DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rừng Thép
Chương 96: Chương 96


Trans: Hoàng Anh+ Beta
Chu Cẩn không biết nên làm gì mới phải, những gì cô có thể làm là lúc nào cũng phải tỏ ra thật bình tĩnh và chững chạc.
Giang Hàn Thanh ôm chặt lấy Chu Cẩn, cô vùi trong ngực anh không ngừng khóc nức nở, nước mắt thấm đẫm áo sơ mi anh.

Năm năm qua, hết lần này đến lần khác cô tưởng mình đã tìm ra manh mối, những rồi lại thất vọng tràn trề, Chu Cẩn kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần bởi sự hành hạ không ngừng nghỉ như vậy, mệt mỏi tích tụ dần theo năm tháng tạo nên những nếp nhăn xấu xí giữa trán.
Chu Cẩn khóc đến mệt lịm, ngủ gật trên vai Giang Hàn Thanh.
Anh nghe thấy hô hấp cô dần bình ổn, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Anh mang hộp thuốc đến, giúp Chu Cẩn lau sạch máu và vết thương, băng bó cẩn thận.
Chu Cẩn khẽ ngọ nguậy ngón tay bị băng bó, nắm lấy tay Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh tưởng cô định nói gì, nghiêng người hỏi: “Sao thế?”
Đột nhiên cô vươn tay ôm lấy anh, lực rất nhẹ, vô thức vuốt ve tấm lưng rộng lớn của Giang Hàn Thanh.
Cô mơ hồ như đang nói chuyện trong giấc mơ: “Hàn Thanh, đừng để em một mình.”
Giang Hàn Thanh đặt môi lên trán cô, như đang an ủi rồi nói: “Được, anh sẽ ở đây với em.”
Từ trường đến ngõ Chi Tử phải đi qua một con đường rợp bóng cây, anh đã đi bộ qua đó không biết bao nhiêu lần.

Anh đi theo phía sau Chu Cẩn, nhìn bím tóc nhỏ khẽ đung đưa khi cô bước đi, nghe cô khoa chân múa tay vui sướng kể về những điều thú vị đã xảy ra trong trường …
Có lúc anh rất ghét, người anh thích là Chu Cẩn, nhưng Chu Cẩn lại luôn hướng ánh mắt về phía người khác.
Nhưng không có cách nào, thậm chí nhịp bước trên đường của anh cũng hòa với tiếng cười của Chu Cẩn.
Anh muốn ở bên cạnh cô, cả đời này dính lấy cô không buông.
Mãi mãi.
Chỉ cần Chu Cẩn vẫn cần anh.

Nửa đêm, đèn trong phòng làm việc của đội trưởng đội trọng án vẫn sáng.
Đàm Sử Minh nâng chén trà, ngả lưng vào ghế, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm nay với Chu Cẩn.

Chu Cẩn cẩn thận báo cáo với ông lời khai của Tưởng Thành không sót chữ nào, trong cuộc trò chuyện còn bàn về khoảng thời gian điều tra Thích Nghiêm của cô và Giang Hàn Thanh trước đó.
“Sau vụ cướp súng ‘8.17’ năm năm trước, thành phố đã thành lập một đội chuyên án.

Lúc đó Diêu Vệ Hải đã chủ động tiến cử mình, đảm nhiệm chức đội trưởng đội chuyên án.

Với sự giúp đỡ của văn phòng nghiên cứu tội phạm sở tỉnh, ông ấy đã nhanh chóng tìm ra băng nhóm tội phạm đang lẩn trốn ở vùng ngoại ô và thu hồi một số súng bị đánh cắp.

Vào thời điểm đó, Diêu Vệ Hải cho rằng bọn chúng có tổng là bốn người.

Tuy nhiên, sau khi cháu và Giang Hàn Thanh đến Hoài Quang để điều tra, có lý do để nghi ngờ người bị cảnh sát bắn chết lúc đó không phải là Thích Nghiêm, mà chính là anh trai sinh đôi của hắn.

Phía cảnh sát đã điều tra thân phận của bốn người bị bắn chết đó và tra ra trong số đó có một người tên Phùng Hoà, qua điều tra về mối quan hệ xã hội của Phùng Hoà, được biết hắn ta có mối quan hệ thân thiết với Hạ Văn.
Kết hợp với lời khai của Tưởng Thành, cháu đoán rằng sau khi tìm ra manh mối này, Cục phó Diêu đã bí mật phát động một hoạt động nằm vùng có mật danh là “Tàng Phong” và đưa Tưởng Thành vào nhà tù Cổ Hoa để tiếp cận Hạ Văn, chiếm được lòng tin của hắn ta, do đó sau khi ra tù, Tưởng Thành được Hạ Vũ đánh giá cao và thâm nhập thành công vào nội bộ của đối phương.”
Suy luận của Chu Cẩn đều dựa trên tất cả các manh mối hiện tại.
Đàm Sử Minh biết suy luận của cô không sai, đây chính xác là thông tin mà Diêu Vệ Hải đã đề cập với ông khi đề nghị ông làm tổng chỉ huy chiến dịch bến Kim Cảng, điều này tình cờ trùng khớp với lời khai của Tưởng Thành.
Nhưng Đàm Sử Minh vẫn còn băn khoăn, nói: “Theo hồ sơ bí mật, Mạnh Tuấn Phong mới là ‘Tàng Phong’, tên của Tưởng Thành không có trong hồ sơ đó.”
Chu Cẩn chống tay lên bàn làm việc, âm giọng cao lên vài tone, nói: “Bây giờ ai là ‘Tàng Phong’ không quan trọng.

Điều quan trọng là Tưởng Thành nắm trong tay bằng chứng đủ để tống đám người Hạ Vũ vào tù, hơn nữa chỉ có anh ấy mới có thể đưa chúng ta đến vị trí của nhà máy sản xuất ma túy.”
Mối quan hệ sư trò của Đàm Sử Minh với Chu Cẩn không dài cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy cô hừng hực khí thế đến vậy, giống như trong mắt cô có một sự kiên định không thể lay chuyển được.
Ông nói: “Chu Cẩn, cháu có thể tin lời của Tưởng Thành, nhưng đội trưởng đội trọng án thì không thể.

Chiến dịch bến Kim Cảnh đã chứng minh rằng những tên tội phạm này có thể trắng trợn triển khai hoạt động trả đũa cảnh sát mà không sợ sệt gì … Ngộ nhỡ, Tưởng Thành lại là một cái bẫy khác thì sao?”
“Nếu ổ USB trong tay Tưởng Thành chứa bằng chứng cho thấy Hạ Vũ và những người khác tham gia buôn bán bất hợp pháp, nó có thể chứng minh anh ấy đáng tin không?”
Hạ Vũ đã là một nhân vật quan trọng trong nhóm tổ chức tội phạm này, chúng muốn trả đũa cảnh sát, không nhất thiết phải hy sinh Hạ Vũ và toàn bộ công ty hậu cần của Hằng vận.
Dù có thế nào đi nữa, đầu tiên họ phải lấy được ổ USB trong két sắt ở ngân hàng Quảng Kỳ.

Đàm Sử Minh cảm thấy có thể thử nó xem sao, “Không khó để lấy ổ USB đó.”
Chu Cẩn gật đầu: “Với tình hình không có gián điệp bên trong thì thật sự không khó.”
Mạch suy nghĩ của Đàm Sử Minh chùng xuống, từ đầu đến cuối việc xuất hiện gián điệp bên trong lực lượng cảnh sát giống như nuôi ong tay áo hiểm họa khôn lường.
Một lúc sau, ông nhướng mày nói: “Có lẽ đây là một cơ hội.”
Chu Cẩn mỉm cười, khẽ hất cằm nói: “Đúng vậy, cơ hội tốt để tóm được tay trong.”
Hai người thầy trò bọn họ đều có cùng suy nghĩ giống nhau.
Đàm Sử Minh trầm tư một lát rồi nói: “Nhưng chuyện này, cháu phải để chú suy nghĩ lại đã.”

Ban đầu ông lập ra một kế hoạch hành động, nhưng ông lại không thể đảm bảo tên nội ứng này sẽ cắn câu, ai được cử đi thực hiện cũng là một câu hỏi.
Ông ấy suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng quyết định gọi điện cho Giang Hàn Thanh.
Đàm Sử Minh nói với Giang Hàn Thanh về kế hoạch sử dụng ổ USB để dẫn dụ gián điệp bên trong cắn mồi, yêu cầu anh phân tích tính khả thi của hành động này.
Giang Hàn Thanh suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hãy thông báo tin về ổ USB cho mọi người trong tổ biết, người đó sẽ nhanh chóng truyền tin này ra ngoài.

Để cứu Hạ Vũ, bọn chúng nhất định sẽ tìm mọi cách để tiêu hủy chứng cứ trước khi cảnh sát tìm thấy.”
Đàm Sử Minh có thể theo dõi tất cả các sĩ quan cảnh sát biết được sự tồn tại của ổ USB, một khi hắn có bất kỳ hành động nào, họ sẽ lập tức tiến hành bắt giữ.
Đàm Sử Minh hỏi: “Vậy là cậu cũng nghĩ nó khả thi?”
Giang Hàn Thanh dựa người vào cửa sổ, ánh mắt u ám, nhìn về phía Chu Cẩn đang ngủ say sưa.
Anh nói: “Đội trưởng Đàm không phải đang lo lắng kế hoạch không khả thi, chỉ là không chọn được người phù hợp để thực hiện nhiệm vụ này.”
Đội trưởng đội trọng án lên một kế hoạch hành động, căn bản không cần Giang Hàn Thanh phải đưa ra lời khuyên.
Đàm Sử Minh bị anh nhìn thấu tâm tư, nói: “Chẳng chuyện gì có thể qua được mắt giáo sư Giang.”
Người có thể điều động bây giờ trong số cấp dưới của Đàm Sử Minh, chỉ có Chu Cẩn là có thể hoàn toàn tin tưởng được.
Hơn nữa ông ấy bồi dưỡng Chu Cẩn không phải để cô núp sau bóng lưng người khác, hay chỉ ngồi trong văn phòng, rót trà và làm báo cáo …
Giang Hàn Thanh đoán được mục đích cuộc gọi của Đàm Sử Minh, và nói: “Chu Cẩn nhất định sẽ làm tốt.”
Ông yên lặng thở dài nói: “Có lời nói này của giáo sư Giang, tôi cũng yên tâm rồi.”
Hai người cùng im lặng một hồi, Giang Hàn Thanh lại nói: “Hãy bảo đảm sự an toàn cho Tưởng Thành, đề phòng có người giở trò.”

Đàm Sử Minh nói: “Yên tâm.”
Ông cúp điện thoại, nhấp một ngụm trà trong cốc, lắc đầu nói: “Thật là rộng lượng.”

Tòa nhà thương mại Hồng Thiên nằm ở một khu vực đắc địa nhất tại Hải Châu, mặc dù là thứ hai nhưng vẫn rất nhiều khách hàng lui tới mua sắm.
Đàm Sử Minh đã thông báo tại cuộc họp rằng Trưởng Thành đang đặt bằng chứng về việc buôn bán bất hợp pháp của công ty Hằng vận trong tủ đựng đồ ở câu lạc bộ golf Phi Phàm..
Sau khi ‘hắn’ nghe xong, trong lòng bán tín bán nghi, không dám xác định thông tin đó là thật hay giả, theo thói quen tự hỏi liệu đó có phải là một cái bẫy hay không.
Có khi ‘hắn’ sẽ chủ động thực hiện nghĩa vụ cảnh sát, thậm chí có bắt được người đi chung thuyền với ‘hắn’ thì đầu tiên hắn cũng sẽ giấu nhẹm đi thân phận cảnh sát của mình đã.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sự nghi ngờ của ‘hắn’ đã được xác nhận.
Đàm Sử Minh đã bí mật gọi ‘hắn’ và một số thành viên khác của đội trọng án đến văn phòng.
Đàm Sử Minh nói Tưởng Thành có tiết lộ chuyện có gián điệp trong đồn cảnh sát, câu lạc bộ golf được nhắc đến trong cuộc họp vừa rồi chỉ là một quả bom khói.
Vị trí thực sự của ổ USB là toà nhà thương mại Hồng Thiên.
Ông ta đã có một sự tin tưởng tuyệt đối dành cho “hắn”, thật là nực cười, chắc hẳn Đàm Sử Minh chưa bao giờ nghĩ rằng ‘hắn’ chính là tên gián điệp đó.
Nhưng cũng thật may, may mắn là Đàm Sử Minh đã tin tưởng ‘hắn’.
Ông ấy không cho phép các nhân viên tham gia hoạt động liên lạc với bên ngoài, ‘hắn’ không gọi được nên đã đặt thư dưới một chậu lan lên bệ cửa sổ của tổ trọng án, ngụ ý có nguy hiểm.
Người đàn ông tên chú Thất đã cử người chuyển phát nhanh đến để truyền tin, lệnh cho ‘hắn’ tiêu hủy ổ USB trước khi cảnh sát tìm được nó.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, chú Thất sẽ chuyển 5 triệu vào tài khoản ở nước ngoài cho ‘hắn’, đồng thời yêu cầu ‘hắn’ chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ‘hắn’ thực sự thất bại?
Làm việc cho bọn họ một thời gian dài, đương nhiên ‘hắn’ biết thủ đoạn của đám người này.

Một khi thất bại, bản thân sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhất định ‘hắn’ phải thành công.
‘Hắn’ được Đàm Sử Minh sắp xếp đi tuần ở phía đối diện của tòa nhà thương mại, hai người một đội sẽ kịp thời ứng phó với những trường hợp khẩn cấp.
Và người đích thân đi lấy ổ USB là Chu Cẩn.
Sau khi nhận được tin Chu Cẩn đã vào tòa nhà thương mại, ‘hắn’ dừng lại một lúc, mượn cớ buồn đi vệ sinh để vào trong tòa nhà.
Đồng nghiệp cười nhạo hắn, tại sao vào thời điểm quan trọng lại đứt mắt dây xích, kêu hắn nhanh chóng quay lại.
‘Hắn’ di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt, không ai biết ‘hắn’ có một thân thủ nhanh nhạy như vậy, và cứ thế hắn đã bước vào nhà vệ sinh trên tầng hai trong vòng chưa đầy một phút.
Tại đó, ‘hắn’ mặc lại quần áo đã chuẩn bị từ trước, kéo khẩu trang lên rồi đi về phía tầng bảy.
Trong lòng ‘hắn’ thầm hứa rằng đây sẽ là lần cuối cùng.
Sau khi giúp Thích Nghiêm lấy được ổ USB, hắn sẽ cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi cầm tiền cao chạy xa bay.
Nhưng chạy đi đâu bây giờ?

Châu Âu, Hoa Kỳ, hay Mexico … ở đâu cũng được, còn hơn là ở lại một nơi tồi tệ như Hải Châu cả đời.
Có một sân chơi nhỏ trong nhà cho trẻ em trên tầng bảy của tòa nhà thương mại, được trang bị tủ khóa.

Gần đây sân chơi đã được sửa sang và sơn lại lớp sơn mới, không mở cửa kinh doanh nên ở đây hầu như không có người ở và ánh sáng cũng rất kém.
Nhưng không sao cả, ‘hắn’ thích những nơi tối tăm kiểu vậy hơn.
Đàm Sử Minh nói Tưởng Thành cất ổ USB trong tủ ở ngăn thứ năm của hàng thứ ba từ trái sang.
Để mở tủ, cần phải có chìa khóa.

Tưởng Thành ban đầu có một chiếc, nhưng nó đã bị rơi mất ở làng Tây Lý Khuông San.

Lúc này Chu Cẩn đã đi đến quầy lễ tân để lấy chìa khóa dự phòng cho chiếc tủ.
Lòng ‘hắn’ tràn đầy khinh bỉ, không khỏi nở nụ cười nham hiểm, Chu Cẩn chỗ nào cũng tốt, nhưng cũng chỉ là đám đàn bà con gái, làm việc chậm chạp quy củ rườm rà.
‘Hắn’ búng con dao gấp, cạy vào kẽ hở trên cửa tủ, cửa tủ được mở ra.
Kết quả là ‘hắn’ thấy bên trong trống rỗng.
Người ‘hắn’ cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ có khi nào nhầm tủ rồi không, khi ‘hắn’ đang định xác nhận lại thì dường như nhận ra điều gì đó, tim đập thình thịch.
“Không được nhúc nhích.”
Đột nhiên, một chùm tia sáng chiếu từ phía sau, họng súng đen ngòm nhắm chuẩn vào ‘hắn’, cảm giác đụng chạm ớn lạnh đó gần như xuyên qua lưng hắn như một thanh kiếm sắc bén.
“Vất con dao sang một bên, sau đó giơ tay rồi từ từ quay người lại.”
Hắn không thể không làm theo.
Dưới ánh đèn, hình bóng Chu Cẩn cao gầy và mảnh mai, hai má cô trắng hồng, đôi mắt đen láy đầy cảnh giác, kiên định nhìn chằm chằm vào hắn.
Tóc hơi dài nên có chút rối.
Bọn họ rất thân thiết với nhau, ngay cả khi ‘hắn’ đang đeo khẩu trang, Chu Cẩn có thể nhanh chóng nhận ra người đó khi nhìn thấy ánh mắt ấy.
“Sao lại là cậu?”
Trong khoảng ba đến bốn giây, cô chìm trong sự kinh ngạc.

Chu Cẩn nắm chắc khẩu súng trong tay một lần nữa để khiến bản thân định thần lại.
Cô nói: “Triệu Bình.”
Hắn ta bật cười, kéo khẩu trang xuống, nhe hàm răng trắng muốt cười nói: “Đàn chị, chị lừa tôi.”.


Đọc truyện chữ Full