Edit: An Tĩnh
Đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh đến nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết, tất cả họ hàng trong họ ngoại đều ở nhà, cùng ăn cơm trưa xong, không biết là ai mở lời bảo đánh mạt chượt, anh họ cả (*) và anh họ hai đã nhanh chân đi đến căn phòng kế bên và đem bàn đánh mạt chượt ra.
(*) Anh họ cả bên họ ngoại, Lục Phong là anh họ cả bên nội.
Lâm Cảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, ngồi trên ghế sofa nhàn nhã uống trà, cả người toát lên khí chất sang chảnh cao quý, nhưng đến khi anh tham gia đánh mạt chượt với mọi người thì nhìn khung cảnh thật sự không được hợp lí lắm.
Lục Chẩm Tuyết đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Cảnh.
Cô kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng chơi nữa hả?”
Khóe môi Lâm Cảnh hơi nhếch lên, duỗi tay đặt cốc trà lên lại trên bàn trà nhỏ, thấp giọng đáp: “Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng cần phải xã giao mà.”
Lần đầu tiên Lâm Cảnh đến nhà, dĩ nhiên không thể tránh được bị mọi người mời chơi mấy ván liền.
Lục Chẩm Tuyết không biết kỹ năng chơi bài của Lâm Cảnh thế nào, nếu bình thường có chơi xã giao thì kỹ năng chắc chắn sẽ không hề tệ. Nhưng vị đại thiếu gia này là một người thích rãi tiền mà, chơi theo kiểu lười biếng, vốn không hề có chút nghiêm túc nào, có bài tốt ở trong tay cũng không thèm đánh ra nữa chứ.
Chơi mấy ván, mỗi lần như thế đều để người khác kiếm thêm một mớ tiền thắng.
Trên bàn bài, ông ngoại thắng được nhiều nhất, vui vẻ đến độ miệng cười không khép lại được.
Mọi người ai cũng chơi rất vui vẻ, trong lòng Lục Chẩm Tuyết không nhịn được buồn cười, sao bình thường cô không phát, Lâm Cảnh thật biết cách dỗ cho người lớn vui vẻ đến vậy.
Lục Chẩm Tuyết ngồi bên cạnh nhìn anh một hồi, biết Lâm Cảnh đã không còn hứng thú mấy với trò này, sau khi chơi thêm mấy ván nữa, cô mượn cớ muốn dẫn Lâm Cảnh đi ra ngoài dạo chơi vòng vòng, kéo anh ra khỏi nhà.
Nhà ông ngoại Lục Chẩm Tuyết ở nơi đây, tựa núi gần sông, phong cảnh thật sự rất yên bình và đẹp đẽ.
Lục Chẩm Tuyết kéo Lâm Cảnh đi đến bên bờ sông, cô buồn cười hỏi anh: “Vừa rồi sao anh cứ cố tình mở đường vậy? Quả nhiên là đại thiếu gia nha, vung tiền mà mắt cũng không thèm chớp một cái luôn.”
Lâm Cảnh mỉm cười, nhìn cô, thản nhiên nói: “Nếu không thì sao? Anh dám thắng ông ngoại của em à?”
Lục Chẩm Tuyết bị chọc cười, cô kéo Lâm Cảnh đi về phía bên kia bờ sông, vừa đi vừa nói: “Hồ nước này là của nhà ông ngoại em, khi còn bé, em thường xuyên đi theo ông ra bờ sông câu cá đó.”
Nói rồi lại chỉ một chiếc thuyền gỗ cách đó không xa, “Anh có thấy chiếc thuyền gỗ nhỏ xa xa kia không? Khi còn bé, em cũng hay chèo thuyền ra giữa hồ chơi.”
Lâm Cảnh nhìn theo phương hướng ngón tay Lục Chẩm Tuyết chỉ, bên bờ sông có một chiếc thuyền gỗ màu vàng.
Anh tò mò hỏi: “Một mình em đi à?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Có lúc thì đi một mình, có lúc sẽ đi cùng với anh chị họ của em, cũng có khi đi cùng với anh Đinh Húc ạ.”
Lâm Cảnh nghe vậy, liếc mắt nhìn cô, hỏi lại: “Anh Đinh Húc?”
“Đúng vậy. Khi còn bé, hai người tụi em thường xuyên đi chơi với nhau, vào trong núi hái trái cây này, không thì ra giữa sông lấy hạt sen.”
Trong đầu Lâm Cảnh tưởng tượng ra hình ảnh Lục Chẩm Tuyết khi còn bé vào núi hái trái cây, chèo thuyền ra giữa sông lấy hạt sen với người con trai khác, trong lòng anh không kiềm được cảm giác ghen tuông, ánh mắt nhìn Lục Chẩm Tuyết cũng trở nên không vui vẻ gì nữa.
Nhưng Lục Chẩm Tuyết nào phát hiện được người nào đó đang âm thầm ăn giấm chua đâu, cô hào hứng kéo Lâm Cảnh đi chèo thuyền với mình.
Hai người ngồi lên chiếc thuyền nhỏ, Lục Chẩm Tuyết vừa cầm mái chèo lên, vừa hỏi Lâm Cảnh: “Anh có biết chèo thuyền không ạ?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nhận lấy mái chèo trong tay Lục Chẩm Tuyết, nói: “Anh biết.”
Lục Chẩm Tuyết vui vẻ nắm chặt hai tay lại, “Quá tốt luôn.”
Cô giơ ngón tay chỉ về phía một nhóm lá sen trước mặt, “Chúng ta chèo đến chỗ đó chơi đi anh.”
Thời tiết vào đầu mùa hè, ánh sáng mặt trời sau giờ Ngọ chiếu trên mặt sông trong veo, làn nước trên sông phản chiếu ba tầng ánh sáng rực rỡ.
Lâm Cảnh chèo thuyền đến khu vực có rất nhiều nhóm lá sen vừa mới được trồng kia.
Lục Chẩm Tuyết hào hứng nói: “Ở đây đi, dừng lại ở đây đi anh.”
Cô duỗi tay lùa hết lá sen ra một bên, muốn xem thử hạt sen đã chín chưa.
Cô xem cả nửa ngày trời, cũng không nhìn thấy có hạt sen nào chín muồi cả.
Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa đến mùa sen nở.
Cô tiếc nuối nói với Lâm Cảnh: “Thật là đáng tiếc quá, bây giờ còn hơi sớm, chờ một tháng nữa, nơi này sẽ vô cùng đẹp luôn đó anh.”
Thật ra thì bây giờ cũng rất đẹp rồi. Bầu trời xanh thẳm, ánh sáng mặt trời thư thả phản chiếu xuống mặt sông, sóng gợn lăn tăn giống một chiếc cầu vồng rực sắc vậy.
Lâm Cảnh nằm xuống trên thuyền, hai tay đặt ở sau gáy, nhắm mắt hứng lấy ánh mặt trời một lúc.
Một làn gió đầu hè thổi qua mặt sông, Lục Chẩm Tuyết hơi cúi người, lấy một chiếc lá sen lớn từ dưới nước lên, sau đó di chuyển đến vị trí bên cạnh Lâm Cảnh, cô ghé sát đầu về phía Lâm Cảnh, đem chiếc lá sen vừa mới lấy được che lên đầu của hai người.
Lá sen che đi bớt ánh mặt trời chói chang, Lâm Cảnh quay mặt sang, nhìn về phía của Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết cũng quay đầu nhìn sang hướng ngồi của Lâm Cảnh, khi nhìn thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt cô lập tức cong cong lên, chủ động tiến lên hôn Lâm Cảnh một cái.
Lâm Cảnh nhìn cô, sự ghen tuông nghẹn trong lòng vừa nãy cuối cùng cũng tiêu tan hết, anh ngắm nhìn đôi mắt cười cong cong của Lục Chẩm Tuyết, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Thời điểm Lục Chẩm Tuyết muốn lui về sau, anh ôm eo cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô.
Vào mùa hè, sau giờ Ngọ, mặt hồ phẳng lặng, trên chiếc thuyền gỗ nhỏ màu vàng, hai người dịu dàng ngọt ngào hôn nhau.
Trong tay Lục Chẩm Tuyết vẫn cầm chiếc lá sen ban nãy, lá sen màu xanh tươi che hơn phân nửa ánh mặt trời.
Khung cảnh vào thời điểm này vô cùng yên tĩnh nhẹ nhàng, lại tốt đẹp đến mức khiến người ta hy vọng rằng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở nơi đây.
Từ trước đến này, Lâm Cảnh không bao giờ để mắt đến chuyện tình cảm nam nữ này, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người phụ nữ đến nhường này. Cho đến khi anh gặp được Lục Chẩm Tuyết, mới biết thích đến mức không thể kiềm lòng nổi. Hệt như khi anh nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, bất kể cô có dáng vẻ gì, mỗi một cái nhăn mày, một tiếng cười của cô, hay khi nổi giận với anh cũng được, nũng nịu cũng được, chơi xấu cũng được, anh đều rất thích cô. Trong tim, trong mắt, đều chỉ có mỗi hình bóng của cô.
Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh nằm trên thuyền, hai tay đan chặt vào nhau, nằm phơi nắng mặt trời một hồi, khoảng hơn hai giờ chiều, mới chèo thuyền về lại bờ.
Lục Chẩm Tuyết nhớ tối hôm qua có nói phải ra vườn xem dưa hấu ông ngoại trồng đã chính chưa, vì vậy lại kéo Lâm Cảnh chuyển hướng đi về phía vườn nhà ông.
Nhưng cô vào vườn nhìn tới nhìn lui một lúc lâu, kết quả vẫn chưa có quả dưa hấu nào chín ngọt hết.
Cô quay lại bờ ruộng, tiếc nuối nói: “Chúng ta quay về không đúng lúc lắm, trễ hơn một tháng nữa sẽ có nhiều thứ vui hơn.”
Lâm Cảnh kéo cô đi lên, nói: “Tháng sau quay về là được mà.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Anh bận rộn như vậy, làm sao có thời gian quay về đây cùng em chứ.”
Lại nói tiếp: “Em thấy là ngày mai anh quay về thành phố một mình đi, em ở đây chơi thêm một tháng nữa, chờ khi nào hết hè, em lại trở về nha.”
Lâm Cảnh bóp mặt cô, “Em đừng hòng mơ mộng nữa, ngày mai phải đi về cùng anh.”
Lục Chẩm Tuyết kéo tay anh xuống, “Sao anh lại bá đạo như vậy. Sau khi yêu đương với anh, chẳng có chút tự do nào hết.”
Lâm Cảnh bị cô chọc cho bật cười: “Anh khóa em lại hay nhốt em vậy, sao lại thành không cho em tự do rồi?”
Lục Chẩm Tuyết lập tức cười thành tiếng, nói: “Vậy ngày mai em không về với anh nữa đâu.”
“Đừng tưởng bỡ nữa. Không thể có chuyện đó.” Lâm Cảnh kéo cô đi về.
Dọc theo đường đi, hai người gặp rất nhiều hàng xóm láng giềng, mọi người nhìn thấy Lâm Cảnh, hai mắt mở to, nhiệt tình hói: “A Tuyết, đây là bạn trai cháu à?”
Lục Chẩm Tuyết thoải mái trả lời: “Đúng vậy ạ.”
“Ôi trời, vẻ ngoài của bạn trai cháu thực sự rất đẹp trai đó nha.” Bà hàng xóm không tiếc lời khen ngợi.
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy cực kì kiêu ngạo, trên đường về cứ quan sát Lâm Cảnh chăm chăm, anh bị cô nhìn một hồi lâu, liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Có hài lòng không?”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, chân thành đáp: “Đương nhiên là có rồi. Ngoại trừ có đôi khi tính tình hơi bá đạo chút, thì anh có vẻ ngoài đẹp trai quá sức luôn.”
Cô khoác tay Lâm Cảnh, hai người sánh vai đi về nhà ông ngoại, cô còn nhân cơ hội thương lượng với Lâm Cảnh, “Ngày mai anh trở về một mình nha, em ở lại đây thêm vài ngày nữa, có được không ạ?”
“Không được.”
“Chỉ mấy ngày thôi mà.”
“Mấy ngày cũng không được.”
“Sao anh lại không biết phải trái như vậy chứ.”
“Những thứ khác đều có thể, trừ cái này thì nói sao cũng không được.” Dù sao thì không quay về cùng anh là chuyện không thể nào xảy ra, anh không thích việc không nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết trong mấy ngày dài như vậy.
Thật ra Lục Chẩm Tuyết chỉ trêu chọc Lâm Cảnh vậy thôi. Bây giờ mà bắt cô và Lâm Cảnh tách ra, đừng nói là một tháng, mới mấy ngày thôi là cô đã nhớ anh muốn chết rồi.
Hai người cãi nhau nguyên một đoạn đường đi về nhà, đang đi, Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy Đinh Húc đang đứng nói chuyện với mẹ Lục ở trước cửa nhà ông ngoại phía đằng xa.
Mẹ mang một ít trái cây đưa cho Đinh Húc, bảo anh mang về cho bà nội ăn.
Lục Chẩm Tuyết từ xa xa nhìn thấy vậy, lập tức vui vẻ gọi to: “Anh Đinh Húc!”
Đinh Húc nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, cười nói: “Anh vừa nhìn thấy xe có biển số ở thành phố S đậu trước cửa nhà của em, cũng đoán là em trở về rồi.”
Anh ấy nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đang nắm tay nhau, thật ra cũng không kinh ngạc gì mấy.
Lần trước khi ở rừng Hồng Diệp, anh đã nhìn ra được rồi, quan hệ của hai người lúc đó rất mập mờ.
Anh mỉm cười lịch sự chào hỏi với Lâm Cảnh: “Lâm tổng, đã lâu không gặp.”
Lâm Cảnh cũng lịch sự gật đầu, khách sáo đáp một tiếng.
Lục Chẩm Tuyết hỏi Đinh Húc: “Gần đây sức khỏe bà nội có ổn định không ạ?”
Đinh Húc nói: “Tốt hơn nhiều rồi, bà đang ở nhà đó, nếu em rảnh thì đến chơi nha.”
“Được ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, lại trò chuyện với Đinh Húc thêm một lúc nữa, nói rằng đợi tối tối sẽ đến thăm bà nội.
Đinh Húc đáp lời cô. Hai người lại tán gẫu thêm một hồi, Đinh Húc mới đi về nhà trước.
Sau khi Đinh Húc đi, Lục Chẩm Tuyết quay đầu mới phát hiện Lâm Cảnh đang nhìn cô với vẻ mặt rất chi là không vui.
Cô biết Lâm Cảnh đã ăn giấm chua với Đinh Húc rồi, lần trước ở rừng Hồng Diệp, anh ăn phải giấm chua lè không chịu nổi, còn cưỡng hôn cô luôn đó còn gì.
Cô mỉm cười, đi đến cầm tay Lâm Cảnh, “Em với anh Đinh Húc không có gì cả mà, anh không cần ghen bừa đâu.”
Lâm Cảnh mặc kệ cô kéo tay mình, chua xót nói: “Vậy em còn gọi là anh Đinh Húc à?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Vì tụi em lớn lên cùng nhau mà, không gọi là anh thì nên gọi là gì ạ.”
Lâm Cảnh càng chua chát hơn, nhìn cô, “À, thanh mai trúc mã à.”
Lục Chẩm Tuyết vừa buồn cười vừa tức giận, cố ý trêu chọc anh: “Đúng vậy đó, là thanh mai trúc mã, thiếu chút nữa là ở bên nhau luôn rồi.”
Lâm Cảnh đảo tay lại cầm chặt tay cô, nói: “À, vậy hai người không thể được nữa rồi. Bây giờ và sau này, em vĩnh viễn ở bên anh được thôi.”
Lục Chẩm Tuyết đã sớm phát hiện tính chiếm hữu của Lâm Cảnh đối với cô rất mạnh, thời điểm vẫn chưa ở bên nhau, mà anh đã muốn chiếm cô làm của riêng rồi kìa.
Cô cười anh một lúc, lúc trở về phòng liền bị Lâm Cảnh đè lên cửa, hôn một hồi lâu, nếu không phải sợ ảnh hưởng mọi người đang ở dưới lầu, có lẽ Lâm Cảnh đã “ăn” cô ngay tại chỗ này rồi.
Thật ra chính cô cũng hơi động tì/nh, hai người càng hôn càng sâu, càng không tách ra được, cô ôm chặt cổ Lâm Cảnh, bắt đầu tính sổ với anh: “Em với anh Đinh Húc hoàn toàn trong sạch, ngược lại là anh đó, có phải anh nên giải thích với em chuyện lần đến trang viên nhà chú anh không, Triệu Sương Sương là như thế nào đây.”
Lâm Cảnh nói: “Chỉ là con gái của một người bác mà thôi.”
Anh cắn nhẹ lên tai cô, lưng của Lục Chẩm Tuyết áp sát vào cánh cửa phòng, thân thể run rẩy nhẹ, Lâm Cảnh thấp giọng nói bên tai cô: “Gọi một tiếng anh cho anh nghe nào.”
Trước kia, Lục Chẩm Tuyết không biết Lâm Cảnh còn có một mặt thú vị thế này, cô vừa tức giận vừa buồn cười, không kiềm được muốn giơ chân đá anh, nào ngờ chân lại bị anh giữ chặt, anh cười mấy tiếng, thấp giọng nói: “Đừng đá lung tung.”
Lần đầu tiên Lục Chẩm Tuyết phát hiện hóa ra Lâm Cảnh cũng là một tên lưu manh, hai bên tai cô nóng lên, vừa thẹn thùng vừa buồn cười, nói với anh: “Anh mau buông em ra. Lâu như vậy mà không chịu đi xuống dưới, một hồi mẹ em sẽ lên đây tìm chúng ta đó.”
Lâm Cảnh cũng không phải là một người không biết chừng mực, cuối cùng anh hôn Lục Chẩm Tuyết thêm một lúc nữa, mới chịu buông cô ra.
Lục Chẩm Tuyết vừa được thả tự do, vội vàng mở cửa ra, chạy nhanh xuống lầu.
Lâm Cảnh nhìn bóng lưng chuồn nhanh như gió của Lục Chẩm Tuyết, vừa tức giận vừa buồn cười. Lục Chẩm Tuyết chính là một con hổ giấy không hơn không kém, trông thì có vẻ lá gan rất lớn, thật ra chỉ biết gây ra lửa, không quan tâm dập lửa, lại còn chạy rất nhanh. Anh nhìn hình ảnh Lục Chẩm Tuyết chạy trốn mất dạng, không nhìn được, khóe môi cong lên, mỉm cười vui vẻ. Một lát sau, khi anh đã bình tĩnh lại, mới đặt hai tay trong túi quần, bình tĩnh thoải mái đi xuống lầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trao Anh Trái Tim Em
Chương 39
Chương 39