DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Chương 48: 48: Bạn Trai 2


 
Vương Kiêu Kỳ kết thúc thi đấu, đạt được thành tích giải nhì toàn quốc.

Cuối cùng trong danh sách 60 người vào đội tuyển quốc gia cũng không có anh.

Ngược lại mấy học sinh trung học phổ thông thành phố khác cùng anh dự thi đều lọt vào.

Điều này có nghĩa là anh thất bại trong việc được cử đi học, nghe nói chỉ kém một câu, chuyện này cũng khiến thầy Toán vô cùng đau đớn, ở văn phòng thở dài không chỉ một lần.
“Cậu nhóc này không có số thi cử, thi cử không may mắn, aiza.”
Ý tứ của nhà trường là bảo anh sang năm không ngừng cố gắng, nhưng Vương Kiêu Kỳ tỏ rõ thái độ anh đã định chuyên tâm chuẩn bị cho việc tự chủ tuyển sinh, cuộc thi lớn tiếp theo sẽ không tham gia nữa.

Lời này vừa nói ra, đối với những học sinh đứng đầu lớp chạy nước rút giống như một lời cảnh tỉnh.

Vương Kiêu Kỳ từ bỏ con đường thi đấu chuyển mục tiêu sang tự chủ tuyển sinh, đại biểu cho việc đến lúc đó danh ngạch thi cử của trường trung học số 1 vào đại học AB lại tăng thêm một người, gia tăng tính cạnh tranh giữa bọn họ.

Điều này làm cho mọi người cảm thấy đầu óc tê dại, áp lực như núi, chỉ có thể tàn nhẫn vùi đầu học tập, thề sống chết phải dốc hết toàn lực vì danh ngạch tự chủ tuyển sinh của hai trường cao nhất cả nước.
Hứa Ý Nùng cảm thấy anh không thể vào đội tuyển quốc gia thật sự rất đáng tiếc, rõ ràng là một hạt giống tốt để thi đấu, sau đó lúc cùng hợp tác làm nhiệm vụ, cô nhịn không được hỏi, “Cậu thật sự không tham gia thi đấu nữa sao?”
Vương Kiêu Kỳ thờ ơ ừ một tiếng, vừa đi vừa cuộn giấy vỗ đùi mình, “Cho nên vị trí lão nhị ngàn năm này e rằng cậu phải ngồi tới kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi.”
Hai người vĩnh viễn không ở cùng một kênh, anh lại là dáng vẻ bất cần đời kia, làm cho Hứa Ý Nùng chỉ muốn điên cuồng quất mình, vì sao cô phải lắm miệng nói câu này?
Cô khịa ngược lại: “Nói trước bước không qua, nếu ngày nào đó tôi vượt qua cậu thì sao?”
Động tác trên tay Vương Kiêu Kỳ dừng lại, nhìn cô nói, “Thì cậu muốn thế nào cứ làm thế ấy.”
“Vậy cậu mỏi mắt mong chờ đi, đợt thi lần sau tôi sẽ vượt qua cậu.” Hứa Nùng nuốt xuống lời vốn định an ủi anh, buông ra một câu cay nghiệt.
Vương Kiêu Kỳ chậm rãi đáp, “Vậy không vượt qua được thì cậu tính thế nào?”
Hứa Ý Nùng liều chết với anh, cũng học theo anh nói, “Cậu nói thế nào cứ làm thế ấy.”
Anh thu cuộn giấy vẫn gõ lại, “Được, vậy tôi sẽ chờ.”
Hai người đánh cược xong, Hứa Ý Nùng ôm quyển sách bước nhanh về phía trước, lúc lướt qua bên cạnh anh nghe thấy anh thốt ra một câu nhắc nhở.
“Đi đường đừng cúi đầu hoài.”
Thật ra là cô không dám nhìn anh nhiều, nhưng dứt khoát bám theo đề tài vừa rồi, trong lời nói có chút cao ngạo cố hữu của cô, “Tôi biết, vương miện sẽ rơi.”

“Không phải.”
Cô ngước mắt lên, đối diện với sự trêu chọc trong đáy mắt anh.
“Hai cái cằm sẽ xuất hiện.”
“…”
Một giây sau, Hứa Ý Nùng cũng cuộn quyển sách trong tay lại, không nói lời nào vung lên đánh vào người anh vài cái, đây là một trong những đề tài nhạy cảm nhất của nữ sinh, Vương Kiêu Kỳ giẫm phải bãi mìn, cô hổn hển nói, “Ai có hai cằm, ai có, cậu mới có!”
Vương Kiêu Kỳ bị cô đánh cũng không nhúc nhích, ngoài miệng nói, “Anh Nùng, cậu có thể thục nữ một chút không?”
“Đã gọi người ta là anh Nùng rồi còn gì, cậu nói xem?” Giữa cô và anh mãi mãi là kiểu không chịu thua, tất phải tính toán chi li thiệt hơn.
Chờ trút giận xong, cô không để ý đến anh nữa, quay đầu đi.

Vương Kiêu Kỳ nhìn nhúm tóc đuôi ngựa quất qua quất lại sau lưng cô, anh mới sực tỉnh ra vừa rồi bị cô đánh vào cánh tay, không cần nhìn cũng biết đỏ bừng một mảng.

Anh mỉm cười, khẽ nói một câu, “Đồ ngốc.” Sau đó thong thả đi theo phía sau.
Sau đó, lúc Hứa Ý Nùng đi WC đã dùng chiếc gương nhỏ Lâm Miểu tặng len lén soi nửa ngày.

Cô nhìn trái nhìn phải mặt mình, cảm thấy hoài nghi bản thân.
Gần đây có béo không? Là béo lên thật sao? Nhưng ngay cả đồ ăn vặt cô cũng không có thời gian ăn mà.
Sau khi nắm được một miếng thịt trên cằm, lòng cô thoáng lộp bộp, trong đầu lại hiện ra một loạt câu hỏi có không: Miếng thịt này có từ bao giờ? Tại sao lại có? Xong rồi, anh nhất định là nhìn thấy rồi, là cảm thấy khó coi sao? Hay là, hay là anh căn bản thích kiểu mặt trái xoan không có chút thịt thừa của Tào Oanh Oanh? Nhưng cô vừa không đủ thục nữ lại không có khuôn mặt to bằng bàn tay, có phải anh vẫn coi cô là nam sinh mà đối xử không? Giống như anh và Chu Nghiệp vậy, anh cũng sẽ trêu chọc cậu ấy…
Bọn chúng cùng mười vạn câu hỏi vì sao cứ quấy nhiễu tâm trí Hứa Ý Nùng, cô giống như một quả bóng căng phồng, lại bị từng cây kim này đâm xẹp khí, bắt đầu có vẻ không vui, cuối cùng chỉ có thể một mình trốn đến phòng tự học đa phương tiện, định dùng việc giải đề tránh né những suy nghĩ lung tung quấy nhiễu tâm tư kia.

Chỉ là mỗi khi nghỉ trưa tỉnh lại cô vẫn theo thói quen dùng khủy tay chọc chọc bên cạnh, chọc vào không khí cô lại nghiêng đầu nhìn vị trí không có một bóng người, bỗng cảm thấy buồn bã mất mát.
Bấy giờ cô mới nhận ra mình đang không ở phòng học lớp A1, mà là ở trong phòng tự học đa phương tiện, Lâm Miểu đã không còn ở bên cạnh cô từ rất lâu rồi.
Phòng học này buổi trưa đa phần đều trống trải, có thể làm cho người ta tạm thời vứt bỏ một ít tạp niệm, nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập tốt nhất.

Cô kỳ thật cũng mới chợp mắt mười lăm phút đồng hồ, nhưng đã không có ý định ngủ tiếp, cô còn phải tranh thủ thời gian giải đề, bèn vuốt lại mái tóc hơi rối tung vì ngủ trưa, từ ngăn kéo lấy ra một vũ khí thần bí giúp tỉnh táo, là một bình bình xịt nhỏ cô tự chế, tay cô cầm rồi phun vào hai bên huyệt Thái Dương, nhất thời thần trí tỉnh táo lại đôi một chút, có chút tinh thần.
“Cậu đang phun cái gì vậy?” Đột nhiên có tiếng người khiến Hứa Ý Nùng giật mình, vừa thấy là Vương Kiêu Kỳ đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm một lon coca, những giọt nước dày đặc trên lon đang trượt xuống, nhỏ giọt không theo quy luật, hẳn là mới lấy từ trong tủ lạnh ra không bao lâu, xem ra anh cũng đến tự học.
Hứa Ý Nùng không hiểu tại sao anh cũng tới đây, bèn cất bình xịt, cũng giấu đi cảm xúc bất an của mình, ngụy trang không khác gì bình thường, còn cố làm ra vẻ huyền bí, “Vũ khí ma thuật giúp tỉnh táo tinh thần, không thể nói cho người bình thường biết được.”
Vương Kiêu Kỳ cười nhạo một tiếng, đi về phía cô, “Nào, để tôi xem thử.”
Hứa Ý Nùng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn cho anh xem, chỉ đợi lúc anh tới gần đột nhiên có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, vì thế giơ tay lên điên cuồng phun vào mặt anh.
Vương Kiêu Kỳ bất ngờ bị xịt lên mặt, nhưng không hề né tránh.


Chất lỏng trong bình xịt kia rơi xuống toàn thân anh, thấm lên da rồi thấm thật sâu vào từng lỗ chân lông, mùi dầu gió cũng theo đó chui vào trong xoang mũi.

Anh bị trúng chiêu nhắm chặt hai mắt, dở khóc dở cười nói, “Đúng là chỉ có một mình cậu có, dầu gió pha nước, nhọc lòng cậu đã nghĩ ra rồi Hứa Ý Nùng.”
Bình thường đều là anh nắm bắt cô, lần này Hứa Ý Nùng vất vả lắm mới bắt được cơ hội phản công anh, chỉ còn thiếu nước ôm bụng cười một hồi, cô nhướng mày dương dương tự đắc, “Thế nào, có phải so với coca lạnh của cậu còn tỉnh táo tinh thần hơn không?”
“Đúng vậy, còn cay mắt.” Anh rầu rĩ phụ họa, bởi vì không né nên mắt cũng xui xẻo bị cô phun trúng, kích thích đến tuyến lệ, trì hoãn một lát cũng không thể mở ra bình thường.
Hứa Ý Nùng đắc ý trong chốc lát mới phát hiện mắt anh vẫn nhắm, dáng vẻ nom khá khó chịu, lúc này cô mới ý thức được mình phun vào mắt anh, trong lòng chợt căng thẳng, thoáng cái thu lại nụ cười, “Có phải phun vào mắt rồi không? Không sao chứ?”
“Cậu nói xem?”
Hứa Ý Nùng vội vàng đi rút giấy, dưới sự nóng vội trực tiếp giúp anh lau mắt, “Bây giờ thì sao? Đỡ hơn chưa? Có thể mở ra không?” Liên tiếp ba câu hỏi, có sự lo lắng khó có thể che giấu cũng có tự trách sâu sắc.
Vương Kiêu Kỳ đè bàn tay lộn xộn của cô lại, để khăn giấy hút đi nước mắt của mình, “Phải chờ một chút.”
Hứa Ý Nùng bị anh che kín mu bàn tay bỗng chốc sững người tại chỗ.

Trên tay anh mang theo cảm giác mát lạnh của coca ướp lạnh, nhưng không cách nào dập tắt lửa nóng cuồn cuộn không ngừng trong lồng ngực cô.

Hai người một cao một thấp, cảm giác nhịp tim đập như nổi trống khiến cô quên mất mình đang ở đâu, cả người tê dại như điện giật.

Cô ngay cả nhìn anh còn phải ngửa đầu, lại bằng lòng giơ tay lau khóe mắt cho anh.

Bàn tay anh cũng lớn hơn cô, có thể trực tiếp che kín bàn tay của cô.
Hứa Ý Nùng biết rõ hành động của anh là có nguyên nhân, nhưng dưới sự kích động không ngừng và máu huyết chảy xiết trong não, cô vẫn mượn cớ này đường hoàng để cho tay mình và tay anh chồng lên nhau.
Đột nhiên ‘két’ một tiếng, tưởng là có người đến, Hứa Ý Nùng như chim sợ cành cong rút tay về, hồn phách bay lên mây, nhưng hoàn hồn lại mới thấy là gió thổi vào cửa phòng tự học, dưới lực đẩy mạnh mẽ đã gây ra động tĩnh như vừa rồi.
Vở kịch hoang đường như vậy làm cô nhất thời có chút luống cuống tay chân, ngồi cũng không được đứng cũng không xong, luôn muốn nói chút gì đó để giảm bớt xấu hổ.

Giọng nói của cô hơi khàn, máy móc kéo ra một câu, “Cậu, khá hơn chút nào chưa?”
So với cô, Vương Kiêu Kỳ bình tĩnh như không có việc gì, anh chậm rãi mở mắt, nói với cô, “Cũng may, chưa bị mù.”
Đôi mắt hơi đỏ của anh khiến cô kinh hồn bạt vía.

Cô dời tầm mắt, cũng may là vừa rồi anh không thấy mình chật vật, nhưng miệng lại nói không lựa lời, thấp giọng mắng, “Mù luôn thì tốt biết mấy.”

Vương Kiêu Kỳ ngồi xuống chỗ bên cạnh, lon Coca úp lên bàn, như cười như không, “Tôi mù rồi, cậu chịu trách nhiệm nửa đời sau của tôi?”
Anh vô tình thốt ra một câu khiến Hứa Ý Nùng rối loạn trận tuyến, ngay cả bút nước cũng cầm ngược, cô giả bộ bình tĩnh đổi đầu bút lại, miệng nói, “Bớt ăn vạ đi.”
Cô vừa dứt lời, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng nói chuyện, lần này là thật sự có người tới.
Cuộc đối thoại của hai người cứ như vậy bị cắt đứt, Hứa Ý Nùng chỉ nghe thấy tiếng anh mở chai coca lạnh kia ra, cùng với âm thanh “xèo xèo” bốc lên vô số bọt khí trong lon coca, giống hệt trạng thái hiện tại của cô, như có thứ gì đó rục rịch trong thân thể, nếu như không áp chế sẽ tức tốc chui ra, càng không thể vãn hồi.
Hứa Ý Nùng dùng khóe mắt len lén liếc nhìn bóng dáng uống coca bên cạnh, lần đầu tiên dưới đáy lòng dấy lên một tia mừng thầm đối với việc anh không thể lọt vào đội tuyển quốc gia, nhưng chỉ trong vài giây, ngọn lửa nhỏ chưa thành hình này đã bị cô bóp tắt ở ngọn nguồn, cô vì suy nghĩ ti tiện này mà cảm thấy thật đáng buồn và vô sỉ.
Cô bắt buộc mình phải tỉnh táo một chút, anh là Vương Kiêu Kỳ, cho dù cuộc thi lần này thất bại thì anh cũng sẽ có kế hoạch tương lai và cuộc sống của mình, điều cô có thể làm là cùng anh bước chân vào đại học A như cô hằng mong ước.

Có lẽ đến lúc đó cô mới có dũng khí đối mặt với anh, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ, càng không thể giữ lại suy nghĩ xấu xa ngăn cản anh tiến lên.

Anh là một cá thể độc lập, cũng tự do thoải mái, sẽ không bị bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì trói buộc.
Nghĩ tới đây, cô tiếp tục ngâm mình trong đề thi, lúc ấy như đi theo ma quỷ, trong đầu chỉ có một niềm tin là đại học A.

Nếu như nói cô từng muốn đi đại học A là vì muốn trở thành người ưu tú giống như anh họ, thì bây giờ lại vì một người mà trở nên khác biệt.

Bởi vì chính miệng anh đã nói với cô.
“Hứa Ý Nùng, hẹn gặp ở đại học A.”
Thỉnh thoảng Hứa Ý Nùng kết thúc một bộ đề, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh, anh ở ngay bên cạnh cô, ở nơi tầm mắt của cô có thể nhìn thấy, chỉ là anh vĩnh viễn sẽ không nghe được tiếng lòng của cô, kỳ thật cô đã sớm đáp lại anh mấy lần.
“Vương Kiêu Kỳ, hẹn gặp ở đại học A.”

Thời gian chuyển sang học kỳ sau của lớp 11, gần như vừa khai giảng là toàn bộ khối tiến vào trạng thái chuẩn bị thi đại học, lớp bình thường cùng phân ban đã sớm bắt đầu tiến vào ôn tập, lớp A1 A2 thì tiến hành chạy nước rút toàn diện trước cuộc thi một tháng.

Trí nhớ của Hứa Ý Nùng trước nay rất tốt, cô dùng phương pháp tốc ký từ then chốt khi mình học tiếng Anh, chỉ tốn thời gian nửa tháng là có thể đọc thuộc làu làu tất cả kiến thức của bốn môn phụ.

Cuối cùng đến trường thi cũng nhanh chóng tìm được đoạn kiến thức giống như lật sách trong đầu, múa bút thành văn như mây khói.
Thi xong môn cuối cùng, học sinh từ các phòng học như ong vỡ tổ tuôn ra ngoài, có người bắt đầu xé tập, sau đó tiêu sái giơ tay vung lên, các trang giấy kia từ hành lang tòa nhà dạy học từ trên cao rơi xuống, theo gió bay về phía các góc trường học, bên tai tràn ngập tiếng giải phóng khi mọi người xông qua một cửa ải.
“Tạm biệt kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, kỳ thi tuyển sinh đại học lớn, chúng tôi tới đây!”
Hứa Ý Nùng cầm văn phòng phẩm vững bước đi về phía phòng học lớp A1.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây cuốn mây tan, mặt trời lặn như lửa đốt nhuộm đỏ một đường, vàng rực chiếu rọi trên mặt trên người mỗi người, trên thanh xuân càn rỡ, vầng sáng chói mắt.
Cô lại không vì thế mà dừng chân, bởi vì cô biết, đây vẫn chưa phải là kết thúc, mà là chân chính bắt đầu…
Cuối cùng, lớp chạy nước rút của trường trung học số 1 thành phố dẫn đầu toàn thành phố với tỷ lệ đỗ 98%, bộ phận học sinh này cũng đồng nghĩa được cộng thêm 5 điểm vào kỳ thi tuyển sinh đại học, vượt một bước so với nhiều thí sinh trong tỉnh.

Nhưng các học sinh chưa kịp cảm nhận niềm vui, trường trung học số 1 thành phố vẫn như mọi khi nhanh chóng tung ra ba kỳ thi sơ khảo, độ khó tăng lên theo từng kỳ, khí thế hung hăng như muốn xưng bá kỳ thi tổng thể tiếp theo của toàn thành phố.


Dưới sự càn quét liên hoàn, các học sinh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi tổng thể cuối kỳ.

Vương Kiêu Kỳ lại trở về vị trí thứ nhất toàn thành phố kiêu ngạo, Hứa Ý Nùng thì vị trí thứ năm toàn thành phố, lại rơi ở phía sau anh.
Nhà trường nhanh chóng công bố xếp hạng, lần này còn dán thêm phương châm sống của mười học sinh đứng đầu, lúc ấy Hứa Ý Nùng tiện tay viết cho giáo viên một câu: “Làm thống soái của bản thân, thời gian chính là thiên quân vạn mã giúp chúng ta đi tới thành công.”
Nhưng chờ đến ngày trường công bố kết quả, Vương Kiêu Kỳ lại gây sốt toàn trường với phương châm “I’m the king”, còn được chú ý hơn so với thành tích của anh.

Câu cách ngôn này ngắn nhất nhưng bắt mắt nhất trong mười người.

Phía dưới một đống bài viết, có người nói anh trâu bò, cũng có người nói anh phách lối không khiêm tốn, tóm lại khen chê không đồng nhất.

Mà đáng nhắc tới chính là, mỗi lần Vương Kiêu Kỳ xuất hiện trên thanh bài đăng, lịch sử đen tối thời cấp 2 của anh cũng sẽ bị đẩy lên đồng bộ, lại bị người ta bình phẩm một phen.
Có lẽ anh là học sinh ưu tú gây tranh cãi lớn nhất từ trước tới nay của trường trung học số 1 thành phố, làm cho người ta ấn tượng sâu sắc nhất.
Chính lúc đó, khúc dạo đầu của năm lớp 12 cũng chính thức bắt đầu.

Hứa Ý Nùng từ khi khai giảng đã có ý trốn tránh Vương Kiêu Kỳ.

Lại trải qua kỳ thi thứ hai, dường như cô ở vị trí lão nhị vạn năm này không sao vượt lên nổi.
Lúc trước cô buông lời nói hùng hồn đánh cược với anh, lại kết thúc trong thất bại, không muốn bị anh cười nhạo trước mặt, cho nên ngay cả phòng tự học cũng chuyển hướng với anh, học kỳ này cô phải tập trung vào cuộc thi tự chủ tuyển sinh, khẩn trương ôn tập.
Một ngày nào đó sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cô vẫn một mình ở lại phòng học, nhìn bãi rác trước bục giảng bừa bộn, cô biết học sinh trực nhật lại ném cho cô nhiệm vụ quét dọn.

Liếc mắt nhìn thời gian, cô đành phải cầm cây chổi ở phía trước lên cắm đầu quét rác, từ hàng trước quét đến hàng sau lại từ hàng sau quét đến hàng trước, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt, cô đứng thẳng dậy mới phát hiện Vương Kiêu Kỳ đang dựa vào khung cửa phòng học nhìn mình, cũng không biết tới đã bao lâu.
Hứa Ý Nùng biết anh tới làm gì, cô cúi đầu nắm chặt chổi, tâm tình sa sút, “Nhìn cái gì mà nhìn, bớt khoe khoang đi.”
Vương Kiêu Kỳ nhàn nhã tự đắc, cười cười nói, “Tôi đã làm gì đâu chứ.”
Điều này trong mắt Hứa Ý Nùng quả thực là khiêu khích, cô im lặng tiếp tục quét dọn, đôi giày thể thao màu trắng của anh lọt vào tầm mắt, giọng nói của cô không thiện cảm cho lắm, “Tránh đường.”
Vương Kiêu Kỳ bèn nhường đường, “Thi cũng lỡ thi hơn cậu rồi, tôi chịu thiệt mời cậu ăn bữa cơm được không?”
Điểm chú ý của Hứa Ý Nùng hơi bị lệch, “Cậu chịu thiệt?”
Anh đột nhiên im lặng, Hứa Ý Nùng biết ngay anh tới cười nhạo cô, dáng vẻ đứng trước mặt cô quả thực chướng mắt, cô bèn cầm chổi chuẩn bị đuổi anh đi, nhưng đang định làm thì anh đồng thời mở miệng, thanh âm vang vọng trong phòng học trống trải, lại không quá chân thật.
“Vậy cậu chịu thiệt, sau khi thi đại học nhận tôi làm bạn trai của cậu là được rồi.”
 
------oOo------
 


Đọc truyện chữ Full