DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Chọc Nổi Ngài
Chương 27: Nam thần vườn trường chính là anh

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Nhã bò xuống giường như hồn ma vất vưởng, cô dán mắt nhìn chòng chọc vào quầng thâm mắt đen sì của mình rồi gục đầu xuống bồn rửa tay.

Chết non mất thôi, không ngờ là, cái loại cách âm kém cỏi cỡ này mà cũng có mấy đôi tình nhân đói khát vồ vập nhau không kìm nén được, ư ư a a đến tận sáng hôm sau, giấy vệ sinh cũng không bịt được âm thanh của khách thuê phòng bên cạnh, dù cho tai của cô cũng không quá thính.

Không biết trận cãi nhau này phải kéo dài đến tận bao giờ, vì để tiếp tục sinh hoạt như bình thường, bắt buộc phải tìm nhà ngay mới được.

Haiz.

Thế gian này đầy rẫy những chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân, tính toán từng cái một cũng không xuể.

Ôn Nhã thay quần áo xong, đưa tay vén mái tóc dài ra khỏi áo ra, lúc cầm túi xách lên, cô quay đầu nhìn cây kẹo mút trên tủ đầu giường một cái.

Hôm nay, tạm thời thấy vui vẻ, không thèm quan tâm nữa.

Chợ hoa và chim chóc mà họ định đi sẽ mở cổng lúc chín giờ, Ôn Nhã không muốn mình cứ rớt giá hết lần này đến lần khác ở trước mặt Lâm Tuyết Hà nữa, thế là không cần anh đến đón, cô đã hẹn luôn ở cổng chợ.

Cô đến hơi sớm nhưng không khí trong chợ có vẻ vô cùng xôi nổi, từng sạp hàng bày bán san sát nhau, hoa, chim, côn trùng, cá, ti tỉ thứ, cái gì cũng có đủ cả, phía ngoài cùng còn bày một sạp bán bánh trứng, Ôn Nhã đã trông thấy từ xa, cho nguyên liệu rất đầy đủ, buôn bán có tâm đấy nhỉ.

Hôm nay là một ngày nắng gắt, ánh sáng bỏng rát, Ôn Nhã lại không đem theo ô ra khỏi nhà nên chỉ đành đứng ở chỗ râm mát để tránh nắng trước đã.

Không biết bao giờ anh Lâm mới đến… Ôn Nhã buồn chân buồn tay không có gì làm bèn lôi điện thoại ra bắt đầu tìm nhà.

Cứ sống mãi ở khách sạn cũng không phải kế lâu dài, giá cả không hề rẻ thì đã đành, mà môi trường xung quanh còn bất ổn nữa chứ. Cứ lướt mãi, lướt mãi, đầu lông mày của cô dần nhăn nhúm hết lại, đúng là giá nhà hiện giờ không hề rẻ một chút nào, căn nào trông hơi ra hồn một tí thì là đã hết hai nghìn tệ luôn rồi.

Chỗ nào hơi xa một tí thì đúng là rẻ thật, nhưng đi đi về về như thế quá bất tiện, phải chuyển mấy tuyến tàu thì vất vả quá…

Trước cổng chợ không có chỗ đậu xe, Lâm Tuyết Hà đậu xe ở khu gần đó xong rồi mới đi bộ đến.

Dòng người nhộn nhịp đông đúc, nhưng anh lại tìm thấy Ôn Nhã rất dễ dàng, cô đang mặc một chiếc váy lanh dài nhẹ nhàng đong đưa, một tay vân vê cằm, tay kia lướt điện thoại với vẻ mặt đăm chiêu ủ ê cộp mác thương hiệu.

Một đôi giày thể thao trắng tinh dừng trước mặt, Ôn Nhã chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, vừa ngẩng đầu đã đối diện với gương mặt của Lâm Tuyết Hà.

Thế là lại nhìn từ trên đầu xuống dưới chân.

Ôi mẹ ơi.

Không ngờ là đồng phục chơi bóng!

Là loại áo đồng phục bóng rổ rộng rãi lại còn đẹp đến chết tiệt đó.

Loại nền trắng viền xanh phổ biến chính là kiểu dáng Ôn Nhã thích nhất, ánh mắt của cô dõi theo cánh tay cánh chân duỗi ra ngoài lớp quần áo của anh, anh Lâm trông gầy như vậy, cơ mà sao đường nét cơ bắp lại đẹp thế nhỉ, ôi trời ơi, cái làn da này, đúng là trắng từ đầu đến chân, đẹp không sao tả xiết…

Ôn Nhã kiềm chế nuốt nước bọt: “Anh Lâm, hôm nay anh…”

“Xin lỗi.”

Hở?

Ôn Nhã chớp chớp mắt, bừng tỉnh khỏi cơn mê đắm sắc đẹp.

“Chơi bóng làm lỡ thời gian, vội qua đây nên cũng không có thời gian thay đồ.”

Hiếm khi gặp được đội nào chơi sảng khoái đến vậy, đợi đến lúc sực nhớ ra thì đã hơn tám giờ rưỡi rồi.

Bấy giờ Ôn Nhã mới chú ý đến mái tóc hơi ướt và sắc mặt không thoải mái của anh. Chắc là vì cả người ướt sũng mồ hôi nhưng không thể đi tắm đây mà, dù sao thì anh Lâm cũng là anh chàng tỉ mỉ đến mức phải che ô khi ra đi ngoài trong ngày hè cơ mà.

Cô cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, tám giờ năm mươi chín phút.

Không hiểu sao khi Ôn Nhã nhìn Lâm Tuyết Hà thì tự dưng lại thấy buồn cười gần chết, cười đến nỗi không đứng thẳng lên được: “Ha ha ha ha ha ha…”

“…” Lâm Tuyết Hà cúi đầu nhìn dáng vẻ của bản thân mình, cảm thấy đúng là không ổn lắm.

Anh rất kiên nhẫn, đợi cô cười xong mới nói: “Lần sau cố nhịn đi.”

Ôn Nhã hất chiếc túi nhỏ bị xê dịch vị trí vì trận cười sằng sặc ban nãy, nghiêm túc bật ngón cái lên: “Anh Lâm, anh không biết anh đẹp trai cỡ nào đâu! Thân hình này ấy à, đúng là non mềm búng ra nước, lại còn đẹp trai vượt lên một tầm cao mới nữa chứ, nam thần vườn trường chính là anh chứ còn ai vào đây nữa!”

Nếu phải nói thật, thì Lâm Tuyết Hà đã ba mươi tuổi muốn bảo cô biến đi.

Được cái Ôn Nhã trêu ghẹo xong thì cũng coi như là biết khéo léo chuyển chủ đề: “Anh Lâm, anh muốn đến đây mua gì? Động vật hay thực vật?”

“Thực vật.”

Chợ hoa và chim chóc này đúng là nơi tập trung chủ yếu vào các mặt hàng hoa cỏ, nhưng Ôn Nhã không hiểu Lâm Tuyết Hà bảo mình đến đây làm gì nữa, tất cả đồ ở đây đều có thể giao đến tận nhà, hoàn toàn không cần thiết phải tốn công tốn sức như vậy.

Cho đến khi Lâm Tuyết Hà chọn một chậu hoa hồng rồi quay ra hỏi cô: “Cô có chăm được không?”

Ôn Nhã nhìn “quý cô” hoa hồng kiêu sa rồi lại nhìn anh Lâm đang vô cùng nghiêm túc, cô sững người: “Không lẽ anh muốn…”

Lâm Tuyết Hà mỉm cười: “Muốn giúp cô kiếm chút tiền…”

Ôn Nhã vội xua xua tay, miệng thì cứ không không không liên hồi: “Tôi đã ra khỏi nhà rồi, quay về không tiện, anh tìm người khác thì hơn.”

“Một tháng hai nghìn tệ.”

“…” Ôn Nhã rụt cái tay vừa thò ra lại: “Xin cho phép tôi suy nghĩ một chút.”

Một tháng hai nghìn là có thể gánh tiền thuê nhà rồi này, thật ra tưới hoa cũng chẳng phải chuyện gì tốn công tốn sức, một ngày dành ra cỡ nửa tiếng chăm sóc là được, tính ra thì lương mỗi giờ hơn một trăm tệ lận đó!

Ôn Nhã nắm chặt tay lại: “Tôi làm!”

Chủ sạp tò mò nhìn hai người họ một cái, giới trẻ bây giờ kỳ lạ thật đấy.

Vì sân thượng đủ rộng nên hai người chọn khá nhiều chậu, Ôn Nhã còn thu hoạch được ba cành hồng tươi mơn mởn, là được tặng do mua nhiều.

Ôn Nhã cầm hoa hồng chọc chọc vào cây xương rồng tròn tròn đang nở rộ những bông hoa màu vàng nho nhỏ, cô cảm thán không thôi: “Cái thứ này có thể nở hoa được thật này.”

Lâm Tuyết Hà đang thanh toán, nghe thấy vậy thì liếc nhìn chậu xương rồng tròn tròn nhỏ xinh kia một cái, thân cây lớn chưa bằng cái nắm tay, gai dài mọc chi chít, những cánh hoa mỏng manh mọc ra từ chỗ chính giữa hơi chếch sang bên trái, những nụ hoa khác cũng đang rục rịch bung nở.

“Thêm cái này nữa.”

Ông chủ cười tít hết cả mắt, sau đó lại nhét cho Ôn Nhã thêm một túi hoa khô: “Cầm lấy mà chơi nhé.”

Ôn Nhã: “…”

Lúc mua xong xuôi hết tất cả thì đồng hồ đã gần điểm mười một giờ rồi, Ôn Nhã nằm dài trên ghế phụ, xoay điều hoà phả thẳng vào người.

Lâm Tuyết Hà thắt dây an toàn xong, rút khăn ướt ra vứt bẹp phát lên mặt cô rồi xoay điều hoà đi chỗ khác mà không hề nể nang gì.

Ôn Nhã lần mò đặt xương rồng tròn và hoa hồng ra phía trước, một tay giật tờ khăn ướt xuống: “Trong xe nóng quá…”

“Cố chịu đi.”

Còn chẳng phải là vì không chịu nổi à.

Cô thầm làu bàu trong lòng, thắt dây an toàn xong thì xoay mặt qua thưởng thức “nam thần vườn trường” do cô phong hiệu.

So với đám con trai vẫn còn đang đi học, anh Lâm đây trông có vẻ trầm ổn hơn nhiều, nhưng dáng vẻ ngày hôm nay của anh thật sự là vô cùng đẹp trai tươi ngon tràn ngập hơi thở thanh xuân, hormone căng tràn không thể che lấp.

Quả nhiên, không cần biết nam nữ gì sất, cứ lộ da thịt mới là chân lý.

Cứ nhìn mãi, rồi lại nhìn mãi, cô bỗng nheo mắt lại, ôi ôi ôi, tấm thân xác này mới tuyệt đẹp làm sao.

“Cô là biến thái đấy à?” Lâm Tuyết Hà rất bình tĩnh mà hỏi cô như thế.

Ôn Nhã ho khan một tiếng: “Lòng yêu cái đẹp ấy mà, ai mà chẳng có.” Cô cứ nhìn đấy thì sao.

“À phải rồi anh Lâm, bao giờ anh dọn đến nhà mới vậy?”

“Ba tháng sau.”

“Lâu vậy à.”

“Tiếc mạng.”

Cầu toàn quá.

Nhưng vậy cũng tốt, Ôn Nhã bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo: “Anh Lâm, nếu anh còn chưa ở, chi bằng…”

“Miễn bàn.” Lâm Tuyết Hà nhìn chăm chú vào gương chiếu hậu, lùi xe vào trong khe hẹp: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Ôn Nhã nài nỉ: “Tôi chỉ mượn một phòng để ở thôi, bảo đảm không động chạm vào những thứ khác.”

“Không phải vấn đề này.” Xe vững vàng lăn bánh trên đường, giọng nói của Lâm Tuyết Hà cũng lạnh lẽo giống hệt gió điều hoà: “Tôi khuyên cô cũng nên quý trọng mạng sống một chút.”

“Nhưng vật liệu lắp đặt trong căn nhà này đều là loại tốt nhất, chủ yếu là không có formaldehyde đâu.”

“Đồ ngốc mới tin.”

Ôn Ngốc Nghếch: “…” Cô cảm thấy, ít nhiều gì thì Lâm Tuyết Hà cũng nên tôn trọng nhân cách của cô một chút chứ.

Nhưng nếu như chủ nhà đã không đồng ý, Ôn Nhã cũng không thể lèm bèm kỳ kèo thêm được nữa, cuối cùng thì cũng chỉ đành thôi.

“Thôi được rồi, nhưng mà anh Lâm này, ấy thế mà anh cũng thích chơi thể thao ngoài trời à, bình thường nhìn anh tôi cứ nghĩ là anh tách biệt với những môn thể thao mang tính đồng đội này chứ.” Rõ ràng anh nên là một đóa tuyết liên trên núi Hoa Thiên không dính bụi trần, xa rời khói lửa nhân gian mới phải chứ, thế này thì đúng thật là đã nằm vượt ngoài dự liệu quá mức rồi.

Lâm Tuyết Hà cười khẩy: “Nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Ôn Nhã bao biện: “Cũng không hẳn là vậy.”

Lâm Tuyết Hà lười không buồn để ý đến cô, một lúc sau, Ôn Nhã lại bắt đầu không cam chịu sự cô đơn, thỏ thẻ hỏi anh: “Này, lúc anh chơi bóng rổ ấy, những người khác có dám va chạm với anh không?”

“… Trong hộc để đồ có nước đấy, lấy mà uống đi.”

Ôn Nhã bĩu môi, ngoan ngoãn uống nước mà ngậm miệng.

Do cô không chịu cung cấp địa chỉ cụ thể, Lâm Tuyết Hà chỉ đưa cô đến đầu phố gần đó rồi rời đi, để người nhớp nháp mồ hôi cả một buổi sáng, gần như việc này đã chạm đến mức cực hạn của anh rồi.

Ôn Nhã đeo túi, tay bưng chậu xương rồng tròn và hoa hồng, vừa ngâm nga câu hát vừa đi về phía khách sạn nhỏ.

Chùm chìa khóa trong túi trĩu nặng.

Người ở phía bên chợ đã hẹn thời gian giao hàng đến là nhá nhem tối, Lâm Tuyết Hà có chuyện không đến được nên chỉ có một mình Ôn Nhã tiếp đón.

Hoa hồng, hoa lan, cây bình an, thu hải đường trường sinh,… tổng cộng khoảng hai mươi chậu lớn nhỏ khác nhau, hai anh giao hàng bưng bê đến nỗi thở hồng hộc, đi thang máy lên xuống gần mười chuyến mới xong.

“Cô Ôn, căn nhà này của cô hết bao nhiêu tiền vậy?”

Anh giao hàng vừa lau mồ hôi vừa đánh giá căn nhà, Ôn Nhã đưa cho hai người họ chai nước đã mua sẵn từ trước, lắc đầu nói: “Làm sao mà tôi mua nổi căn nhà như thế này chứ, chỉ là làm giúp cho người ta mà thôi.”

Anh giao hàng cười chất phác, để lộ ra hàm răng trắng tinh hoàn toàn tương phản với làn da ngăm đen: “Tôi còn tưởng nhà này là của cô Ôn đây nữa chứ, vậy hẳn là chủ nhà rất yên tâm về cô rồi.”

Ôn Nhã nghĩ bụng, đương nhiên rồi, bọn họ là chỗ giao tình qua… đêm.

Hơ hơ.

Hai anh giao hàng uống nước xong thì cũng rời đi ngay, Ôn Nhã nhìn lướt qua một vòng quanh đám hoa cỏ cây cối căng tràn nhựa sống, bắt đầu thu dọn các loại dụng cụ làm vườn, cuối cùng, cô nhìn chằm chằm vào đống hướng dẫn chăm sóc, đánh số và đánh dấu cấp độ dễ – khó cho từng chậu cây một.

Tuy chỗ hoa này không đắt đến nỗi không đền nổi, nhưng dù sao thì cô cũng là kẻ nhận lương cao những hai nghìn tệ cơ mà, cho nên vẫn nên để tâm một chút thì hơn.

Sắp xếp ổn thỏa tất cả xong thì trời đã sẩm tối, Ôn Nhã vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, sau đó đóng cửa rồi rời đi.

Được rồi, về úp bát mì, sau đó tìm nhà rồi đi ngủ.

Nhấn nút tầng một xong, Ôn Nhã duỗi người, xoa bóp bờ vai mỏi nhừ trong thang máy không một bóng người.

Ting…

Cửa thang máy mở ra, hai cô gái hơn hai mươi tuổi bước vào, lớp makeup hơi đậm, ăn mặc vô cùng hợp mốt. Hai người còn kéo vali hành lý trên tay, Ôn Nhã hơi lui vào trong để nhường không gian cho họ.

“Tiểu Duy à, tớ thật sự không nỡ xa cậu đâu ~”

“Tớ cũng không nỡ xa cậu đâu, nhưng tớ đến đây đã được hai năm rồi, tiền mang theo từ nhà đã tiêu sạch sẽ hết rồi…”

“Cố thêm chút nữa đi, về quê là phải kết hôn sinh con, lẽ nào cậu muốn sống một cuộc sống như vậy thật sao?”

“Nhưng không có tiền thì sẽ không sống nổi, thế thì chẳng thà về quê kết hôn sinh con cho rồi.”

“Được rồi, vậy tớ cũng chuyển nhà thôi, một mình tớ thuê không nổi căn nhà đắt đỏ như thế này.”

Đợi… đợi một chút! Thuê nhà ở đây thì sao nhỉ, vừa gần đám cỏ cây hoa lá kia, lại cách công ty cũng gần, mà cách nhà cũng gần luôn!

Đúng là tuyệt vời.

Ôn Nhã lên tiếng: “Xin lỗi, đột nhiên ngắt lời…” Dưới ánh nhìn đầy nghi hoặc của hai cô gái, cô để lộ ra nụ cười thân thiện: “Dạo gần đây tôi cũng đang tìm nhà, xin hỏi giá tiền thuê ở bên đây là bao nhiêu vậy?”

Cô gái muốn ở lại sững sờ, gần như là nhảy dựng lên vồ lấy cánh tay cô: “Ấy ấy ấy cô muốn thuê sao, giá thuê là bốn nghìn, nhưng chúng ta chia đôi là còn hai nghìn! Tuy hơi đắt nhưng nhà siêu siêu siêu xịn đó, cô có muốn đến không!”

Đệch.

Căn nhà xịn sò như vậy mà giá thuê chỉ có hai nghìn thôi á?

Ôn Nhã cũng phấn khích giống hệt như người kia, gật đầu lia lịa: “Thuê!”

Chốt kèo hơi bị dứt khoát luôn.

Đọc truyện chữ Full