DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Chương 88: 88: Tuần Trăng Mật - Nội Trợ


Hai tháng sau khi kết hôn, vì bận còng việc, sửa nhà mới lại thêm kì nghỉ không trùng nhau nên họ cứ trì hoãn tuần trăng mật lại.
Mãi mới lo xong chuyện nhà cửa, Hứa Ý Nùng bẳt đầu bàn chuyện trăng mật.
Sáng hôm ấy, Vương Kiêu Kỳ đang cạo râu trước bồn rửa mặt thì cô chui vào vòng tay anh, gây sự mà xoa xoa lớp bọt trên cằm anh.
Vương Kiêu Kỳ liếc nhìn cô, cô mặc váy ngủ tơ lụa lỏng lẻo, nhìn từ góc độ của anh thấy không sót thứ gì.
Anh cúi người xuống cọ cọ cô, cố tình cọ hết cả bọt cạo râu lên mặt cô.

Hứa Ý Nùng chống tay lên ngực anh nhưng đâu chống lại nổi sức anh.

Anh nhấc tay cô lên, tiếp tục dán lên.
Hứa Ý Nùng không dùng được tay thì định dùng chân, lại bị anh đoán trước rồi móc lấy chân.

Cô bị bó tay bó chân, không cử động nối, chỉ đành giương mắt nhìn anh trêu đùa mình.
Cô bắt đầu giãy dụa kêu: "Chồng, đừng mà."
Nhưng sao Vương Kiêu Kỳ tha cho cô được: "Đừng cái gì?" Vừa nói, anh vừa cọ bọt cạo râu lên mặt cô.
Bọt cạo râu và chút râu lún phún ma sát với mặt cô, Hứa Ý Nùng bị cọ đến ngứa ngáy, cơ thể cũng giãy dụa mạnh hơn trong vòng tay anh.

Dây váy ngủ tuột xuống theo động tác của cô, bả vai trắng nõn lộ ra, trắng sáng đến mức Vương Kiêu Kỳ phải nhướng mày.
Anh lấy khăn trên giá lau một phát sạch lớp bọt rồi bế Hứa Ý Nùng lên bồn rửa mặt, quả quyết hạ xuống một nụ hôn.

Cơ thế cô liên tục bị đẩy về phía sau, cuối cùng lưng dán lên gương, cảm xúc thấm lạnh làm cô không khỏi bối rối.
Vài phút sau, không khí trong nhà vệ sinh nóng lên, trên mặt kính chỉ còn vết hai bàn tay giao nhau, lại nhanh chóng hóa thành giọt nước chảy xuống...
Tẳm rửa xong, Hứa Ý Nùng dựa lên người Vương Kiêu Kỳ, mệt mỏi mất sức.
Vương Kiêu Kỳ cười cười xoa mặt cô: "Sau này buổi sáng còn trêu anh nữa không?"
Hứa Ý Nùng cắn lên vai anh một cái như trả thù, Vương Kiêu Kỳ bế cô lên, làm bộ muốn đẩy người cô lên cửa kính của buồng tắm, Hứa Ý Nùng lập tức ngoan ngoãn xin tha: "Không nghịch nữa, không nghịch nữa, anh có định đi làm không đấy?"
Vương Kiêu Kỳ nhìn thời gian, đúng là cũng không còn sớm, bấy giờ mới tha cho cô.
Lúc lấy khăn tầm cuốn cô lại, anh tiện thể nói: "Tháng sau công ty anh phải đi tham gia một buổi hội thảo ở Tokyo, mấy ông sếp của anh định đưa người nhà đi cùng, bọn anh làm việc thì cho vợ con ở đó chơi mấy ngày, em có muốn đi cùng không?"
Hứa Ý Nùng vừa nghe là nơi quen thuộc đến chán ngấy như Tokyo thì không hứng thú lắm, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, cô hỏi lại anh: "Vậy người nhà sếp anh đến Tokyo chơi là đi chơi tự do hay theo đoàn?"
Vương Kiêu Kỳ lau khô người cô rồi bế cô ra ngoài bằng một tay: "Chắc đến lúc đấy tìm hướng dẫn viên ở đó thôi."
Hứa Ý Nùng lại được đặt lên bồn rửa tay, nhưng cô thấy lạnh nên cứ dán lên người Vương Kiêu Kỳ không chịu xuống.
Cô nói: "Mời hướng dẫn viên làm gì, có sẵn một hướng dẫn viên là em rồi còn gì."
Vương Kiêu Kỳ bị cô cọ tới cọ lui, ngọn lửa mới dập lại có xu hướng bùng lên, anh giữ đôi chân không an phận của cô lại: “Đừng đạp linh tinh." Rồi lại nhìn cô, "Thế là em định đi cùng?"
Hứa Ý Nùng vòng hai tay ôm lấy cổ anh, quặp chân lên eo anh: "Không đi cũng hơi phí, lộ mặt trước mặt sếp anh một tí cũng được."
Họ không tổ chức đám cưới lớn, giản lược hết mọi thứ, lúc ấy cũng không mời lãnh đạo hai bên mà chỉ gửi quà sau cưới.

Hứa Ý Nùng thấy có thế tranh thủ lần du lịch này để tiếp xúc giao lưu một chút với nhóm lãnh đạo và gia quyến cũng hay.
Cô mới tắm xong, trong mắt phủ một lớp sương mù làm cô quyến rũ đến lạ thường.

Vương Kiêu Kỳ cúi đầu chặn lấy môi cô, hôn một lát rồi nói: "Được, vậy anh báo danh cho em." Rồi lại như hôn không thấy đủ, tiếp tục ngậm lấy đôi môi đỏ mọng sau khi tắm của cô.
Hứa Ý Nùng ôm mặt anh hôn lên, bỗng như nhớ tới điều gì đó, lắc lắc anh: "Anh chưa sang Nhật bao giờ đúng không? Hay mình tranh thủ xin nghỉ thêm mấy ngày, đợi anh làm việc xong, em với anh ở lại đó chơi thêm mấy ngày được không?" Rồi cô bỗng nghĩ ra, "Hồi trước chị dâu em cũng nói muốn sang Nhật chơi, em hỏi xem họ có đi không, đi cùng luôn."
Vương Kiêu Kỳ âu yếm xoa xoa cái gáy cô mấy cái: "Em quyết là được, anh sao cũng được."
"Thế em quyết nhé?"
Anh hỏn cô: “Ừ."
Thế là sau đó Hứa Ý Nùng nhắn tin cho Đồ Tiểu Ninh luôn, quả nhiên đầu bên kia rất có hứng thú, nhẳn tin trả lời ngay.

Đồ Tiểu Ninh: [Thời gian của chị không thành vấn đề, quan trọng là anh trai em, tối anh ấy về chị sẽ bảo anh ấy.

Lần nào hẹn đi du lịch với nhau cũng cho chị leo cây, làm chị rất bực bội.

Lần này mà còn bỏ bom nữa, chị xẻo anh ấy cho xem!]
Hứa Ý Nùng:...
Cô vội nhẳn lại: [Dù sao em cũng sẽ dò đường cho, anh chị chỉ cần chơi với mua sắm là được, em cũng sẽ xem mấy còng viên trò chơi cho trẻ con chơi được.]
Đồ Tiểu Ninh ngắt lời cô: [??? Trẻ con?]
Hứa Ý Nùng chần chừ: [Anh chị không đưa Nhạc Nhạc theo à?]
Đồ Tiểu Ninh: [Bình thường ở nhà chăm con bé chưa đủ hay gì? Lần này chị với anh trai em phải sống thế giới hai người, con cái gì chứ? Tới lúc ấy để Nhạc Nhạc lại thành phố c cho mẹ chị chăm, sau này có con rồi em mới biết ra ngoài chơi mà chăm con phiền đến mức nào.

Không đưa không đưa, nhất quyết là không.]
Hứa Ý Nùng lại:...
High thế cơ à?
Cô xác nhận lại lần nữa: [Không đưa con bé đi thật à? Nhạc Nhạc cũng chưa đi chơi xa bao giờ mà?] Đồ Tiểu Ninh nói rất kiên quyết: [Không đưa, đợi nó lớn lên rồi tính.]
Hứa Ý Nùng chỉ đành thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán: Nhạc Nhạc đáng thương.
Một tháng sau, Hứa Ý Nùng thật sự "ra trận cùng chồng", còn òm đồm thêm nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch, từ đặt khách sạn đến chương trình du lịch đều là một tay cô sắp xếp.
Lúc đàn ông đi làm, nhóm gia quyến tụ tập với nhau đi theo cô, chơi trò chơi, làm đẹp, uống trà chiều, suốt quá trình được sắp xếp rất chặt chẽ.

Quan trọng là tiếng Nhật của cô rất tốt, đi đến đâu cũng không phải lo chuyện ngôn ngữ không thông, gặp khó khăn trong giao tiếp.
Mới ngắn ngủi hai ngày, Hứa Ý Nùng đã nổi tiếng trong Nhất Duy.
Lúc tham dự hội thảo, có một vị lãnh đạo nhìn thấy Vưong Kiêu Kỳ thì nói: "Kiêu Kỳ, mấy ngày nay may mà có Tiểu Hứa nhà cậu, nếu không chúng tôi làm sao thoải mái được như vậy, có khi loạn chết mất."
"Đúng đấy, bây giờ con gái tôi mở mắt ra là đòi tìm cô Tiểu Hứa." Lãnh đạo cười nhìn Vương Kiêu Kỳ, "Lần này cậu đưa cô ấy tới là đúng đần lắm."
Hòm qua, ông ấy vừa về khách sạn đã nghe vợ khen: "Vợ tiểu Vương giỏi lâm, không chỉ đẹp người mà còn giỏi tiếng Nhật, thân thuộc với mọi ngóc ngách ở Tokyo, đi đến đâu cũng có người quen, mà EQ còn cao nữa chứ.

Lúc bọn em ăn cơm, cô ấy không màng cơm nước của mình mà vội bóc tôm cho con gái anh ăn, bóc từng con một.

Tiền cơm cũng là cô ấy trả.

ôi trời cô gái này, còn trẻ mà biết lễ nghĩa quá chừng.

Chắc chắn sau này sẽ làm nên nghiệp lớn."
Vương Kiêu Kỳ còn chưa biết những chuyện này, chỉ cười khiêm tốn: "May mà cô ấy được nghỉ, hồi trước cô ấy đi du học bên này, cũng khá quen thuộc với Tokyo."
"Nghe nói cô ấy tốt nghiệp đại học Tokyo?" Lãnh đạo lại hỏi.
Vương Kiêu Kỳ: "Vâng.”
Lúc này có người chen mồm vào: "Sếp Vương không biết à, Vương Kiêu Kỳ với Tiểu Hứa nhà cậu ấy là tình đầu của nhau.

Người ta tốt nghiệp đại học Tokyo xong là vào TX làm việc luôn, sự nghiệp đang trên đà phát triển thì bỏ hết lại mà về nước vì Kiêu Kỳ của chúng ta, đầu quân cho công ty ô tô Trục Ảnh hồi trước làm việc với chúng ta."
Sếp Vương vô cùng kinh ngạc:
"Còn có chuyện này sao?" ông ấy nhìn Vương Kiêu Kỳ, "Thế hai người là bạn đại học?"
Vương Kiêu Kỳ bảo: "Bạn cấp hai cấp ba."
Vừa nói vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Vị lãnh đạo không rõ chân tướng, chỉ vào anh rồi quở trách: "Thằng nhóc này, còn bẳt con gái nhà người ta về tìm cậu, đúng là không ra sao.


Sau này phải tốt với người ta hơn một chút."
Vương Kiêu Kỳ không cãi lại, chỉ đáp: "Tôi sẽ không chỉ đối xử tốt với cô ấy."
"Cậu đấy." Lãnh đạo tiếp tục vỗ vai anh, "Dùng cái mặt này, yêu sớm từ cấp hai, cậu cũng được đấy chứ."
Chuyện này Vương Kiêu Kỳ khó lòng giải thích, cũng chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống.
Tối đó lúc về khách sạn, Hứa Ý Nùng còn nằm trên giường sắp xếp lịch trình hôm sau.

Thấy anh vào, cô chỉ ngẩng đầu lên một cái rồi lại cúi xuống.
"Anh về rồi à."
Vương Kiêu Kỳ buông áo vest xuống, đi đến bên giường: "vẫn còn bận à?”
Hứa Ý Nùng một tay chống cằm, một tay ghi chép: "Mai là ngày cuối cùng rồi, vợ các sếp muốn đi mua sẳm, mọi người còn muốn mua nhiều đồ khác nhau, em phải chăm sóc tốt, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh."
Vương Kiêu Kỳ giơ tay ra ôm cô: "Mấy ngày này vất vả cho em rồi."
Hứa Ý Nùng treo trên người anh như con gấu, hôn mắt anh một cái, rồi mũi anh, miệng anh.
"Không vất vả, vì tiền đồ của chồng."
Vương Kiêu Kỳ khẽ vuốt ve xương cụt của cô: "Anh không cần em làm những điều này vì anh, anh chỉ mong em vui vẻ là được."
Hứa Ý Nùng lại nói: "Em vui mà, làm gì cho anh em cũng vui."
Vương Kiêu Kỳ vỗ cô một cái: "Ý anh là, em không cần làm gì cho anh cả, em tự vui mới là quan trọng nhất."
Hứa Ý Nùng cúi xuống, cọ vào chóp mũi của anh: "Anh là chồng em mà, người ta muốn làm chút chuyện cho anh còn không được sao?" Cô còn lắc lắc làm nũng với anh, "Em vui mà, không được à không được à không được à?"
Vương Kiêu Kỳ bị cô lắc đến mềm cả tim, cuối cùng đành chịu thua thỏa hiệp: "Thế em đừng để mình mệt quá."
Hứa Ý Nùng xoa xoa mặt anh: "Chỉ có anh là làm em mệt được thôi."
Vương Kiêu Kỳ lặng lẽ nhìn cô một lát, bỗng đè cô xuống giường.
May mà giường khách sạn rất mềm, nếu không Hứa Ý Nùng nghĩ cái eo già của mình sẽ gãy mất.

Cô oán trách anh: "Làm gì vậy?"
Đôi chân dài của Vương Kiêu Kỳ đè lên bắp chân cô, từng bước ép sát, đè sát nửa thân dưới xuống.

Không đợi anh nói gì, Hứa Ý Nùng đã đỏ bừng mặt nhắc nhở anh: "Còn chưa cởi cà vạt." Sau đó cô bò dậy, hai chân nửa quỳ, dịu dàng giơ tay tháo cà vạt cho anh.
Thấy cô tháo cà vạt cho mình, Vương Kiêu Kỳ khẽ cười một tiếng, Hứa Ý Nùng ngẩng đầu: "Anh cười gì?"
Vương Kiêu Kỳ giờ một tay lên xoa mặt cô, nhịn cười: "Em nói mệt còn gì? Vừa nãy anh định mát xa cho em, em lại cởi cà vạt cho anh.

Chủ động thế à?"
Hứa Ý Nùng biết mình bị chọc, cô siết chặt cà vạt anh lại: "Ghét anh thật đấy."
Vương Kiêu Kỳ ôm cô vào lòng dỗ dành: "Được rồi, lát nữa cho em, anh đi tắm đã."
Hứa Ý Nùng đỏ mặt đẩy anh ra: "Ai thèm."
Vương Kiêu Kỳ lại sờ cô: "Không cần?"
"Không cần."
Anh lại sờ: "Không cần thật à?"
Hứa Ý Nùng lại đẩy anh, khẩu thị tâm phi: "Anh phiền chết đi được, đi tầm nhanh lên."
Vương Kiêu Kỳ bốc cô dậy, đưa cô thẳng vào nhà tẳm.
Hứa Ý Nùng giãy dụa: "Em còn đang ghi chép mà."
"Cũng không thiếu chút thời gian này."
Sau đó, thì không có sau đó nữa...!Đương nhiên Hứa Ý Nùng không ghi chép nữa, từ nhà tắm ra cô như bị lột một lớp da.


Sau khi được Vương Kiêu Kỳ bế ra, cô đã buồn ngủ không chịu nối, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ thiếp đi.
Một tay Vương Kiêu Kỳ ôm cô, tay còn lại lật quyển sổ cô để trên đầu giường, nhìn qua thôi cũng thấy chỗ nào cũng có ba chữ "Vương Kiêu Kỳ", chỉ cần chỗ nào còn trắng là sẽ bị điền kín hết.
Anh như nhìn thấy lúc cô suy nghĩ lịch trình, theo thói quen điền tên anh vào những chô trống.
Cô đã ngủ say, lại rúc sâu hơn vào lòng anh.

Anh kéo chăn lên đắp cho cô, cô híp mắt nhìn anh, gọi một tiếng "chồng" rồi vùi đầu vào ngực anh.
Từ sau khi quay lại cô thường xuyên làm động tác này, lúc ngủ chỉ cần anh cử động cô sẽ tỉnh ngay lập tức, buồn ngủ đến mấy cũng mở mắt ra xem anh có đó không, thấy anh rồi mới yên tâm ngủ tiếp được.
Vương Kiêu Kỳ ngồi dựa vào đầu giường, dỗ dành một cách vô cùng dịu dàng: "Đắp chăn lên rồi hẵng ngủ."
Cô mơ hồ ừ một tiếng, vẩn dính vào người anh.
Vương Kiêu Kỳ cẩn thận kéo chăn lên cho cô, cô lại giật giật, khẽ lấm bẩm một tiếng, anh không nghe rõ nên khẽ xoa tóc cô, cúi đầu uống.
"Hửm?"
Cô lại lẩm bẩm, lần này anh nghe rõ rồi.
"Muốn một bé con."
So ra cô còn mong có con hơn anh, cũng không phải lần đầu tiên nhắc đến chuyện này với anh.

Nhưng anh lo cô mới thăng chức không lâu, còn phải lo chuyện mua nhà sửa nhà nên chuyện này cũng bị đẩy lùi ra sau.
Thật ra anh cũng từng nghĩ rất nhiều lần, không biết con họ sẽ trông thế nào, sẽ giống anh hay giống cô, nếu là con trai, anh sẽ dạy bé rất nhiều điều, nếu là con gái, anh sẽ nâng bé trong lòng bàn tay, cưng chiều đến tận trời.
Nghĩ đến đây, trái tim anh mềm nhũn, cũng không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc.
Anh nắm lấy tay cò, quyến luyến đặt một nụ hôn lên ngón tay mảnh khảnh, rồi lại hôn mũi cô, má cô và đôi môi.

Anh dịu dàng đồng ý: "Được, muốn một bé con, con của chúng ta.”
Hôm sau, Hứa Ý Nùng phát huy nốt ngày cuối làm hướng dẫn viên.

Cô dẫn hội các bà vợ đi mua đồ, tới một trung tâm thương mại, ai nấy đều hưng phấn đi tới các gian hàng khác nhau, không ai quan tâm đến ai.
Chỉ có vợ tống giám đốc ngồi đó, có vẻ không hứng thú lắm.
Hứa Ý Nùng thấy bà ấy tách lẻ thì thân thiết tiến tới hỏi: "ở đây không có món đồ nào chị muốn mua à?"
Vợ tổng giám đốc cười nói: "Mấy cái túi rồi đồng hồ gì đó, nói thật tôi không có hứng thú lắm.

Bình thường chồng tôi thích chụp ảnh, vốn định mua cho anh ấy một cái máy ảnh DSLR, nhưng tôi không thấy khu đồ điện ở đây, có vẻ mọi người cũng không định đi mua đồ điện.

Thế nên tôi chỉ đành xem linh tinh thôi."
Hứa Ý Nùng nói: "Đồ điện có khu buôn bán riêng, gần đây có một cái, tôi có thể đưa chị đi."
Vợ tống giám đốc xua xua tay: “Ôi thế thì phiền cô quá Tiểu Hứa, thôi không cần đâu." Bà ấy lại nhìn sang nhóm các bà vợ, "Cô cứ đi cùng họ đi, cái máy ảnh DSLR tôi mua hay không cũng không sao."
Hứa Ý Nùng cười cười: "ở đây khu nào cũng có nhân viên người Trung, chắc không có rào cản ngôn ngữ.

Không sao đâu, khu đồ điện cách đây năm sáu phút đi bộ, sang đường hai lần là tới.

Dù sao ở đây cũng chỉ ngồi thôi, tôi đưa chị đi xem thử."
Vợ tống giám đốc nghe vậy thì nghĩ cũng đúng, nên cầm túi lên ngại ngùng nói: "Thế thì phiền cô rồi, Tiểu Hứa."
"Ôi có gì phiền đâu, mấy bước thôi ấy mà."
Vợ tống giám đốc miệng nói sao cũng được, nhưng đến khu máy ảnh bên đồ điện thì không rời được nửa bước.

Được Hứa Ý Nùng giúp đỡ, bà ấy chọn mấy loại, cuối cùng quyết mua loại mới nhất, tuy giá không rẻ nhưng bà ấy quẹt thẻ không cần chớp mắt, còn rất vui vẻ.

.

.
Bà ấy bảo Hứa Ý Nùng: "Chắc chắn chồng tôi sẽ rất vui."
Hứa Ý Nùng cười đồng cảm: "Chắc chắn rồi, đây là tấm lòng của chị mà.
Lúc ra khỏi khu mua sắm, vợ tống giám đốc còn khoác tay Hứa Ý Nùng, đây là động tác thân thiết rất tự nhiên cũng rất tin tưởng.


Trên đường về, rõ ràng bà ấy đã nói nhiều hơn.
"Tiểu Hứa à, cô không chọn gì cho Tiểu Vương nhà cô à?"
Hứa Ý Nùng nói: "Anh nhà tôi khá nhàm chán, cả ngày ngoài cắm mặt vào máy tính ra thì không có sở thích nào khác, không giống sếp Quý nhà chị, làm việc ra làm việc, cuộc sống ra cuộc sống, kết hợp hợp lý, vừa có sở thích vừa có sự nghiệp.

Sống như vậy mới là tốt chứ.”
Vợ tống giám đốc nghe vậy thì rất vui, nói tiếp: "Đúng vậy, tôi nói cô nghe, lão Lý nhà tôi đi thi nhiếp ảnh còn được giải cơ."
Hứa Ý Nùng cảm thán: "Thật ạ? Sếp Quý giỏi quá, sở thích mà cũng phát triển thành chuyên nghiệp được."
Vợ tổng giám đốc khua khua tay khiêm tốc: "Đâu có đâu, anh ấy chơi chơi thôi.

Nhưng mà ấy, đúng là làm người không thế chỉ cắm đầu vào làm việc đâu.

Cô xem, bây giờ đi kiểm tra một cái sẽ ra chỗ này có bệnh chỗ kia không ổn, đúng là phải có chút sở thích để phân tán sự chú ý, nếu không sẽ bị quá áp lực." Bà ấy lại nhìn Hứa Ý Nùng, "Nên cô phải dạy dỗ lại Tiểu Vương nhà cô, đúng là công việc rất quan trọng nhưng không thể cuồng công việc được."
Hứa Ý Nùng gật đầu phụ họa: "Đúng thật, quay về tôi phải nói cho anh ấy nghe, không chỉ học tập sếp Quý trong chuyện công việc mà trong cuộc sống cũng phải học tập theo, nâng cao bản thân."
Vợ tống giám đốc nghe vậy thì vui vẻ cười, một lát sau lại mập mờ chọc chọc bả vai cô: "Lại nói hai người mới kết hôn, tranh thủ còn trẻ đẻ lấy một đứa mới phải, định bao giờ sinh đây?"
Hứa Ý Nùng cười ngượng ngùng: "Tôi sao cũng được, chủ yếu là phải xem anh ấy."
"Ôi cái cậu Tiểu Vưong nhà cô." Vợ tống giám đốc sốt sắng, "Về tôi phải bảo lão Quý nhà tôi dạy dỗ cậu ấy mới được."
Ngày cuối cùng đã kết thúc hoàn hảo như vậy, Hứa Ý Nùng với Vương Kiêu Kỳ còn có kế hoạch tiếp nên ở lại Tokyo đón nhà Kỷ Dục Hằng đến.

Trước khi mọi người đi, Hứa Ý Nùng cũng gọi xe bus đưa đón tới sân bay, còn tặng kèm một phần quà cô nhờ bạn bè ở Nhật chuẩn bị.
Nhóm lãnh đạo rất vừa ý với chuyến du lịch Tokyo này, trước khi lên xe còn khen Vương Kiêu Kỳ không ngớt: "Kiêu Kỳ này, cậu cưới được một cô vợ hiền đấy."
Vương Kiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn nhóm các bà vợ đang bịn rịn chia tay Hứa Ý Nùng, gật đầu không hề khiêm tốn: "Đúng vậy, là tôi may mắn.”
Nhóm lãnh đạo nhìn nhau cười: "Lần này để Tiểu Hứa nhà cậu vất vả rồi, mấy ngày tới không có đám bóng đèn chúng tôi, vợ chồng hai người cứ hưởng thụ thế giới riêng đi nhé.

Không uống được rượu cưới, chắc phải uống được rượu đầy tháng chứ hả?"
Vương Kiêu Kỳ cười gật đầu: "Chẳc chần rồi."
Vất vả lâm mới tiễn được lãnh đạo và người nhà, Hứa Ý Nùng như trút được gánh nặng.
Cô dựa lên lưng Vương Kiêu Kỳ cảm thán: "Cuối cùng cũng xong, cũng đến kỳ nghỉ thuộc về hai ta rồi."
Vương Kiêu Kỳ kéo cô lên, bóp bóp vai, xoa xoa cổ cho cô: "Sếp Hứa vất vả rồi."
Hứa Ý Nùng hưởng thụ anh mát xa, nhìn anh hỏi: "Anh Vương, anh có một người vợ xinh đẹp như hoa còn thông minh tuyệt vời, vui lắm đúng không?"
Vương Kiêu Kỳ cười dịu dàng, khẽ xoa đầu cô: "Từ ngày quen em anh đã rất vui rồi, còn phải đến giờ mới vui à?"
Hứa Ý Nùng nghe vậy thì ấm hết cả lòng, vui vẻ ôm anh hôn mấy cái: “Em cũng vậy đó anh Vương."
Một lát sau, trên mặt Vương Kiêu Kỳ đã phủ kín vết son môi của cô, cô lại cười cười lau đi giúp anh, vừa lau vừa nghĩ ra điều gì đó: “Ôi trời, anh trai em sắp đến rồi."
Cô vội rút điện thoại ra nhìn, quả nhiên Đồ Tiểu Ninh đã nhắn ba tin trong nhóm bốn người.
Đồ Tiểu Ninh: [Bọn chị đến sân bay rồi @Hứa Ý Nùng]
Đồ Tiểu Ninh: [Bọn chị lên xe bus của sân bay rồi @Hứa Ý Nùng]
Đồ Tiểu Ninh: [Bọn chị sắp đến ga tàu ngầm rồi @Hứa Ý Nùng]
Vương Kiêu Kỳ cũng nhìn tin nhẳn trong nhóm, không khỏi thấy lạ: "Xe bus của sân bay? Họ đến sân bay nào vậy?"
Hứa Ý Nùng bĩu môi nói: "Chị dâu em mua nhầm vé máy bay, không đặt Narita cũng không đặt Tokyo."
Vương Kiêu Kỳ nhíu mày, lại nghe cô nói tiếp: "Họ đến sân bay nông thôn nhất gần thủ đô Nhật Bản, sân bay Ibaraki."
“…”
Mà lúc này Kỷ Dục Hằng đang ngồi trên ghế xe bus, đôi chân quá dài không biết để vào đâu, suốt dọc đường còn bị các cô các bác chen chúc, Đồ Tiểu Ninh lại ngồi ở chỗ bình thường, dựa vào cánh tay anh ấy ngủ đến quên trời đất.
Bên trong xe bật máy lạnh, anh ấy khoác áo lên người Đồ Tiểu Ninh, lại bị bác gái đằng trước bất cẩn dẫm phải.
“Xin lỗi cậu nhé."
“Không sao ạ."
Anh ấy thu chân lại rồi nhìn Đồ Tiểu Ninh trong lòng mình, thấy vừa bất lực vừa buồn cười.

Anh ấy biết ngay, có chuyện lạ ắt có chuyện dở, đúng ra anh ấy không nên thoải mái đồng ý lúc cô ấy đòi tự đặt vé máy bay.
------oOo------


Đọc truyện chữ Full