Với sự giúp đỡ của Tăng Như Sơ, Thẩm Du đã đạt được thành tích khá tốt trong kỳ thi và được nhận phần thưởng khi về nhà. Cậu chàng mua cho cô một cốc trà sữa ngay ngày hôm sau, còn không quên dẻo mỏ khen, “Nấm Nhỏ ơi, cậu thông minh như này mà sao anh cậu lại gọi cậu là đồ ngốc?”
Cô ngạc nhiên hỏi lại, “…Sao cậu biết anh tôi gọi tôi như thế?”
Thẩm Du hơi xấu hổ đáp, “Hồi trước anh cậu gọi điện thoại cho cậu, tôi có nghe giúp cậu.”
“…”
Hóa ra là chuyện hôm khai giảng. Khi ấy Tăng Ức Tích gọi điện muốn hỏi cô học lớp nào. Thẩm Du còn giải thích thêm rằng vì anh cô gọi nhiều lần quá nên cậu tưởng có chuyện gì gấp liền nghe máy. Sau đó cậu chàng cũng quên béng không nói lại với cô. Làm cô hiểu lầm Phó Ngôn Chân nên sáng hôm sau vừa đến lớp đã chất vấn cậu.
Vậy là đã đổ oan cho cậu ấy rồi ư…
Nhưng khi đó tại sao cậu ta lại không nói rõ?
Cái tên xấu xa này.
Thứ bảy được nghỉ ở nhà, cô ngồi làm bài tập mà không thể tập trung nổi, tâm trí ngập tràn hình bóng cậu. Chốc chốc lại cầm điện thoại lên ngó. Hôm nay cậu không bảo cô đến tập luyện cùng. Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ thông, cô đâu có nói gì với việc cậu ta trêu ghẹo ong bướm, thế mà còn giận cô.
Mà cũng không rõ vì sao cô lại bồn chồn đến vậy. Nhưng dường như chỉ có mình cô mới cảm thấy bất an. Cô không thể chịu được nữa. Gần mười giờ tối, cô cầm điện thoại lên bấm số của Phó Ngôn Chân.
Gọi điện trước thực ra cũng có nghĩa là chịu thua trước. Dù cô không biết mình có lỗi gì trong chuyện Tôn Nhược Tuyết. Cuộc gọi đầu tiên cậu không bắt máy. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cô lại nhấn gọi lần nữa. Vẫn không bắt máy.
Lý trí bảo cô rằng không thể gọi lần thứ ba nữa, cậu không bắt máy thì thôi. Nhưng đôi mắt không nghe lời cứ dán vào điện thoại, ngón tay dịch dần đến nút gọi. Có điều cô chưa kịp bấm thì điện thoại đổ chuông. Phó Ngôn Chân gọi lại cho cô.
Cô giật bắn suýt nữa làm rơi điện thoại xuống mặt. Luống cuống bấm nhận nghe máy. Đầu ngón tay run run. Đầu dây bên kia vang lên tiếng “Alo” nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến cô giật thót trong lòng.
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Phó Ngôn Chân nghe khá mệt mỏi khàn khàn.
“…Không có gì.” Tim cô chùng xuống.
Phó Ngôn Chân không nói gì nữa như thể ám chỉ nếu không có việc thì gọi cho cậu làm gì.
“Cậu buồn ngủ lắm à?” Cô do dự một lát rồi chủ động hỏi han.
“Hơi hơi.”
“…” Cô không biết nên nói gì đành cắn răng mở miệng, sắp xếp lời nói, “À, hồi trước cậu không nghe điện thoại của tôi phải không?”
“Cái gì?”
“Hôm khai giảng ấy, cậu không nghe điện thoại của tôi.”
Hẳn Phó Ngôn Chân đã quên lúc đó cậu đang cố tình chọc giận cô nên cậu thấy khó hiểu, “Tôi không nhận cuộc gọi nào của cậu cả.”
“…Vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Nhận thấy cậu buồn ngủ nên cô nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.
“Ừ.” Phó Ngôn Chân đáp lại.
Nhưng cuộc gọi vẫn được kết nối.
Cậu im lặng vài giây rồi ngập ngừng lên tiếng, “Chiều mai cậu đến câu lạc bộ được không?”
“…Được.”
Con tim thoáng reo lên mừng rỡ.
Thật ra mấy hôm nay cô rất bận. Viên An huy động tất cả mối quan hệ để tìm tài liệu học tập của Thực Nghiệm về cho cô, có cả những đề thi giáo viên bên đó tự soạn. Dù có nhiệm vụ nặng nề như vậy nhưng cô vẫn rất muốn được gặp cậu.
“Đi ngủ sớm đi.” Phó Ngôn Chân nói.
“Ừ.” Cô nghĩ nghĩ lại nói thêm, “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Phó Ngôn Chân chúc lại.
Cảm xúc của cô cứ như con sóng dập dềnh lúc lên lúc xuống, mà cũng chỉ vì người kia nên mới vậy. Hai người không ai nhắc đến chuyện Tôn Nhược Tuyết. Cô ngại không hỏi, cậu cũng không nói đến.
Chiều hôm sau, cô nói với Thẩm Lân Khê muốn ra ngoài với bạn. Thẩm Lân Khê nhắc cô hôm nay có mưa, nhớ mang theo ô, tối về sớm một chút. Cô vâng dạ nghe theo nhưng vì chột dạ nên cũng nghĩ ngợi nhiều hơn. Thầm nghĩ đây là lần đầu tiên Thẩm Lân Khê nhắc cô “về sớm một chút.”
Đến câu lạc bộ đã thấy Phó Ngôn Chân đứng ngoài nói chuyện với ai đó. Cậu cắt tóc ngắn, có thể nhìn thấy cả xương cụt sau gáy gồ lên. Mấy hôm nay trời trở lạnh hơn, nhưng cậu chẳng thèm mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng cổ trái tim màu đen. Cổ áo hở rộng lộ nửa xương quai xanh, tay áo vén lên một nấc, xương cổ tay rắn chắc khỏe mạnh.
Cậu đứng quay lưng lại nên không thấy cô đi đến. Chính anh chàng đầu đinh kia đã lên tiếng trước. Cô còn nhớ tên anh là Hàn Thân.
“Ái chà, cô bé cùng lớp đến rồi này.” Hàn Thân cười trêu cô.
Bấy giờ Phó Ngôn Chân mới ngoảnh lại, vệt nắng chiều chiếu xiên sườn mặt cậu, đôi mắt kia như cũng được rắc thêm những chấm sáng vụn vặt, nom y hệt biển sao trời mênh mông.
Hàn Thân biết ý nên lấy cớ có việc đi trước, để lại Phó Ngôn Chân và Tăng Như Sơ.
Cô bước đến, mím mím môi hỏi cậu, “Sao cậu lại cắt tóc thế?”
“Tóc dài che mắt rồi.” Phó Ngôn Chân nói.
Tăng Như Sơ ậm ừ đã hiểu, cảm giác tâm trạng cậu không được tốt lắm. Cô cụp mắt nhìn thấy hai đầu mẩu thuốc lá trên đất. Không khí xung quanh cũng có mùi thuốc lá rất nhạt. Lúc nãy Hàn Thân còn kẹp điếu thuốc trong tay nên cô chỉ nghĩ là do anh hút.
Phó Ngôn Chân dẫn cô đi vào, mọi người vừa thấy cô lại nhao nhao cười ầm lên. Trong đám đó chỉ có vài người tinh ý, nhưng mọi người không có ý xấu, chỉ đơn giản muốn trêu cô mà thôi. Tăng Như Sơ không quen với kiểu đùa này nên đẩy đẩy Phó Ngôn Chân, “Cậu đi nhanh hơn được không?”
Cậu ra ngoài không cầm theo áo khoác, thấy mặt cô đỏ bừng bèn trêu, “Có biết cậu là ai đâu, không phải ngại.”
Tăng Như Sơ: “…”
Nói vậy nhưng cậu vẫn để ý đến cảm nhận của cô, lia mắt một vòng cảnh cáo, chung quanh yên ắng hẳn.
Cậu dẫn cô vào phòng tập luyện. Tăng Như Sơ đến gian phòng nghỉ ngơi làm bài tập, mới làm được một nửa liền dừng lại. Cô muốn ra ngoài ngắm cậu. Cô đi đến chỗ vẫn hay ngồi trước đây. Trong phòng có để ghế nhưng cô đã quen ngồi trên đất. Tiết trời dạo gần đây khá lạnh, Phó Ngôn Chân đã mua cho cô một cái đệm mềm.
Cô ngẩng lên thấy áo khoác cậu vắt ngang ghế, chiếc bật lửa cùng hộp thuốc nằm chình ình bên trên. Hộp thuốc có dấu hiệu được bóc ra. Ánh mắt cô thoáng chuyển, vậy rõ là cậu cũng hút thuốc.
Tháng 11 đã qua một nửa, gần đến cuộc thi cấp quốc gia. Hiện giờ cậu dốc hết sức để báo thù mũi tên năm ngoái, cứ luyện đến khi cánh tay mỏi nhừ mới xoay người lại, nhìn thấy Tăng Như Sơ ngồi đó, cô cứ ngồi yên lặng chờ như vậy đã gần hai tiếng. Bóng dáng bé nhỏ của cô làm lòng cậu nao nao. Chút giận dỗi mấy ngày trước cũng bay biến theo. Cậu bước đến ngồi quỳ trước mặt cô, vươn tay véo nhẹ bầu má mềm mại của cô.
“Chán à?” Cậu hỏi.
Tăng Như Sơ lắc đầu. Làm sao chán được cơ chứ.
Phó Ngôn Chân tựa như tìm được niềm vui khi nghịch má cô, sờ má mới biết gần đây cô gầy đi, “Làm xong hết bài tập rồi hả?”
“Chưa, còn nhiều lắm.”
“Có khi nào cậu sẽ khóc vì không làm xong bài tập không?” Phó Ngôn Chân cười khẽ.
“…”
“Ảnh hưởng đến việc học hành của cậu hả?” Cậu hỏi với giọng dỗ dành.
Tăng Như Sơ không đáp, đúng là cũng hơi ảnh hưởng. Nhưng suy cho cùng là vì cô không kìm lòng được, không thể trách cậu.
Sau khi đưa nước cho Phó Ngôn Chân, cô hỏi thẳng cậu, “Cậu cũng hút thuốc à?”
Phó Ngôn Chân khựng lại, thoáng nhìn thấy thứ gì đó trên áo của mình, biết bị cô thấy. Nhưng cậu lại cho rằng chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm bèn thừa nhận, “Ừ.”
Tăng Như Sơ nhìn cậu, lời nói đến bên miệng chợt như không còn dũng khí lại trôi ngược vào. Cô đã từng dám vứt điếu thuốc trong miệng Tăng Ức Tích nhưng giờ đây chỉ có thể lí nhí nói với cậu, “Vậy cậu hút ít thôi.” Giọng cô nhỏ đến mức dường như Phó Ngôn Chân không nghe rõ.
Đúng lúc này điện thoại của cậu đổ chuông, cậu đứng dậy thu dọn đồ đạc. Trước khi ra ngoài, cậu xoa đầu cô bảo cô vào làm nốt bài tập. Tăng Như Sơ lẳng lặng nhìn sang chiếc ghế, chiếc bật lửa và hộp thuốc đều bị cậu cầm theo.
Cô ngồi chờ nửa tiếng trong phòng vẫn chưa thấy cậu về. Ngồi mãi không yên lòng nên vặn tay nắm cửa đi ra ngoài tìm cậu. Cuối cùng phát hiện Phó Ngôn Chân đang hút thuốc ngoài cầu thang.
Câu lạc bộ này có ba thang máy nên bình thường chẳng có mấy ai đi cầu thang bộ. Chỗ đó ảm đạm tăm tối hơn hẳn. Người cậu chìm trong bóng tối, ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở. Đốm đỏ lập lòe khiến không gian trở nên sâu hút thăm thẳm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Ngôn Chân ngoảnh nhìn. Cách một làn khói mỏng làm cô không thể nhìn rõ nét mặt cậu. Nhưng cô cảm nhận được cảm xúc cậu đang rất tệ.
Tăng Như Sơ bước đến, Phó Ngôn Chân búng nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc trắng xám rơi xuống lả tả. Mùi thuốc nồng nặc khiến Tăng Như Sơ ho khan. Phó Ngôn Chân ném điếu thuốc xuống đất, di chân dập tắt, “Sao lại ra đây?”
“Mãi không thấy cậu…” Nên hơi lo.
Cậu bật cười, “Mới có một lát mà đã nhớ tôi rồi à?”
Tăng Như Sơ lại gần, “Cậu hút thuốc từ khi nào thế?”
Cậu hiểu rõ nhưng vẫn cố hỏi lại, hơn nữa còn cố né tránh vấn đề, “Không thích hả?”
“…Không tốt cho sức khỏe.”
Phó Ngôn Chân im lặng.
Tăng Như Sơ nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tôi không thể hứa với cậu là sẽ không hút thuốc”. Phó Ngôn Chân nâng cằm cô, “Như vậy là đang lừa dối cậu.”
“..”
“Tôi sẽ không hút trước mặt cậu.” Phó Ngôn Chân búng đầu mũi cô, “Không để cậu bị sặc mùi thuốc đâu, được chưa?”
Tăng Như Sơ biết nếu cô còn nói nữa sẽ khiến cậu thấy phiền, cô hơi mím mím môi, yên lặng. Thật ra cô rất muốn nói “Không được.”
Phó Ngôn Chân cụp mắt hỏi, “Cậu cứ đứng nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cô muốn dỗ cậu vui nên cũng bông đùa, “Cậu đẹp trai chứ sao.”
Quả nhiên Phó Ngôn Chân nghe xong liền bật cười. Tiếng cười của cậu khiến không khí trầm uất bí bách tan đi khá nhiều. Dường như chỉ cần khiến cậu cười là cô có thể chấp nhận làm bất cứ điều gì.
Hai người đứng trong góc, cửa cầu thang đã đóng lại. Tăng Như Sơ gom hết can đảm nhón chân hôn Phó Ngôn Chân. Phó Ngôn Chân ngơ người không thể tin được nhưng rồi nhanh chóng giữ gáy cô, tiếp tục chìm đắm vào nụ hôn bất ngờ ấy. Mãi một lúc sau mới chịu buông cô ra. Đôi mắt kia cũng dịu dàng hẳn.
Cậu lướt đầu ngón tay qua bờ môi cô, “Sao vậy? Bỗng dưng lại chủ động thế?”
“Không muốn thấy cậu không vui.” Tăng Như Sơ thành thật đáp. Cô đang dỗ dành cậu.
Phó Ngôn Chân vươn tay ôm chặt cô lần nữa, hơi khom người đặt cằm lên vai cô, nom tư thế vô cùng ỷ lại. Ôm cô một lúc lâu cậu mới hỏi, “Sao cậu không hỏi hôm ấy tôi ra ngoài với Tôn Nhược Tuyết đã nói những gì?”
Đột nhiên cậu lại nói đến chủ đề này khiến Tăng Như Sơ không kịp trở tay. Cậu nắm tay cô mạnh hơn một chút, “Cậu không sợ cô ta kéo tôi đi mất luôn à?”
“Cậu sẽ đi thật à?”
“Cũng khó nói lắm.” Phó Ngôn Chân cười đểu.
Cả người Tăng Như Sơ căng cứng.
“Cậu có thể…giống…” Phó Ngôn Chân ngập ngừng, giờ phút này cậu bắt đầu thấy hối hận khi không đọc thêm sách, cái kho từ vựng nghèo nàn quá thể.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu mới chọn được cái từ mà cậu cho là vừa giản dị dễ hiểu lại đúng cảm nhận ngay lúc đó.
“Giống bạn gái một chút không?”
“…Tôi không giống chỗ nào?”
“Thế cậu giống chỗ nào hả?”
“…”
Nhận thấy giọng điệu mình hơi lạnh lùng bèn cúi xuống cọ nhẹ mặt cô. Lại hôn tiếp. Mới đầu Tăng Như Sơ còn ngây người nhưng sau đó cũng đáp lại. Góc tối u ám cô liêu như được điểm tô thêm sắc màu tươi sáng. Cái se se lạnh của cuối thu đang dần được sưởi ấm bởi tình yêu. Cho đến khi cánh cửa cót két đẩy ra từ bên kia.
Tăng Như Sơ giật mình, vội vàng vùi mặt vào ngực cậu, không dám ngẩng đầu lên, cũng sợ bị nhìn thấy. Phó Ngôn Chân phì cười, đặt tay lên sau đầu cô như thể muốn bảo vệ cô.
Đẩy cửa là một cậu trai, đằng sau còn vài người nữa định đi vào. Hôm nay hỏng một thang máy, hai thang còn lại đều đang có người sử dụng, nhóm các cậu không muốn chờ nên định đi thang bộ. Dù sao cũng chỉ leo vài tầng.
Phó Ngôn Chân có một gương mặt vô cùng ấn tượng, đã gặp là không thể nào quên.
“Ối giồi! Anh Phó với bạn gái đang thắm thiết hả…”
Chàng trai vừa thò mặt nhìn thấy Phó Ngôn Chân ở đây vội quay người chạy, gân cổ gào lên với đám người đằng sau, “Chạy nhanh lên chúng mày ơi!”
Cả đám người cắm mặt chạy. Thấy không còn ai nữa Tăng Như Sơ mới dám ngẩng lên.
Cô đã nghe được lời nói vừa rồi, khó tin hỏi, “Cậu nói với bọn họ?”
Phó Ngôn Chân cụp mắt nhìn cô, “Tôi không nói.”
Tăng Như Sơ ngờ vực, “…Vậy sao bọn họ lại biết được.”
Giọng điệu của Phó Ngôn Chân trở nên lạnh lùng hơn, “Ai có mắt thì đều nhìn ra được.”
“…”
“Tôi thường dẫn cậu đến đây, cậu nghĩ họ đều là kẻ ngốc chắc?” Phó Ngôn Chân bất lực nói.
Tăng Như Sơ nhớ lại tiếng cười trêu chọc khi cô đi vào câu lạc bộ, vậy chắc hẳn họ đều biết cô là bạn gái của Phó Ngôn Chân, lại còn gọi cô là bạn gì ơi nữa chứ…
Nghĩ thôi đã thấy xấu hổ.
Phó Ngôn Chân áp hai tay vào má cô nâng lên, nghiêm túc nói, “Tôi thật sự rất muốn nói với bọn họ.”
“Họ biết hết rồi mà?”
Phó Ngôn Chân bình tĩnh nhìn cô, “Tôi nói là mọi người.”
“…”
“Nếu như hai bác và anh họ cậu đều biết, có muốn đánh mắng gì tôi cũng chịu hết.” Phó Ngôn Chân hứa trước, gần như khẩn khoản, “Tôi không muốn lén lút như thế này nữa.”
Nhưng khi Phó Ngôn Chân nhắc đến người nhà cô thì cô lại hoảng hốt. Cô và cậu là những loài hoa khác nhau nở ở hai thế giới. Phó Ngôn Chân là cậu ấm nhà giàu, coi trời bằng vung, cậu có thể làm mọi điều mà chẳng e ngại, cậu đã từng bảo cô “Yêu là phải dõng dạc nói ra.” Còn cô sợ điều tiếng, sợ bị mọi người chú ý nên luôn cẩn thận, thận trọng, lúc này chỉ có thể chọn “yêu trong im lặng”.
“…Vẫn không thể nói ư?” Phó Ngôn Chân nhìn thấy sự né tránh trong mắt cô, giọng điệu thất vọng hẳn đi. Cậu buông tay, trầm ngâm hồi lâu mới hạ giọng nói, “Làm bạn gái của Phó Ngôn Chân tôi khiến cậu không thể ngẩng đầu như vậy à?”
Cảm giác thất bại này làm cậu cảm thấy hụt hẫng đến tận cùng. Hai chữ bực bội như thể được viết hoa dán lên người vậy.
Tăng Như Sơ mím chặt môi, nhìn nét mặt cậu bèn hỏi thử, “…Cậu cho tôi thời gian suy nghĩ được không?”
Phó Ngôn Chân ngước mắt nhìn cô nhưng không ép buộc cô nữa. Cậu không nói gì đẩy cửa về phòng tiếp tục bắn cung. Nhưng rõ ràng cậu đã mất tập trung, bia ngắm bị cậu bắn loạn xạ mũi tên, hiệu quả kém cực kỳ. Chưa đầy nửa giờ, cậu không muốn luyện tập nữa. Cậu ngoảnh nhìn Tăng Như Sơ, “Dọn đồ đi.”
“Tôi đưa cậu về.”
Phó Ngôn Chân thực sự không còn tâm trí để đi bộ cùng cô, bởi vì cô bắt đầu né tránh ngay khi đến gần khu nhà mình. Thấy vậy cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Cậu vẫy luôn một chiếc taxi chở hai người về.
Trên đường đi, Ngôn Tri Ngọc lại gọi điện cho cậu. Tăng Như Sơ ngồi gần nên cô có thể nghe thấy cuộc trò chuyện. Mẹ cậu bảo cậu nhanh chóng đi sang bên ông nội. Phó Ngôn Chân lạnh lùng đáp, “Không đi.” Mẹ cậu đổi giọng uy hiếp, “Mày không đi thử xem…”. Phó Ngôn Chân nhếch miệng cười khinh rồi cúp máy.
Lúc Tăng Như Sơ xuống xe nghe thấy cậu nói một địa chỉ khác với tài xế. Trước đó cậu nói xe đến đường Nam Giang rồi về Nam Lộc Loan, nhưng giờ lại nói về câu lạc bộ. Cậu không cần người khác chỉ trỏ bắt cậu làm thế này thế kia.
Trời âm u, đất mịt mùng, không khí bí bách u ám trước cơn mưa thật khó thở. Gió sông hòa cùng tiếng sóng nước cuồn cuộn. Đã nửa tháng nay Giang Thành không có mưa, hầu như mọi người đã quên nó trông như thế nào.
Khi cô về đến nhà, trời đổ mưa tầm tã. Có vẻ như sau khi bị dồn nén trong một thời gian dài, cơn mưa này xối xả như muốn cuốn trôi mọi thứ.
Ngày hôm sau, Triệu Doãn Điềm nhìn đôi mắt hằn tơ máu của cô giật mình, “Sao thế? Tối qua không ngủ được à?”
Tăng Như Sơ uể oải gật đầu, “Ừ.”
Đêm xuống nhiệt độ giảm mạnh, nhưng cô trằn trọc mãi không ngủ được, người toát mồ hôi. Chiếc chăn đang đắp bị cô đạp tung ra, cuối cùng bị nhiễm lạnh.
Đến lúc tập thể dục giữa giờ thì người cô không còn sức, đầu nặng trịch, bèn xin Viên An cho ở lại lớp nghỉ ngơi. Nằm được một lúc chợt thấy có vật gì đó ấm áp phủ lên người. Ngước mắt nhìn thấy Phó Ngôn Chân đang đứng cạnh bàn cô, vật ấm áp kia là áo khoác của cậu.
Cậu vừa mới đến lớp liền trông bộ dạng yếu ớt mệt mỏi nằm xuống bàn của cô. Còn cô vừa thấy cậu, lòng vui hơn hẳn. Giống như câu thơ rằng:
“Bỗng như đêm gió xuân trôi
Rừng lê, hoa rộ sắc tươi muôn nghìn”
Chiếc áo đang khoác trên người cô còn ấm hơn chiếc chăn bị đạp tung đêm qua. Nhưng niềm vui nhanh chóng biến mất, áo của cậu rất sạch nhưng lại lẫn mùi thuốc. Chắc hẳn cậu đã hút trên đường đến trường. Tăng Như Sơ không để lộ sự khác thường, hỏi, “Sao giờ mới đến vậy?”
Phó Ngôn Chân bình thản tiếp lời, “Nhà có việc.”
Nhận ra cậu không muốn nói chuyện nên Tăng Như Sơ không hỏi thêm, chỉ ậm ừ tỏ vẻ đã biết. Phó Ngôn Chân nhìn sắc mặt cô, ngồi xuống ghế của Triệu Doãn Điềm hỏi thăm, “Bị ốm à?”
Cô gật đầu, “Bị cảm.”
Phó Ngôn Chân sờ trán cô thử nhiệt độ, may mà không sốt. Tầm mắt thoáng nhìn qua bình nước trống không trên bàn cô bèn cầm lấy đứng dậy ra ngoài rót nước. Lúc về còn hỏi thêm, “Đã uống thuốc chưa?”. Tăng Như Sơ lắc đầu.
“Tôi đi mua cho cậu.” Phó Ngôn Chân dợm đứng lên.
Cô duỗi tay kéo cậu lại, “Tôi không uống thuốc đâu.”
Phó Ngôn Chân nhướn mày, “Sợ đắng à?”
“Buồn ngủ lắm.” Tăng Như Sơ lắc đầu, “Không chú ý nghe giảng được.”
“…”
Học sinh đội sổ không thể hiểu nổi suy nghĩ này. Tăng Như Sơ lại nhấn mạnh lần nữa rằng sức đề kháng của cô khá tốt, chắc buổi chiều sẽ khá hơn. Nhưng Phó Ngôn Chân vẫn gọi điện cho Thẩm Du, bảo cậu đến phòng y tế lấy ít thuốc cúm. Nếu cô vẫn thấy mệt thì ít ra còn có thuốc mà uống.
Miệng Tăng Như Sơ khô khốc nên muốn nhấp ngụm nước, nhưng vừa chạm tay vào bình nước lại thấy nóng bỏng.
Phó Ngôn Chân vặn chai nước vừa mua, muốn pha thêm vào bình cho cô nhưng sực nhớ ra điều gì đó, “Pha thêm được không?”
“?”
“Tôi vừa hút thuốc.” Phó Ngôn Chân không giấu diếm, thẳng thắn khai nhận, “Cậu có ghét không?”
“…” Cô lắc đầu. Hai người còn…hôn cả rồi, ghét gì nữa.
Phó Ngôn Chân cười xòa, đổ thêm nước lạnh vào bình cho cô. Tăng Như Sơ uống ngụm nước, cổ họng đỡ đau rát hơn hẳn. Phó Ngôn Chân đứng dậy về chỗ mình, không nói gì nữa để cô nghỉ ngơi.
Tăng Như Sơ mơ màng thiếp đi chừng khoảng hơn hai mươi phút. Loáng thoáng nghe thấy có tiếng râm ran bèn sực tỉnh. Cô cuống quýt ngồi bật dậy. Phó Ngôn Chân giương mắt nhìn, “Sao không ngủ thêm đi?”
Tăng Như Sơ kéo áo khoác xuống hất lên bàn cậu, “Cả lớp sắp về rồi.” Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt Phó Ngôn Chân thình lình tối sầm lại. Tăng Như Sơ biết cậu lại không vui. Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Chuyện hẹn hò với Phó Ngôn Chân chắc chắn sẽ bị lan truyền. Dù gì cậu cũng là người nổi bật như vậy.
Phó Ngôn Chân lạnh tanh cầm áo khoác nhét vào gầm bàn. Thẩm Du chạy ào vào lớp, nhìn Phó Ngôn Chân hỏi, “A Chân, mày cũng bị cúm à?”. Phó Ngôn Chân chỉ bảo cậu mua thuốc chứ không nói mua cho ai. Thẩm Du cười khì, “Tôn Nhược Tuyết bảo mua thuốc cho mày rồi đó! Nhưng muốn tự tay đưa cho mày.”
Tăng Như Sơ: “…”
Phó Ngôn Chân bật ra câu chửi thề. Cậu ngả ghế về phía sau, nhìn cái áo khoác cô vừa hất bỏ, lại nhìn bóng dáng vẫn bình thản điềm tĩnh của cô. Sự mỏi mệt chán nản như ngọn núi lửa chực chờ phun trào. Cậu chỉ cần một thái độ ngay lúc này đây của cô thôi. Một thái độ khiến cậu ở lại chỗ ngồi.
Chỉ cần cô có thể ngoảnh lại phía sau trước bao con mắt, ném cho cậu một ánh nhìn cảnh cáo. Cậu sẽ lập tức khiến cô gái kia cút xa. Cút được bao xa thì cút bấy nhiêu.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Sự kiên nhẫn đã đến giới hạn cuối.
Cậu cười khẩy chua chát.
Đến khi Tăng Như Sơ siết chặt nắm tay, gom đủ dũng khí quay người lại muốn nói với cậu, “Sắp vào học rồi, đừng ra ngoài.” thì đã chẳng còn bóng dáng của người kia. Cậu không cho cô có cơ hội thể hiện sự dũng cảm của mình.
Cả ngày hôm ấy không thấy cậu bước vào lớp học.
Lúc ăn cơm tối, Triệu Doãn Điềm nói với cô, “Tớ nghe bọn A7 nói là Tôn Nhược Tuyết đã tuyên bố nhất định phải theo đuổi Phó Ngôn Chân bằng được mới thôi.” Bàn tay cầm đũa của Tăng Như Sơ khẽ run.
“Cũng quyết liệt đấy.” Triệu Doãn Điềm tặc lưỡi, “Ngay cả Lục Châu Đồng cũng không tán được nó.”
Lòng dạ Tăng Như Sơ rối như tơ vò. Cô có nên thực sự để người khác biết rằng mình và Phó Ngôn Chân đang hẹn hò không. Nếu biết Phó Ngôn Chân đã có bạn gái, có khi mấy cô gái đó sẽ không đến gần cậu nữa.
Do dự hồi lâu, cô ấp úng hỏi cô bạn, “Điềm Điềm này, ở Nhã Tập mà yêu sớm bị giáo viên phát hiện, thật sự không mời phụ huynh hả?”
Hồi còn học Thực Nghiệm, chỉ cần nghe nhạc thôi cũng bị tịch thu tai nghe, mà cũng chưa từng thấy trai gái ngồi cùng bàn với nhau, chỉ cần đi gần một chút thôi sẽ bị giáo viên để ý. Tuy cô chưa tận mắt chứng kiến việc mời phụ huynh vì yêu sớm nhưng đã nghe đồn khá nhiều. Nhưng đây lại là Nhã Tập, nên cô vẫn ôm hy vọng mong manh.
Cô thật sự rất sợ bị hai bác biết được, sự họ vừa lo lắng lại thất vọng với cô. Nhưng cô cũng không muốn vì chuyện này mà Phó Ngôn Chân giận dỗi rồi ra ngoài với cô gái khác. Nếu mấy cô gái đó biết cậu có bạn gái, hẳn sẽ không đi tìm cậu đâu nhỉ. Cô biết Phó Ngôn Chân giận mình, âu cũng vì cô nhát gan quá.
Cô nhìn Triệu Doãn Điềm như nhìn cọng rơm cứu mạng. Nếu như Triệu Doãn Điềm bảo “Không” thì cô sẽ…
Triệu Doãn Điềm sững sờ nhìn cô. Sau khi lấy lại tinh thần, cô nàng mới ngập ngừng hỏi, “Cậu…thích Phó Ngôn Chân rồi đấy à.”
“…”
“Cậu nói thật với tớ đi.” Triệu Doãn Điềm nghiêm túc, “Tớ thấy dạo này cậu lạ lắm.”
Tăng Như Sơ hít một hơi thật sâu và quyết định kể mọi chuyện, “Thật ra tớ…đang hẹn hò với Phó Ngôn Chân.”
“…”
Cằm Triệu Doãn Điềm như thể sắp rơi xuống đất đến nơi, con mắt long lên dữ tợn. Biết bạn mình tức giận, Tăng Như Sơ vội cúi gằm mặt, né tránh ánh mắt trách móc của cô bạn.
“Chuyện từ khi nào?” Triệu Doãn Điềm ngồi im một lúc mới lấy lại được bình tĩnh.
“…Khá sớm.” Tăng Như Sơ đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng. Quả nhiên giây tiếp theo Triệu Doãn Điềm tuôn ra một tràng những câu chửi thề.
Cô nàng nào phải một cô gái dịu hiền, lập tức đập bàn quát to, “Tăng Như Sơ! Thế mà cậu không hề nói gì với tớ?”
Mọi người ghé mắt nhìn sang vì âm thanh quá lớn. Tăng Như Sơ lại càng cúi đầu thấp hơn.
“Tớ xin lỗi.” Cô nhỏ nhẹ nhận lỗi.
Cô biết Triệu Doãn Điềm coi mình như bạn thân, luôn quan tâm chăm sóc, cô cũng rất áy náy khi giấu bạn lâu như vậy. Triệu Doãn Điềm hít sâu, nhìn cô bạn mình với vẻ mặt hậm hực, không ngờ Tăng Như Sơ lại to gan như vậy. Đi học chẳng khi nào dám đi muộn thế mà lại dám yêu sớm?
Nhưng với tư cách là một người bạn, cô luôn đứng về phía Tăng Như Sơ, cô cũng chỉ mắng mỏ được mấy câu rồi sau đó lại chuyển chủ đề câu chuyện sang Phó Ngôn Chân.
“Vậy Phó Ngôn Chân…con mẹ nó, cậu ta còn đi ra ngoài với đứa con gái khác?” Triệu Doãn Điềm giận dữ nhớ đến chuyện Tôn Nhược Tuyết vào buổi sáng. Càng nghĩ càng tức, cô gạt bát đũa sang một bên, đứng dậy kéo Tăng Như Sơ, “Đi, bọn mình đi hỏi cậu ta xem có ý gì đây.”
“…Đừng đi.” Tăng Như Sơ ngăn cô bạn. Bởi cô biết với tính cách nóng nảy của Triệu Doãn Điềm chắc chắn sẽ làm lớn chuyện.
“Cậu sợ cái gì?” Triệu Doãn Điềm khó hiểu, “Cậu ta vừa hẹn hò bí mật với cậu, vừa dây dưa với Tôn Nhược Tuyết kia, rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì?”
“Thật ra là tớ không cho cậu ấy nói với người khác.” Thấy cô bạn hiểu lầm, Tăng Như Sơ vội giải thích, “Không phải lỗi của cậu ấy.”
Trên thực tế, Phó Ngôn Chân đã nhiều lần nói muốn công khai mối quan hệ này, chỉ là cô vẫn luôn né tránh. Triệu Doãn Điềm không tin lời cô bạn, vì tính cách hai người này đã ăn sâu vào tiềm thức của cô.
Cô chỉ thấy rằng Tăng Như Sơ vẫn còn biện hộ cho Phó Ngôn Chân, bỗng dưng trong đầu lại nghĩ về những fan hâm mộ ngu ngốc biện minh cho “bạn trai cũ” chết tiệt của cô. Cũng thật sự rất muốn mắng cô bạn một câu “Cậu là đồ ngốc à.”
Đôi bên không ai nhường ai. Triệu Doãn Điềm thở dài, hiếm khi thấy cô nghiêm túc nói chuyện, “Thôi đừng nói những cái khác, nhưng hai cậu có đi chung một con đường không?”
Tăng Như Sơ ngơ ngẩn nhìn cô bạn. Thật ra trong lòng cô cũng tỏ tường hai người sẽ không đi chung một con đường. Hôm đó cô và Triệu Doãn Điềm ngồi rất lâu ở sân thể dục. Cứ ngồi lặng yên không nói gì, mãi đến khi tiếng chuông reo vang. Gió thổi tan mây, trời tối sầm, bầy chim vỗ cánh bay tán loạn. Hai cô mới im lặng về lớp.
Viên An đứng ở cửa lớp, chờ cô về liền đưa cho cô tập giấy đang cầm. Tăng Như Sơ nhìn qua nhận ra đây là đề mô phỏng của trường trung học phổ thông số 2. Thầy giám thị Chu Trí đã nhờ người lấy hộ đề rồi đưa cho Viên An, thể hiện rằng trường học rất đề cao Tăng Như Sơ. Cô khẽ nói cảm ơn với thầy chủ nhiệm.
Viên An lại nói thêm, “Chiều nay thầy đã gọi cho bác em rồi, tuần sau sẽ họp phụ huynh.”
Tim của Tăng Như Sơ như vọt lên cuống họng, cô ngẩng phắt lên, trông có vẻ hơi bối rối.
Viên An cười hiền, “Sao lại căng thẳng thế?”
Tăng Như Sơ ngập ngừng, “Thầy gọi bác em có chuyện gì thế ạ?”
“À, muốn mời bác em đại diện phụ huynh lên phát biểu về việc nuôi dạy con cái tốt như thế nào, để những phụ huynh khác học hỏi, rút kinh nghiệm.” Viên An giải thích.
“…”
Viên An không hề keo kiệt với những lời khen ngợi, sau khi đã khen ngợi cô hết lời mới yêu cầu cô về nhà nhắn nhủ bác gái viết bài phát biểu cho tốt, bà sẽ có rất nhiều điều để nói trong cuộc họp.
Tăng Như Sơ cảm thấy như thể có ai đó buộc những quả tạ bằng chì vào chân mình, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Chỗ ngồi đằng sau cô vẫn trống không. Phó Ngôn Chân không đến học giờ tự học buổi tối.
Tan học, cô thấy cái áo cậu khoác cho mình ban sáng rơi xuống đất. Đợi mọi người ra về hết cô mới cẩn thận nhặt lên, phủi sạch bụi rồi gấp gọn gàng đặt vào ngăn bàn.
Thấy cô như vậy Triệu Doãn Điềm lại càng khó chịu, “Tớ chỉ muốn giẫm cho mấy phát.”
Tối đó, Thẩm Lân Khê hào hứng kể rằng Viên An mời bà làm đại diện phụ huynh. Ngay khi cúp máy, bà liền bắt tay ngay vào việc viết bản thảo, bà cũng tìm hiểu rất nhiều bài phát biểu trên mạng để tham khảo thêm. Bà không có nhiều kinh nghiệm với những thứ như thế này. Trước đây bà luôn lo lắng mỗi khi có cuộc gọi từ giáo viên của Tăng Ức Tích. Chỉ cần nhìn số điện thoại là biết thằng quỷ sứ lại gây chuyện.
Sau khi đón Tăng Như Sơ về nuôi, bà mới biết hóa ra giáo viên gọi điện cho phụ huynh cũng là chuyện đáng mừng. Theo một cách nào đó thì Tăng Như Sơ có thể được coi như đang an ủi bà. Không phải bà dạy dỗ không tốt, mà là Tăng Như Sơ tốt đến nỗi không chê được cái gì.
Thẩm Lân Khê hào hứng đưa bản nháp một nửa bài phát biểu mình viết cho Tăng Như Sơ đọc, tham khảo thêm ý kiến của cô. Tăng Như Sơ nhìn hàng chữ của bà, từng câu từng chữ đều mang theo cảm xúc tự hào vì cô. Thì ra trong mắt phụ huynh và giáo viên, cô luôn được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết điều.
Không một ai nhận ra đó chỉ là vẻ ngoài của cô, còn linh hồn bên trong đã không còn ngoan ngoãn như vậy, cô hết lần này đến lần khác làm những việc vượt quá quy tắc. Bàn tay buông thõng sườn đùi bất giác nắm chặt lại, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi.
“Bác ơi, cháu tốt như này thật ạ?” Cô ngước mắt nhìn Thẩm Lân Khê, giọng điệu ngờ vực.
Thẩm Lân Khê xoa đầu cô, “Nếu Tăng Ức Tích bằng một nửa cháu thôi, bác cũng mãn nguyện lắm rồi.”
Sau đó hai bác cháu về phòng. Căn phòng cô luôn được dọn dẹp sạch sẽ, mặt bàn không một hạt bụi. Lo rằng tối đến cô lại bị nhiễm gió lạnh, Thẩm Lân Khê đã thay chiếc chăn mỏng bằng một chiếc chăn bông dày cho cô. Tất cả ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối cũng được thay mới hoàn toàn. Gam màu hồng dịu dàng còn thơm mùi bạch đậu khấu.
Chiếc bình miệng hẹp cũng đã được Thẩm Lân Khê thay bằng một chiếc bình thủy tinh màu xanh lục có đường kính rộng hơn một chút, bà còn cắm một bó cúc họa mi mà cô thích.
Tăng Như Sơ ngẩn người nhìn bình hoa, cô bất giác nhớ đến bó hoa mà mình tặng cho Phó Ngôn Chân. Từ hoa lại nhớ sang người. Nghĩ đến những lời nói dối liên tiếp vì cậu, những suy nghĩ ngốc nghếch đẹp đẽ dành cho cậu, nghĩ đến lúc cậu hỏi cô có thể công khai mối quan hệ không, cô gần như đã đồng ý.
Thẩm Lân Khê không hay biết mỗi một lời nói yêu thương cùng sự tin tưởng của bà như một cây gai cắm sâu vào tim cô.
Bác ơi,
A Sơ…
Đã không còn là đứa trẻ ngoan nữa rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ương Ngạnh
Chương 32
Chương 32