DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Chương 170

CHƯƠNG 170: ANH MUỐN BẮT ĐẦU LẠI VỚI CÔ

Tiêu Mộc Diên nghe rõ ràng Thịnh Tuấn Hạo vừa gọi cô là mẹ, trong lòng cô chợt lóe lên cảm giác kỳ lạ, dường như cô không còn phản đối cậu gọi cô là mẹ giống như trước, có lẽ do quen thuộc đi.

“Thực ra ba rất muốn gặp dì Diên, ba nói ba nhớ dì Diên.” Thịnh Tuấn Hạo không nhịn được nói, đương nhiên, là cậu nói lung tung, cậu muốn khiến Tiêu Mộc Diên đi đón sân bay.

Hử? Thịnh Trình Việt rất nhớ cô? Thịnh Trình Việt là đang kể chuyện cười xuyên quốc gia hay gì đây? Thịnh Trình Việt không phải là nhớ cô, mà là muốn chỉnh cô, vừa nghĩ đến tên ác ma Thịnh Trình Việt, trong lòng cô không thoải mái, cô sẽ không đi gặp anh ta.

“Đúng vậy, ba lần này là vì dì Diên nên mới trở về.” Nguyệt Nguyệt không biết lúc nào đã nhích đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, với lại, cô bé còn nhân cơ hội chui vào lòng Tiêu Mộc Diên.

Trong đầu Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ, giờ cô đã hiểu ra, mấy đứa bé này đang nói tốt cho anh trước mặt cô, mục đích là để cô đi đón Thịnh Trình Việt, bọn chúng tính toán cũng hay đấy.

“Anh ta là vì Cao Ngọc Mai mới trở về.” Tiêu Mộc Diên thuận miệng nói, Thịnh Trình Việt đối xử với Cao Ngọc Mai dịu dàng như thế, mà đối với cô lại bá đạo như vậy, dù đánh chết cô cũng sẽ không tin anh vì cô nên mới trở về.

Lúc này Viễn Đan cũng đi đến, nghe Tiêu Mộc Diên nói như vậy, nở nụ cười trong sáng.

“Dì Diên chắc chắn là đang ghen.” Giọng Viễn Đan không lớn, nhưng lại truyền đến tai Tiêu Mộc Diên khiến cả người cô chấn động, cô ghen? Cô làm sao có thể sẽ ghen vì Thịnh Trình Việt?

“Đúng vậy, em cũng nghĩ vậy, dì Diên đang ghen.” Nguyệt Nguyệt lập tức phụ họa.

Tiêu Mộc Diên lại thấy bất lực, cô làm sao có thể ghen vì Thịnh Trình Việt, người đàn ông mà cô ghét nhất.

Lúc này Thịnh Tuấn Hạo giữ lấy tay Tiêu Mộc Diên, cười nói.

“Dì Diên, dì không cần ghen, thực ra trong lòng ba chỉ có mình dì thôi, dì không biết ba nhớ dì biết bao nhiêu, ngày nào ba cũng gọi điện cho cháu, nói nhớ dì.” Thịnh Tuấn Hạo nói dối không đỏ mặt, mấy đứa bé cứ thế kẻ tung người hứng ở trước mặt Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nhìn ba đứa trẻ trước mắt, cô cũng đã hiểu ra, nếu không đồng ý đi sân bay đón Thịnh Trình Việt, ba đứa này có thể là sẽ tiếp tục lải nhải.

“Được, dì đi với các cháu, nhưng dì có một điều kiện.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, không phải chỉ là đi sân bay thôi sao? Chẳng phải là chỉ đi gặp tên ác ma kia một chút sao? Gặp thì gặp, có gì mà đáng sợ chứ.

Ba đứa bé nhìn nhau, dường như đều lộ ra sự vui mừng vì thành công.

“Vâng, đừng nói là một điều kiện, kể cả mười cái, bọn cháu cũng đồng ý.” Chỉ cần khiến mẹ đi đón ba, ba chắc chắn sẽ cảm động, đến khi đó, ba sẽ đối tốt với mẹ, mẹ cảm động thì sẽ mềm lòng, vậy thì đương nhiên sẽ ở cùng ba.

Đây là cách nghĩ của ba đứa trẻ, chỉ là bọn chúng không biết là chúng nghĩ quá đơn giản rồi.

“Dì chỉ liếc mắt nhìn Thịnh Trình Việt một cái, tuyệt đối sẽ không lên xe của anh ta, với lại sẽ không đi đến biệt thự của anh ta, lại càng sẽ không đi ăn với anh ta.” Không phải là chúng muốn để cô đi đón anh ta sao? Vậy được, cô đi gặp anh ta, dù sao thì cũng chỉ liếc cái, anh ta cũng sẽ không ăn thịt cô.

“Được, chỉ cần liếc mắt một cái là được rồi.” Viễn Đan lập tức cười đồng ý, bất kể thế nào, cứ để mẹ đi gặp ba mới là việc trước nhất, còn đến đó rồi xảy ra chuyện gì, vậy thì không liên quan đến bọn chúng, đó là phải xem xem bản lĩnh của ba.

Kết quả là, bốn mẹ con họ rồng rắn dắt nhau đi sân bay.

Viễn Đan và Thịnh Tử Hạo đều đeo lên một kính râm lớn, mà Nguyệt Nguyệt thì đội một cái mũ chống nắng, Tiêu Mộc Diên để mặt mộc, nhưng người nào cũng đẹp đẽ, còn có khí chất cao quý tỏa ra từ mấy người bọn họ.

Hôm nay nắng đẹp, trời quang, trời trong nắng ấm, cảm giác êm dịu đặc biệt, Tiêu Mộc Diên dường như bị không khí này cảm nhiễm, cô vốn là không tình nguyện đi, nhưng giờ lại thấy tâm trạng cũng không tồi.

“Ba các cháu lúc nào thì đáp.” Đã đợi rất lâu rồi, Tiêu Mộc Diên đã có chút không nhẫn nại. Không phải đã nói là 2 giờ đến sao? Giờ đã 3 giờ rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Chẳng qua chỉ là đón sân bay thôi? Cũng không cần phải bày đặt như vậy.

“Ầy, ba ở trong kia.” Viễn Đan bỗng nhiên mắt lóe sáng, lại nhìn Thịnh Trình Việt đang đi đến phía này, mà Cao Ngọc Mai đã đứng ở bên cạnh anh ta, hiển nhiên Cao Ngọc Mai cũng nhìn thấy bọn họ, lúc này đang đắc ý nhìn họ?

Tiêu Mộc Diên thuận theo ánh mắt của Viễn Đan nhìn qua, quả nhiên là Thịnh Trình Việt ở kia, mà đứng bên cạnh Thịnh Trình Việt là Cao Ngọc Mai, trong lòng tức thì dâng lên một cảm giác khó nói, đã có Cao Ngọc Mai đến đón sân bay rồi, Thịnh Tuấn Hạo còn khiến cô đến đây làm gì? Cho rằng cô rảnh lắm sao?

Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên cũng không muốn lại ở đây thêm, quay người muốn rời đi, giờ cô một giây cũng không muốn ở lại đây, đúng là phiền, hôm nay cô đứt mất dây thần kinh nào, mà lại điên rồ đến đây cùng bọn trẻ.

Thịnh Trình Việt rõ ràng cũng thấy Tiêu Mộc Diên, trong mắt sáng bừng, trong lòng kích động khó nói, cô cũng đến đón anh sao? Nghĩ đến đây, anh bước nhanh về phía trước, mấy ngày nay anh cũng rất nhớ cô, giờ anh mới biết, hóa ra anh không nhớ Cao Ngọc Mai, mà là nhớ Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên đi chưa được mấy bước, chỉ cảm thấy cổ tay ấm áp, vô cùng ngạc nhiên quay đầu, trong nháy mắt đối diện với ánh mắt thâm sâu hơi phức tạp của Thịnh Trình Việt, cô ngẩn ra, theo bản năng muốn hất tay Thịnh Trình Việt ra. Nhưng Thịnh Trình Việt lại nắm rất chặt, cô hất không được.

“Em đến đón anh sao?” Tuy Thịnh Trình Việt hỏi vậy, nhưng trong lòng anh chắc chắn, bởi vì bên cạnh Tiêu Mộc Diên có mấy đứa trẻ.

“Ba . . .” Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt và Thịnh Tuấn Hạo đã sớm chạy về phía Thịnh Trình Việt, anh cũng ra nước ngoài gần một tháng rồi, bọn chúng thật sự rất nhớ Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt một tay nắm tay Tiêu Mộc Diên, sợ cô đi mất, một tay xoa đầu mấy đứa bé, còn Cao Ngọc Mai thì bị lạnh nhạt, đứng một bên nhìn, Cao Ngọc Mai đột nhiên cảm thấy, lúc này cô như người ngoài vậy.

Cô ta lẳng lặng nhìn tất cả, cô ta dường như đã cảm thấy cô không thể giành lại được Thịnh Trình Việt, từ sáu năm trước, từ giấy phút cô biến mất, Thịnh Trình Việt đã chắc chắn sẽ không lại là của cô, nhưng cứ từ bỏ như thế, cô vẫn có chút không cam tâm.

“Bỏ tay ra!” Tiêu Mộc Diên đè thấp giọng nói, còn vô thức nhìn Cao Ngọc Mai, tên Thịnh Trình Việt trăng hoa như vậy sao? Thích chân đạp hai thuyền sao?

Thịnh Trình Việt cũng liếc mắt nhìn Cao Ngọc Mai bên cạnh, nhưng anh không buông tay, hơn nữa từ nay về sau, anh cũng không định sẽ buông tay, đi lâu như vậy, anh cũng đã suy nghĩ thật kỹ, anh yêu Tiêu Mộc Diên, anh chỉ thật sự chỉ yêu một mình Tiêu Mộc Diên. Còn Cao Ngọc Mai, tình cảm anh đối với cô có lẽ đã phai nhạt, giờ anh chỉ coi Cao Ngọc Mai như một người thân, còn Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ anh mà thật sự quan tâm.

“Một nhà chúng ta đều đến đủ rồi, vậy chúng ta cùng nhau đi ăn đi.” Nguyệt Nguyệt ôm lấy đù của Thịnh Trình Việt, ba và mẹ không dễ gì mới gặp nhau, bọn chúng đương nhiên muốn để ba và mẹ trân trọng chút.

“Đúng thế, cả nhà chúng đều đến rồi, chúng đi ăn cơm đi.” Tiêu Mộc Diên hiểu ý của Nguyệt Nguyệt, nhưng không hề có dự định đi ăn cùng với Thịnh Trình Việt, tên ác ma kia làm những chuyện kia với cô, cô sẽ không quên.

“Diên Diên.” Thịnh Trình Việt đè thấp giọng gọi, trước nay anh chưa bao giờ gọi cô là Diên Diên, ngày trước kể cả lúc yêu chiều cô, anh cũng chưa từng gọi cô như vậy.

Tiêu Mộc Diên chỉ thấy cả người chấn động, anh vừa gọi cô là gì cơ? Là cô nghe nhầm sao?

Bọn nhỏ cũng sửng sốt, ba gọi mẹ là gì cơ? Diên Diên? Trong lòng Cao Ngọc Mai căng thẳng, sắc mặt hơi trắng, xem ra cô thua rồi.

“Việt, tối nay sau khi về, chúng ta nói chuyện.” Dứt lời, cô ta lách mình rời đi, có lẽ cô vốn dĩ không nên trở về, vốn dĩ cô và Thịnh Trình Việt là không thể nào, là Thịnh Trình Việt cứ phải tìm cô quay về cho bằng được.

Ban đầu cô cũng nghĩ dùng thủ đoạn giành lại Thịnh Trình Việt, nhưng sau khi nhìn thấy Thịnh Trình Việt là thật lòng để ý đến Tiêu Mộc Diên, cô vẫn là từ bỏ ý nghĩ này, không phải cô không tự tin, cô chỉ không muốn làm tổn thương Thịnh Trình Việt mà thôi, có lẽ trong tận đáy lòng cô, vẫn luôn luôn tồn tại Thịnh Trình Việt.

Từ sáu năm trước, anh đem Thịnh Tuấn Hạo còn sơ sinh đến trước mặt cô, đích thân nói với cô, Thịnh Tuấn Hạo là con trai cô, bọn họ đã là không thể, hồi đó cô ta theo đuổi tình yêu hoàn mỹ, không chịu nổi bất cứ tỳ vết gì, đợi đến sau khi cô rời đi, yêu phải một người khác mới biết, sau khi cô giao mình cho một người đàn ông khác, thì phát hiện ra sau lưng cô, anh ta lại lên giường với một người phụ nữ khác.

Lòng cô lúc đó thật sự tuyệt vọng, vô thức lại nhớ đến cái tốt của Thịnh Trình Việt, nhưng cô không có can đảm lại đến tìm Thịnh Trình Việt, thẳng đến khi Thịnh Trình Việt đến tìm cô, cô cảm động đến rối tinh rối mù, cho rằng cô lại có thể hạnh phúc, nhưng sau khi cô nhìn thấy một gia đình này, cô vẫn là quyết định rút lui.

Có lẽ bản thân cô là một người bất hạnh, cô còn có thể hy vọng xa vời cái gì?

Nhìn bóng lưng rời đi của Cao Ngọc Mai, bóng lưng cô ta có chút cô đơn, hiu quạnh, nhiều hơn nữa là sự bi thương, Tiêu Mộc Diên cũng không hiểu tại sao lại mạnh mẽ hất tay Thịnh Trình Việt ra.

“Anh nhanh đuổi theo cô ấy đi, cô ấy đang tổn thương.” Tiêu Mộc Diên cũng không biết tại sao lại nói như vậy, nhưng nhìn bóng lưng có Cao Ngọc Mai, cô thấy điều này giống như từng xảy ra trên người cô vậy.

Thịnh Trình Việt không có đuổi theo Cao Ngọc Mai, mà lại kéo lấy tay Tiêu Mộc Diên, sau này anh sẽ không dễ dàng để cô buông anh ra.

“Diên Diên, chúng đi ăn đi.” Sau khi nhìn Cao Ngọc Mai đi, Thịnh Trình Việt lại không thấy đau lòng, mà chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, chỉ là Tiêu Mộc Diên lại không yêu anh như trước đây.

“Anh rốt cuộc là muốn làm gì? Sau này không có sự cho phép của tôi, không được nắm tay tôi.” Tiêu Mộc Diên tức giận, người đàn ông này sao cứ thích nắm tay cô vậy, trước đây là cô thích Trương Vân Doanh nắm tay cô giống như này, nhưng bây giờ, tay cô không cần bất kỳ ai nắm.

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng duy nhất trên App Mê Tình Truyện!

“Sau này anh sẽ không buông tay em nữa.” Ngữ khí kiên định, Thịnh Trình Việt kéo tay cô đi về phía trước, không để ý sự giãy giụa của cô.

Đọc truyện chữ Full