DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tình Vấp Phải Anh
Chương 4

20.

Sáng sớm Lục Diệc Chu đã hào hứng dẫn tôi ra ngoài, nói muốn tạo cho tôi một niềm vui bất ngờ.

Nhìn chiếc sofa sang trọng trước mắt và còn có bảy tám cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tôi có chút không hiểu nổi chúng tôi đang làm gì ở đây. Tuyển tú?

“Đứng ngốc cái gì vậy, em chọn quần áo đi!”

Làm nửa ngày tôi mới hiểu được hoá ra mấy cô gái này là người mẫu thử quần áo của tôi. Tôi thích bộ quần áo nào cũng không cần tự mình thử để cho các cô ấy mặc cho tôi xem là được.

Thật là một nhà tư bản vạn ác này!

Bọn họ thực sự ước gì có thể nhờ người khác ị giúp mình!

“Mấy bộ đồ vừa mới thử ngoại trừ bộ màu hồng nhạt kia, còn lại toàn bộ gói lại.”

Tôi đè tay Lục Diệc Chu lại:

"Tôi không phải đi theo bảo vệ anh sao? Mấy bộ vừa rồi mặc đều là lễ phục, ăn mặc như vậy làm sao đánh nhau hả?"

Lục Diệc Chu ghé sát vào tôi, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai tôi:

"Chuyện này là để làm rối loạn tâm trí của mọi người..."

Tôi thực sự hoang mà, trong lòng cô gái nào lại không có giấc mơ công chúa chứ?

Nhìn những chiếc váy đính ngọc trai kim cương và các loại trang sức lộng lẫy này, tôi cảm giác như mình đang mơ.

“Những bộ đồ này đều là tặng cho tôi sao?”

Lục Diệc Chu nhướng mày, nụ cười mang theo ba phần xấu xa.

“Đây là cho em mượn, em phải ăn mặc thật cẩn thận nếu em làm hỏng sẽ phải bồi thường tiền đấy.”

Toi hít ngược một hơi khí lạnh, tay run rẩy tiện tay chỉ vào chiếc váy đuôi cá màu đen:

"Cái váy đó bao nhiêu tiền?"

Chị gái xinh đẹp đứng bên cạnh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt ta nhẹ nhành trả lời:

“Thưa quý Khách, cái váy kia giá hai mươi tám vạn tám.”

Tôi nằm ngửa ra sau, tuyệt vọng nhìn Lục Diệc Chu:

"Tôi có thể không mượn được không?"

Lục Diệc Chu lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:

“Không thể. Làm bạn nữ đồng hành của anh, thì tuyệt đối không được làm anh mất mặt.”

Trợ lý quản gia đặt túi lớn túi nhỏ vào phòng tôi, còn tri kỷ đính kèm cho tôi một danh sách giá trị của các vật phẩm.

Tôi tuyệt vọng lật qua danh sách dài hai mét này, số tiền trên đó quả thực rất kinh người.

Cái kẹp tóc giá hai mươi nghìn tệ, chiếc nhẫn giá ba trăm năm mươi nghìn tệ, khăn lụa giá hơn tám nghìn tệ, vòng tay một trăm chín mươi nghìn tệ.

Cái gì? Chiếc vòng cổ này lại có giá tận ba trăm hai mươi vạn!

Tôi run rẩy kéo danh sách đến dòng chữ cuối cùng, đó là một con số khiến tôi vô cùng hoảng sợ:

168547625

Đây thật sự không phải là một chuỗi số điện thoại di động sao?

Đợi đã, tôi đang nợ sáu trăm triệu và tám trăm triệu thì có gì khác nhau?

Dù sao cả đời này tôi cũng trả không nổi.

Tôi đã thành công tự an ủi được chính mình và vui vẻ háo hức mở hộp trang sức ra nhìn.

Mẹ ơi, sợi dây chuyền có gắn viên kim cương màu hồng nhạt này thật sự đẹp đến mức trái tim tôi muốn tan nát.

Và bông tai này, Chúa ơi, viên kim cương trên đó phải có hai carat ấy chứ!

Chắc chắn đêm nay tôi sẽ không ngủ được.

21.

Ah~Biển kìa!

Nhìn mặt biển rộng lớn xanh thẳm và chiếc du thuyền khổng lồ trước mặt, tôi phấn khích đến mức gần như muốn ngâm một bài thơ.

"Ôi biển ơi! Anh toàn là nước!"

Giọng bố tôi vang lên cách đó không xa, rất nhanh đã bị đội trưởng đội an ninh vội vàng kéo lên thuyền.

Tôi với tư cách là bạn nữ của Lục Diệc Chu thì sẽ lên khoang VIP cao cấp.

Mới vừa lên thuyền không bao lâu, trợ lý của Lục Diệc Chu đã tới nói rằng Lâm phu nhân muốn gặp tôi.

Trong căn phòng tổng thống xa hoa, một vị phu nhân thanh nhã đoan trang đang ngồi cùng một cô gái cực kỳ tinh xảo.

Bên cạnh vị phu nhân ấy còn đứng một chị gái rất là xinh đẹp dáng người cao ngất, nhìn rất trí thức hào phóng.

“Giới thiệu với cô Trần một chút, vị này là Lâm phu nhân, vị này là Lâm tiểu thư của công ty đá quý trang sức Lâm thị. Cô ấy cũng là con dâu tương lai của Lục gia.”

Chị gái xinh đẹp mặc âu phục được cắt may hoàn hảo dùng ánh mắt quét qua tôi một cái với thái độ kiêu căng nhưng dáng vẻ thì lại hơi dè dặt.

Tôi hâm mộ nhìn cô ấy một cái, lương trợ lý riêng cho người phu nhân giàu có như vậy chẳng phải rất cao sao?

“Khụ khụ.”

Lâm Ngữ Vi thản nhiên liếc tôi một cái.

“cô chính là Trần Tiểu Mãn? Quả nhiên người cũng như tên, đều quê mùa giống nhau.”

“Điều khó chịu nhất đối với những người từ tầng áp chót đi ra. Chính là bọn họ giống như con đỉa đã bám vào người vung mãi cũng không bỏ được.”

Tôi nhanh chóng quét cô nàng từ đầu tới chân một lần.

Trải qua mấy ngày được bổ túc, tôi đã có một chút nhận thức đại khái về trang sức châu báu.

Chiếc vòng cổ cô ấy đang đeo, trong hộp của tôi có một cái không tệ lắm, giá ba trăm hai mươi vạn.

Quên đi, tôi bồi thường không nổi.

“Được rồi, người cũng đã gặp rồi. Diệc Chu vốn là một đứa trẻ tinh mắt, con cứ yên tâm đi.”

Lâm phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay Lâm Ngữ Vi và dùng ánh mắt ý bảo trợ lý của bà ấy dẫn tôi ra ngoài.

Người có tiền thực sự đáng ghét, vẫn là Lục Diệc Chu thuận mắt một chút.

22.

Tôi nhìn mình trong gương và không thể tin được cô gái xinh đẹp động lòng người trước mắt này chính là mình.

Cô gái trong gương mặc một chiếc váy dài màu đen thanh lịch, có mái tóc đen, đôi môi đỏ, mắt ngọc mày ngài.

Chuyên gia trang điểm là chị Chu thì luôn ở bên cạnh khen tôi:

“Tiểu Mãn làn da của em rất đẹp. Tỷ lệ cơ thể của em rất tuyệt vời. Chị chưa từng thấy cô gái nào có chân dài hơn em đấy.”

"Cánh tay của em cũng thật chắc nha. Trời ạ luyện như thế nào mà được như vậy? Xin hãy dạy chị!”

Luyện tập như thế nào?

Bắt đầu từ năm ba tuổi, mỗi sáng tôi thức dậy từ năm giờ sáng ngồi nhảy cóc trong vòng một tiếng. Sau đó đeo bao cát đứng trên vách núi luyện khinh công, luyện khinh công xong, trở về sân luyện cọc hoa mai.

Sau một giấc ngủ ngắn vào buổi trưa xong, thì bắt đầu luyện với hình nộm bằng gỗ. Sau đó là cùng bố tôi thực chiến trong vòng một giờ. Sau đó nữa là luyện các loại binh khí...

Sau khi đi học ở trường thì thoải mái hơn không ít, tôi chỉ cần dậy sớm luyện tập hai giờ, tan học về nhà luyện ba giờ là được.

Nhưng bố tôi lại sợ tôi chậm trễ công phu, bố tôi vẫn yêu cầu tôi không thể ngồi mãi trên ghế. Chỉ có thời gian nghỉ ngơi giữa giờ mới có thể ngồi ghế, lúc đi học sẽ ngồi kiểu mông lơ lửng ở phía trên, luyện ngồi mã bộ.

Mùa đông luyện tam cửu, mùa hạ luyện tam phục.

Bất kể là gió táp mưa sa, hay ngày bão tuyết, một ngày tôi cũng không nghỉ ngơi.

Nghĩ đến kiếp sống tập võ hơn hai mươi năm qua, tôi kiêu hãnh cười một tiếng:

“Thân hình này của em là trời sinh!”

Chị Chu hâm mộ chảy cả nước miếng.

23.

Lúc này Lục Diệc Chu đã ở cửa đợi tôi, anh ấy mặc một bộ âu phục màu đen giống như một vị hoàng tử chân chính.

Thấy tôi xuất hiện, trước mắt anh ấy sáng lên, sau khi bình tĩnh lại thì nhìn chăm chú vào tôi một lát, ánh mắt anh ấy đầy bất mãn:

“Trần Tiểu Mãn, bộ quần áo này không thích hợp với em, đi thay bộ khác đi.”

Câu trả lời của tôi là liếc mắt xem thường anh ấy, sau đó kéo tay anh lại rồi ôm cánh tay anh đi thẳng về phía trước.

"Chị đây cả đời này cũng chưa từng được xinh đẹp như hôm nay. Không cho phép bảo tôi đi thay quần áo!"

Trên đường đi không ngừng có người đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía tôi, sau đó bị Lục Diệc Chu trừng mắt thì quay đầu đi.

Còn Tề Vân Thanh thì vòng đi vòng lại bên cạnh tôi nhiều lần.

Tôi chán ghét đẩy cậu ta ra:

“Anh đang làm cái gì vậy? Làm cho tôi choáng váng cả đầu óc.”

“Đậu má! Chị Mãn!”

Tề Thanh Vân khoa trương hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Chị Mãn, hôm nay chị cũng quá đẹp đi! Em hoàn toàn không nhận ra!”

“Nào có nào có, hoàn hảo hoàn hảo, a ha ha ha ha!”

Tôi xua tay, cười đến không ngậm miệng lại được.

Một lát sau Tề Vân Thanh và Lục Diệc Chu đi qua một bên chào hỏi mọi người, một mình tôi cầm điện thoại di động đi đến trước bàn ăn. Đối với một bàn đầy thức ăn toàn các món tôi không biết, vui vẻ ăn đến quên cả trời đất.

Cái này đen như mực chính là trứng cá muối, trong điện thoại di động nói phải mấy chục nghìn một hộp.

Mợ nó! Oẹ! Ghê quá!

Vừa tanh vừa mặn, phi phi phi!

“Ha ha ha, cười chết người rồi! Dùng thìa để ăn trứng cá muối!”

Lâm Ngữ Vi không biết xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, còn mang theo mấy cô gái trẻ tuổi đeo châu ngọc đầy người vây quanh tôi.

“Ngữ Vi, cái này cũng không thể trách người ta được. Loại nhà quê như cô ấy đâu có thấy qua mấy thứ này.”

24.

“Cô chính là nữ vệ sĩ của Lục Diệc Chu sao? Lục Diệc Chu rất giỏi, lại mang một vệ sĩ tới dạ tiệc.”

Tôi liếc mắt một cái, không để ý đến những cô gái trê đang huyên thuyên.

Woa... miếng thịt bò này đẹp quá, chắc phải là Hòa Ngưu trong truyền thuyết đi?

(Thịt bò Omi Cùng với Kobe, Matsusaka, bò Omi đã tạo nên “Tam Đại Hòa Ngưu” – 3 loại thịt danh tiếng nhất của Nhật Bản.)

Mẹ nó!

“Nhường, đưa cho tôi!”

Tôi nhích mông đẩy một cô gái mặc váy đuôi cá màu trắng sang một bên và nhét một miếng lớn xiên bò vào miệng.

Mẹ ơi! Miếng thịt vào miệng đã tan, béo mà không ngấy! Miệng đầy mùi thơm ngát, đây đúng là hương vị thần tiên!

Thấy tôi không để ý tới bọn họ, Lâm Ngữ Vi rất tức giận.

“Này, đồ nghèo rớt mồng tơi! Bọn tôi Đang nói chuyện với cô đó!”

Tôi thở dài, lưu luyến nhai hết thịt bò trong miệng.

“Vâng, tôi rất nghèo. Mẹ tôi là một cảnh sát chống ma túy, người đã bị giết bởi những kẻ buôn bán ma túy khi tôi còn rất nhỏ. Bố tôi đã đưa tôi vào núi để tránh bị trả thù bởi những kẻ buôn bán ma túy."

“Tôi lớn lên ở trong núi và thậm chí hiếm khi được ăn thịt lợn rẻ nhất chứ đừng nói đến những nguyên liệu cao cấp này.”

"Đây là lần đầu tiên trong đời tôi tới một nơi sang trọng như vậy và được ăn đồ ăn ngon như vậy. Cho nên mấy người có thể để tôi ăn tiếp được không?"

Lâm Ngữ Vi sửng sốt cả người, mặt ngơ ngác nhìn tôi.

Cô gái mặc váy trắng vừa mới nói tôi nhà quê kia, lại đỏ bừng cả mặt.

“uh, tôi xin lỗi!"

Cô gái ấp úng nửa ngày, rồi đỏ mặt cúi đầu xin lỗi tôi.

Ánh mắt mọi người đều thay đổi, từ khinh thường khinh bỉ vừa rồi chuyển thành áy náy cùng đồng tình.

Một số người thậm chí bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Ngữ Vi.

“Ngữ Vi, người ta là người nhà liệt sĩ, mau xin lỗi người ta đi!”

Lâm Ngữ Vi tức giận đến đỏ cả hốc mắt, “cô.. cô..” nửa ngày. Cô ấy nắm chặt nắm đấm giậm chân, xoay người bỏ đi.

Quả nhiên chân thành là vũ khí có lực sát thương nhất.

Tôi vui vẻ nhìn điện thoại di động, tiếp tục hành trình ẩm thực của mình.

25.

Khi tôi đang ăn vui vẻ, Tề Vân Thanh thần bí bí lại gần:

"Chị Mãn, chị có thể sử dụng được ám khí không, bá bá bá, giống tiểu Lý phi đao, lệ vô hư phát* kia?“ (*tất cả đều ơn lạnh – câu này trong truyện kiếm hiệp bộ tiểu lý phi đao)

Miệng tôi nhét đủ thứ như chuột đồng, giờ thì liều mạng cố gắng nuốt xuống miếng thịt tôm hùm trong miệng.

“Ô, ăn ngon. Làm gì cơ? Phi đao phi tiêu đều biết. Ôi, thật thơm!”

Ánh mắt Tề Vân Thanh lập tức sáng lên, sau đó xoay người búng tay:

“Mau đem đồ cho chị Mãn.”

Người thanh niên trẻ tuổi phía sau cậu ta lập tức ôm một cái hộp dài đi tới trước mặt tôi. Vừa mở hộp ra, tôi đã rất phấn khích.

Bên trong hộp là một loạt tiểu đao dài chừng một tấc, trên chuôi đao quấn dây thừng gân trâu màu đen, lưỡi dao cực mỏng. Trên lưỡi dao mờ nhạt sáng bóng vừa nhìn liền cực kỳ sắc bén.

Đao đẹp!!

Tề Vân Thanh hoa chân múa tay trông rất vui sướng ở một bên xua tay nói:

“Chị Mãn đây đều là dao dùng tinh cương chế tạo, cắt sắt như chém bùn!”

"Chị xem cái này, em còn làm thêm đồ bảo hộ cho nó, làm thành hình vòng eo. Đến lúc đó chị mang theo những cây đao này quanh éo, nếu như gặp phải người xấu lại bá bá bá phi đao như vậy vài cái. Mẹ kiếp, giống Lý Tầm Hoan đẹp trai như vậy!"

Đối với một người tập võ mà nói, một thanh vũ khí tốt là thứ hấp dẫn nhất trên thế giới này.

Tôi lau tay lung tung hai cái lên trên bộ váy lễ phục sang trọng. Sau khi lau sạch tay, tôi cẩn thận từng li từng tí sờ lên tiểu đao tinh xảo đang tản ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt. Chúng nó lặng lẽ nằm ở đó, giống như đã chờ tôi từ lâu.

Quả nhiên là tình đao trong mộng của tôi!!!

"Bộ đao này là tặng cho tôi?"

Tôi đỏ mặt, quay đầu hỏi.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tề Vân Thanh cong thành hình trăng lưỡi liềm, gật gật đầu:

"Đúng vậy, đây là em cố ý đặc biệt chế tạo cho chị!"

26.

“Ah...ah...ah! Tề Vân Thanh! Thật sự cám ơn cậu nhiều lắm!”

Tôi không thể diễn tả niềm vui của mình. Sự vui vẻ và kích động làm tôi nhảy dựng lên nâng mặt cậu ta muốn nựng một cái.

Tôi chuẩn bị muốn hôn lần thứ hai thì bị người khác ôm lấy rồi lui về phía sau.

Chân tôi lơ lửng lắc lư hai cái, bất mãn quay đầu trừng Lục Diệc Chu:

“Thả tôi xuống!”

Tề Vân Thanh thì giống như kẻ ngốc lấy tay che mặt, một lát sau lại buông tay xuống, ôm lấy ngực.

Sau đó đứng ở đó ngơ ngác nhìn tôi giống như một tên ngốc.

Lục Diệc Chu tức giận đến xanh mặt, sau khi anh ấy đặt tôi xuống, hai tay nắm lấy vai tôi.

Một câu nói đều nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt giống như đang bốc cháy.

“Trần! Tiểu Mãn! Cô bạn! Anh tặng em hai trăm triệu tiền quần áo trang sức, cũng không thấy em cao hứng đến như vậy!"

Tôi rất bất mãn trợn trắng mắt lên.

“Không phải anh nói cho tôi mượn sao! Làm hỏng còn phải bồi thường tiền!”

Lục Diệc Chu nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể oán hận nhìn tôi chằm chằm, giống như muốn chọc thủng cả người tôi vậy.

“Bang bang bang bang bang!”

Đúng lúc này, trong đại sảnh sang trọng xa hoa đột nhiên vang lên một loạt tiếng súng, tiếng vỡ vụn của vô số ly thủy tinh trên bàn, mọi người còn đang choáng váng chưa lấy lại được tinh thần -

Những người đàn ông có màu da khác nhau, nhưng đều mặc quân phục rằn ri nối đuôi nhau đi thành hai hàng tiến vào từ cửa lớn. Bọn họ bao vây toàn bộ đại sảnh, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng máy hạng nặng.

Một người đàn ông da đen cao lớn dị thường, chắc anh ta phải cao gần hai mét.

Chỉ thấy anh ta nói như tiếng chim, tôi nghe không hiểu một từ nào.

Sắc mặt Tề Vân Thanh và Lục Diệc Chu trong nháy mắt trắng bệch.

“Cái gì? Làm sao vậy? Anh ta nói cái gì thế?”

Đọc truyện chữ Full