DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60
Chương 7: Chương 7


Ăn xong cơm sáng, những người phải đi học đi làm vừa ra cửa thì trong nhà rộng rãi hẳn ra.Đới Dự không có gì chuyện gì làm nhưng lại muốn nghe ngóng chút tin tức, thế là cũng lết xác ra sân ngồi nghe người ta tám chuyện.Cũng vào lúc này, khi Phương Kiều tìm tới cửa, vừa đi vào đã đập ngay vào mắt chính là cảnh tượng này—— Anh Đới của cậu ta ngồi ngay giữa một đoàn các cô các thím đang đóng đế giày, như một nhánh cây nổi bật giữa rừng hoa cỏ!Đã thế trên tay còn ôm một đứa nhỏ, đút trứng gà cho nó ăn nữa chứ…Phương Kiều: “…”Có chút sụp đổ hình tượng rồi anh ơi…Phương Kiều tới Đới gia là vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng với Đới Dự.Nhưng cậu ta thật sự sợ phải cùng với mấy bà mấy thím này chào hỏi chuyện trò dong dài, nên chỉ có thể đứng từ xa mãnh liệt nháy mắt ra hiệu cho Đới Dự chú ý tới thôi.Đới Dự thong thả bước đến sát tường viện, hỏi: “Có chuyện gì?”Phương Kiều thấy dáng vẻ anh chậm rãi ung dung đi trong ánh nắng buổi sớm, vậy mà lại có chút kinh ngạc.Cậu ta đã thật lâu không cẩn thận đánh giá qua người bạn từ bé này của mình, không hiểu sao hiện tại nhìn kĩ lại có cảm giác chỗ nào đó sai sai.Đới Dự tuy rằng lớn lên đẹp mã, nhưng mà cả người lại toát ra khí chất lười nhác bất cần đời, thế nên vô cùng hoà hợp với đám lưu manh bọn họ.


Cả bọn đứng chung một chỗ không hề có cảm giác lấn cấn gì.Nhưng nhìn Đới Dự trước mặt này mà xem, vốn lâu nay luôn hơi hơi còng lưng hơi khom người thì nay đã thẳng lưng ưỡn ngực.

Một bộ áo sơ mi trắng quần tây xanh vẫn thường thấy trong nhà máy, thế mà mặc lên trên thân người vốn cao đến hơn 1m8 của anh lại toát lên dáng vẻ anh khí đĩnh bạt.Lúc anh đáp lời cậu ta còn rũ mắt sửa sang lại ống tay áo, cổ tay áo bị lật lên trước bị anh vỗ cho phẳng, lại còn cộng thêm lực sát thương của gương mặt này nữa chứ, khiến cho bộ dạng ngông cuồng hận đời ngày trước giờ lại thành ra có chút chững chạc đàng hoàng.Phương Kiều bị sự thay đổi của Đới Dự làm cho không được tự nhiên, ho khan hai tiếng: “Ha ha, không có chuyện gì, ăn cơm ở nhà ăn trong nhà máy mãi chán lắm rồi! Em mới lấy được ít tiền, giữa trưa chúng ta tìm Nhị Hổ cùng nhau ăn gà nướng đi? Để nó lo phần rượu trắng.”“Mày lấy tiền đâu ra, lại trộm trong nhà à?”Những người như bọn họ đều chưa tìm được công việc chính thức, muốn có tiền tiêu đều phải duỗi tay xin trong nhà cả, hơn nữa phần lớn đều là không hỏi mà tự thó thôi.“Anh không cần quan tâm tiền từ đâu mà có, chỉ cần nói là có đi hay không thôi.

Chính là gà nướng ở tiệm cơm ấy, buổi trưa mỗi ngày chỉ có hai mươi con, chỉ nhớ đến cái mùi thơm kia là em đã chịu không nổi rồi!”Mũi Phương Kiều nhăn nhăn ra điệu hít hà hít hà, chưa ăn mà đã phê pha.Đới Dự quả thật bị cậu ta nói đến phát thèm, thanh niên mười tám mười chín tuổi làm gì có thằng nào không thèm thịt!Nhưng mà nước bọt tiết ra vẫn chưa bào mòn được lý trí của anh.Phương Kiều ra tiền, Nhị Hổ ra rượu, hợp lại anh cái gì cũng không cần mang, chỉ vác miệng đi ăn sẵn là được á?Còn có chuyện tốt bậc này?“Có việc mày cứ việc nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng.”Phương Kiều ngượng ngùng mà ha ha cười gượng: “À thì, anh biết Trần Bân chứ?”Đương nhiên là biết rồi, cậu em vợ của giám đốc nhà máy cơ khí này chứ ai.


Cũng là một tên du thủ du thực không học vấn không nghề nghiệp, nhưng so ra thì hắn ta ác liệt hơn Đới Dự nhiều.Bốn chuyện ác độc —— đánh người mù, mắng người câm, đào mồ đàn ông ế vợ, gõ cửa nhà quả phụ lúc nửa đêm; tên này cái gì cũng đều làm qua rồi.“Hắn muốn nhờ anh móc nối giúp.” Phương Kiều quét mắt một vòng, xác nhận góc tường không có ai, mới tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Đới Dự, “Là bên nhà máy sản xuất bóng đèn, nhà máy dệt với bên xã Hồng Kỳ đấy…”Giọng cậu ta càng ngày càng thấp, đến cuối cùng là thành vo ve như tiếng muỗi luôn.Đới Dự vừa nghe đã rõ, cười lạnh nói: “Hắn ta nào phải muốn tao giúp đỡ móc nối, mà là muốn cướp chén cơm của tao luôn nhỉ?”“Ầy, không biết hắn từ chỗ nào nghe được chuyện chúng ta dùng một xe lương đổi được bốn xe vải.

Hai ngày nay đã rất nhiều lần chạy đến tìm em rồi.” Phương Kiều sờ sờ mũi, có chút chột dạ.Trên thực tế, là cậu ta trong lúc quá chén, rượu vào lời ra, khoe khoang chém gió với người ta nên mới để lộ chuyện này ra.Sau khi Trần Bân nghe được thì cứ luôn bám lấy cậu ta nhờ giúp đỡ giật dây.


Nhưng mà chuyện này đâu phải ai cũng có thể làm được đâu, ngay cả chính bọn họ đến nay cũng chỉ mới làm có hai lần.Hai năm trước, bởi vì thiên tai, lương thực trong tỉnh thành cung ứng dần dần trở nên thiếu thốn, ngay cả nhà giám đốc nhà máy cũng không thể bữa bữa ăn lương thực tinh nữa kìa..


Đọc truyện chữ Full