Edit: An Tĩnh
Sau khi thức dậy, Lục Chẩm Tuyết vào phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua, xong xuôi, cô đứng trước gương, ngắm nhìn bản thân trong gương nửa ngày trời mới phát hiện sắc mặt của mình thật nhợt nhạt.
Cô nhéo má mình một cái, không kiềm lòng xúc động nói một câu——quả nhiên bệnh tới như núi sập.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc Lâm Cảnh mới đi mua đồ ăn sáng trở về, anh đứng bên cạnh giường bệnh, lấy bữa sáng trong túi đựng ra.
Lục Chẩm Tuyết đi tới, ngồi lên giường bệnh, lấy một chiếc gương nhỏ trong túi xách ra soi thêm mấy lần nữa.
Lâm Cảnh ngước mắt nhìn thấy, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nhích đến gần anh thêm chút nữa, “Có phải sắc mặt của tôi trông rất không có sức sống không?”
Ánh mắt Lâm Cảnh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, nhưng hoàn toàn bị đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia hấp dẫn, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, mới ừ một tiếng, lại thuận tay đưa cho cô một hộp cháo thịt bò nhỏ, “Biết sắc mặt kém thế thì mau ăn uống vào đi.”
“Anh đã ăn chưa?” Lục Chẩm Tuyết vừa nhận lấy vừa vươn tay lấy chiếc muỗng do Lâm Cảnh đưa tới.
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Mau ăn đi, lát nữa y tá sẽ đến giúp cô truyền nước tiếp.”
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy bản thân thực sự rất xui xẻo, ra khỏi cửa đã gặp họa rồi.
Lúc y tá đến gắn kim truyền nước, cô đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, nhìn Lâm Cảnh rồi nói đùa: “Lâm tổng, tôi cảm thấy bát tự của tôi và anh rất không hợp nhau, vừa ra ngoài với anh, không phải kẹt xe thì cũng vào bệnh viện.”
Lâm Cảnh ngồi trên ghế ở bên mép giường, nghe vậy liền nhíu chặt mày, hỏi ngược lại cô: “Kẹt xe là chuyện tôi có thể biết trước? Hay bệnh viêm ruột cấp tính của cô là chuyện tôi có thể biết trước à?”
Lục Chẩm Tuyết không buồn bực cũng không tức giận, cố ý nói đùa tiếp: “Dù sao thì từ trước cho đến bây giờ tôi chưa bị như vậy bao giờ. Ở gần anh một chút đã bị bệnh mất rồi.”
Cô vừa nhìn Lâm Cảnh, vừa cười nói: “Cho nên bát tự của anh và tôi chắc chắn không hợp. May trước kia anh đã từ hôn, nếu không có chuyện đó, hai chúng ta nhất định sẽ không sống tốt được.”
Trong lòng Lâm Cảnh không vui, sắc mặt cũng dần xấu đi, nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết, mất hứng hỏi: “Cô lấy những đạo lí không đúng đắn này ở đâu vậy?”
Lục Chẩm Tuyết nghiêm túc nói: “Là thật. Anh cứ tin là thế đi.”
Lồng ng.ực Lâm Cảnh đè nén một cục tức to tổ bố, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, cứ nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết, không nói thêm gì nữa.
Cô cũng không hề phát hiện được nỗi buồn của Lâm Cảnh, còn nói: “Tính cách này của anh ấy, hẳn phải tìm một cô gái nhỏ dịu dàng đáng yêu luôn nép vào lòng anh. Không thể nào là tôi được, nếu tôi và anh mà ở bên nhau, mỗi ngày trôi qua chắc chỉ có đánh nhau với đánh nhau thôi.”
Lâm Cảnh chăm chú nhìn cô một lúc, bỗng nhiên thấy hơi buồn cười: “Thế nào? Từ lúc nào mà cô đã có nhận thức sâu xa về bản thân như vậy?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Thật mà. Tính tình của tôi không tốt đâu.”
Anh nhìn cô thêm cái nữa, lười phản ứng với trò đùa của cô, anh cầm điện thoại di động kên, đứng dậy đi ra bên ngoài lấy thuốc cho Lục Chẩm Tuyết.
Buổi sáng cô ở trong bệnh viện truyền nước xong, cuối cùng cũng có thể xuất viện.
Tối hôm qua cô bị viêm ruột cấp tính, khó chịu buồn nôn, cả người không có miếng sức sống nào, lúc này khi ra khỏi bệnh viện, tinh thần đã tốt trở lại. Cả đường đi tinh thần đều phấn chấn tươi trẻ, ngồi trong xe hào hứng ngắm nhìn xung quanh, thời điểm sắp đến khách sạn, nhìn thấy có một quán ăn ven đường, làm ăn rất tốt, bên ngoài có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.
Cô lập tức vui vẻ nói: “Lát nữa chúng ta đến quán này ăn đi.”
Lâm Cảnh nhìn thoáng qua, nói: “Bác sĩ nói khoảng thời gian này cô chỉ có thể ăn uống thanh đạm thôi.”
Lục Chẩm Tuyết: “…Tôi cảm thấy mình ăn một ít thôi cũng không có vấn đề gì đâu.”
Anh không thèm để ý đến cô nữa, lái xe về khách sạn, vừa đậu xe vào chỗ ngay ngắn vừa nói: “Tôi về phòng tắm rửa trước, buổi trưa hôm nay ăn ở nhà hàng của khách sạn.”
Cô biết không thể cãi lại được nên chỉ đành cong môi mỉm cười, gật đầu rồi nói: “Được, Lâm tổng.”
Hai người xuống xe, cùng nhau đi vào đại sảnh của khách sạn.
Quản lí khách sạn thấy Lâm Cảnh và Lục Chẩm Tuyết trở lại, vội vàng tiến lên chào đón, nhiệt tình hỏi thăm: “Lục tiểu thư, thân thể của cô đã khá hơn chưa ạ?”
Lục Chẩm Tuyết cong môi cười, trả lời thân thiện: “Đã tốt hơn rồi, cảm ơn nhiều.”
“Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.” Quản lí khách sạn nở nụ cười, đi phía trước dẫn đường cho họ, cung kính nhấn nút mở thang máy cho hai người.
Lục Chẩm Tuyết cười xã giao, sau đó mới đi vào thang máy theo anh.
“Chúng ta ở lầu mấy?” Phòng do Lâm Cảnh đặt nên Lục Chẩm Tuyết không để ý nhiều.
“Mười ba.” Lâm Cảnh vừa nói, một bên tay giơ lên nhấn tầng cần đến.
Đến tầng mười ba, Lâm Cảnh đưa thẻ phòng cho Lục Chẩm Tuyết.
Phòng của cô ở kế bên phòng anh, cô đưa tay cà thẻ phòng, một tay vừa cầm chốt cửa, cả người hơi ngửa về sau, cười híp mắt nhìn về phía Lâm Cảnh đang mở cửa phòng kế bên: “Lâm tổng, lát nữa chúng ta gọi bữa trưa đến phòng ăn nha.”
Lâm Cảnh vừa cà thẻ vào phòng vừa nói: “Tùy cô.”
Lục Chẩm Tuyết vào phòng, cả vali hành lí tối hôm qua cũng đã được nhân viên khách sạn hỗ trợ mang lên đây.
Phòng rất rộng rãi, có cả phòng khách nữa.
Lục Chẩm Tuyết kéo vali hành lí đến bên cạnh mép giường, sau đó nằm sãi lai lên nệm, cầm điện thoại lên trả lời hai tin nhắn.
Ở bệnh viện cả một đêm, trên người cô toàn là mùi thuốc khử trùng.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, cô ném điện thoại di động sang một bên, ngồi xổm xuống mép giường, mở vali hành lí ra, lấy ra một bộ quần áo sạch sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa thơm tho.
Không gian phòng tắm cũng rất rộng rãi, các đồ dùng nhà tắm thường ngày vừa khéo đều là của thương hiệu cô yêu thích.
Lục Chẩm Tuyết tắm xong, khoác áo choàng tắm đi ra bên ngoài, tóc được bọc trong khăn lông, ngồi ở mép giường chậm rãi dưỡng da.
Sau khi đã làm xong các bước dưỡng da, mới nhớ ra cần phải xem món ăn trưa ở khách sạn nữa.
Cô cầm lấy ipad có sẵn trong phòng, nằm sắp trên giường lướt lướt một hồi lâu. Món ăn trưa ở khách sạn rất phong phú, cô nhìn cái này cũng muốn ăn, nhìn cái kia cũng muốn thử mấy miếng.
Suy nghĩ lâu sau, cô dứt khoát đặt ipad xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm sấy khô tóc.
Hai mươi phút sau, tóc Lục Chẩm Tuyết đã được sấy khô khoảng bảy phần, cô thay quần áo rồi càm theo ipad đi sang phòng bên cạnh tìm Lâm Cảnh.
Cô đứng bên ngoài nhấn chuông cửa, một lát sau mới nghe thấy tiếng bước chân bên trong phòng.
Lâm Cảnh đang nghe điện thoại vội chạy tới mở cửa cho cô. Thời điểm cánh cửa được mở ra, Lục Chẩm Tuyết đã ngửi thấy hương sữa tắm mát lạnh tỏa ra trên người anh, cô cười híp mắt giơ ipad trong tay lên, nói bằng khẩu hình: “Chọn món ăn.”
Lục Chẩm Tuyết mới tắm xong, tóc vẫn còn chưa khô hết, rối tung dài từ vai đến lưng, tản ra một hương hoa nhàn nhạt.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng hoa anh đào, mài tóc dài lười biếng xõa trên bả vai, nụ cười của cô, ba phần quyến rũ, bảy phần hoạt bát vui tươi.
Lâm Cảnh nhìn cô, nơi nào đó trong lòng lại mất đi năng lực không chế.
Anh nhìn cô một lúc, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
Bên trong phòng đã được mở lò sưởi, rất ấm áp.
Lục Chẩm Tuyết đi đến trước ghế sofa, đặt ipad lên bàn trà nhỏ, sau đó đi đến tủ lạnh tìm nước uống.
Cô mở tủ lạnh ra, tìm kiếm chọn lựa cả buổi trời, mới vừa cầm một lon bia, đã bị Lâm Cảnh đứng sau lưng lấy đi, “Không thể uống lạnh.”
Lục Chẩm Tuyết bỉu môi.
Lâm Cảnh cầm lon bia của cô đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế gần bàn trà nhỏ.
Thuận tay mở nắp lon bia ra, uống một ngụm.
Lục Chẩm Tuyết đi đến, ngồi xuống tấm thảm ở chỗ bàn trà đó, cô cầm ipad lên và mở ra, đặt qua bên cạnh Lâm Cảnh, cười híp mắt giới thiệu bữa trưa ngày hôm nay với anh, “Tôi vừa xem thử rồi, món ăn trưa của khách sạn này rất phong phú.”
Cô cúi xuống bàn, vừa cầm bút đánh dấu lên ipad vừa nói: “Tôi muốn ăn món bò bít tết này.” Nói xong, lại lật tiếp hai trang khác, còn nói: “Cái này cũng muốn ăn. Nhưng một mình tôi ăn không hết.”
Ngẩng đầu lên, cô cười híp mắt nhìn Lâm Cảnh: “Hay là anh gọi một phần này đi, tôi nếm thử của anh nhé?”
Lâm Cảnh uống bia, chỉ ừ một tiếng, nói: “Tùy cô.”
Lục Chẩm Tuyết cười rất vui vẻ, quả quyết đặt luôn hai phần bò bít tết.
Trước kia cô thường đi du lịch một mình, đôi lúc thấy món gì cũng muốn nếm thử nhưng nếu gọi nhiều quá sẽ không thể ăn hết, không ăn hết thì lại cảm thấy quá lãng phí, thật sự quá đau đầu.
Cô vừa gọi món ăn vừa hỏi Lâm Cảnh: “Tôi có thể gọi thêm mấy món cá không, nhưng nếu tôi ăn không hết, anh có thể ăn giúp tôi được không?”
Lâm Cảnh nghe vậy liền cười, anh liếc mắt nhìn cô nói: “Không phải cô nói cô đến đây làm lao công miễn phí cho tôi sao? Lục Chẩm Tuyết, có lao công nào mà thoải mái như cô vậy không?”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, bỗng nhiên cô nhích lại gần Lâm Cảnh, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Lâm Cảnh, sao mà hai ngày gần đây tính tình của anh lại tốt như vậy?”
Trong ánh mắt của cô tràn đầy sự nghi ngờ, Lâm Cảnh bị cô nhìn nên hơi mất tự nhiên, anh dời ánh mắt, tiếp tục uống bia, không trả lời lại.
Nhưng thật ra thì Lục Chẩm Tuyết cũng chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, không nhất thiết phải nghe được câu trả lời làm gì.
Thấy Lâm Cảnh không để ý tới mình, lại tiếp tục cúi đầu vui vẻ chọn món ăn.
Ghi xong món không bao lâu, nhân viên khách sạn đã đưa bữa ăn lên rồi.
Mỗi ngày lúc ăn cơm là lúc Lục Chẩm Tuyết hào hứng nhất, cô kéo một chiếc ghế nhỏ sang rồi ngồi bên cạnh bàn trà nhỏ, vừa chia dao nĩa vừa nói với Lâm Cảnh về hành trình của bọn họ vào buổi chiều.
“Sau khi ăn xong, chúng ta nghỉ ngơi một lúc, đến hai giờ chiều có thể đến rừng Hồng Diệp thăm quan. Tôi mới tra thử đường đi, rất gần với khách sạn của chúng ta, đi bộ khoảng mười phút là tới. Phong cảnh trên đoạn đường này rất đẹp, tốt nhất là chúng ta nên đi bộ.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, không có ý kiến gì.
Lục Chẩm Tuyết là điển hình của mắt to hơn bụng, cô gọi cả một bàn thức ăn, cuối cùng chỉ ăn được ba phần trong số đó, mới ăn một miếng thịt bò bít tết thôi là no lắm rồi.
Lâm Cảnh không nói gì, âm thầm giải quyết sạch sẽ những món còn dư lại giúp cô.
Cơm nước xong xuôi, hai người ra ngoài vào lúc hai giờ.
Họ đi bộ đến rừng Hồng Diệp, dọc theo con đường này đều là những cây phong lá đỏ rực lửa, Lục Chẩm Tuyết lấy điện thoại di động ra gọi video với mẹ.
Cô đi đến trước mặt Lâm Cảnh, sau đó xoay người, mặt hướng về phía Lâm Cảnh, đi ngược về phía trước.
Như vậy thì điện thoại sẽ thu hình một mình cô, Lâm Cảnh sẽ không bị lọt vào khung hình.
Trước khi video được tiếp nhận, cô còn cố ý nói với Lâm Cảnh: “Tôi gọi video với mẹ tôi, anh đừng nói gì đó nha.”
Lâm Cảnh nhìn cô, vừa tức giận vừa buồn cười, “Tôi nói thì thế nào?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không phải anh đã biết rồi à mà còn hỏi. Nếu mẹ tôi phát hiện tôi đi chơi với anh, không chừng còn cho rằng hai chúng ta đã phát triển đến mức nào đó rồi.”
Lâm Cảnh hơi nhíu mày, khóe môi hiếm khi cong lên cười nhẹ thế kia, “Hửm? Thế hai chúng ta đã phát triển đến mức nào rồi?”
Cô lười đếm xỉa đến anh, chạy ra xa mấy bước, cách Lâm Cảnh khoảng mấy mét gì đó, mới yên tâm nói chuyện với mẹ qua video.
Trên đường đi có rất nhiều du khách, khung cảnh rừng Hồng Diệp đẹp nguy nga tráng lệ.
Lục Chẩm Tuyết vừa đi ngược về phía trước vừa trò chuyện qua video với mẹ, để bà ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp.
Mẹ Lục ở bên kia vô cùng vui vẻ nói: “Nhắc mới nhớ đã lâu rồi không đến rừng Hồng Diệp chơi, nhìn thấy như vậy, đột nhiên mẹ cũng muốn đến đây.”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt nói: “Mẹ muốn thì đi thôi, lần này con về rồi sẽ đi thêm một lần nữa với mẹ mà.”
“Được.” Mẹ Lục cười đồng ý, lại hỏi cô chơi có vui hay không.
“Tất nhiên rồi ạ. Phong cảnh ở đây rất đẹp, bây giờ tụi con sắp đi vào khu bên trong rồi đó mẹ.”
“Được. Vậy các con nhớ phải chú ý an toàn đó. Trời lạnh nên phải mặc nhiều quần áo nữa nha.”
“Con biết rồi, con mặc rất——-“, Lục Chẩm Tuyết vẫn chưa nói hết câu, bỗng nhiên nhìn thấy một người trông rất quen ở đối diện đường xe chạy.
Cô ngay lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay về phía đối diện, gọi to: “Anh Đinh Húc!”
Đinh Húc ở đối diện đang đưa mẹ và bà nội đi tản bộ dạo chơi thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh nhìn theo hướng âm thành phát ra, trông thấy Lục Chẩm Tuyết đang đứng đối diện đường cái vẫy vẫy tay với mình.
Anh ấy mỉm cười gọi lại: “A Tuyết!”
Bà nội Đinh Húc cũng nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết, bà cười nói: “Đúng thật là A Tuyết rồi.”
Đinh Húc nói: “Mẹ, bà nội, con sang đó một lúc nhé.”
“Được.”
Đinh Húc nói xong thì nhanh chóng đi về phía Lục Chẩm Tuyết đối diện, anh ấy vui vẻ nói: “A Tuyết, tại sao em cũng ở đây vậy? Đi một mình à?”
Lục Chẩm Tuyết hơi sững sốt, lúc này mới nhớ đến còn có một người nữa. Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Cảnh theo bản năng.
Lâm Cảnh đứng sau lưng cô cách đó một khoảng không xa lắm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô, sắc mặt cực kì lạnh lùng.
Đinh Húc cũng nhìn theo hướng tầm mắt của Lục Chẩm Tuyết, anh ấy wow một tiếng, tò mò hỏi: “Đó không phải là Lâm tổng sao? Hai người đi chung à?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu một cái, cô nhỏ giọng nói thêm: “Nói ra thì rất dài dòng, hôm khác em sẽ giải thích với anh sau.”
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Lục cũng nghe giọng nói của Đinh Húc, cười hỏi: “Là Tiểu Đinh hả cháu?”
“Đúng ạ, dì.” Đinh Húc lập tức nhận lấy điện thoại của Lục Chẩm Tuyết, chào hỏi nhiệt tình với mẹ Lục.
Thừa dịp lúc mẹ đang nói chuyện với Đinh Húc, khi này cô mới đi đến bên cạnh Lâm Cảnh, cười nói: “Thật là trùng hợp.”
Cô thương lượng với Lâm Cảnh, nói: “Hay là buổi chiều nay chúng ta cùng đi dạo với họ luôn được không? Nhiều người sẽ náo nhiệt hơn đó.”
Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm, không nói gì nữa.
Lục Chẩm Tuyết nháy nháy mắt, nói tiếp: “Có được không Lâm tổng ơi?”
Sắc mặt Lâm Cảnh rất khó coi, anh dứt khoát đi lướt qua vai Lục Chẩm Tuyết, lạnh lùng quăng lại một câu thế này: “Tùy ý cô.”
**
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trao Anh Trái Tim Em
Chương 19
Chương 19