DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Sau Mê Luyến
Chương 34: Chương 34


Cơm nước xong, Tang Nguyệt lên tầng hai, vào phòng để quần áo cầm một cái váy ngủ rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, Tang Nguyệt đến thư phòng, mở máy tính lên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân,cô quay đầu lại, thấy dì Điền đã đi tới.

“Phu nhân, trợ lí Dương qua đây, nói là có việc, ở dưới lầu chờ con.

”Trợ lý Dương?Anh là trợ lý của Tần Thịnh,giờ này mà tới tìm cô, khẳng định là có liên quan đến Tần Thịnh.

“Con biết rồi,dì bảo anh ấy chờ một lát,con đi xuống luôn đây.

”Tang Nguyệt đứng lên,đến phòng để quần áo thay bộ đồ khác rồi xuống lầu.

Dương Duy đứng ở ngoài cửa, vừa thấy cô xuống dưới đã chào hỏi, “Phu nhân.

”Tang Nguyệt đi đến bên cạnh cửa, gật đầu, “Trợ lý Dương.

”Dương Duy hỏi: “Tần tổng bảo tôi qua đây lấy cho ngài ấy mấy bộ quần áo, ngài xem có tiện sắp xếp được không?”“Được,cần khoảng mấy bộ?” Tang Nguyệt sảng khoái đáp ứng, cũng không hỏi Tần Thịnh ở đâu, cần quần áo để đi đâu,nghĩ Dương Duy lại đây lấy quần áo cho Tần Thịnh, có thể là phải đi công tác.

Dương Duy: “Năm bộ.

”“Chờ tôi một lát, giờ tôi lên lầu xếp đồ, cậu vào ngồi đi.

”Đợi lát nữa phải xách vali xuống, Dương Duy không khách khí, đi vào phòng khách, đứng ở chân cầu thang chờ.

Đồ trong vali hôm trước Tần Thịnh mang đi công tác còn chưa bỏ ra đã lại phải đi rồi,lần trước Tang Nguyệt giúp anh xếp đồ, đồ anh muốn mang theo khi đi công tác cô đều biết.

Mở tủ quần áo của Tần Thịnh ra, nhanh chóng bỏ mấy bộ đồ anh cần mặc bỏ vào, đẩy vali đi ra ngoài.

Dương Duy nghe thấy tiếng bánh xe vali lăn, vội vàng lên tầng nhận lấy.

Tang Nguyệt tiễn Dương Duy ra đến cửa, nói xong lời tạm biệt, trực tiếp đóng cửa,không hỏi nhiều thêm một câu.

Tần Thịnh phái Dương Duy qua đây lấy quần áo, rõ ràng chính là còn chưa ủng hộ quan điểm của cô.

Anh không nhận ra,cô cũng không cưỡng bách anh có cùng quan điểm với mình, nhưng cô sẽ không chủ động thỏa hiệp.


Việc này vô pháp thỏa hiệp, cũng không thể thỏa hiệp.

Huống chi nếu cô quá chủ động, sẽ làm anh hiểu lầm tâm tư của cô.

Thứ cô không thể cho anh, hà cớ gì phải làm anh ảo tưởng.

Việc đã đến nước này, thì phải biết rõ tâm tư của nhau, tương lai có tách ra cũng được, có ở chung cũng được, ai cũng sẽ không hổ thẹn vơid ai.

Khi Dương Duy kéo theo vali trở lại phòng khách sạn Tần Thịnh ở đã là 10 giờ tối.

Tần Thịnh ngồi ở bàn làm việc, xử lý văn kiện.

Dương Duy kéo vali tiến vào, thấy ông chủ mím môi, sắc mặt không tốt, thật cẩn thận nói: “Tần tổng, quần áo tôi đã mang tới cho ngài.

”Trên thực tế, Dương Duy mấy ngày nay đều hành sự rất cẩn thận trước mặt ông chủ.

Tâm tình ông chủ gần đây không tốt, trong công ty ai cũng đều có thể nhận ra được.

Nhưng việc ông chủ gần đây nhà cũng không về, mỗi ngày ở lại khách sạn, trong công ty cũng chỉ có người trợ lí là anh mỗi ngày đi theo ông chủ biết.

Khoảng thời gian trước ông chủ còn mặt mày hớn hở, thường xuyên nói hai ba câu show ân ái, hận không thể cho toàn thế giới đều biết anh đã kết hôn, hôm đi công tác về còn ngồi cùng phu nhân ở hàng ghế sau tình chàng ý thiếp, tình nồng ý mật, đột nhiên giờ trên mặt giăng đầy mây đen, cũng không trở về nhà, rõ ràng chính là đã cãi nhau với bà chủ, hơn nữa nhìn bộ dáng này của ông chủ, tám phần vẫn còn đang giận bà chủ.

Vừa nãy anh đi lấy quần áo cho ông chủ, bà chủ cũng không hỏi đến ông chủ một câu, đủ thấy ông chủ ở khách sạn không trở về nhà, khả năng không phải do ý của mình mà có thể là bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà, không cho về.

Này chẳng lẽ chính là cứ show ân ái sẽ chóng toang trong truyền thuyết sao.

Dương Duy trong lòng vui sướng khi người khác gặp họa, ngoài mặt thì không có biểu tình gì.

Tần Thịnh nhấc mí mắt, liếc nhìn cái vali trước mặt Dương Duy, ngữ khí thập phần lãnh đạm, “Cô ấy biết tôi ở khách sạn không?”Dương Duy: “Tôi cũng không rõ lắm,phu nhân không hỏi.

”“Cậu không nói với cô ấy tôi ở khách sạn sao?” Ngữ khí Tần Thịnh không vui.

Dương Duy nhanh chóng giải thích, “Ngài không dặn tôi phải cố ý nói với phu nhân rằng ngài ở khách sạn, phu nhân cũng không hỏi.


”Tần Thịnh mím môi, thần sắc không tốt.

Dương Duy lập tức lựa lời dễ nghe nói: “Nhưng quần áo của ngài đều là do phu nhân sắp xếp.

”Sắc mặt Tần Thịnh căng chặt, không nói lời nào.

Dương Duy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nghiền ngẫm ý muốn của ông chủ, thử nói dò: “Tần tổng, ngài ngày mai phải tham dự một bữa tiệc tối, cần đeo đồng hồ với châm cài áo, để tôi xem trong vali! ! ”Dương Duy nhanh nhẹn mở vali ra, liếc mắt nhìn qua một lượt, không có châm cài áo.

“Tôi nhớ rõ ngài có một cái châm cài áo kim cương, buổi tối mai cài lên là thích hợp nhất, trong Vali không có, không bằng để tôi gọi điện cho phu nhân,bảo phu nhân ngày mai đưa qua cho ngài, hoặc là, ngài tự mình về lấy, ngài xem, đã trễ thế này, tôi phải về nhà với bạn gái, chuyến này chỉ có thể làm phiền ngài tự mình chạy về đi.

”Dương Duy nói xong, nhìn ông chủ, chờ ông chủ phân phó.

Tầm mắt Tần Thịnh từ trên màn hình máy tính nâng lên tới, dời về phía anh, “Vậy cậu còn đang chờ cái gì?”Dương Duy lập tức nói: “Giờ tôi lập tức gọi.

”Tang Nguyệt mới ở trong thư phòng nửa giờ đã tắt máy tính về phòng ngủ, đại khái là do Dương Duy tới đây một chuyến làm cô hôm nay không có một chút tâm tư nào để tăng ca.

Về phòng ngủ, mới vừa nằm xuống liền nhận được điện thoại của Dương Duy.

Tang Nguyệt ấn bắt mắt, “Alo, trợ lý Dương.

”Dương Duy: “Phu nhân, thực xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy ngài, tôi vừa nãy quên nói với ngài, ngày mai Tần tổng phải tham gia một bữa tiệc tối thương nghiệp,cần một cái châm cài áo kim cương, giờ ngài có tiện tìm xem ở đâu không?”Tang Nguyệt ừ một tiếng, nói: “Chờ một lát.

”Tang Nguyệt từ trên giường đi xuống, đến phòng để quần áo, kéo ngăn kéo bày biện châm cài áo của Tần Thịnh ra, bên trong có mấy cái châm cài áo kim cương.

“Tôi thấy rồi,giờ cậu muốn qua lấy luôn sao?”Dương Duy lắp bắp nói: “Cái này! ! Phu nhân, đã trễ thế này, bạn gái tôi đang ở nhà giận dỗi với tôi, nếu không về nhanh sẽ đòi chia tay, có thể phiền ngài tự mình qua đây đưa một chuyến được không?”Giờ này bảo cô đi qua đấy?Ý Tần Thịnh sao?Vậy sao anh không tự mình về nhà?Tang Nguyệt uyển chuyển cự tuyệt, “Hôm nay xác thật muộn quá rồi, không bằng cậu về với bạn gái trước đi, ngày mai hẵng qua đây lấy.

”“Ngày mai buổi sáng có một hội nghị quan trọng, đặc biệt quan trọng,không đi được, nếu không,phu nhân, ngài nói với Tần tổng bảo Tần tổng trở về một chuyến?”Tang Nguyệt: “Trợ lý Dương, cậu có thể nói luôn với anh ấy mà.

”Dương Duy lập tức gọi với sang bên cạnh, “Tần tổng,phu nhân chủ động bảo ngài trở về lấy châm cài áo.

”Tang Nguyệt: “! ! ”Cô căn bản không có chủ động.

Thôi.


Dương Duy là trợ lý Tần Thịnh, anh ấy nói như vậy khẳng định là do Tần Thịnh bày mưu đặt kế.

Anh đã mấy ngày không về nhà,không thể vứt bỏ mặt mũi xuống để tự về, thôi thì cho anh bậc thang đi xuống đi.

Mười phút sau, Tần Thịnh về đến nhà.

Tang Nguyệt ngồi ở trên giường chơi di động, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cũng liếc qua cô, không nói lời nào, đến phòng để quần áo lấy châm cài áo.

Tang Nguyệt cũng không quản anh, tiếp tục xem di động.

Một lát sau, Tần Thịnh từ phòng để quần áo đi ra, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô.

Hai người cũng chưa nói chuyện, một lát sau, anh lạnh lùng nói: “Anh đi đấy.

”Tang Nguyệt ngẩng đầu,thấy anh vẫn còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ừ một tiếng.

Tần Thịnh thấy cô không có giữ lại, ngữ khí trầm chút, “Anh đi đây.

”Anh xoay người, làm bộ đi ra ngoài.

Tang Nguyệt nhìn bóng dáng anh, không nhìn được mở miệng nói, “Hôm nay đã trễ thế này rồi, hay thôi anh đừng đi nữa.

”Tần Thịnh dừng bước, quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng ở trên mặt cô.

Tang Nguyệt sợ anh hiểu lầm trong lòng mình có anh, bổ sung, “Đã muộn quá rồi, lái xe không an toàn, ngày mai trời sáng anh hẵng đi.

”Sắc mặt Tần Thịnh hơi trầm xuống, ngữ khí không vui, “Anh chỉ ở lại một đêm,sáng mai liền đi.

”Tang Nguyệt gật đầu, “Ân, được,anh chỉ ở hết đêm nay, sáng mai thì đi.

”Tần Thịnh nhấn mạnh “Anh ban đầu không định trở về, là do Dương Duy quên lấy châm cài áo.

”Tang Nguyệt: “Em biết,anh không tính về, ngày mai anh sẽ đi luôn.

”Tần Thịnh mím môi, ngồi vào trên sô pha.

Hai người một người ở trên giường, một người ở trên sô pha, ai cũng không mở miệng.


Tang Nguyệt biết trong lòng anh không thoải mái, nhưng anh muốn,cô cũng không thể cho anh được,cô cũng không thể làm ra hành động quan tâm khiến anh hiểu lầm nữa.

Không biết qua bao lâu, Tang Nguyệt duỗi cánh tay, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy một cái áo mưa ném lên trên người anh, hỏi: “Anh có cần hay không?”Anh tựa hồ rất thích việc này, bọn họ là vợ chồng, mặc kệ tình cảm có như thế nào thì vẫn phải làm tròn nghĩa vụ vợ chồng.

Tần Thịnh rũ mắt, nhìn cái áo mưa rơi trên cánh tay, đứng lên, cởi áo sơ mi ra, đi về phía cô, “Cần.

”Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Tang Nguyệt tỉnh lại, người còn nằm trong lòng ngực Tần Thịnh, cánh tay anh gắt gao ôm lấy eo cô, ngủ đối mặt với cô,cô vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt trầm tĩnh của anh.

Anh vẫn còn đang nhắm hai mắt ngủ, tiếng hít thở đều đều.

Bức rèm được kéo kín, ngăn ánh sáng ở bên ngoài chiếu vào, nhìn không ra là mấy giờ.

Hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm, thấy anh ngủ đến an ổn, sợ đánh thức anh, Tang Nguyệt ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực anh, nghiêng đầu nhìn anh an tĩnh ngủ.

Mi cốt anh cao,sống mũi cũng cao thẳng, Tang Nguyệt đưa mắt phác hoạ ngũ quan của anh, khí chất thanh lãnh, chỉ là khi đôi mắt sâu không thấy đáy kia bình tĩnh nhìn cô, bỗng làm cô cảm thấy như đang liếc mắt đưa tình, như có một ngọn lửa bùng cháy muốn thiêu đốt cô.

Có lẽ đây là đôi mắt thâm tình, nghe nói có một loại nam nhân, nhìn chằm chằm thùng rác cũng sẽ làm người khác cảm thấy thâm tình,anh khả năng chính là như vậy, rốt cuộc,những người đẹp trai, luôn làm người ta nhịn không được miên man bất định.

Anh tựa hồ là đã lâu không được nghỉ ngơi tốt, ngủ thật sự sâu, ngày hôm qua lăn lộn đến tận khuya, hắn như là muốn đem mấy ngày nay không ở nhà lượng đều bổ trở về giống nhau, dây dưa không chịu kết thúc, làm cho cả người cô nhức mỏi, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đầu gối mềm nhũn.

Nghĩ đến chuyện làm đêm hôm qua, gương mặt Tang Nguyệt hơi hơi phiếm hồng, nhìn chằm chằm mấy sợi tóc mái dính vào trán anh, không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng gẩy tóc dính trên trán anh ra.

Mới vừa động, đã thấy lông mi anh giật giật.

Tang Nguyệt nhanh chóng rút tay lại, bị anh bắt lấy tay,anh nhấc mí mắt lên, vẫn còn ngái ngủ nhìn cô, một đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như này rất có tính xâm lược, tựa như chỉ cần không cẩn thận là có thể kéo người ta chìm vào vực sâu.

Tang Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, “Đánh thức anh sao?”Cô giật giật tay muốn rút tay mình từ trong tay anh ra.

“Đừng nhúc nhích.

”Anh kéo cánh tay cô để lên eo mình,dí sát vào cô, hôn lên môi cô một cái, chúi đầu xuống, cái trán cọ cọ vào cần cổ cô, hơi thở phả lên làn da cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn vừa mới ngủ dậy“Ngủ tiếp một lát nữa đi.

”Tang Nguyệt sửng sốt, vốn tưởng rằng sau khi anh tỉnh ngủ sẽ lập tức khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như trước, không nghĩ tới anh vẫn còn dính người như đêm qua, tựa như trước đấy hai người chưa từng xảy ra tranh chấp vì bất đồng quan điểm.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ anh còn nhấn mạnh mấy lần anh chỉ ở lại trong nhà một đêm, trời sáng sẽ đi ngay,cô còn tưởng lần này anh phải làm mình làm mẩy thật lâu.

Này chẳng lẽ chính là, đàn ông được ăn no trên giường thì chuyện gì cũng có thể dễ dàng thương lượng sao?Cánh tay anh ôm eo cô, không cho cô dậy,cô ở trong lòng ngực anh cũng không làm được cái gì, đơn giản nhắm mắt lại, cùng anh ngủ nướng.

.


Đọc truyện chữ Full