7.
“Ôi, Lục Diệc Chu phải không? Tay cậu vẫn còn bó thạch cao sao? Vậy nên cậu bỏ thi đấu à?”
Mọi người đều chú ý tới tay Lục Diệc Chu, thanh niên tóc vàng lập tức hưng phấn khi nhìn thấy cánh tay bị thương của Lục Diệc Chu.
“Tề Vân Thanh, cậu yên tâm đi. Tôi sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.”
Lục Diệc Chu mặt không đổi sắc kéo tôi một cái, đưa tôi vào trong tầm mắt của mọi người.
“Trận đấu sắp tới, do cô gái thay tôi tham gia.”
Mấy người đó đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì bật cười, Tề Vân Thanh thậm chí còn cười đến mức nước mắt chảy cả ra.
“Lục Diệc Chu đầu óc của cậu không có vấn đề chứ? Gọi một người phụ nữ thay cậu thi đấu? Ha ha ha ha!”
Trong lúc nói chuyện anh ta còn tới nhéo nhéo cánh tay của tôi.
"Bộ dạng cũng rất đẹp, cái cánh tay gầy gộc này. Đã chơi qua leo núi chưa, mà dám tới thi đấu?"
Tôi rất bất mãn trừng mắt nhìn anh ta một cái:
"Tôi đã leo núi!"
Những người ở đó cười to hơn.
"Ai u Lục Diệc Chu, cậu đã đi đâu tìm được một kẻ dở hơi như vậy? Được rồi, vậy thì để cho cô ấy thay cậu thi đấu!"
“Em gái nhỏ, đợi lát nữa cũng đừng bị dọa khóc nhé ha ha ha......”
Tề Vân Thanh vỗ vỗ mặt tôi, ánh mắt trêu chọc lại không cho là đúng.
Tôi nhéo nắm đấm, yên lặng lẩm bẩm:
‘Bồi thường không nổi bồi thường không nổi, tất cả đều rất có giá trị, rất có giá trị, rất có giá trị......’
Đọc khẩu hiệu một lúc, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại.
Trên đỉnh núi vang lên một tiếng còi chói tai, sau đó người ta ném xuống bảy tám sợi dây thừng.
Các thanh niên trẻ tuổi đều đứng trước sợi dây thừng và bắt đầu đeo thiết bị an toàn lên người.
Dây thừng của Tề Vân Thanh ở ngay bên cạnh tôi, anh ta mỉm cười nhướng mày nhìn tôi:
"Em gái nhỏ, nếu sợ hãi thì có thể kêu to nha~"
Tôi học bộ dáng của bọn họ đeo thiết bị an toàn vào, thật ra ban đầu tôi vốn không muốn đeo, nhưng Lục Diệc Chu lại nháy mắt với tôi nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đeo vào.
“Bùm~”
Theo hiệu lệnh tiếng súng vang lên.
Trận đấu - Bắt đầu rồi.
8.
"Em gái nhỏ, đợi lát nữa nếu không có sức lực thì cầu xin anh. Anh đây có thể giúp em một tay nha~"
Tề Vân Thanh cười trêu chọc quay người lại, thì phát hiện không thấy người đâu.
Cô nhóc vừa rồi còn ở cạnh anh ta cứ như vậy biến mất, anh ta bối rối hỏi người đáng lẽ phải ở bên cạnh tôi:
“Hạo Tử, cậu thấy cô nhóc này không? Cô bé chạy đi đâu rồi?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Trì Hạo cũng có chút mờ mịt, cậu ta quay đầu nhìn xung quanh.
“Người đâu? Không biết á, vừa rồi còn ở bên cạnh tớ. Mẹ kiếp! Cái quái gì thế!”
“Anh Thanh. Anh…anh ngẩng đầu lên...”
Hai mắt Trì Hạo trừng to, ngẩng đầu nhìn như thấy quỷ, miệng còn há to. Giống như là đang nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ kinh người.
Tề Vân Thanh chán ghét bĩu môi.
Trì Hạo người này chính là thích kinh ngạc, trách không được trong nhà chỉ có thể là tập đoàn tài chính hạng hai.
Anh ta liếc mắt một cái, bình tĩnh ngẩng đầu, sau đó cũng có chút mờ mịt bối rối.
"Đó là cái gì vậy? Có con chim lớn như vậy bay khi nào vậy?"
Giọng nói của Trì Hạo mang theo bốn phần run rẩy sáu phần không thể tin được:
“Anh Thanh, hình…hình như là cô nhóc Trần Tiểu Mãn kia đấy...”
Ngay khi tiếng súng hiệu lệnh vừa vang lên, tôi lui về phía sau hai bước, hít sâu một hơi thật sâu sau đó thả lỏng người nhảy lên. Mũi chân điểm nhẹ ở trên một vách đá nhô lên, người nhanh chóng bay lên.
Một vách núi cao ba mươi bốn mươi mét như thế này, tôi chỉ cần hít vài hơi thở là có thể leo lên đến đỉnh.
9.
Sắp lên đến đỉnh rồi nên tôi giẫm lên một tảng đá để lấy thêm sức và leo lên.
Tôi không cẩn thận dùng nội lực quá mạnh, kết quả chính là sau khi tôi nhảy lên được đỉnh núi vẫn không dừng lại, đã nhảy lên cao hơn đỉnh núi khoảng chừng ba mét.
Ở trên không trung tôi phải lộn nhào hai cái để giảm bớt lực tác động khi tiếp đất, trong chớp mắt tôi đã nhẹ nhàng tiếp đất.
Trên vách núi có bốn năm người trẻ tuổi giờ phút này đều nhìn tôi như gặp phải quỷ.
"Siêu, siêu nhân..."
Đám phú nhị đại này đều kỳ quái, tôi đi tới bên vách núi nghiêng nửa người ra hét to với Lục Diệc Chu phía dưới:
“Lục Diệc Chu, tôi thắng rôi! Không được trừ tiền của tôi nữa!!!”
Mà lúc này, Trì Hạo cùng Tề Vân Thanh vẫn duy trì tư thế ngửa đầu trừng mắt há mồm, ngay cả một mét cũng không leo lên.
“Lục Diệc Chu! Anh không biết xấu hổ!”
Sau khi tôi từ trên núi xuống, đám người Tề Vân Thanh đang vây quanh Lục Diệc Châu ầm ĩ túi bụi.
Tề Vân Thanh thậm chí còn túm lấy cổ áo Lục Diệc Châu và phun nước miếng lên mặt Diệc Châu.
“Có nhầm hay không? Chỉ là thi đấu thôi nhưng cậu lại dùng Phi hành khí*! Nói mau, máy bay cất ở đâu!”
Lục Diệc Chu chán ghét ngửa đầu ra sau, cố gắng tránh nước bọt của Tề Vân Thanh bắn lên mặt.
“Phi hành khí* cái gì? Còn muốn so với Phi hành khí* sao? Cái này tôi cũng không biết.”
(Phi hành khí là Các thiết bị công nghệ < có thể di chuyển trong không khí hoặc các thiết bị được đặt trong không khí, bao gồm bóng ran, tàu vũ trụ, tên lửa, ngôi sao nhân tạo, tàu vũ trụ, v.v.)
Tề Vân Thanh nghe thấy giọng nói của tôi, anh ta buông tay đang nắm lấy Lục Diệc Chu ra và lao về phía tôi.
“Mau cho tôi xem quần áo này của cô. Thật trâu bò mà! Quần áo mỏng như vậy phi hành khí cất ở đâu?”
Khi đang nói chuyện anh ta đã xông tới muốn vén quần áo của tôi lên.
Lục Diệc Chu thấy vậy, sắc mặt bình tĩnh trong khoảnh khắc thay đổi bất ngờ.
“Lưu lại mạng chó của Tề Vân Thanh!”
Bởi vì quá gấp gáp, anh ấy còn hét to một tiếng.
Nhưng không còn kịp rồi...
Ngay khi anh ấy hét lên những lời đó, Tề Vân Thanh đã bay lên không trung.
10.
Sau khi một cước đá Tề Vân Thanh đi như phản xạ có điều kiện, tôi đã hối hận rồi.
Cái này nếu lại làm tổn thương một cái, tổ tôn mười tám đời nhà tôi đều phải mang ra bồi thường.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi đạp mạnh chân như đạn pháo lao về phía Tề Vân Thanh.
Mắt thấy thiếu chút nữa sẽ không đón được Tề Vân Thanh, tôi lại phát lực ở chân một cước đá nhẹ vào mông Tề Vân Thanh.
Tề Vân Thanh từ bay ngang biến thành bay dọc, bay thẳng lên bầu trời cao ba bốn mét.
Nhìn được vị trí tốt, tôi ngồi xổm vững vàng tiếp được Tề Vân Thanh khi anh ta rơi xuống.
“A a a a a a a a~”
Tề Vân Thanh hai tay ôm cổ tôi, vẫn đang gào thét thảm thiết.
Tôi nhìn anh chàng xinh đẹp này được ôm như công chúa mà trợn mắt một cái.
“Đừng kêu nữa, tôi đã tiếp được anh rồi.”
Tề Vân Thanh bình tĩnh lại, ngẩng cổ lên nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cả người anh ta bị sốc như thể bị điện cao thế giật đến rung người.
Chuyện xảy ra rất nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy Tề Vân Thanh nhào về phía tôi, sau đó liền bay ra ngoài.
Đang bay được nửa đường lại đổi phương hướng bay lên bầu trời.
Khi tôi đặt Tề Vân Thanh xuống đất, mọi người vẫn duy trì hai mắt trợn tròn, miệng há hốc.
Tôi vỗ vỗ tay, đi về phía Lục Diệc Chu.
“Đậu má! Vừa rồi là cái gì! Đã xảy ra chuyện gì!”
Toàn bộ xôn xao, ngọn núi yên tĩnh trong nháy mắt biến thành cái chợ náo nhiệt.
11.
“Đó là võ thuật gì? Loại võ thuật trong tiểu thuyết võ hiệp?”
Sau khi Tề Vân Thanh tỉnh táo, lại vọt tới trước mặt tôi và Lục Diệc Châu vừa kêu vừa nhảy cẫng lên như một con khỉ bị kích động.
Những người còn lại cũng đều vây quanh tôi, từng người sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập giống như uống rượu say.
Lục Diệc Chu nháy mắt với tôi, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho tôi.
Điều đó nghĩa là sao?
Tôi nhận lấy điện thoại và bừng tỉnh đại ngộ.
Đây là anh ấy muốn tôi biểu diễn một chút kỹ năng của mình để chinh phục đám người này một cách tuyệt đối.
Vì thế, tôi giơ tay lên làm đao chém xuống, chỉ bằng một cú vung tay của tôi một nửa điện thoại di động rơi xuống đấy.
Điện thoại di động vừa rồi còn lấp lánh ánh bạc nháy mắt chia thành hai nửa.
Lục Diệc Chu giật giật khóe miệng:
“Tắm trăm bốn mươi bốn vạn, tôi mới dùng 2 tháng, bỏ số lẻ cho cô chỉ còn tám trăm vạn thôi.”
Tôi cầm nửa chiếc điện thoại đứng yên tại chỗ.
"Cái gì tám trăm vạn?"
Lục Diệc Chu cười lạnh một tiếng:
"Điện thoại di động của tôi trị giá tám trăm bốn mưới bốn vạn. Cô làm hỏng nó còn không muốn bồi thường tiền?"
Tôi ôm chặt ngực mình, buồn bã nhìn Chu Diệc Châu:
"Anh cho tôi điện thoại di động không phải là để tôi biểu diễn một chút kỹ năng sao?"
Lục Diệc Chu không nói gì mà trợn trắng mắt.
“Ý của tôi là thực lực của cô được tôi tôn trọng. Cô có thể lấy điện thoại của tôi.”
12.
Ai, Mạc Đại Vu tâm tử.
(“Họa mạc đại vu bất tri túc; cữu mạc đại vu dục đắc. Cố tri túc chi túc, thường túc hĩ”, tức là không họa nào lớn bằng không biết đủ, không hại nào lớn bằng ham muốn có được, cho nên biết cho mình là có đủ thì sẽ luôn luôn đủ.- ý chị ấy có thể là hoạ lớn chết vì đau tim.)
Đám phú nhị đại này leo núi xong còn mang theo bếp lò, một đám người vây quanh bếp nướng thịt.
Lòng tôi như tro tàn ngồi trên một chiếc ghế ngoài trời, si ngốc nhìn hai tay trắng nõn của mình.
Cô nói xem sao cô lại nợ nhiều như vậy?
Đi ra ngoài một chuyến, tiền đã không kiếm được lại nợ người ta thêm tám trăm vạn.
“Chị Mãn cầm thịt bò nướng xiên này.”
Tề Vân Thanh vẻ mặt ân cần tay cầm một miếng thịt xiên đưa cho tôi.
“Đi...đi..., tôi không có khẩu vị.”
Đợi đã, cái gì thơm quá vậy? Chết tiệt!
Tề Vân Thanh vừa muốn khuyên tôi thêm một câu thì tôi đã nhận lấy thịt xiên ăn đến miệng đầy mỡ.
"Còn không, cho tôi thêm hai mươi xiên!"
Cướp sạch xiên nướng của mọi người, Tề Vân Thanh hấp tấp ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Chị Mãn ngoại trừ khinh công, chị còn có thể làm cái gì nữa?”
"Tại sao một võ lâm cao thủ trâu bò như chị lại làm việc cho Lục Diệc Chu? Cậu ta cho chị bao nhiêu tiền, em trả chị gấp đôi!"
Tôi vui mừng ngẩng đầu lên từ xiên thịt, trong mắt lập tức loé lên tia hy vọng.
“Thật sao? Tôi nợ anh ấy rất nhiều tiền. Cậu sẵn lòng giúp tôi trả tiền hả?"
“Này! Chỉ cần chị thu em làm đồ đệ, dạy võ công cho em.”
“Năm tỷ mười bảy triệu ba mươi hai nghìn nhân dân tệ”
Không biết từ lúc nào Lục Diệc Chu đã ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ấy đã cầm lấy một xiên thịt từ trong tay tôi.
Tướng ăn tao nhã mà sang trọng.
Bỗng dưng xiên thịt trong miệng tôi không còn hương vị nữa.
Tề Vân Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía tôi có thêm vài phần kính nể.
“Không hổ là võ lâm cao thủ, số tiền này mới xứng với giá trị của chị.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tình Vấp Phải Anh
Chương 2
Chương 2