Cảm giác trẻ trung, trong sáng và sạch sẽ phát ra từ màn hình khiến Thẩm Viên Tinh nghĩ tới chàng trai mà cô gặp trên tàu điện ngầm lúc chạng vạng.
Ảnh chụp chứng minh thư mà Lâm Kiều đưa ra có lẽ đã vài năm cũ, thiếu niên trong ảnh khoảng 15-16 tuổi.
So với người thật mà cô nhìn thấy hôm nay, thiếu niên trong ảnh trông còn trẻ con, giống như trái cây chưa chín, còn chua.
“Tớ nói mà, cậu ấy đẹp trai hơ! Ngay cả cậu cũng nhìn đắm đuối!”
“Tin tưởng trong tương lai gần, vị trí hotboy trong trường sẽ đổi chủ.”
Lâm Kiều giống như ấp ủ tâm trạng, trong mắt tràn đầy sự chờ mong và tự hào, đơn giản chỉ vì hotboy tương lai là đồng hương của cô.
Thẩm Viên Tinh không suy nghĩ nữa, dời mắt khỏi bức ảnh, không phản bác lời của Lâm Kiều.
Bởi vì chàng trai đó quả thật rất đẹp, nhan sắc trời cho ngàn dặm mới tìm được, có thể đánh bại đám tiểu thịt tươi trong giới giải trí.
Nhưng cho dù đẹp đến đâu cũng không liên quan đến cô.
Thẩm Viên Tinh nghiêng đầu tiếp tục trải giường, nghĩ đến Hoắc Minh Đào.
Đến giờ này rồi mà anh còn chưa tới trường?
Lâm Kiều còn đang lải nhải chuyện thủ khoa của khoa văn, nói rằng anh đến từ trường trung học số 1 của Nguyệt Thành, nổi tiếng là học sinh thiên tài khi còn học trung học.
Tuy anh là học sinh khoa văn, nhưng giành được nhiều giải thưởng toán học, thật sự là một học bá toàn diện.
Cuối cùng, Lâm Kiều mới nhớ ra, cô đã nói nhiều nhưng vẫn chưa nói cho Thẩm Viên Tinh biết tên của đồng hương thủ khoa đó.
“À đúng rồi, cậu ấy tên là Từ Thành Liệt, Từ trong bên cạnh hai người, Thành trong thành tựu, Liệt trong hơi lạnh.”
“Không chỉ ngoại hình đẹp, tên cũng rất hay phải không.” Mãi một lúc sau, Lâm Kiều mới báo tên, vẻ mặt mê muội, độ cong của khóe miệng không đè xuống được.
Thẩm Viên Tinh ngừng trải ga giường, ghép cái tên “Từ Thành Liệt” với chàng trai gặp trên tàu điện ngầm, trả lời qua loa cho Lâm Kiều: “Tên rất hợp với người.”
–
Ngày hôm sau, trời cao không một gợn mây, nắng gắt như thiêu đốt.
Trong ký túc xá không bật điều hòa, Thẩm Viên Tinh và Lâm Kiều lần lượt bị đánh thức bởi cơn nóng.
Sau khi thức dậy, Thẩm Viên Tinh đi tắm trước, sau đó thay quần áo đi ra ngoài.
Cô đến tìm Thẩm Minh Xuyên, dẫn anh đi báo cáo.
Trước khi ra cửa, Thẩm Viên Tinh giúp Lâm Kiều đóng cửa sổ sát đất ở ban công, bật điều hòa.
Để cho cô thoải mái ngủ bù.
Trong lúc chờ thang máy, Thẩm Viên Tinh gọi điện thoại cho Thẩm Minh Xuyên.
Biết anh đã hoàn tất thủ tục trả phòng, đang đi vào trường từ cửa phía đông.
Thẩm Viên Tinh bảo anh chờ cô ở đình hóng gió tại ngã ba đầu tiên.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá nữ Lan Tuệ Lâu, Thẩm Viên Tinh nhìn thấy mặt trời đỏ rực trên đầu.
Hơi hối hận vì không mang theo dù khi đi ra ngoài.
Cô quấn mái tóc xoăn dài đến eo lên, chạy đến con đường rợp bóng cây cách đó không xa dưới ánh mặt trời.
Dọc đường, thường bị tiếng ve ồn ào trên cây đầu độc, ra rả đến mức khiến lòng người bồn chồn.
Cách đây không lâu, diễn đàn của trường đã chính thức thông báo, nói rằng khóa huấn luyện quân sự dành cho sinh viên mới năm nay đã bị hủy bỏ vì nắng nóng ở Nam Thành, nhiệt độ quá cao.
Khi đó Thẩm Viên Tinh không tin, thề với Thẩm Minh Xuyên, Nam Thành đã bước vào mùa thu vào tháng 9, nhiệt độ nhất định sẽ giảm.
Bây giờ, nắng mùa thu thật gay gắt, đánh mạnh vào mặt cô.
Thẩm Viên Tinh chạy một mạch, tình nguyện đi đường vòng để ở dưới bóng cây, cuối cùng cũng đến đình hóng gió ở giao lộ đầu tiên tại cửa phía đông để gặp Thẩm Minh Xuyên.
Mang hành lý giùm anh, hai chị em đi theo con đường vòng râm mát đến tòa nhà văn phòng tổng hợp.
Sau khi làm thủ tục nhập học, mặt trời đã lên cao.
Thẩm Viên Tinh giúp Thẩm Minh Xuyên mang hành lý, chào chú quản lý ký túc xá nam Tùng Trúc Lâu, cô đi theo Thẩm Minh Xuyên vào tòa nhà ký túc xá.
Số ký túc xá của Thẩm Minh Xuyên là 609, trùng hợp là số ký túc xá của Thẩm Viên Tinh là 906.
Thay vì là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô sẵn sàng tin tưởng đây là duyên giữa hai chị em.
Nhưng Thẩm Viên Tinh thực sự không ngờ, còn có một cái duyên lớn hơn nữa trên đời này đang chờ cô.
Đến trước cửa ký túc xá 609, Thẩm Viên Tinh nhìn Thẩm Minh Xuyên đi theo phía sau cô, ra hiệu anh lấy chìa khóa mở cửa.
Tuy nhiên, Thẩm Minh Xuyên hiểu sai ý, bước lên trước, giơ tay gõ cửa phòng đang đóng chặt.
Không đợi Thẩm Viên Tinh lên tiếng sửa lại cho đúng, cửa phòng 609 đã bị ai đó kéo ra từ bên trong.
Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra một khe hở rộng.
Bên trong cánh cửa, một chàng trai để trần thân trên, vắt khăn màu xám trên cổ, hình như vừa tắm xong.
Mái tóc đen ẩm ướt còn đọng những giọt nước trong suốt chực nhỏ xuống.
Thẩm Viên Tinh đứng bên cạnh Thẩm Minh Xuyên, ánh mắt xuyên qua khe cửa mở rộng, nhìn chính xác vào cơ bụng rõ ràng của chàng trai.
Trố mắt một giây, trong lòng cô loạn như kiến bò trên chảo nóng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh, chỉ có gương mặt bỏng rát, thản nhiên nhìn chỗ khác.
Vì vậy Thẩm Viên Tinh không nhìn kỹ khuôn mặt của chàng trai.
Chàng trai lên tiếng, cô cảm thấy giọng nói trầm ấm của đối phương rất quen thuộc mới quay lại nhìn kỹ mặt anh.
Từ Thành Liệt cố nhịn không đóng cửa lại, trốn sau cửa theo bản năng, nhìn Thẩm Viên Tinh ngoài cửa, “Lại là chị……”
Vừa dứt lời, anh chợt nhớ ra đây là ký túc xá nam, cô là nữ sinh…… vào bằng cách nào?!
“Từ Thành Liệt!” Thẩm Viên Tinh cũng nhận ra anh, kinh ngạc, “Bạn cũng ở 609?”
Ngày hôm qua cô đã đoán được anh là sinh viên năm nhất của Nam Đại, sau đó Lâm Kiều đã xác nhận suy đoán của cô.
Nhưng Thẩm Viên Tinh không ngờ còn có một sự trùng hợp như vậy trên đời này.
Thủ khoa của khoa văn mà Lâm Kiều nhớ nhung ở chung ký túc xá với em trai Thẩm Minh Xuyên của cô!
“Chị biết tên tôi?” Sắc mặt chàng trai hơi nghiêm nghị, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sự nghi ngờ bị xua tan ngày hôm qua lại trỗi dậy.
Thẩm Viên Tinh muốn giải thích, nhưng thật khó để giải thích rằng cô nghe Lâm Kiều kể về anh, còn xem hình chụp của anh năm 15-16 tuổi.
Cũng may không chỉ có một mình Từ Thành Liệt trong ký túc xá, một chàng trai khác đi tới, trực tiếp cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, “Sao có nữ sinh, tình huống thế nào?”
Từ Thành Liệt nhường chỗ, đi đến tủ quần áo để lấy một cái áo thun màu đen rộng thùng thình mặc vào.
Trong ký túc xá có bật điều hòa, hơi lạnh mờ mịt, ùng ục chui qua khe cửa ra ngoài.
Miễn cưỡng đè xuống luồng nóng trên người Thẩm Viên Tinh.
Một chàng trai với mái tóc xoăn màu xám kem tới cửa, nhìn cô như thể bị dính keo.
Giọng điệu nói chuyện giống như khúc ngoặt của vách đá, “Yo, em gái xinh đẹp!”
“Trông em gái quen quá, chúng ta từng gặp nhau ở đâu phải không?”
Thẩm Viên Tinh bị anh ta tấn công tùy tiện muốn nghẹn luôn.
Cũng may Thẩm Minh Xuyên vẫn được việc ngay tại thời điểm mấu chốt, lấy ra chìa khóa lắc lắc, giọng nhẹ nhàng hiền lành, “Xin chào bạn…… Tớ cũng ở 609……”
“Đây là chị của tớ…… Chắc các cậu chưa gặp bao giờ.”
Lực chú ý của chàng trai bị Thẩm Minh Xuyên chuyển hướng, nhìn sang khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Thẩm Minh Xuyên, nhếch môi cười, “Sao không nói sớm, tớ tưởng mới vào học đã có người tới kiểm tra ký túc xá!”
Giây tiếp theo, mở rộng cửa phòng, nghênh đón bọn họ vào, “Mau vào đi, chút nữa hơi lạnh chạy ra ngoài sẽ nóng.”
Vừa dứt lời, anh lại quay qua nhìn Thẩm Viên Tinh, cong môi cười xấu xa: “Nếu chị không sợ chúng tôi làm bậy, cũng có thể vào nhé.”
Anh nói vậy, Thẩm Viên Tinh đột nhiên không muốn bước vào.
Nhưng cô không yên tâm cho Thẩm Minh Xuyên, sợ anh vẫn giống như khi học tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, lẻ loi một mình, không kết bạn.
“Kiều Anh Tuấn, nếu cậu ầm ĩ nữa, tớ sẽ nhốt cậu ra ngoài ban công.” Một giọng nam xa lạ khác từ trong phòng vọng ra.
Chàng trai chọc ghẹo Thẩm Viên Tinh dừng lại ngay lập tức, sửa lại thái độ không đứng đắn vừa rồi, lịch sự nghênh đón cô vào phòng, “Vào đi chị, chúng tôi đều là thanh niên tốt của thời đại, đảm bảo sẽ không ăn chị.”
Thẩm Viên Tinh: “……”
Cô muốn khâu miệng người này lại.
–
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Viên Tinh đến ký túc xá nam.
Cuối học kỳ 1, cô phụ Hoắc Minh Đào quét dọn ký túc xá của bọn họ, đã nhìn thấy sự bừa bộn trong ký túc xá nam.
Vốn tưởng rằng ký túc xá của Thẩm Minh Xuyên cũng chẳng tốt hơn là bao.
Không ngờ khi bước vào, ngoại trừ hơi lạnh từ máy điều hòa và mùi sữa tắm thoang thoảng, cô không ngửi thấy chút mùi lạ nào.
Sàn nhà và bàn dài công cộng cũng sạch sẽ.
Ánh sáng vàng mỏng manh xuyên qua cửa sổ sát đất của ban công, chiếu rọi sự sạch sẽ của ký túc xá một cách rõ ràng, khiến người ta không thể không nghi ngờ, đây thật sự là ký túc xá nam ư?
“Nếu đã có mặt đông đủ, từng người tự giới thiệu đi.”
Chàng trai được gọi là “Kiều Anh Tuấn” đang cầm một chiếc khăn thấm nước mà tiệm cắt tóc sử dụng, hình như vừa lau sạch bàn của mình.
Chàng trai có kiểu tóc đầu đinh, ngũ quan đoan chính, đường nét rắn rỏi, lông mày thô và rậm.
Khóe miệng nở nụ cười, giọng nói trầm và mạnh mẽ, nhìn có vẻ là người ngay thẳng và lương thiện.
“Tớ sẽ nói trước.”
“Tớ tên là Cao Thần, năm nay 19, người Bắc Thành.”
Chàng trai tự giới thiệu xong thì quay qua nhìn chàng trai “Kiều Anh Tuấn”.
Thẩm Viên Tinh vừa lắng nghe, vừa nhìn Từ Thành Liệt đang đứng dưới giường gần ban công ở bên tay phải của cánh cửa bằng khóe mắt.
Anh mặc áo thun ngắn tay, quần dài cùng màu, quay lưng về phía họ, đặt khăn trên đầu chậm rãi lau tóc.
Kiều Anh Tuấn và Cao Thần cùng tuổi, đều là người Bắc Thành, bạn cùng lớp thời trung học.
Mối quan hệ giữa hai người có thể gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau, thường cạnh tranh về điểm số.
Hai người tự giới thiệu xong, ký túc xá rơi vào sự im lặng.
Thẩm Viên Tinh nhìn Thẩm Minh Xuyên đang căng thẳng đến mức sắc mặt tái nhợt, thầm thở dài, nói thay anh: “Em trai tôi tên là Thẩm Minh Xuyên, tốt nghiệp trường trung học trực thuộc thành phố S, tương đối nhút nhát, xin mọi người quan tâm nhiều hơn.”
“Xin chào các cậu……” Dưới ánh mắt áp lực của Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng.
Ngay sau đó, anh bị Kiều Anh Tuấn ôm cổ, “Đừng ngại, đàn ông thì có gì phải mắc cỡ.”
“Bọn tớ có ăn thịt người đâu.”
Nói xong, anh lại nhìn Thẩm Viên Tinh, “Chị tên gì vậy?”
“Cũng là sinh viên mới à?”
“Tôi không phải là sinh viên mới.” Thẩm Viên Tinh nhếch khóe môi.
Còn chưa kịp tự giới thiệu, Cao Thần đã nói trước thay cô, “Chị là đàn chị của khoa pháp y, tên là Thẩm Viên Tinh phải không.”
Thẩm Viên Tinh sững sờ, không ngờ Cao Thần biết cô.
Câu nói của chàng trai cũng khiến Từ Thành Liệt đang quay lưng về phía bọn họ ngừng lau tóc, nhíu mày và lướt qua “khoa pháp y” trong đầu một lần.
“Tớ nhớ ra rồi! Thẩm Viên Tinh!”
“Hoa khôi của khoa pháp y! Tôi thấy ảnh của chị trên diễn đàn của trường!”
“Hèn gì tôi thấy chị quen lắm.” Những lời của Kiều Anh Tuấn đã giải tỏa sự nghi ngờ trong lòng Thẩm Viên Tinh.
Nghe thấy Kiều Anh Tuấn nói tiếp: “Nhưng chị khác với phong cách trong ảnh, bởi vậy tôi nhất thời không nhận ra.”
Cảm thấy ảnh của Thẩm Viên Tinh trên diễn đàn trông rực rỡ và hào phóng hơn, nụ cười và ánh mắt quyến rũ một cách vô hình, xinh đẹp đến mức kinh ngạc.
Tuy rằng ngoài đời trông dịu dàng ngọt ngào cũng rất đẹp.
Nhưng thiếu cảm giác rực rỡ khiến người ta không thể dời mắt.
Thiếu mất chút hấp dẫn chết người.
–
Thẩm Viên Tinh không ở trong ký túc xá của Thẩm Minh Xuyên quá lâu.
Khi Kiều Anh Tuấn đang lải nhải bên cạnh cô, di động trong túi cô reo lên, Hoắc Minh Đào gọi tới.
Cuộc gọi này trễ cả đêm, Thẩm Viên Tinh nhìn thoáng qua, trực tiếp cắt đứt.
Lúc cô sắp xếp xong cho Thẩm Minh Xuyên, rời khỏi Tùng Trúc Lâu, kìm nén hồi lâu mới nhận cuộc gọi lần thứ n của Hoắc Minh Đào.
“Tinh Tinh, cuối cùng em mới chịu nhận điện thoại của anh……” Giọng nam than thở, kèm chút thận trọng, dường như biết mình không gọi điện thoại tối hôm qua là một sai lầm lớn, giọng điệu rất áy náy, “Tối hôm qua, anh trở lại ký túc xá đã khuya, vừa mệt vừa buồn ngủ, chưa tắm đã đi ngủ……”
“Vì vậy mới quên gọi điện thoại cho em.”
“Tinh Tinh, em đừng giận anh được không?”
“Tha thứ cho anh một lần nhé?”
Thẩm Viên Tinh đứng dưới ánh mặt trời chói chang, toàn thân nóng như lửa đốt, trong lòng lại hoảng hốt.
Rất nhiều lần muốn chất vấn, nhưng cô kìm lại.
Chỉ “Ừ” một cách nhẹ nhàng, không chút cảm xúc.
Có lẽ Hoắc Minh Đào cũng nghe được sự không hài lòng trong giọng nói của cô, nên nhẹ nhàng dỗ dành một lúc.
Cuối cùng chủ động mời Thẩm Minh Xuyên đi ăn tối nay, không tiếc tiền, quyết định ăn ở một nhà hàng Trung Quốc tương đối nổi tiếng đối diện với cửa phía bắc của Nam Đại.
Thẩm Viên Tinh không phải là người thích tính toán chi li.
Cô chỉ muốn thái độ của Hoắc Minh Đào.
Anh nhẹ nhàng xoa dịu cô một lúc, sự bực bội trong lòng cô dần dần tan biến.
Sau khi quyết định bữa ăn tối, Thẩm Viên Tinh bước nhanh về Lan Tuệ Lâu.
Trên đường đi, không quên gửi WeChat cho Thẩm Minh Xuyên, nói cho anh biết chuyện đi ăn vào buổi tối.
Khi nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên đang bị Kiều Anh Tuấn lảm nhảm quấn lấy để hỏi về Thẩm Viên Tinh.
Từ tuổi tác, sinh nhật đến trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, cuối cùng hỏi tới điểm mấu chốt, “Xuyên Nhi, chị cậu có bạn trai chưa?”
Kiều Anh Tuấn vừa dứt lời, ký túc xá yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, chỉ có tiếng máy điều hòa thổi hơi lạnh.
Thu dọn bàn xong, Từ Thành Liệt thoáng liếc Thẩm Minh Xuyên, thấy anh thật thà gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Có.”
“Mẹ kiếp! Tớ biết mà!” Kiều Anh Tuấn che mặt nuối tiếc.
Cao Thần buồn cười liếc nhìn anh, thọc thêm một câu, “Theo như tớ biết, bạn trai của đàn chị Thẩm hình như là đàn anh học năm thứ ba trong khoa chúng ta.”
“Hotboy đó, hình như tên là Hoắc Minh Đào.”
“Đúng rồi, anh rể tớ tên này.” Thẩm Minh Xuyên yếu ớt khẳng định.
Kiều Anh Tuấn cắt ngang, rất khinh thường, “Hotboy chó má gì, anh ta không xứng xách giày cho Liệt Nhi của chúng ta.”
“Đúng không Liệt Nhi?”
Kiều Anh Tuấn quay đầu nhìn Từ Thành Liệt đã dọn bàn xong, đang nhàn nhã ngồi trên ghế chơi di động.
Tuy rằng vừa rồi Từ Thành Liệt không tự giới thiệu, nhưng Kiều Anh Tuấn và Cao Thần đều biết anh.
Thủ khoa của khoa văn ở Nguyệt Thành, vào học Nam Đại với số điểm cao nhất cả nước.
Hơn nữa Từ Thành Liệt còn có một khuôn mặt trái với lẽ trời, nửa tháng trước, anh đã nổi tiếng trên diễn đàn của trường đại học Nam Thành.
Tuy không hài lòng với sở thích đặt biệt danh của Kiều Anh Tuấn, Từ Thành Liệt vẫn nể mặt là bạn cùng phòng, nhướng mày kiếm liếc nhìn anh.
Đôi mắt đen u ám mang theo khí thế khuynh đảo núi sông, ép Kiều Anh Tuấn ngoan một chút, “Như vậy có vẻ anh em chúng ta thân thiết hơn, tớ đảm bảo chỉ kêu trong ký túc xá!”
Từ Thành Liệt nhìn chỗ khác, phớt lờ anh, xem như ngầm đồng ý với lời hứa của anh.
Cao Thần bật cười, hoà giải, “Được rồi, được rồi, mau lau bàn của cậu đi, Tuấn Nhi.”
Kiều Anh Tuấn: “……”
Người yên tĩnh duy nhất trong ký túc xá là Thẩm Minh Xuyên.
Anh thoát khỏi sự dây dưa của Kiều Anh Tuấn, cầm di động trả lời tin nhắn WeChat của Thẩm Viên Tinh.
–
Ký túc xá 906, Lan Tuệ Lâu.
Vừa về ký túc xá, Thẩm Viên Tinh thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Minh Xuyên sau khi tắm xong.
Cô xem giờ, 12 giờ rưỡi.
Trong cái nắng như thiêu đốt này, cô và Lâm Kiều không muốn ra ngoài kiếm đồ ăn.
Cùng nhau gọi món mang đi, Lâm Kiều đi xuống lầu lấy.
Sau bữa trưa đơn giản, Thẩm Viên Tinh nhớ ra hình như Thẩm Minh Xuyên còn thiếu chút nhu yếu phẩm hàng ngày, vì vậy cô gọi điện thoại cho Hoắc Minh Đào, hẹn anh đi siêu thị vào buổi chiều.
Hoắc Minh Đào vui vẻ đồng ý, hẹn đến đón Thẩm Viên Tinh ở Lan Tuệ Lâu.
Đang có tâm trạng tốt, Thẩm Viên Tinh chọn váy hoa dài màu hồng phấn, vén mái tóc xoăn ra sau, trang điểm nhẹ nhàng.
Trước khi ra cửa, cô soi gương nhìn trái nhìn phải, hỏi Lâm Kiều ba lần, cô có đẹp không, có dịu dàng ngọt ngào không.
Nhận được sự khẳng định lặp đi lặp lại của Lâm Kiều, Thẩm Viên Tinh mới đi xuống lầu.
Trên đường đi còn thầm khen Hoắc Minh Đào rất kiên nhẫn hôm nay, không hề gọi điện thoại thúc giục cô.
Vừa ra khỏi Lan Tuệ Lâu, nụ cười của Thẩm Viên Tinh bất giác đông cứng lại.
Từ xa, cô thấy Hoắc Minh Đào đứng dưới hàng cây hải đường ở căn hộ bên kia, còn có một cô gái đứng trên bồn hoa bên cạnh để so chiều cao với anh.
Học bá: là thuật ngữ để chỉ những người chăm chỉ học tập, giàu kiến thức, thường đạt được thành tích trong một lĩnh vực nào đó. (Wikipedia TQ)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mong Có Được Một Ngôi Sao
Chương 2
Chương 2