Edit: An Tĩnh
Những người bạn bên cạnh cũng phát hiện ra gần đây tâm trạng của đại công tử Lâm không tốt lắm. Nhưng cũng không có ai biết nguyên nhân, chỉ có Triệu Thận hơi hơi biết một chút manh mối, ngày đó anh ta hẹn Lâm Cảnh uống rượu, mới nhớ đến chuyện này, thế là thử dò hỏi một câu: “Tứ tiểu thư Lục gia có còn làm phiền cậu không?”
Lâm Cảnh lạnh mặt, ánh mắt ngắm nhìn núi non phía xa, không lên tiếng trả lời.
Triệu Thận cẩn thận quan sát nét mặt của Lâm Cảnh, anh ta quen biết Lâm Cảnh nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh phiền muộn như vậy, nghĩ thầm rằng vị tứ tiểu thư kia thật lợi hại.
Nói đến Lục Chẩm Tuyết, Triệu Thận đã gặp qua mấy lần, trước đây anh ta có ở lại thành phố Giang mấy năm, danh tiếng của vị tứ tiểu thư kia, chủ yếu là dung mạo rất xinh đẹp, lại rất có cá tính, cười lên làm điên đảo chúng sinh, cũng rất mê người. Nếu nhắc đến mỹ nhân thành phố Giang, chắc chắn Lục Chẩm Tuyết là người đẹp nhất.
Anh ta nhớ lại Lục Chẩm Tuyết, lại nhìn thằng bạn thân có tiếng là đóa hoa lạnh lùng này, bỗng nhiên cảm thấy tò mò, anh cẩn thận hỏi: “Nhưng vị tứ tiểu thư đó có dung mạo vô cùng đẹp đấy, cậu thật sự không động lòng một chút nào sao?”
Lâm Cảnh ngước mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Có thể ư?”
Phụ nữ nhiều thủ đoạn, làm sao anh có thể thích được.
Nghĩ đến Lục Chẩm Tuyết, anh lại cảm thấy phiền, mày nhíu lại, vừa cầm di động đứng lên vừa nói: “Có chuyện, đi trước đây.”
“Này! Chờ mình, đi cùng đi.” Triệu Thận vội vàng uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó đuổi sát theo sau.
Hai người đi xuống từ đỉnh núi, tài xế đã chờ sẵn ở cửa sơn trang, vội vàng cung kính mở cửa xe.
Lâm Cảnh chuẩn bị lên xe, đột nhiên từ sau lưng truyền đến giọng nói và tiếng cười quen thuộc: “Lâm tổng!”
Anh hơi ngẩn người, quay đầu nhìn sang, Lục Chẩm Tuyết đang ngồi xe từ dưới núi lên, cô ghé đầu ra cửa sổ ở ghế phụ, cười và vẫy tay với anh, “Thật là trùng hợp nha! Lại gặp nữa rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Cảnh nhìn chằm chằm cô, không nói một câu, chỉ xoay người và dứt khoát lên xe.
Chiếc xe đi lướt qua xe của Lục Chẩm Tuyết, cô nhìn xe của Lâm Cảnh vô tình lái đi, khóe môi cô cong lên, không cảm thấy tức giận chút nào.
Lục Nam Cảnh ngồi kế bên nhíu chặt mày, hỏi cô: “Từ khi nào mà em thân với Lâm Cảnh như vậy?”
Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, nói qua loa có lệ: “Không thân, chỉ là chào hỏi nhau mấy câu thôi mà.”
Lục Nam Cảnh lái xe vào chỗ đậu xe thật ngay ngắn, liếc mắt nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Em đừng có trêu chọc cậu ta.”
Lục Chẩm Tuyết vô tội nói: “Em đâu có trêu chọc anh ta.”
“Tốt nhất là em không nên trêu chọc cậu ta.” Em gái mình mà, Lục Nam Cảnh sao có thể không biết được, anh vạch trần cô: “Khoảng thời gian trước em chuyển nhà không lí do, dọn đến đối diện nhà Lâm Cảnh à?”
Lục Chẩm Tuyết hơi sững sốt, cô nghiêng đầu nhìn Lục Nam Cảnh: “Làm sao anh biết?”
Lục Nam Cảnh nói: “Em không đụng tới thì làm sao anh biết. Anh biết em vẫn canh cánh chuyện Lâm Cảnh từ hôn trong lòng nhưng em đừng có trêu chọc cậu ta.”
“Em không có canh cánh trong lòng.”
Lục Nam Cảnh tắt máy xe và rút chìa khóa, lại nói: “Tốt nhất là không có. Tóm lại là em đừng đụng đến cậu ta, chuyện từ hôn đã qua lâu như vậy, hai nhà Lâm Lục chúng ta đã đường ai nấy đi, không còn liên hệ với nhau nữa rồi. Em cứ xem như từ đó đến giờ chẳng có chuyện hôn ước nào cả.”
Lục Chẩm Tuyết cúi đầu tháo dây an toàn, vâng một tiếng, “Em biết, em cũng không làm gì mà.”
Lục Chẩm Tuyết cảm thấy gần đây mình đã thu tay rất nhiều rồi, cô cũng không canh cánh trong lòng như vậy, cũng không thể một hai khiến Lâm Cảnh yêu mình, chỉ là mỗi khi nhìn anh, lại không nhịn được mà quyến rũ anh một chút.
Dù gì thì cô cũng chỉ thử một xíu thôi, có phải tính cách anh luôn không tốt như vậy, thật sự là không có cảm giác gì với cô sao?
Lâm Cảnh càng lạnh nhạt càng cao cao tại thượng cô lại càng muốn kéo anh xuống phàm trần, càng muốn lấy trái tim anh, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ anh yêu cô đến độ không thể tự kiềm chế được.
Nhưng gần đây cô thật sự đã thu tay, sau khi trở về từ đảo nam cô không hề đi tìm anh.
Giống như lời anh ba cô đã nói, chuyện từ hôn đã trôi qua lâu như vậy, hai nhà Lâm Lục cũng đã sớm đường ai nấy đi rồi.
Lục Chẩm Tuyết không đi tìm gặp Lâm Cảnh nữa, cô đã tính sẽ kết thúc chuyện này ở đây.
Cô vốn cho rằng sau này sẽ không có cơ hội gì để gặp lại anh, ai ngờ rằng duyên phận thật không thể ngăn cản nổi.
Ngày đó là một ngày cuối tuần ở cuối tháng bảy, cô và bạn đến phòng tranh để xem triển lãm. Thời điểm đang đi dạo khu vực tranh sơn dầu, bỗng nhiên cô nghe thấy có người gọi cô một tiếng để thăm dò: “A Tuyết?”
Lúc ấy cô đang xem một bức tranh treo trên tường, nghe thấy có người gọi, cô theo bản năng quay đầu nhìn sang, nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Sau đó thì thấy một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, khí chất trang trọng đang nhìn cô. Trong mắt người đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhưng lại mang theo chút ngờ ngợ, thăm dò hỏi lại một câu: “Cháu là a Tuyết sao?”
Lục Chẩm Tuyết chưa từng gặp qua người phụ nữ trước mắt, cô gật đầu một cái, trả lời: “Đúng vậy. Ngài là?”
Người phụ nữ lập tức nở nụ cười đầy vui mừng, bà bước lên kéo tay cô đầy hào hứng, nói: “A Tuyết, dì là mẹ của Lâm Cảnh.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt: “Dì Lâm?”
“Ừ.” Mẹ Lâm vô cùng vui vẻ, bà kéo Lục Chẩm Tuyết lên phòng cà phê ở lầu hai ngồi, còn giúp cô gọi một cốc cà phê, bà cầm tay Lục Chẩm Tuyết, thân thiết nói: “Nếu sớm biết cháu cũng ở thành phố S dì cũng đã sớm gặp mặt cháu rồi.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, nói: “Thật ra thì cháu cũng không thường xuyên ở thành phố S, luôn chạy khắp nơi dì ạ.”
Mẹ Lâm nhìn Lục Chẩm Tuyết, trong lòng rất thích. Trước giờ bà chưa tận mắt nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết nhưng có xem qua ảnh. Cho nên khi nãy ở dưới lầu, nhìn một cái đã nhận ra.
Bà đã sớm biết vẻ ngoài xinh đẹp của Lục Chẩm Tuyết nhưng không ngờ rằng thì thấy người thật lại xinh đẹp hơn rất nhiều so với ảnh chụp. Quả nhiên là một đại mỹ nhân.
Mẹ Lâm lại dò hỏi: “Gần đây ông nội cháu vẫn khỏe chứ?”
Lục Chẩm Tuyết cười, trả lời: “Vẫn ổn. Cảm ơn dì.”
“Vậy thì tốt.” mẹ Lâm lại nói: “Mấy ngày trước ông nội A Cảnh có nhắc đến, nói sắp tới muốn đến thành phố Giang một chuyến để gặp ông nội cháu.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Ông nội cháu nhất định sẽ rất vui mừng ạ.”
Mẹ Lâm nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mình, lại nhớ đến chuyện từ hôn, trong lòng bà rất áy náy nhưng bà không nhắc trực tiếp vấn đề này, sợ sẽ khiến cô gái nhỏ xấu hổ. Bà thân thiết cầm tay Lục Chẩm Tuyết, hỏi cô: “Tối nay cháu có bận gì không? Nếu được thì đến nhà dì ăn bữa cơm nhé? Ông nội vẫn luôn muốn được gặp cháu đấy.”
Lục Chẩm Tuyết ngây người, cô nói: “Tối nay e rằng không được ạ. Cháu có hẹn với bạn mất rồi.”
Mẹ Lâm cũng không miễn cưỡng, liền nói: “Không sao cả, cháu đưa số điện thoại cho dì, ngày khác dì gọi điện cho cháu nhé.”
Mặc dù bây giờ Lục Chẩm Tuyết không muốn tiếp tục dây dưa với Lâm Cảnh nữa nhưng cô rất ngại việc từ chối trưởng bối nên đã để lại số điện thoại của mình để giữ phép tắc.
Cô vốn nghĩ rằng đối phương đang khách sáo nên hoàn toàn không để tâ m đến chuyện này. Nhưng vào vào ngày cuối tuần thứ hai, mới hơn chín giờ sáng, cô vừa thức dậy không lâu, vẫn mặc một chiếc váy hai dây tơ lụa màu lam nhạt, đi chân trần trên sàn nhà, lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh.
Điện thoại di động đặt ở bàn sách trước cửa sổ sát đất vang lên, cô đóng cửa tủ lạnh lại, một bên khui lon bia, một bên đi đến bàn đọc sách để nghe điện thoại.
Một số lạ gọi đến, cô nhìn rồi bấm nhận, trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc: “A Tuyết, là dì đây.”
Lục Chẩm Tuyết ngớ người, “Dì Lâm ạ?”
Cô vốn cho rằng ngày đó ở phòng tranh, mẹ Lâm Cảnh chỉ khách sáo một chút thôi. Dẫu sao thì Lâm Cảnh đã xem thường nhà cô nên cô cũng không nghĩ rằng người nhà anh sẽ để ý đến cô. Ai ngờ mẹ Lâm Cảnh thật sự gọi đến, mời cô đến nhà ăn cơm.
“A Tuyết, bây giờ dì bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, cháu nói dì biết cháu thích ăn món gì? Dì làm cho cháu ăn.” Giọng của mẹ Lâm vừa dịu dàng vừa thân thiết, trong lòng Lục Chẩm Tuyết đột nhiên cảm thấy cảm động, cô đang do dự không biết nên từ chối thế nào, đang suy nghĩ thì hình như điện thoại bị ông nội Lâm Cảnh lấy đi, giọng nói hiền hòa của ông cụ truyền đến: ‘A Tuyết, ông là ông nội. Cháu gửi địa chỉ đến cho ông, ông lập tức cho xe đến đón cháu nhé.”
Lục Chẩm Tuyết sững sốt, đối mặt với sự nhiệt tình của trưởng bối như vậy, cô thật sự không thể mở miệng từ chối được, hơi do dự một chốc, hay là cứ đồng ý nhỉ.
Rất nhanh Lâm gia đã cho xe đến đón cô, khi đến nơi rồi cô mới phát hiện ra nơi ở của cô không cách xa Lâm gia bao nhiêu cả, lái xe hai mươi phút là đến rồi.
Lục Chẩm Tuyết cho rằng người nhà Lâm Cảnh cũng giống kiểu cao cao tại thương của gia đình có tiền, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, ông nội, ba mẹ, em gái nhà họ, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình đối xử tốt với cô. Lúc ăn cơm, dì Lâm luôn múc cơm, gắp thức ăn cho cô, liên tục hỏi cô thích ăn cái gì, đối xử với cô rất rất tốt.
Ông nội cũng rất quý mến cô, cô vừa mới đến đây là ông cụ đã trịnh trọng nói xin lỗi với cô về chuyện từ hôn, còn tức giận mắng Lâm Cảnh hai câu, khiến cho Lục Chẩm Tuyết không nhịn được mà bật cười.
Tiếp xúc với họ rồi, trong lòng Lục Chẩm Tuyết lại cảm thấy nghi ngờ, người nhà ấm áp như vậy sao có thể sinh ra một Lâm Cảnh tính cách lạnh như băng thế chứ, lạnh lùng như thế thật khiến người ta thấy ghét mà.
Sau bữa trưa, Lục Chẩm Tuyết vốn phải đi nhưng ông nội Lâm đã vội vàng ngăn cô lại, nói: “Khoan đi khoan đi, một lúc nữa Lâm Cảnh trở về, ăn xong bữa tối rồi đi.”
Lục Chẩm Tuyết ngạc nhiên, trong đầu liền nghĩ đến chắc chắn Lâm Cảnh sẽ không vui khi thấy cô, nhưng ông nội Lâm lại nói: “Tý nữa ông bảo A Cảnh trực tiếp nói lời xin lỗi với cháu.”
Dù sao cũng là một cô gái. Lâm Cảnh đến thẳng cửa từ hôn như vậy, đối với danh dự của một cô gái quả thật rất không tốt. Ông cụ cũng vì chuyện này mà áy náy mãi, nói sao cũng phải bắt Lâm Cảnh nói lời xin lỗi chân thành đối với con gái nhà người ta mới được.
Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc khi nghe vậy, nhưng trong lòng cô lại có chút gợn sóng khó nói. Cô không cần Lâm Cảnh nói xin lỗi với mình, chỉ là cô muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận phiền lòng của anh mà thôi.
Cô dứt khoát ở lại.
Lâm Cảnh không biết hôm nay ông nội không giải thích mà cứ gọi mình về làm gì, lúc đi ra từ công ty đã là năm giờ rưỡi chiều, tài xế hỏi: “Lâm tổng, về thẳng nhà hay đi đến chỗ khác ạ?”
Lâm Cảnh lấy chìa khóa trong tay anh ta, nói: “Tôi tự về nhà, anh tan việc đi.”
Anh lái xe trở về nhà mình, lúc về đến nhà đã hơn sáu giờ một chút.
Cửa phòng khách rộng mở, anh cầm áo âu phục xuống xe, đi tới cửa và bất ngờ nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang ngồi trên ghế sofa.
Anh hơi nhíu mày, bước chân dừng lại.
Lục Chẩm Tuyết cảm nhận được ánh mắt quen thuộc phóng tới, cô ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Lâm Cảnh, trên mặt cô không có chút chột dạ nào, còn rất đường hoàng mà nháy mắt với anh mấy cái, khóe môi cong lên như hồ ly, ý câu dẫu khá rõ ràng.
Lâm Cảnh nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ông nội vừa thấy Lâm Cảnh trở lại, lập tức phồng má trợn mắt, gọi lớn: “Đến đây.”
Lâm Cảnh bình tĩnh nhìn Lục Chẩm Tuyết một cái, lúc này mới đi vào nhà.
Ông nội đưa tay chỉ về phía Lục Chẩm Tuyết đang ngồi trên ghế sofa, nói: “Đây là A Tuyết, cháu mau nói xin lỗi với người ta.”
Đôi mắt Lục Chẩm Tuyết ẩn chứa ý cười, dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát biểu tình của Lâm Cảnh, không muốn bỏ qua dáng vẻ anh tức giận chút nào đâu.
Quả nhiên là Lâm Cảnh lập tức lạnh mắt, anh không thèm nhìn lấy cô một cái, chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại ông nội mình: “Đây chính là nguyên nhân ông gọi cháu trở về sao?”
Ông nội trừng mắt, “Nhiêu đó còn chưa đủ sao? Bảo cháu nói xin lỗi với A Tuyết cũng khó khăn như thế hả?”
Lâm Cảnh im lặng một lúc, cuối cùng anh quay sang, nhìn chằm chằm Lục Chẩm Tuyết.
Nhưng cũng chỉ là nhìn cô một cái thôi, không nói một câu nào, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Ông nội tức giận, chống gậy đứng lên: “Cháu đứng lại cho ông!”
Làm sao Lâm Cảnh có thể đứng lại, bóng lưng lạnh lùng của anh, đi thẳng ra sân, mở cửa và lên xe, dứt khoát quay đầu xe rời đi.
Ông nội giận đến độ cả mặt tái xanh, luôn miệng mắng: “Thằng nhóc thúi này, không biết tính khí thúi này của nó giống ai nữa!”
Lục Chẩm Tuyết nén cười, cô nghĩ trong đầu, cuối cùng cũng biết tích cách của Lâm Cảnh giống ai rồi. Không phải là y đúc ông nội đây sao, tính tình không tốt lắm.
Cô mỉm cười nói: “Ông nội đừng nóng giận, không sao đâu ạ. Thật ra nếu như Lâm Cảnh không từ hôn thì cháu cũng phải từ hôn mà.”
Lục Chẩm Tuyết thật sự không cần nghe lời xin lỗi từ Lâm Cảnh. Hơn nữa làm sao mà Lâm Cảnh lại xin lỗi cô được, tính cách anh lạnh lùng như băng, muốn anh nói xin lỗi, e là còn khó hơn đòi mạng sống của anh.
Lục Chẩm Tuyết không ở lại Lâm gia để ăn cơm tối nữa bởi vì buổi tối cô có hẹn đi uống rượu với Tần Hâm.
Tần Hâ m đến thành phố S công tác, đúng lúc có thể tụ họp một lúc.
Buổi tối hai người hẹn nhau cùng uống rượu ở chỗ cũ, Lục Chẩm Tuyết nói đến việc ông nội muốn Lâm Cảnh xin lỗi cô cho Tần Hâm nghe, cô ấy hỏi: “Sắc mặt Lâm Cảnh có lạnh đến độ muốn giết người không?”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Cậu nói xem?”
Tần Hâm hừ một tiếng, bỗng nhiên cô nói: “Mình thật không hiểu nổi con đường này của cậu. Cậu muốn khiến cho Lâm Cảnh yêu mình hay là muốn anh ta hận cậu thế? Hay là cậu muốn ngược để khiến anh ta yêu mình?”
Lục Chẩm Tuyết bật cười thành tiếng: “Mình làm gì có nhiều thủ đoạn như vậy? Huống chi cậu cảm thấy Lâm Cảnh có thể bị mình ngược sao? Ngay cả nửa ánh mắt mà anh ta còn lười nhìn mình nữa là.”
Ánh đèn trong trẻo lạnh lẽo ở quầy bar chiếu vào khuôn mặt của Lục Chẩm Tuyết, màu xanh của rượu trong ly phản chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô, Tần Hâm cẩn thận thưởng thức khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Lục Chẩm Tuyết, thật lâu sau lại thấy nghi ngờ: “Có phải cậu tự đánh giá thấp bản thân mình rồi không?”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Có phải cậu đã đánh giá cao mình rồi không? Không phải chính cậu từng nói rằng, đóa hoa lạnh lùng làm sao có thể dễ dàng về cõi phàm trần như vậy chứ.
Lục Chẩm Tuyết và Tần Hâm uống rượu đến đêm khuya, bạn trai của cô nàng đến đón, thuận tiện đưa Lục Chẩm Tuyết trở về.
Nhưng nhà của Lục Chẩm Tuyết cách quá xa, nếu muốn đưa cô về nhà thì bọn họ tốn nhiều lắm cũng mất hơn một giờ, cô nghĩ ngợi một lúc, thôi thì nhờ họ đưa đến nhà cũ của mình là được rồi.
Lúc ấy cô đã thuê căn hộ đối diện nhà Lâm Cảnh trong một năm, mặc dù đã chuyển đi nhưng bởi vì chưa đến thời hạn trả nhà nên hiện tại vẫn có thể ở đó được.
Nhưng cô đã không trở về đó lâu rồi, nhà lạnh như băng, không có một cái gì.
Tối nay cô uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng muốn hôn mê, thật sự khó chịu.
Tối nay cô uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng nặng nề, hơi khó chịu một chút.
Định đi tắm mới phát hiện đã lâu cô chưa trở về ở nên đã quên đóng tiền điện nước nên toàn bộ điện nước đều đã ngừng.
Không có điện cô còn chịu được, nhưng không có nước để tắm giặt thật muốn đòi mạng mà.
Cô nộp tiền phí nước trên điện thoại nhưng có lẽ vì bây giờ quá muộn nên đến ngày mai nước mới hoạt động trở lại.
Lục Chẩm Tuyết ngồi trên thảm ở phòng khách, dựa lưng ở mép ghế sofa, ánh mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lúc.
Một phút sau, cô bò dậy, đi đến gõ cửa nhà đối diện.
Cô thật sự không chịu được việc đi ngủ mà không tắm rửa như vậy.
Lâm Cảnh làm việc đến nửa đêm, vẫn chưa đi ngủ. Thời điểm nghe tiếng chuông cửa vang lên, anh ngước mắt nhìn cửa một cái.
Chuông cửa kéo dài vang lên mấy tiếng, anh nhíu mày, đứng dậy đi về phía cửa.
Cửa trong nháy mắt được mở ra, đập vào mặt là mùi rượu nồng nặc khiến anh không tự chủ được mà nhíu chặt mày, giọng nói lạnh nhạt: “Lục Chẩm Tuyết, cô lại chơi trò bịp bợm gì nữa đây?”
Đầu óc Lục Chẩm Tuyết mơ màng nặng nề, mùi rượu trên người cũng làm chính cô cảm thấy rất khó chịu, cô nhất thời không để ý đến những thứ khác, nói: “Nhà tôi bị cúp điện và nước, muốn mượn đỡ phòng tắm nhà anh một lát.”
Lâm Cảnh nhìn cô một cái, đưa tay đóng cửa lại.
Lục Chẩm Tuyết hốt hoảng, vội vàng chặn cửa lại, sau đó thuận thế chen vào nhà: “Mượn phòng tắm một chút thôi, sẽ không quấy rầy anh lâu đâu.”
Cô đi thẳng vào phòng tắm, đi đến cửa, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh lạnh như băng của Lâm Cảnh, mỉm cười với anh, lại nói: “Cho tôi mượn một bộ quần áo của anh nữa.”
Nói xong liền xoay người đi vào trong.
Lục Chẩm Tuyết tắm ở phòng tắm xong, lúc đi ra đã thay một chiếc áo sơ mi trắng của Lâm Cảnh.
Áo sơ mi rất lớn, khiến cho cơ thể cô trông thật gầy.
Tắm xong đi ra, đã tỉnh rượu không ít. Cô ôm lấy quần áo vừa thay ra, đi đến trước mặt Lâm Cảnh, vô cùng cảm kích mà nói tiếng cảm ơn với Lâm Cảnh: “Cảm ơn Lâm tổng đã cho tôi mượn phòng tắm.”
Lâm Cảnh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt dừng lại trên phần đùi trắng nõn đến lóa mắt dưới chiếc áo sơ mi của Lục Chẩm Tuyết, anh nhíu mày, rời mắt nhìn đi nơi khác, giọng nói rất lạnh: “Đi ra ngoài.”
Lục Chẩm Tuyết cũng không tức giận, cô cong môi cười một tiếng, vừa xoay người đi ra ngoài, vừa nói: “Quần áo tôi giặt xong sẽ trả anh.”
__
Lời tác giả:
Hôm nay Lâm tổng động tâm ư?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trao Anh Trái Tim Em
Chương 7
Chương 7