DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Chương 7: Chương 7

【Xin lỗi, vừa nãy cháu tôi đang nghịch điện thoại】Hứa Ý Nùng nhanh chóng trả lời, vào lúc này trẻ con là đối tượng đỡ đạn tốt nhất.


Trong lòng cô áy náy: Nhạc Nhạc, cô xin lỗi cháu nhiều lắm.


Khi tin nhắn đến, Vương Kiêu Kỳ bỏ qua chuyện bị cô vẫy anh, trực tiếp gửi tới phương án mới nhất.


【Vui lòng cho tôi biết phản hồi trước giờ làm việc vào ngày mai. 】


Hứa Ý Nùng hai tay cầm điện thoại đánh chữ trên bàn phím, đột nhiên dừng lại, quét mắt nhìn sang thời gian ở góc trên bên trái màn hình, lại xóa văn bản đã soạn đổi thành một chữ ‘Được’ rồi gửi qua.


Sau đó cô không nhận được bất kỳ hồi âm nào nữa.


Đêm sâu như biển, ánh trăng ẩn sau đám mây hệt như đang phủ một lớp màn che, ngắm những vì sao rải rác trên nhân gian xa hoa trụy lạc này, Hứa Ý Nùng bị nghiện thuốc lá nằm một lúc lâu vẫn không ngủ được, trằn trọc trăn trở mấy lần, cô đột nhiên ngồi dậy.


Không đúng, Wechat của cô vẫn chưa liên kết với số mới sau khi về nước, cũng chính là số trên sổ thông tin của Trục Ảnh, vậy thì anh thêm bạn bằng cách nào?


Lại rơi vào trạng thái nghiện thuốc lá nặng hơn, cuối cùng cô xuống giường đi ra khỏi phòng, len lén đi vào phòng khách, từ trong ngăn kéo dưới bàn trà tìm ra một bao thuốc lá và bật lửa, là do lúc trước chơi với Nhạc Nhạc, trong lúc cô bé con mở ra tìm đồ chơi cô vô tình phát hiện được.


Tùy ý khoác chiếc áo khoác đứng ngoài ban công, cô kéo cửa sổ rồi mở rộng, mặc cho gió lạnh cuối thu thổi vào. Cơn gió kia giống như nhắm thẳng vào cổ áo cô, cô rụt cổ buộc chặt quần áo, cánh môi thuần thục ngậm điếu thuốc lá, một tay ấn bật lửa một tay chắn trước tàn thuốc châm lửa.


Cô hít một hơi dài, trong nháy mắt cả người từ đầu đến chân như được phóng thích.


Cô ngồi xuống chiếc ghế mây ở ngoài ban công, tay trái lại cầm điếu thuốc, khuỷu tay chống lên bàn trà tròn nhỏ bên cạnh, ngón tay cái vén gọn mấy sợi tóc tung bay tán loạn, sau đó dừng lại ở giữa mái tóc. Cô ung dung nhả ra làn khói trắng, suy nghĩ trong đầu cũng theo sự lượn lờ của nó mà phiêu bạt bất định. Trong làn khói mông lung, ánh trăng trước mắt càng thêm nồng đậm, khói kẹp giữa hai ngón tay không ngừng tự bốc cháy, chợt tắt chợt lóe giống như hát một vở kịch độc diễn tối nay. Dần dần, ánh trăng ló ra, ở trên đám mây sáng tỏ tựa như thủy ngân rơi đầy đất, Hứa Ý Nùng thưởng thức vầng sáng kia, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.


Tha hương dù có trăng trên đầu cũng không bằng một ngọn đèn dầu quê hương, dẫu sao thì trăng của quê nhà vẫn là trăng tròn nhất.


Nửa đêm Đồ Tiểu Ninh đứng dậy đi đến phòng trẻ em xem Nhạc Nhạc, vừa định đẩy cửa đi vào lại cảm giác quanh người mát mẻ, bên phía ban công có tiếng gió thổi vào cửa sổ, mùi khói vẫn chưa biến mất khi có người đi qua xông vào mũi, lại ngó sang bên đó thì phát hiện cửa sổ mở ra một khe hở, trên bàn trà và mặt sàn đá cẩm thạch còn vương vãi bụi mịn, cô ấy lấy tay sờ thử, vừa dính vào da đã tan, là tàn thuốc.


Cô ấy đóng cửa sổ lại cho con gái rồi trở về phòng, vừa chui vào ổ chăn Kỷ Dục Hằng liền thuận thế ôm lấy cô ấy, lúc muốn hôn cô ấy lại bị né tránh.


Đồ Tiểu Ninh đưa lưng về phía anh ấy, “Sao bây giờ anh nghiện thuốc lá nặng vậy? Hơn nửa đêm còn ra ban công hút thuốc.” Trước khi cô ấy đứng dậy Kỷ Dục Hằng cũng dậy đi ra ngoài một lần, còn tưởng rằng anh ấy vào bếp uống nước, bởi vì mỗi lần anh ấy uống rượu về hơn nửa đêm sẽ khát nước, không ngờ là đi hút thuốc.


Kỷ Dục Hằng mơ mơ màng màng “Hả?” một tiếng.


Tuy rằng phát âm chỉ có một chữ, nhưng có thể nghe ra sự mệt mỏi, Đồ Tiểu Ninh cũng không nói nhiều nữa, trở mình chui vào trong lòng anh ấy. Dù đã tắm rửa xong nhưng mùi thuốc lá và rượu dính trên người anh ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Đồ Tiểu Ninh thở dài, nhớ tới áp lực công việc của anh ấy lớn như vậy, nửa đêm đi hút thuốc cũng là chuyện bình thường, vì thế vươn hai tay ôm lấy anh ấy, nhẹ nhàng vuố.t ve lưng anh ấy rồi dịu dàng nói, “Ngủ đi.”


Chẳng mấy chốc bên tai lại truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, Đồ Tiểu Ninh ngửa đầu hôn anh ấy, sau đó cũng nhắm mắt ngủ tiếp.


Ngày hôm sau, lúc Hứa Ý Nùng ăn sáng luôn cảm thấy Kỷ Dục Hằng đang nhìn cô.


“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nhân sao?” Thừa dịp dì giúp việc đi xa, cô oán hận anh ấy như khi còn bé.


Kỷ Dục Hằng hừ cười một tiếng, “Ăn nhanh lên, còn phải tập lái xe nữa.”


Hứa Ý Nùng buồn bực cúi đầu uống sữa, cô nhanh chóng ăn xong rồi cầm túi xách cùng Kỷ Dục Hằng đi xuống lầu.


Để tiết kiệm thời gian, lúc đứng trong thang máy cô mượn bức tường gương để thoa son môi, Kỷ Dục Hằng đút một tay vào túi quần chăm chú nhìn con số chậm rãi giảm xuống trên màn hình nhắc nhở, không đầu không đuôi thốt ra một câu, “Thuốc lá giả em cũng hút được sao?”


Hứa Ý Nùng thoáng run tay làm son môi bị lệch, chưa kịp lau chùi đã xoay người hỏi ngược lại, “Cái gì? Giả?! Khi không anh để thuốc lá giả ở nhà làm gì? Hút vào rồi liệu có xảy ra án mạng giống như rượu giả không?”


“Hút nhiều thuốc thật cũng sẽ xảy ra án mạng.” Kỷ Dục Hằng nghiêng mắt nhìn cô, nói trúng tim đen.


Hứa Ý Nùng đột nhiên tỉnh ngộ, âm thầm hối hận vì mình đã sơ suất, mượn lời của anh, đã như vậy dứt khoát ‘vò đã mẻ lại sứt’, cô ném son môi trong tay vào túi xách, “Đúng vậy, anh hút được thì em cũng hút được, làm sao? Ai quy định thuốc lá chỉ có đàn ông mới có thể hút? Hơn nữa em cũng là người trưởng thành rồi.”


Cứ tưởng kế tiếp anh ấy sẽ tuôn ra một tràng giáo huấn, ai ngờ không hề có, thang máy “Đinh ——” một tiếng đến tầng dưới cùng.


Anh ấy chỉ nói với cô một câu, “Son môi đậm quá, giống như xúc xích hun khói vậy, học chị dâu em đi, để mặt mộc cũng rất dễ nhìn.” Sau đó cất bước đi ra ngoài.


Hứa Ý Nùng tức gần chết, chị họ của cô rõ ràng cũng có trang điểm, chỉ là son môi nhạt hơn thôi mà. Cô vội vàng nhìn vào bức tường gương lau đi chỗ tô thêm kia rồi nhanh chóng đuổi theo, “Kỷ Dục Hằng, anh đúng là đồ thẳng nam, cái gì mà xúc xích hun khói chứ? Màu đỏ đô này nổi tiếng lắm anh biết không hả! Với lại anh đừng có quên, anh theo đuổi được vợ anh cũng có một phần công sức của em đó!”#


Tối hôm qua tăng ca đến mệt mỏi rã rời, sáng sớm bên chỗ Nhất Duy ai cũng ngáp liên tục, trong mười người bọn họ có hai người là người thành phố A, tám người còn lại đều ở phòng công ty thuê, bốn người một phòng, Lâm Nhiên và Kỳ Dương đều ở chung phòng với Vương Kiêu Kỳ.


“Tối qua mấy giờ sếp về?” Có người nhìn về phía vị trí làm việc của Vương Kiêu Kỳ.


Lúc này anh đang mở ngăn kéo lấy ra một hộp Mentos vị bạc hà nồng đậm, bình thường tích trữ đầy một ngăn kéo giống như bán sỉ, mỗi lần mệt mỏi anh sẽ lấy ra một viên để ngậm, nói là có thể nâng cao tinh thần, giúp tỉnh táo.


Nhưng nhiều người cảm thấy cái này còn không bằng tinh dầu gió, có điều sau khi hút thuốc xong bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ lấy trộm mấy viên từ trong ngăn kéo của anh để ngậm, cho nên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kẹo ngày ít dần đi, dần dần, Vương Kiêu Kỳ đã quen nên lúc mua thẳng thừng lấy một tá.


Lâm Nhiên vừa mới gặm xong bánh bao hỏi ngược lại, “Tối hôm qua lão đại có về không?”“Mẹ kiếp, đừng nói anh ấy làm cả đêm đấy chứ?” Kỳ Dương quay sang nhìn dáng vẻ chiến binh thánh thiện của Vương Kiêu Kỳ, không nhịn được thở dài, “Mỗi ngày ngủ muộn hơn chó, thức dậy sớm hơn gà, thỉnh thoảng còn thức suốt đêm, anh ấy vẫn là người sao? Cho dù công ty có mua bảo hiểm cho chúng ta thì cũng không nên liều mạng như vậy chứ.”


Lâm Nhiên tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng,“Anh ấy hiển nhiên không phải, một Vương Kiêu Kỳ làm bằng sắt, tăng ca như dây chuyền sản xuất, hơn nữa lúc trước đường đường là một sinh viên xuất sắc của đại học A đến chỗ nào mà không được, sao cứ một hai lại vào một nơi không có danh tiếng không có kinh nghiệm như Nhất Duy chứ.”


Kỳ Dương lắc đầu, “Nói tới nói lui vẫn thiếu một người phụ nữ.” Cậu ấy đập bàn đầy căm phẫn, “Cẩu độc thân đã thảm thương, cẩu độc thân IT còn thảm thương hơn nữa!”Lâm Nhiên vẫn đang ăn không ngừng, anh ấy nhắc nhở, “Lão đại là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”


“Không kết hôn cũng có thể yêu đương mà.” Nhìn đồ ăn trong miệng anh ấy đen thui, lại không giống sô cô la, lực chú ý của Kỳ Dương bất giác lệch đi, “Anh ăn cái gì mà giống phân dê vậy?”


Lâm Nhiên ném cho cậu ấy hai cái túi nhỏ đóng gói riêng:


“Phòng phát sóng trực tiếp bị sập, nào, bổ sung cho cậu đấy, phòng ngừa hói đầu cần thiết cho nhân sĩ IT tinh anh—— hạt vừng đen.” Còn cố ý bóp cổ họng quảng cáo, “Có nó rồi, mẹ sẽ không bao giờ lo lắng cậu tăng ca nữa.”


“…” Kỳ Dương yên lặng nhìn anh ấy ba giây, lựa chọn coi như mình không có gì để hỏi, cậu ấy lại chuyển đề tài sang Vương Kiêu Kỳ, rướn cổ lên hỏi.


“Lão đại, sao anh đổi ảnh đại diện Wechat vậy? Không đen thì trắng à?”


Từ khi cậu ấy quen biết Vương Kiêu Kỳ, ảnh đại diện Wechat của anh chỉ là một tấm hình thuần đen, tối hôm qua đột nhiên đổi thành thuần trắng, hại cậu ấy gửi tin nhắn xong còn cho rằng gửi nhầm người, nhìn cả buổi sợ là mình hoa mắt.


Vương Kiêu Kỳ ngoại trừ bị công ty ép buộc mới đăng quảng cáo lên vòng bạn bè, ngay cả tiền lì xì trong nhóm nhân viên cũng không thèm cướp, lại đổi ảnh đại diện Wechat đã dùng nhiều năm, không khỏi quá mờ ám!


Kỳ Dương hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi, vừa lúc Wechat của Vương Kiêu Kỳ nhận được một tin nhắn, người gửi là Hứa Ý Nùng.


Anh cúi đầu nhìn phương án xác nhận cuối cùng cô gửi tới, thuận tiện trả lời Kỳ Dương một câu, “Kỳ Dương, đề nghị cậu đọc thêm sách.”


“Hả?”


“《Sự Im Lặng》”


“Phụt…” Một trận nghẹn cười.


Kỳ Dương ôm trái tim nhỏ bé ấm ức bưng ly nước uống, động tác quá lớn làm nước tràn ra khỏi miệng.


Lâm Nhiên nhìn thấy bèn cầm khăn giấy lau cho cậu ấy, “Thằng nhỏ sợ hãi quá độ rồi, uống có miếng nước cũng chảy khỏi miệng nữa.”


Lần này mọi người càng nhịn cười đến nội thương, miệng Kỳ Dương muốn tìm Vương Kiêu Kỳ khiếu nại, chợt thấy anh nhìn chằm chằm điện thoại di động, khóe môi như có như không treo ý cười, nhất thời càng thêm ấm ức.


Mẹ kiếp, cá mè một lứa mà!


#


Hôm nay Hứa Ý Nùng vừa vào văn phòng lại hắt xì điên cuồng.


Một cậu bé trong nhóm ngẩng đầu nhìn qua, “Chị Ý Nùng, ngày nào cũng thấy chị hắt xì, là bị viêm mũi sao?”Hứa Ý Nùng rút khăn giấy xoa mũi gật đầu, cảm thấy cậu ấy rất chu đáo, “Tôi bị viêm mũi dị ứng.”


Mọi người xung quanh nhìn qua, “Vậy cô bị dị ứng chỗ nào?”Cô cầm tài liệu đi đến phòng photocopy, tiếp tục xoa mũi, “Thảm.”


Rất nhiều công ty vì muốn giảm tiếng ồn trong thời gian làm việc để nhân viên tập trung tinh thần nên đã lựa chọn trải thảm, nhưng thời gian lâu dài sẽ tích tụ rất nhiều bụi bặm và sinh ra vi khuẩn mà mắt thường không nhìn thấy, người bị viêm mũi như Hứa Ý Nùng lại phải chịu đựng đủ.


Công tắc hắt xì một khi đã mở ra là không thu lại được, đến phòng photo mới khá hơn một chút, nơi đó đều là gạch men sứ.


Vừa đi vào thì thấy có người khom lưng nghịch máy photo, nghe được tiếng bước chân người nọ ngẩng đầu, không ngờ là vị chuyên gia Nhật Bản kia, thầy Sato.


Nhìn thấy Hứa Ý Nùng đứng đó, ông ấy mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi cô, sau đó lễ phép nhường đường cho cô dùng trước.


Hứa Ý Nùng cũng mỉm cười với ông ấy, nghĩ thầm vị chuyên gia này còn rất gần gũi, loại chuyện nhỏ nhặt như photo giấy tờ không để trợ lý làm mà tự mình đi làm. Cô đi về phía trước vài bước, cũng dùng tiếng Nhật hỏi ông ấy có cần hỗ trợ gì không?


Trải qua cuộc họp lần trước, thầy Sato khá có ấn tượng với Hứa Ý Nùng, có điều không ngờ cô cũng biết tiếng Nhật.


Ông ấy có chút đáng tiếc nói cho cô biết là lúc sử dụng máy photocopy đột nhiên bị lỗi không nhả giấy, ông ấy dựa theo mã nhắc nhở nhảy lên trên màn hình đối chiếu với chú giải trên nắp máy điều tra nguyên nhân, thế nhưng do đọc không hiểu tiếng Trung nên đã mò mẫm nửa ngày trời.


Hứa Ý Nùng lập tức đi qua kiểm tra, hóa ra là kẹt giấy, phải kéo giấy từ thân máy bên trái ra để dọn dẹp, sau đó dựa theo gợi ý hoàn thành một loạt thao tác, máy photocopy rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường. Thầy Sato luôn miệng cảm ơn, lại hỏi cô có phải đã học qua tiếng Nhật hay không.


Hứa Ý Nùng thoải mái thừa nhận, cũng không câu nệ nói cho ông ấy biết trước đây mình đã làm việc và sinh sống ở Nhật Bản nhiều năm.


Điều này làm cho thầy Sato càng cảm thấy bất ngờ, mượn đề tài này cùng cô trò chuyện chốc lát, khi nghe được tên sếp cũ của cô thì đáy mắt ông ấy không khỏi sáng lên, thẳng đến khi có những người khác tiến vào, cuộc đối thoại của bọn họ mới chấm dứt.


Thầy Sato ngượng ngùng nói đã quấy rầy công việc của cô, Hứa Ý Nùng mỉm cười nói không có việc gì.


Lúc ăn trưa, Hứa Ý Nùng một mình ngồi ở khu ẩm thực Nhật Bản lạnh lẽo gọi một bát mì udon.


Căn tin của Trục Ảnh là hình thức tổng hợp, tuy rằng chỉ có một tầng nhưng diện tích vô cùng lớn, cơm Tây cơm Trung và các loại món ăn cái gì cần đều có, cũng coi như là một nét đặc sắc lớn trong văn hóa doanh nghiệp. Nhóm người Tả Sướng đều chê cơm Nhật ăn không đủ no, ngặt nỗi hôm nay cô lại muốn ăn mì udon, cho nên đã đi ăn lẻ một mình. Đang buồn chán ăn đột nhiên có người đi tới, thầy Sato bưng phần cơm của mình cười tủm tỉm hỏi có thể ngồi đối diện cô hay không.


Hứa Ý Nùng lập tức dời bát mỳ của mình vào trong, “Đương nhiên rồi.” (tiếng Nhật)


Thầy Sato ngồi xuống.


Chắc là do tha hương gặp cố tri nên suốt bữa ăn ông ấy hàn huyên với cô rất nhiều, từ kinh nghiệm cuộc sống nói tới đủ loại công việc.


Hứa Ý Nùng là một người lắng nghe rất tốt, cũng từ đó hiểu được thì ra lúc trước Tả Sướng nói thầy Sato phụ trách nghiệp vụ định nghĩa tiêu chuẩn mã vị trí chức năng linh kiện của công ty thi hành chậm chạp, cũng không hoàn toàn là bởi vì ông ấy quá cố chấp như mọi người vẫn nói.


Từ góc độ của thầy Sato mà xem xét, ông ấy cho rằng sự khác biệt về văn hóa dẫn đến phần lớn kỹ sư Trục Ảnh trong thời gian ngắn khó có thể công nhận một hệ thống tiêu chuẩn mà ông ấy đưa ra, cũng không thể chân chính hiểu được giá trị và ý nghĩa mà nghiệp vụ này sẽ tạo ra cho ngành công nghiệp ô tô trong nước. Mọi người đều có suy nghĩ riêng, chín người mười ý, cộng thêm rào cản về ngôn ngữ, mâu thuẫn càng tích tụ càng nhiều, cấp trên chỉ lo nhìn chằm chằm tổng tiến độ nhưng không giải quyết được vấn đề căn bản, cho nên mới đi tới cục diện tiến thoái lưỡng nan ngày hôm nay.


Mà nhìn từ góc độ của Hứa Ý Nùng, quả thật, cho đến nay ô tô Nhật Bản có được vị trí trong ngành công nghiệp toàn cầu là nhờ ý tưởng quản lý BOM tiên tiến của bọn họ, nhưng các kỹ sư trong nước trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận những khái niệm xa lạ này, việc này cô cũng có thể hiểu được. Hiện nay các xí nghiệp ô tô tự chủ trong nước vẫn chưa thể hoàn toàn đuổi kịp và vượt qua xí nghiệp liên doanh, là vì có rất nhiều nhân tố khách quan chính. Việc thương hiệu ô tô quốc gia muốn vươn lên trên thị trường quốc tế không phải một sớm một chiều là có thể thúc đẩy. Lấy sở trường của người khác bổ khuyết sở đoản của mình tất không thể thiếu, nhưng điều quan trọng không kém là phải biết kết hợp học tập và áp dụng. Trước mắt Trục Ảnh biết nó là gì nhưng lại không biết nguyên do tại sao, muốn phá vỡ cục diện bế tắc trong vấn đề này cần phải có người phối hợp và giúp đỡ, và người này không chỉ phải có năng lực mà còn phải hiểu biết sâu sắc về các xí nghiệp ô tô hai bên Trung Nhật.


Hứa Ý Nùng là một người thông minh, biết đây mới là mục đích thực sự của bữa cơm ghép bàn này của thầy Sato. Cô từng làm việc ở viện nghiên cứu ô tô Nhật Bản xuất sắc nhất Nhật Bản, am hiểu sâu sắc phương pháp trong đó, việc giao tiếp với ông ấy cũng không hề có cản trở, đồng thời cô lại là thanh niên yêu nước học thành tài trở về hiến thân cho sự nghiệp ô tô trong nước, bất kể là kinh nghiệm làm việc hay là độ chuyên nghiệp đều là người thích hợp nhất.


Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động của cô vang lên, là tiếng nhắc nhở có tin nhắn mới. Cô nhìn lướt qua, là tin quảng cáo rác, nhưng cô lại thuận thế ấn khóa màn hình rồi cầm lấy điện thoại di động, cố ý chỉ chỉ vào màn hình nói với thầy Sato, “Xin lỗi thầy, tôi đột nhiên có việc, có thể phải đi trước một bước.”


Thầy Sato đương nhiên để cô đi xử lý công việc trước, Hứa Ý Nùng chào hỏi như thật rồi rời đi. Ra khỏi cửa căn tin, cô xóa tin nhắn rác kia rồi lại nhét điện thoại vào trong túi.


Nhìn thấu không nói ra, cái danh người tốt này có nên làm hay không, cô phải cân nhắc một chút đã.


Chớp mắt đã trôi qua một ngày, lại đến giờ tan tầm, trải qua một khoảng thời gian quan sát, Hứa Ý Nùng phát hiện mọi người đều đam mê tăng ca, cho dù không có chuyện gì cũng phải ngồi thêm một lát, mà ai ra về đúng giờ thì sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của vạn người, điều này dường như đã trở thành một hiện tượng quy ước thông thường.


“Ở tổ của tôi, có việc thì tăng ca, không có việc thì về nhà.” Lúc đứng dậy thu dọn đồ đạc, cô dặn dò như thế.


Nghe vậy, bốn người trong tổ đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.


Hứa Ý Nùng đẩy bàn phím và ghế ngồi của mình vào trong, “Người của tôi biết làm việc và làm việc tốt là được, ở chỗ tôi không cần nhất chính là diễn xuất.” Cô đặt túi lên vai, “Mọi người, ngày mai gặp lại.”


Sau đó chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng đẹp mắt.


Qua vài giây yên tĩnh, bốn người còn lại lập tức ăn ý đứng dậy thu dọn đồ đạc, hưởng ứng lời kêu gọi của vị sếp mới.


Quá tuyệt vời, quá gần gũi!


Thế là, toàn bộ thành viên của tổ BOM 3 đã kết thúc ngày hôm nay dưới sự hâm mộ của các tổ khác trong văn phòng.


Có điều Hứa Ý Nùng cũng chưa về thẳng nhà, cô bắt taxi đến một tiệm hoa lấy hoa đã đặt sẵn, sau đó lại chạy tới bệnh viện phụ sản và nhi đồng.


Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, vừa mò mẫm dò đường vừa hỏi thăm mới tìm được khu khoa phụ sản.


“Vip3, vip3, vip3…” Hứa Ý Nùng lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng cũng đi tới trước cánh cửa kia, cô loay hoay chỉnh lại bó hoa, vừa muốn giơ tay gõ cửa thì lại nghe “Cạch-” một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong.


Động tác của cô thoáng cứng đờ, không ngờ người bước ra là Vương Kiêu Kỳ, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, lúc này trên tay đang cầm một bình sữa, cực kỳ không hài hòa.

Đọc truyện chữ Full