàn nhanh như chóp.Lại gần nhìn nhìn, Cố An An mới thấy hai con chuột này cũng không phải là màu đen tuyền, mà trên lông còn có chỗ màu nâu vàng."Nhỏ mập, cô nghe hiểu chúng tôi nói chuyện sao?"Con chuột tên Hắc Nữu hỏi Cố An An.

Đôi mắt đen nhỏ chớp chớp với vẻ tò mò.

Có thể nguyên nhân là do nhìn Cố An An lúc này không có vẻ gì nguy hiểm, nên hai con chuột không thấy sợ hãi.

Nhất là Hắc Bàn đã nhanh chóng chạy đến dưới mí mắt cô.Cố An An gật đầu nhẹ, thử nói chuyện với bọn chúng bằng suy nghĩ."Thật sự có con người có thể hiểu được chúng ta nói chuyện." Hắc Nữu cũng lười trộm bánh ăn, nó đặt mông ngồi xuống trước mặt Cố An An."Cô —— "Hắc Nữu đang muốn hỏi nữa thì nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, đang bước càng ngày càng nhanh đến phòng.

Hai cái lỗ tai nhỏ giật giật, nó hét lên với Hắc Bàn đang thoải mái nằm trên lòng bàn tay nhỏ mũm mĩm của Cố An An.Hắc Bàn tiếc nuối bò ra khỏi chiếc đệm mới phát hiện, bò theo Hắc Nữu xuống phía dưới giường.


Vừa bò vừa nhìn về phía hộp bánh bên cạnh với vẻ không nỡ."Hôm khác tôi lại tới tìm cô, bé mập."Chưa đợi Cố An An không cho chúng gọi là bé mập, hai con chuột đã chui xuống dưới đáy tủ quần áo.

Hình như là muốn đào hang chui ra ngoài từ chỗ đó.Cố An An chưa kịp nghĩ vì sao trong nhà mới lại có hang chuột thì đã nghe thấy tiếng kêu quen thuộc vang lên từ dưới đáy tủ: “Tên Hắc Bàn chết tiệt nhà cậu, lại chặn cửa hang,”Đó là giọng của Hắc Nữu, Cố An An nhớ đến cảnh tượng ở ngày thu hoạch hôm đó, cười đau bụng.

Cô cảm thấy cuộc sống sau này có hai con chuột nhỏ này sẽ không đến nỗi quá nhàm chán."Hai đứa trẻ ranh này, còn hứa sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.

Ta thấy đây chính là muốn đi chơi rồi.Miêu Thúy Hoa bước vào phòng, nhìn thấy cháu gái mở to mắt cười vui vẻ thì lập tức nhớ kĩ tội của hai đứa cháu trai.

Bà đã nói rồi, còn chưa tới giờ ngủ của cháu ngoan, sao mà ngủ cho được.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là hai đứa cháu trai không đủ kiên nhẫn chơi với con bé nên cố ý kiếm cớ chạy ra ngoài.Miêu Thúy Hoa tiến lên ôm lấy cháu gái ngoan, thấy hộp bánh đang mở nắp thì càng giận hơn."Lấy bánh ăn cũng không thèm đậy hộp lại, cố ý muốn dụ chuột đây mà.


Miêu Thúy Hoa kiểm tra bánh bên trong một chút, vẫn còn nguyên vẹn chưa có dấu vết bị chuột gặm.

Bà nhẹ nhàng thở ra, đậy kín nắp hộp rồi nhét trở lại ngăn tủ.Cố An An ở bên cạnh nhìn bà nội cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cô rất muốn nói cho bà biết rằng hai con chuột đã ghé thăm, chỉ là chưa thành công mà thôi.Vẫn còn một năm rưỡi nữa mới đến thảm họa ba năm, nhưng nông dân sinh hoạt bình thường cũng không dư dả được bao nhiêu.

Chỉ cần đủ ăn no mặc ấm là đã rất thỏa mãn, cơ bản là không có những nhu cầu khác..


Đọc truyện chữ Full