DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu
Chương 33: Chương 33


Sau khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Trang Tĩnh Man và Đoàn Tố Tố, tâm tình vốn đang thả lỏng của Thời Tranh bỗng căng thẳng.

Hiện tại, cô đã xác định cốt truyện đã dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, cho nên những gì mà trước kia Thời Tranh đọc được trong tiểu thuyết cũng dần trở nên vô dụng.
Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, chỉ cần cô không chọc vào nam nữ chính, thì cái kết bi thảm kia sẽ không xảy ra.

Để bản thân không nghĩ đến những sự kiện xảy ra trong tiểu thuyết nữa, Thờ Tranh liền đi xung quanh căn phòng một lát.

Lúc này, cô bị cuốn album ảnh đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của An Minh Triết thu hút, vậy là cô liền tò mò mở ra xem.
Ngay từ trang đầu tiên, Thời Tranh đã nhìn thấy ảnh của một cô gái khá là xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, ưa nhìn.

Bên cạnh bức ảnh chính là thông tin về cô gái đó.

Nhìn qua một lát, Thời Tranh tiếp tục lật giở đến trang tiếp theo, càng xem, trong lòng cô càng thấy chua xót.

Tuy cô xuyên đến đây mới chỉ được hơn một tháng, nhưng rong quá trnhf ở chung cùng với An Minh Triết kết hợp với những gì cô đọc được trong tiểu thuyết thì An Minh Triết không phải loại người đứng núi này, trông núi nọ.


Trong quá trình sống chung với tình nhân, An Minh Triết sẽ không để cho bất kì người phụ nữ nào có cơ hội tiếp cận mình hoặc là đi tìm hiểu về một người nào đó.

Ngay cả khi anh muốn chấm dứt mối quan hệ bao nuôi đó thì anh cũng sẽ chủ động nói chuyện thẳng thắng với tình nhân của mình và cho họ một khoản tiền coi như đền bù.
Khi Thời Tranh vẫn đang chăm chú xem album thì cửa phòng đột ngột mở ra.

Thời Tranh nghe thấy tiếng động liền phản xạ có điều kiện mà đem cuốn sách giấu ra đằng sau lưng.

Mà lúc này đây, An Minh Triết cũng đã nhìn thấy hết hành động của cô.

"Em vừa giấu cái gì vậy?"
Thời Tranh nghĩ nghĩ một lát rồi giơ cuốn album ra vẻ mặt đoan chính, nói: "Xem ảnh.

Cuốn album này em thấy ở trên bàn làm việc của anh nên tò mò xem một chút."
Thấy cuốn album trên tay Thời Tranh, trong lòng An Minh Triết không hiểu sao lại thấy lo sợ cô sẽ hiểu nhầm mình bèn vội giải thích.
"Cái đó không phải như em nghĩ đâu.

Là bà nội tôi gửi đến muốn anh chọn một người để xem mắt, nhưng tôi từ chối hết rồi.

Em cũng biết mà, tôi sẽ không làm gì có lỗi với em trong khoảng thời gian chúng ta bên cạnh nhau."
Đột nhiên nghe được lời giải thích của anh, Thời Tranh không nhịn được mà ngạc nhiên một phen.

Cô vốn cho rằng với mối quan hệ của hai người thì anh sẽ không cần phải giải thích gì cả.

Hơn nữa, từ trước đến giờ An Minh Triết cũng chưa từng phải đi giải thích chuyện gì cho người khác hiểu cả.

Đối với anh, chỉ có làm hoặc không làm, người khác hiểu hay không không quan trọng.
"Thì ra là vậy." Thời Tranh nói rồi cười nhẹ.

"Nhưng mà một ngày nào đó anh và tôi  cũng sẽ chia tay nhau và rồi anh sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời anh.


Hai chúng ta sẽ không có bất kì liên hệ nào nữa."
An Minh Triết nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy: "Tình yêu đích thực nào đó vốn không tồn tại, tôi chỉ quan tâm em mà thôi."
"Anh vừa nói gì vậy? Tôi nghe không rõ." Thời Tranh thấy anh mấp máy môi nhưng cô lại không thể nghe thấy anh nói gì liền hỏi lại nhưng anh chỉ ậm ờ cho qua rồi lập tức nhắc đến mấy chiếc bánh ngọt mà Thời Tranh mang đến cho anh.
Ngay khi anh muốn thưởng thức mấy chiếc bánh thì điện thoại nội bộ của công ty vang lên, hiển nhiên là có công việc cần anh giải quyết.

Anh nhìn Thời Tranh xong lại nhìn qua mấy chiếc bánh chưa được ăn có chút không nỡ nhưng sau khi nghe thấy Thời Tranh sẽ ở lại đợi mình quay về liền vui vẻ rời đi.
Cho đến khi anh giải quyết hết tất cả công việc trở về phòng thì Thời Tranh đã rời đi tự khi nào, trong phòng khi ấy chỉ còn có Trang Tĩnh Man ngồi ôm hộp đồ ăn ngồi yên tĩnh trên sô pha.
"An tổng." Trang Tĩnh Man nói, ánh mắt không giấu nổi tia thẹn thùng.
"Ai cho cô vào đây? Thời Tranh đâu?" An Minh Triết đen mặt, trầm giọng nói.
Trang Tĩnh Man ngây người không hiểu tại sao An Minh Triết lại đột nhiên trưng ra bộ mặt khó ở.

Tuy vậy, cô ta vẫn nở nụ cười ngọt ngào, cầm hộp đồ ăn trên tay rồi đi đến trước mặt An Minh Triết nói: "Tôi không biết Thời Tranh mà anh nói là ai, nhưng khi tôi tới đây có gặp một cô gái, cô ấy là người đã kêu tôi ở đây.

Còn cô ấy thì sau khi nhận được điện thoại cũng rời đi." Sau đó, Trang Tĩnh Man giơ hộp thức ăn ra trước mặt An Minh Triết.

"Nghe nói anh chưa ăn trưa nên tôi có làm cho anh chút cháo.

Dù sao thì dạ dày của anh vốn không tốt, không nên bỏ bữa."
Trang Tĩnh Man chưa kịp nói xong thì An Minh Triết đã đi lướt qua cô ta, giọng điệu không có một chút hơi ấm nào, thậm chí còn có chút khó chịu, nói: "Đi ra ngoài."

Sau đó, An Minh Triết đi đến chỗ đặt điện thoại bàn rồi gõ một dãy số.

Đầu đây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, An Minh Triết chỉ nói vỏn vẹn có một câu "Đi lên gặp tôi." rồi lập tức cúp máy.

Ở phía đầu dây bên kia, Bùi Viện: "…"
Anh tổng nhà anh sao lại khó chịu nữa rồi?
Một lát sau, Bùi Viện lên đến phòng làm việc của An Minh Triết, chỉ thấy An Minh Triết mặt đen như hòn than, nhìn Trang Tĩnh Man ngồi thụp trên sàn.

Lúc này, An Minh Triết cũng vừa ngẩng đầu lên, hắn trừng mắt với Bùi Viện vừa mới vào gằn giọng: "Đem cô ta ra ngoài, tôi không mong chuyện này sẽ xảy ra một lần nữa, cậu hiểu chứ?"
"Tôi biết rồi." Nói rồi, Bùi Viện chỉ vào hộp bánh ngọt trên sàn nhà.

"Để tôi gọi người đến quét dọn."
"Ừm." An Minh Triết nhìn đống bánh có chút không đành lòng.

Mấy chiếc bánh đó là Thời Tranh đã mang đến cho  anh, anh còn chưa kịp ăn đâu..


Đọc truyện chữ Full