Ôn Nhã ngủ đẫy đà một giấc cho đến khi bị mùi hôi của chính mình đánh thức.
Mùi rượu trên cơ thể lên men cả đêm, không gian điều hoà kín khí không thông gió, mùi hương ngây ngất.
Không thể nào ngờ được rằng, việc đầu tiên cô làm khi thức dậy sau cơn say không phải là ôm đầu nhớ lại mọi chuyện, mà là vội nhảy dựng lên chạy đi mở cửa sổ ra.
Hơi tuyệt vọng.
Đến khi cô tắm rửa xong xuôi rồi đi ra khỏi phòng thì đã là chuyện sau mười giờ sáng rồi, Ôn Nhã nằm dài lên ghế sô pha, được mẹ Ôn dúi cho một cốc nước mật ong.
“Bản lĩnh càng ngày càng giỏi đấy nhỉ, về muộn thì thôi không nói, lại còn dám uống say về nhà.”
Ôn Nhã uống vài hớp rồi đẩy cái cốc ra xa, lật người quay lưng về phía bà: “Con đã đủ tuổi trưởng thành rất nhiều năm rồi…”
Mẹ Ôn ra tay nhéo tai cô: “Mày trưởng thành nhiều năm rồi mà sao đến bạn trai cũng không có?!”
“Nói đến chuyện gì cũng lôi cái này vào…” Đúng là Ôn Nhã phục sát đất luôn rồi, cô xoa xoa vành tai mình, quay đầu nhìn mẹ một cái: “Đã lớn bằng ngần này rồi, chẳng lẽ không có bạn trai thì không sống nổi chắc? Buồn cười quá.”
Mẹ Ôn cười thẳng vào mặt cô: “Lần trước là ai cười như đứa ngốc với cái điện thoại? Bị người ta đá rồi mới nói mấy lời này, không có sức thuyết phục.”
“Tình huống khác nhau được chưa, à, có người mình thích thì tất nhiên phải phát triển mối quan hệ rồi, nhưng cũng đâu có nghĩa là bắt buộc phải có một người bạn trai đâu!” Ôn Nhã dịch sang một bên: “Con đang đau đầu lắm, mẹ đừng làm phiền con… À phải rồi, mợ cả đâu rồi mẹ?”
“Bây giờ mới nhớ đến cơ đấy? Mợ ấy đi từ sáng nay rồi, sáu giờ rưỡi ra khỏi nhà, vốn dĩ mẹ định gọi mày dậy tiễn người ta nhưng mợ ấy không chịu, bảo là mày mệt rồi, cứ để mày nghỉ ngơi cho tốt. Ôn Nhã à, thật ra mợ cả đối xử với mày tốt lắm đấy, bao nhiêu năm nay, chắc trong lòng mày cũng tự hiểu, đừng tổn thương tấm lòng người ta.”
Đối mặt với sự dạy dỗ ân cần của mẹ Ôn, đầu Ôn Nhã càng đau hơn.
“Con biết, chỉ là con không thích việc mợ ấy không thèm ngó ngàng gì đến cảm nhận của con mà đã tự ý sắp xếp mấy chuyện đó… nói chung hai người đều giống nhau hết!”
Mẹ Ôn phát cáu: “Mày là cái đồ vô ơn!”
Ôn Nhã kéo gối che đầu, cô không muốn nghe.
Tiếng tivi bắt đầu văng vẳng bên tai, cô cứ nằm mãi, nằm mãi, cứ thế ngủ thiếp đi.
“Này.”
Tiếng mẹ Ôn bắt đầu trở nên mờ ám, Ôn Nhã phát ra âm mũi lười biếng, coi như trả lời lại.
“Tối qua mày với cái cậu Lâm kia đi uống rượu…”
Đậu má!
Ôn Nhã bật thẳng dậy khỏi ghế sô pha, dọa cho mẹ Ôn mắng um cả lên: “Ôn Nhã, mày làm cái trò gì đấy!”
Toi rồi toi rồi toi rồi, Ôn Nhã đỡ trán, thế mà cô lại không nhớ ra chuyện hôm qua mình đi uống rượu với Lâm Tuyết Hà, cô uống được giữa chừng thì sau đó ngủ lăn quay ra như chết, thế, rốt cuộc cô về nhà kiểu gì vậy nhỉ?
Nghĩ đến đây, Ôn Nhã trịnh trọng túm chặt tay mẹ mình: “Mẹ, hôm qua con tự đi về nhà à?”
Vẻ mặt của mẹ Ôn đầy ghét bỏ: “Làm sao có thể tự về được chứ, mày say thành một đống bùn nhão rồi còn đâu.”
“Vậy là hai người đi đón con à?”
Mẹ Ôn hất tay cô ra: “Mẹ còn tưởng mày phải tăng ca ấy chứ, là cậu Lâm kia cõng mày về, phúc phần của mày cũng tốt thật đấy, ngủ ngon lành cành đào trên lưng người ta.”
… Mẹ ơi.
Vào thời khắc đỉnh cao như vậy, ấy thế mà cô lại không có ý thức gì luôn ư?!
À không phải, Ôn Nhã lắc đầu, lại lại lại.
“Mẹ, lúc anh Lâm đến thì sắc mặt trông thế nào, có khó coi không?”
Mẹ Ôn nhớ lại, cảm thấy cũng khá tốt: “Không có, mẹ thấy cậu ấy rất nho nhã lịch sự… Mày và cậu ấy không có hy vọng gì thật à?”
Ôn Nhã trợn trắng mắt: “Mẹ đừng có mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất dày nữa, con mà hầu hạ người đàn ông như anh Lâm được chắc.”
“Ai kêu mày hầu hạ cậu ấy chứ, nếu hai đứa làm quen, chẳng lẽ cậu ấy không được chiều chuộng mày chắc?”
“Thôi được rồi đấy.” Ôn Nhã không cho là vậy: “Con có thể để anh ấy hầu hạ con á? Anh ấy như tiên trên trời vậy, con không đành lòng đâu.”
“Người ta đã cõng mày về nhà rồi, có hy vọng!” Mẹ Ôn kiên trì: “Mẹ mày không tin là sẽ có người đàn ông nào lại sẵn sàng tốn nhiều công sức với một người con gái mà mình không thích như vậy.”
Lại nữa.
Ôn Nhã chẳng buồn để ý đến bà, cô với tay lấy cốc nước mật ong một hơi uống cạn, sau đó lết đôi dép lê loẹt xà loẹt xoẹt quay về phòng.
Nửa phút sau, trong phòng vọng ra một tiếng hét thất thanh mất kiểm soát.
“Con còn phải đi làm nữa a a a a…”
Tuy vì say rượu mà biến thành bộ dạng nháo nhác hoảng loạn như thế này, nhưng suy cho cùng, tinh thần của Ôn Nhã đã tốt hơn đôi chút.
Tạm thời không nghĩ đến nữa, cứ vứt hết qua bờ tường trước đã.
Tay Ôn Nhã gõ bàn phím lạch cà lạch cạch, ba ngày liên tiếp nhìn cái avatar mặt cười màu vàng cứ trôi dần rồi lại trôi dần, trôi đến vị trí phải kéo xuống dưới rất lâu mới có thể tìm thấy.
Cô cứ do dự mãi không biết có nên nói câu xin lỗi, tiện thể cảm ơn một tiếng luôn không.
“Haiz.” Ngón giữa đang đặt trên con chuột nhấn chuột phải, khi trong khung trò chuyện hiện ra lựa chọn xóa cuộc trò chuyện này, Ôn Nhã vỗ vỗ vào trán mình, cứ vậy đi, dù sao thì cũng qua ba ngày rồi, có nói cái gì thì cũng kỳ cục.
“Baby ~ uống trà sữa không nào?”
Vì con đã khỏi ốm nên tâm trạng Lưu Vân rất tốt, chị ấy lấy hai gói trà sữa bột: “Hàng giới hạn ngày hôm nay đấy nhé ~”
Ôn Nhã nghển cổ nhìn phía đối diện, Kiều Mộc không có ở đây.
“Uống ạ.”
Hai người ríu rít đi với nhau đến khu pha trà.
Gói bột trà sữa vừa được xé ra, một mùi hương ngọt đậm đã lan tràn, cũng không biết được sản xuất với nồng độ đường hoá học là bao nhiêu nữa.
Nước nóng đổ vào bột trà, Ôn Nhã vừa khuấy vừa nói: “Keo thật đấy, một tệ một gói mà còn phải lựa lúc Tiểu Kiều không có mặt mới hẹn đi uống.”
Lưu Vân trợn tròn mắt: “Đừng có đổ oan cho chị, ngày trước lúc em không có mặt chị cũng mời em ấy uống… Chậc chậc, đẳng cấp của chúng ta khác nhau, chị cũng không muốn làm khó dễ em ấy nữa.”
“À, cũng phải.” Ôn Nhã hiểu ra, hoàn cảnh sống của Kiều Mộc và những người dân thường như bọn cô không giống nhau, có một số chuyện, đúng là nên có giới hạn, không thể không chia sẻ, nhưng nhắc đến chia sẻ, cô bỗng nhớ ra một chuyện: “Cục cưng à, ở phố Tây Xán mới mở một tiệm đồ trẻ em, chất vải cũng ổn, giá ngon, từ mười mấy tệ đến hai trăm tệ, giá nào cũng có hết, chị rảnh thì có thể đi xem thử xem sao.”
“Cũng không tệ đấy nhỉ, quần áo của bọn trẻ con bây giờ đắt muốn chết… Mà em đến tiệm đồ trẻ em làm cái gì thế?”
Ôn Nhã xua tay: “Em đi ngang qua thôi, ở góc phố Tây Xán có một quán đồ chay rất sạch sẽ.”
Lưu Vân thấy quái lạ: “Quán đồ chay? Em? Chẳng phải em suốt ngày tự xưng mình là đạo ăn mặn, không có thịt thì đời không vui à?”
“Lúc hoàn thiện khâu lắp đặt, anh Lâm đã đưa em đi, kể ra thì mùi vị cũng không tệ.”
“Hả?” Lưu Vân sốc đờ người ra, tay khua khuắng một cách mất kiểm soát: “Em để Mr. Không Chọc Nổi đi ngắm nghía tiệm đồ trẻ em với em á?”
Ôn Nhã vô tri: “Tiện đường nên vào xem một chút thôi, từ lúc em vào cho đến lúc ra còn chưa đến ba phút nữa.”
“Đây là vấn đề về thời… A, sếp Đoàn.” Lưu Vân ngừng lại, hết nhìn Đoàn Minh An đang đứng ở cửa rồi lại nhìn Ôn Nhã đang cầm cốc đứng dựa vào cửa sổ, nụ cười cũng trở nên yểu điệu theo, quăng luôn chủ đề trước đó lên chín tầng mây: “Ơ, tự nhiên chị nhớ ra là chị còn một tập văn kiện chưa gửi đi, Ôn Nhã à, em cứ từ từ mà uống đi nhé!”
Chị ấy lướt đi nhanh như một cơn gió, để lại Ôn Nhã và Đoàn Minh An bốn mắt nhìn nhau.
Nói thật, không khí này cực kỳ gượng gạo.
Nhưng cũng may mà mọi người đều là người lớn, Đoàn Minh Anh lại càng là người dày dặn kinh nghiệm hơn, anh ấy mỉm cười lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập trước: “Lười biếng lén lút buôn chuyện bị anh tóm được rồi nhé, định như thế nào mới ổn đây?”
Anh ấy tỏ ra rất tự nhiên, Ôn Nhã cũng thở phào một hơi, làm bộ làm tịch vân vê cằm: “Hối lộ anh nhé?”
Đoàn Minh An rót cốc nước lọc xong, từ chối rất ngay thẳng: “Anh gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đấy.”
Ôn Nhã phì cười: “Thế bùn là cái gì thế…”
Đoàn Minh An cũng cười: “Không cần biết là cái gì, nói chung là anh rất chính trực ngay thẳng, liêm khiết thanh bạch.”
“Thôi được rồi.” Ôn Nhã đặt cốc xuống, nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Anh về lúc nào vậy?”
Đoàn Minh An kéo ghế ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau: “Tối hôm qua, mệt chết đi được. Em thì sao, mấy ngày nay thế nào?”
Ôn Nhã cười không thành tiếng, chuyện cũng đã đến nước này rồi mà ngược lại lại khiến đôi bên trò chuyện thoải mái hơn trước.
“Cũng mệt lắm ạ, nhưng cuối cùng thì nhà cửa bên phía anh Lâm cũng hoàn thiện xong xuôi rồi, mấy ngày nay cũng tương đối thoải mái, hơn nữa, bây giờ còn có người mới giúp đỡ em nên ngày tháng trôi qua dễ thở hơn rất nhiều.”
“Đang dẫn dắt người mới à?” Đoàn Minh An cười: “Tuy lượng công việc được san sẻ bớt đi nhưng nhất định không được quên theo dõi sát sao đâu đấy, vì dù sao người mới mà xảy ra sai sót gì thì cũng đều là do em đứng ra gánh vác.”
Ôn Nhã ngẫm nghĩ lại mấy chuyện mình bàn giao cho cô ấy lúc không có ở công ty khi trước, trái tim bỗng hẫng đi một nhịp.
Chắc là không sao đâu, toàn là mấy chuyện lặt vặt rất đơn giản thôi mà, không đến nỗi không làm tốt đâu nhỉ…
“Xin lỗi sếp Đoàn, em cũng đi trước đây!”
Ôn Nhã một hơi uống cạn cốc trà sữa, rửa qua loa cái cốc rồi chạy ra khỏi khu pha trà.
Không được không được, càng nghĩ càng thấy sợ, cô vẫn nên nhanh chóng xác nhận lại một lượt những chuyện đã bàn giao thì hơn!
Mong rằng lúc bản thân bất cẩn nhất thời sẽ không xảy ra rắc rối gì, xin Thượng đế phù hộ.
Cô đối chiếu lại một lượt tất cả ghi chép trong sổ và những gì còn nhớ trong đầu với Kiều Mộc, đồng thời, cô chạy đến các phòng ban hỏi han tình hình gần đây, thấy không có vấn đề gì thì Ôn Nhã mới nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế.
Rất tốt, rất tốt.
Cô đã nói rồi, mình không thể gặp chuyện xui rủi hết lần này đến lần khác được mà.
Ôn Nhã nhìn lượng công việc trong tay, cô gần như đã hoàn thành xong xuôi rồi nên bây giờ có thể ngồi đợi đến lúc tan ca.
Đang lúc ngồi thảnh thơi thì thấy vị trưởng phòng thu mua tức giận đùng đùng đi ngang qua, mười mấy giây sau vang lên tiếng gầm thét điên cuồng của anh ta.
Ôn Nhã ngờ ngợ, đi vào đó là đến văn phòng Chủ tịch hoặc là văn phòng của Tổng giám đốc…
Lưu Vân cũng thấy lạ: “Lạ lùng nhỉ, sao hôm nay trạm đầu tiên của tên khủng long bạo chúa nổi cơn tam bành này lại không phải là phòng tài vụ kế bên nhỉ?”
Cả công ty ai ai cũng biết, bộ phận thu mua và bên tài chính như nước với lửa, một bên thì suốt ngày xin thanh toán, bên còn lại thì ém xuống không chịu giải ngân, trung bình ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, một tuần một trận cãi nhau to, hai phòng ban cãi nhau chán chê xong lại kéo nhau đến phòng Tổng giám đốc cãi tiếp, nhưng từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện chỉ có một bên xông thẳng đến phòng Tổng giám đốc.
Lại nửa phút nữa trôi qua, Tổng giám đốc đích thân xuất hiện trước cửa bộ phận Thư ký, ánh mắt quét qua người Kiều Mộc, cuối cùng là dừng trên người Ôn Nhã.
“Ôn Nhã, em qua đây một lát.”
Liên quan đến mình ư?
Da đầu Ôn Nhã tê rần rần, cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh.
Bước vào văn phòng Tổng giám đốc, Ôn Nhã khép cửa lại theo hiệu lệnh của Tổng giám đốc, cô còn chưa kịp xoay người lại đã bị hứng trọn vẹn cơn mưa nước bọt văng tứ tung.
“Đơn xin mua này là do cô viết? Hả?!” Người đàn ông râu tóc rậm rạp vung tờ giấy trong tay lên, tiến gần về phía cô: “Cô làm ở công ty bao lâu rồi? Hả? Tủ đựng tài liệu cần phải mua những mười một cái cơ á??? Cô không biết toà nhà công ty chúng ta to nhỏ cỡ nào à? Mua thêm mười một cái tủ đựng tài liệu nữa thì cô nói thử xem, phải đặt ở đâu đây hả???”
“Ôn Nhã ơi là Ôn Nhã, lúc điền đơn đầu óc cô có còn tỉnh táo không đấy hả?”
Ôn Nhã bị trận mưa phùn của anh ta quạc cho sững người ra, mặt đỏ tía tai lên tiếng giải thích: “Em không có đặt mười một cái, em chỉ đặt một cái thôi…”
Một tờ giấy đập bụp một phát lên mặt, trưởng phòng Thu mua cười khẩy: “Vẫn còn nói một cái cơ đấy, cô tự xem thử đi!”
Tờ giấy cũng chẳng đáng trọng lượng là bao, nhưng gương mặt của Ôn Nhã lại đau rát như thiêu như đốt, cô cố kìm nén giọt lệ chực trào, nắm chặt tờ giấy, dùng tầm nhìn mơ hồ nhìn thẳng vào con số phía trên, hai gạch rõ rành rành [*], không thể phản bác được gì.
[*] Số một trong tiếng Trung là 一, số mười một là 十 一 (số 10 và số 1), hai gạch ở đây là chỉ số mười (十).
“Bây giờ đồ đã giao đến rồi, đang đặt ở hành lang đấy, cô nói xem phải xử lý như thế nào đây?”
Ôn Nhã cúi đầu, khó khăn rặn ra chữ: “Em sẽ thương lượng với bên nhà bán, xem có thể hoàn hàng lại hay không.”
“Cô đi thương lượng? Tôi chưa bao giờ nghe nói là có ai lại đi trả hàng về vì mua nhiều đấy! Cô có mà thương lượng cái rắm ấy! Rốt cuộc là cô có dùng não không vậy, hả? Cho dù trước đó Tổng giám đốc đã ký tên, nhưng có thay đổi về số lượng thì chẳng lẽ cô có thể tự ra quyết định, không cho Tổng giám đốc xem lại sao? Nếu cô để cho anh ấy xem lại thì liệu hậu quả có như thế này không?”
“Sau khi thay đổi số lượng em đã cho Tổng giám đốc xem qua rồi, có lẽ là do viết nhầm lúc điền đơn...”
Tổng giám đốc lắc đầu: “Sau khi thay đổi số lượng, anh chưa xem qua.”
Trước mắt Ôn Nhã tối sầm lại, chuyện gì thế này?
“Anh thấy đây không phải nét bút của em, khoảng thời gian trước em thường không ở công ty, là bảo người mới điền đơn đúng không?” Tổng giám đốc gần như đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện: “ Em mang biên lai qua đây cho anh xem đi.”
Ôn Nhã cắn chặt răng gật đầu, cô quay về phòng làm việc lấy được tờ biên lai bị vứt bừa trong ngăn kéo từ chỗ Kiều Mộc.
Thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Kiều Mộc thấp thỏm nói: “Chị Ôn Nhã…”
“Không sao.” Ôn Nhã cầm lấy tờ biên lai rồi vội vã quay về văn phòng Tổng giám đốc, đưa biên lai đến tận tay anh ấy.
Số lượng tủ tài liệu trên biên lai được sửa bằng tay từ hai cái xuống thành một cái, bởi vì tô đậm sửa thành số một, ở giữa lại để khoảng trống, nếu không để ý thì có khả năng nhầm số một thành mười một.
Lỗi tại ai? Là do Ôn Nhã tô sửa thủ công gây ra hiểu lầm, hay là do Kiều Mộc bất cẩn không động não?
Rất rõ ràng là Kiều Mộc phải gánh phần lớn trách nhiệm, nhưng cô ấy mới đến chưa bao lâu, căn bản là không gánh nổi trách nhiệm này.
Cho nên, cái tội này, Ôn Nhã phải gánh chắc rồi.
Trưởng phòng thu mua chỉ thẳng vào mũi cô: “Cô bàn giao công việc mà cũng không nói năng cho rõ ràng, cô là trông chờ đồ ngốc mới đến cẩn thận hỏi cô thật kỹ càng hay là trông chờ bộ phận Thu mua có thể phát hiện ra sai sót hả? Một cái tủ giá hai trăm bốn mươi sáu tệ, cô định thế nào đây?”
“Thôi được rồi lão Lý, dừng ở đây thôi.” Tổng giám đốc đứng ra hoà giải: “Đây là chuyện không ai mong muốn xảy ra cả, anh xem thử bên phía xưởng sản xuất có cần không, cần thì đưa qua đó vào cái, số còn lại trả được thì trả, nếu thật sự không trả được thì chúng ta hạ giá xuống một chút, xem có thể bán lại được cho phía nhà bán hay không, chênh lệch giá cả ở giữa có thể giúp bọn họ kiếm được thêm tiền nên chắc họ sẽ không từ chối đâu.”
Điều này cũng coi như là để xoa dịu Ôn Nhã, nhưng muốn tên trưởng phòng thu mua kia chịu để yên thì cũng không thể không xử lý Ôn Nhã được.
“Ôn Nhã bị cắt một tháng lương hiệu suất, lần sau phải chú ý.”
“Tất cả về hết đi.”
Trưởng phòng thu mua hậm hực nhìn Ôn Nhã một cái, sau đó tức giận phủi mông bỏ đi.
Ôn Nhã cúi chào Tổng giám đốc, xoay người đóng cửa lại.
Cô không về phòng làm việc mà đến nhà vệ sinh trước.
Dòng nước lạnh táp lên mặt, Ôn Nhã nhắm mắt lại.
Cô cứ yên lặng ở đây một lát đã.
Chỉ một lát thôi.
Nhưng chiếc điện thoại đang đặt trên bồn rửa tay lại rung lên không như mong muốn, Ôn Nhã chửi thầm một tiếng, tắt vòi nước rồi lau mặt.
Đúng là phát điên lên mất!
Nhìn thấy tên người gọi đến, cô không thể không tem tém cảm xúc lại, sau đó nhấn nghe máy: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
Giọng nói của mẹ ở đầu dây bên kia đầy vui mừng: “Hôm nay không phải tăng ca à, tan làm xong đến thẳng khách sạn Dung Hân nhé, sáu giờ, bọn mẹ sẽ đợi con đấy.”
“Cái gì cơ?”
Nhưng mẹ Ôn không trả lời, bà không cho ai hó hé gì mà cứ thế bắt ép: “Nói chung là có việc, con cứ đến đúng giờ cho mẹ là được, đến thì gọi lại nhé.”
“Ấy, thế rốt cuộc…”
Điện thoại đã bị cúp ngang.
Ôn Nhã cúi đầu nhìn màn hình đen xì, rồi lại nhìn xuống sàn gạch men chắc chắn dưới chân, biểu cảm đờ đẫn vô hồn.
Hay là cô đổi điện thoại nhỉ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Chọc Nổi Ngài
Chương 21: Sao thuỷ nghịch hành của cô vẫn tiếp diễn
Chương 21: Sao thuỷ nghịch hành của cô vẫn tiếp diễn