DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Chọc Nổi Ngài
Chương 13: Ôn vui vẻ siêu dễ dỗ dành

Nước dùng trong veo, sợi mì mảnh dẹt trắng tinh, cảm khác khi ăn mềm mại ngon miệng.

Không gian yên tĩnh vắng vẻ, không có khách khứa.

“Nếu đã hẹn con gái nhà người ta, chẳng phải là nên chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả mọi thứ hay sao? Kể cả có chuyện đột xuất đi chăng nữa, thì chẳng phải nên báo trước một tiếng ư? Kể cả chuyện đó đến một cách quá đột ngột, tới mức quên không thông báo, thì chẳng phải là nên có một xin lỗi chân thành hay sao?”

Ôn Nhã dùng sức kẹp đứt sợi mì, ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Hà: “Không chuẩn bị sẵn sàng, không thèm báo trước, cũng không có lấy một lời xin lỗi chân thành, anh Lâm, anh nói thử xem, có phải là rất quá quắt hay không?”

“…” Sợi mì Lâm Tuyết Hà vừa gắp lên trượt trở về trong bát theo khe hở dần mở rộng giữa hai chiếc đũa: “Tôi nói thì có ích à?”

“Đúng là không có ích gì, nhưng có phải loại đàn ông này hơi bị kém cỏi hay không?”

“Vậy thì đừng để ý đến anh ta nữa.”

Ôn Nhã nghẹn lời, ánh mắt dần chuyển hướng và trở nên do dự: “Nhưng cũng không thể vì một lần sai sót mà tuyệt tình đến mức đấy…”

“Nếu đã không thể vì một lần sai sót mà phủ định một người, thế thì cô còn tức giận cái gì?”

Đạo lý là một chuyện, còn giận hay không thì lại là một chuyện khác.

“Nhưng mà vẫn phải cáu chứ, bị cho leo cây, bụng thì đói meo, lại còn mất mặt nữa, tất nhiên là phải tức rồi.”

Chủ đề lại quay trở về vạch xuất phát, là một vòng tuần hoàn luẩn quẩn vô tận.

Lâm Tuyết Hà cúi đầu ăn mì của mình, chẳng buồn để ý đến cô nữa.

Sau vài phút bị ngó lơ, Ôn Nhã nhịn đến đỏ cả mặt nhưng vẫn không thể nhịn nổi nữa: “Anh Lâm, anh có biết trên đời này, chuyện gì là khó chịu nhất hay không? Đó chính là khi anh muốn than thở nhưng lại không có ai tiếp lời.”

Lâm Tuyết Hà nhìn cô với ánh mắt đầy kỳ lạ: “Người chọc cô phát cáu là một tên đàn ông khác, sao tôi lại phải cõng cái nồi này?”

“…”

Ôn Nhã hậm hức cúi đầu, ăn một miếng mì thật to.

Trong lòng cô vừa cáu, vừa bức bối, vừa không dám cãi cố trước mặt Lâm Tuyết Hà, tìm cả nửa ngày trời, cuối cùng cô chỉ đành trút giận lên bát mì: “Sao mì này lại khó ăn thế chứ, không ăn nữa!”

Ông chủ đang nằm bò trên quầy nghịch điện thoại lập tức tỏ ý không hài lòng: “Cô em này, đừng có nói vậy chứ, không hợp khẩu vị thì còn được, chứ em nói khó ăn là không được đâu nhé.”

Ôn Nhã nhìn quanh bốn phía, thấy ngoài họ ra thì không còn vị khách nào nữa, thế là nghển cổ lên: “Chẳng có mùi vị gì, tất nhiên là khó ăn rồi.”

“Ơ hay, tôi nói này, cái cô gái này…” Ông chủ tức hổn hển, anh ấy nhìn Lâm Tuyết Hà đang đứng ngoài câu chuyện, lập tức lôi anh vào: “Anh đẹp trai gì đó ơi, anh nói một câu công bằng đi, mì của quán chúng tôi khó ăn lắm à? Anh xem, anh sắp ăn hết rồi kia kìa.”

Dưới hai ánh mắt rực lửa từ hai phía đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Tuyết Hà hơi dừng đũa lại, từ từ ngẩng đầu lên.

Ôn Nhã hít sâu một hơi, nào đến đi, đằng nào thì tối nay cô cũng đã đen đủi đủ đường rồi!

Lâm Tuyết Hà nhìn cô một cái rồi chậm rãi mở miệng: “Nuốt thì vẫn cố nuốt được.”

Ông chủ đang tràn đầy niềm tin bỗng tức đến nỗi muốn hộc máu, gục xuống quầy rồi chính thức rơi vào trạng thái hôn mê.

Hiểm, quá hiểm.

Ôn Nhã liếc nhìn về phía ông chủ với ánh mắt đồng cảm, nhưng lại không kìm được mà cười toe toét.

Cứ như thể đã đánh thắng trận chiến nào đó không bằng, vui không chịu được.

Lâm Tuyết Hà ăn nốt miếng cuối cùng rồi đứng dậy ra quầy thanh toán, vừa quét mã Alipay, tiền đã vào tài khoản.

Ông chủ nhìn số tiền vừa chuyển vào tài khoản, lập tức hồi full cây máu.

“Đây đây đây…”

Lâm Tuyết Hà chỉ về phía Ôn Nhã, vẻ mặt anh bình tĩnh: “Thanh toán cả phần của cô ấy.” Bao gồm cả phí giở tính giở nết.

Ông chủ tươi cười rạng rỡ, nhiệt tình với Ôn Nhã hơn hẳn.

“Hai người nhớ quay lại nhé, chắc chắn chúng tôi sẽ cải tiến hương vị, nhất định phải quay lại đó…”

Ôn Nhã thấy khó hiểu, cô cảm thấy ông chủ này bị dở hơi thật rồi.

Ăn cơm xong, Lâm Tuyết Hà đưa cô về thẳng cổng khu nhà, cũng coi như là đã quen đường nhớ lối rồi.

Ôn Nhã ngồi trong xe, ngẩng đầu đếm số tầng của tòa nhà đầu tiên đối diện với cổng ra vào khu nhà mình: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… Hả, đèn vẫn còn đang sáng, sao còn chưa ngủ vậy trời!”

Trông cô vô cùng chán nản, là một dáng vẻ không nên có.

“Bây giờ mới có tám giờ rưỡi thôi.”

Ôn Nhã đập đầu vào cửa xe: “Tôi biết chứ…”

Cô cứ lề mà lề mề không chịu xuống xe.

Xuống xe, đồng nghĩa với việc phải về nhà, về nhà, đồng nghĩa với việc bị ba mẹ tra hỏi, và cũng đồng nghĩa với việc bị vả mặt vì bộ dạng hớn hở trước khi ra khỏi nhà, sau đó là xấu, hổ, muốn, độn, thổ!

Cô ngước đôi mắt ầng ậng nước lên, nhìn người đàn ông ở bên cạnh với vẻ “thống khổ ai oán” vô cùng vô tận: “Anh Lâm…”

Lâm Tuyết Hà mỉm cười đáp lại.

“Xuống xe.”

Mười giây sau, Ôn Nhã tức lồng lộn đóng sầm cửa xe lại, lẽ ra cô không nên trông đợi vào việc Lâm Tuyết Hà sẽ có cái thứ gọi là “lòng đồng cảm” mới phải!

Bảo sao điều kiện tốt thế mà vẫn không có bạn gái, quả nhiên, ế bằng thực lực là đây chứ đâu!

Trong lòng cô đang điên cuồng móc mỉa anh, bỗng dưng cô đụng phải một người phụ nữ mặc váy dài màu xám, tóc búi cao, hai hàng lông mày thanh mảnh, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng đang đi tới, bà ấy vui vẻ vẫy tay với cô.

“Ôn Nhã, trùng hợp quá, lại gặp cháu ở đây rồi!”

Chân của Ôn Nhã lùi lại một bước như phản xạ có điều kiện, sau khi quay đầu nhìn xe của Lâm Tuyết Hà một cái thì mặt mày cô tái mét: “Cô giáo Hàn?!”

Cô giáo Hàn cười như được mùa, bà ấy tóm lấy cánh tay cô, không để cho ai giải thích: “Ôi chao, Ôn Nhã à, coi như lại bị bác bắt gặp rồi nhé, có bạn trai cũng có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu, việc gì phải lừa mẹ cháu là cháu không yêu đương hẹn hò chứ, hại mẹ cháu lại tưởng bác nói linh tinh.”

“Không không không, bác à, thật sự là bác đã hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ tiện đường đưa cháu về chứ không phải bạn trai cháu đâu, cháu vẫn là con bé ế từ trong bụng mẹ thuần khiết không chút tì vết!!!” Ôn Nhã vừa giải thích vừa cố thoát ra, nhưng tiếc là cô giáo Hàn đã rèn luyện được một bộ “kìm sắt cứng cáp” nên cô không thể rút tay ra được.

“Ô hô hô hô hô ~ Sao con bé này lại dễ xấu hổ thế chứ lị ~” Cô giáo Hàn vờ như không nhìn thấy cô đang giãy giụa, cứ thế mà kéo cô bước trở lại thật nhanh: “Ôi chao ôi, nào, giới thiệu cho bác một chút đi.”

Lâm Tuyết Hà ngồi xong xe nhìn sơ qua cuộc giằng co lôi lôi kéo kéo giữa hai người, sau khi nhận ra đối phương là người quen chứ không phải kẻ buôn người táo tợn, anh đạp chân ga rồi đánh lái rời đi mất dạng.

Sức chiến đấu của một người phụ nữ trung niên khi đứng trước đôi nam nữ đang độ tuổi kết hôn, anh thật sự không muốn nếm thử một chút nào.

Lâm Tuyết Hà đi rồi, Ôn Nhã thở phào một hơi thật mạnh.

Cô giáo Hàn chớp chớp mắt: “Bạn trai cháu, cậu ấy cũng xấu hổ giống hệt cháu à?”

Ôn Nhã đau khổ than khóc: “Cô Hàn ơi, tha cho cháu đi mà, chẳng phải chỉ là vì hồi nhỏ cháu không hiểu chuyện nên lỡ đánh cháu trai bác thôi sao, bác có cần phải thù dai đến vậy không.”

“Hô hô hô hô, cái con bé này, nói cái gì thế không biết.” Cô giáo Hàn cười khoan dung vô cùng xả láng: “Chúng ta làm hàng xóm với nhau bao nhiêu năm trời rồi, cháu chẳng khác gì con gái ruột của bác cả, chẳng phải là bác đang quan tâm cháu hay sao… Hồi cháu đánh cháu trai bác thì cũng đã qua hai mươi mấy năm rồi mà ô hô hô hô.”

Ôn Nhã: “…”

Đây mà không phải là ghi thù thì là cái gì nữa!

“Không trêu cháu nữa.” Cô giáo Hàn buông tay ra, bà ấy khôi phục lại trạng thái “làm tấm gương sáng cho mọi người” như bình thường: “Không phải bạn trai của cháu thật à?”

“Không phải thật ạ.”

“Không phải thật á? Bác nhìn thấy cậu ấy đưa cháu về nhiều lần lắm mà.”

Ôn Nhã bất lực: “Sao những người tầm tuổi như bác đều cảm thấy người ta đưa mình về nhà, ờm, thì có nghĩa là người ta có ý với mình thế?”

Cô giáo Hàn phật lòng, bảo: “Ăn no rửng mỡ hết chuyện làm rồi hay sao, không có ý gì mà còn cất công đưa người khác về nhà làm gì cơ chứ? Cũng chẳng được lợi lộc gì, mắc mớ gì phải tốn công tốn sức chứ, cháu nói thử xem.”

“Bởi vì có qua có lại đó ạ, lần trước anh ấy bị bệnh, cháu còn đến bệnh viện chăm nom anh ấy nữa mà.”

Cô giáo Hàn bỗng bừng tỉnh hiểu ra: “Hoá ra là cháu cũng có ý với người ta!”

Trời ạ! Không thể nói cho rõ ngọn ngành được rồi!

Ôn Nhã mệt lắm rồi.

“Thôi vậy, tuỳ bác nghĩ sao thì nghĩ, nhưng mà cháu nói trước, người ta cũng coi như là một nửa cấp trên của cháu, nhỡ một ngày nào đó hai người không may gặp nhau trên đường, thì xin bác đừng có chào hỏi linh tinh.”

Cô giáo Hàn cười tươi như hoa: “Cái này thì cháu yên tâm đi, có nói thế nào thì cũng phải đợi cháu giới thiệu cho chúng ta cái đã, tới lúc đó rồi mới “danh chính ngôn thuận” chào hỏi cho đàng hoàng.”

Chỉ mong mọi người nói được thì sẽ làm được.

Ôn Nhã ngán ngẩm mà nhìn lên trời.

Sau khi tạm biệt cô giáo Hàn, Ôn Nhã vừa mới cắm chìa khoá vào ổ thì cửa đã được mở ra từ bên trong, để lộ ra hai đôi màu mắt xanh lục [*].

[*] Thông thường ánh mắt của dã thú khi đi săn mồi vào ban đêm sẽ phát ra màu xanh lục. Về sau cụm “ánh mắt màu xanh lục” thường để chỉ sự ham muốn: “khát máu”, thèm khát, mong muốn có được điều gì đó.

Ôn Nhã sững người, xoay tay rút chìa khóa ra: “Hai người… tai thính nhỉ.”

Mẹ Ôn lôi cô vào trong cửa: “Nói vớ vẩn ít thôi, hẹn hò thế nào rồi?”

Ba Ôn theo sát phía sau, tuy ông không nói gì nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt hồi hộp, chỉ sợ mình sẽ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nho nhỏ nào đó.

“Xịt rồi.”

Nếu đã không thể trốn tránh, thế thì cứ dứt khoát làm một lèo cho xong chuyện luôn đi.

Ôn Nhã nhìn ba mẹ đang đờ đẫn, lặp lại một lần nữa: “Xịt rồi.”

Mẹ Ôn phản ứng lại: “Cái con bé này, nếu không phải là mẹ mày còn có chút nền tảng văn hoá thì chẳng biết mày nói xịt là ý gì đấy… thế là làm sao?”

“Không muốn nói.”

Ba Ôn nhanh tay lẹ mắt “chế ngự” nắm đấm đang dần siết chặt lại của mẹ Ôn: “Bình tĩnh! Hít thở sâu!”

Mẹ Ôn hít một thật sâu theo lời ông nói, rồi lại từ từ thở ra, cuối cùng vẻ mặt hung dữ vừa nãy đã mất hút, thay vào đó là vẻ ôn hoà thường ngày dần quay về.

“Không sao đâu, người này không được thì chúng ta vẫn còn người tiếp theo.”

Ôn Nhã rụt cổ, cô rón rén bám sát vào tường để chuồn về phòng mình dưới ánh sáng huỷ diệt của bà.

Tất cả là tại Lâm Tuyết Hà thấy chết không cứu!

Rõ ràng họ có thể tiếp tục bàn chuyện công việc… đợi đã!

Đầu óc đờ đẫn của Ôn Nhã bỗng bừng tỉnh, chẳng phải mới đầu Lâm Tuyết Hà bảo là muốn bàn chuyện lắp đặt ư? Sao tự nhiên lại cho mình ăn chùa một bát mì rồi đi hóng gió một vòng, sau đó còn đưa mình về thẳng nhà thế nhỉ?!

Vãi nồi.

Cô bịt chặt miệng mình lại.

Chẳng lẽ Lâm Tuyết Hà… có ý gì gì đó với, với mình thật ư?

Ngày hôm sau lại là một ngày hoàn toàn mới mẻ.

Ngày thứ hai đầu tuần, Ôn Nhã vác theo một cặp mắt gấu trúc siêu to khổng lồ.

Ôn Nhã lượn đến khu pha trà với tinh thần đờ đẫn, cô lấy gói trà sữa ngọt ngào mà mình cất trong tủ, xé vỏ ra rồi đổ vào ly, cho nước nóng vào khuấy đều lên.

Mùi thơm ngào ngạt của gói trà sữa giá một tệ một gói rất hợp với cơn buồn ngủ trong ngày hè.

Ôn Nhã đờ đẫn dựa vào bàn vì thèm ngủ, có tiếng bước chân vững vàng dần tiến lại gần, cuối cùng, người nọ ngồi xuống phía đối diện.

Cô sực tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt tuấn tú của Đoàn Minh An, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

“… Sếp Đoàn.”

Thấy phản ứng này của cô, Đoàn Minh An thở dài một hơi.

“Biết ngay là em vẫn còn giận mà, xin lỗi em, tối qua anh không thể đến được, cũng không thể thông báo trước cho em sớm một chút.”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh ấy chỉ nghĩ đến việc làm sao để giải quyết sự việc một cách êm đẹp nhất có thể, nhưng rồi lại quên béng đi mất chuyện mình có hẹn.

Nếu Ôn Nhã không gọi điện đến, e là, dù có muộn thêm một tiếng nữa thì chắc anh ấy cũng không sực nhớ ra.

Quả thật, toàn bộ mọi trách nhiệm của sự việc lần này đều nằm ở phía anh ấy.

Ôn Nhã lắc đầu: “Không sao đâu, nếu em là anh thì chắc chắn em cũng sẽ lựa chọn xử lý chuyện công việc trước thôi.”

Đoàn Minh An mỉm cười, chống cằm nhìn cô: “Không sao thật à, thế sao lại biến thành quốc bảo [*] rồi thế này?”

[*] Gấu trúc là quốc bảo của Trung Quốc.

Vừa nói đến đây, Ôn Nhã lại không kìm được mà ngáp một cái.

Một đêm không ngủ… là vì tên đàn ông khó hiểu và vô lý Lâm Tuyết Hà kia chứ đâu.

Ôn Nhã phờ phạc xua xua tay: “Chỉ là em nghỉ ngơi không đủ nên mới đến đây uống ít đồ ngọt, tranh thủ lười biếng một chút thôi, còn chuyện tối qua thì sếp Đoàn không cần để trong lòng đâu.”

Đoàn Minh An cười bất lực, sao có thể không để trong lòng được đây?

Thật sự thì đây là lần đầu tiên anh ấy hẹn con gái nhà người ta nhưng lại quẳng người ta ra sau đầu, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mình không đủ tôn trọng người ta rồi.

“Vậy tối nay em có rảnh không?”

Bàn tay đang cầm chiếc cốc của Ôn Nhã chợt khựng lại, sau đó cúi đầu nhấp một ngụm với vẻ hơi hoảng loạn.

Trà sữa vẫn còn nóng hôi hổi, không cẩn thận khiến đầu lưỡi bỏng rát, nhưng cô vẫn mím chặt môi mình lại, kìm nén không phát ra âm thanh gì.

Đoàn Minh An chân thành bổ sung thêm: “Bữa này coi như là lời xin lỗi bồi thường, tối mai lại bù thêm bữa của tối qua, vậy có được không?”

Mười phút sau, Ôn Nhã tung tăng quay về phòng làm việc, xoay ba vòng trên ghế xong mới ngồi ngay ngắn trước bàn máy tính bắt đầu làm việc, cơn buồn ngủ đã biến mất tăm mất tích.

Cô nhấp mở thông báo có tin nhắn đang nhấp nhô ở góc dưới bên phải, hình mặt cười chiếm kín vị trí trung tâm màn hình.

Mr. Không Chọc Nổi: Liên quan đến việc thay đổi thiết kế phòng đọc sách.

Mr. Không Chọc Nổi: Tôi cần xác nhận lại trực tiếp với cô.

Ôn Nhã che khoé miệng đang nhếch lên của mình, sau một hồi cười khúc khích thì cô mới ngồi thẳng lưng dậy, trịnh trọng trả lời lại tin nhắn.

Ôn Vui Vẻ: Xin lỗi nhé anh Lâm, có khả năng là tối nay ngoài tám giờ tôi mới rảnh.

Mr. Không Chọc Nổi: Vậy tối mai.

Ôn Vui Vẻ: Xin lỗi anh Lâm, tối mai cũng có khả năng là phải ngoài tám giờ tôi mới rảnh ~

Mr. Không Chọc Nổi: …

Lần đầu tiên chặn họng anh đến mức anh cũng phải câm nín, Ôn Nhã vui như Tết, nằm bò ra bàn cười mãi không dừng lại được.

Hoàn toàn có thể được che lấp được dáng vẻ mất mặt của ngày hôm qua bằng sự đắc ý hả hê của ngày hôm nay!

Ấu dề.

“Đầu óc bị chập mạch à, sao mà cười cái gì thế?” Lưu Vân cầm một xấp tài liệu bước đến bên cạnh cô, lúc đưa tài liệu thì tiện thể liếc nhìn màn hình của cô một cái: “Ái chà, thế mà lại dám nói chuyện trong giờ làm à, dựa vào điều lệ quản lý văn phòng, tiền thưởng tháng này của em đã bị cắt sạch rồi nhé.”

Ôn Nhã cười tí tởn nhận lấy xấp tài liệu: “Em không hề nói chuyện đâu nhé, hơn nữa, điều lệ quản lý văn phòng được áp dụng từ lúc nào thế, sao em không bi…”

Theo tầm mắt, lời đang nói chợt khựng lại.

Tin nhắn mới nhất trong khung trò chuyện hiện lên…

[Cô dễ dỗ thật đấy.]

“…”

Ôn Nhã không cẩn thận mà vò nhăn nhúm túi tài liệu trong tay mình.

Đọc truyện chữ Full