DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Chương 167

CHƯƠNG 167: CHÚ ÂU NỬA ĐƯỜNG XUẤT HIỆN

“Để mấy đứa bọn nó về làm gì?” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên hơi bất mãn, trong lòng cô, hơi bài xích ba đứa trẻ, có lẽ càng nhiều hơn là trốn tránh, sợ đối mặt với sự thật.

“Ba đứa chúng nó ngoan như thế, ba mẹ thích, sao con cứ thích chấp nhặt với trẻ con thế?” Tiêu Lâm bắt đầu nói đỡ cho ba đứa trẻ, Tiêu Mộc Diên làm sao cũng là mẹ của ba đứa nó, cô không ở bên ba đứa trẻ thì thôi, lại còn ghét chúng, ba đứa nhỏ đáng thương biết bao.

“Được, được, con đưa bọn nó về nhà, thế được chứ gì.” Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó lại nhìn ba đứa trẻ đã chạy đến bên cạnh cô, cô bất lực lắc đầu, cô giờ là càng ngày càng muốn biết trong sáu năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Tiêu Mộc Diên, lên xe.” Đang lúc Tiêu Mộc Diên còn chưa cảm thán xong, lại có một chiếc xe Bentley dừng trước mặt cô,

Âu Vũ Đình từ trong xe thò đầu ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hấp dẫn, chẳng qua anh ta đeo kính mắt, anh ta là siêu sao, là người không dễ dàng được xuất đầu lộ diện, nhưng anh cứ muốn gặp Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên vừa thấy Âu Vũ Đình, sững sờ một chút, sau đó kinh ngạc, anh ta là Âu Vũ Đình.

“Chú Âu, mấy ngày không gặp, chú lại đẹp trai hơn rồi.” Viễn Đan cười hi hi, người đầu tiên leo lên xe của Âu Vũ Đình.

Tiêu Mộc Diên không muốn lên xe, vừa muốn kéo Viễn Đan xuống thì không ngờ Nguyệt Nguyệt cũng đã lên xe, cô thở dài một hơi, giờ lên cũng không được, không lên cũng không xong.

Thịnh Tuấn Hạo không muốn lên xe, bởi vì ba phải đi Mỹ quản lý Bóng Tối của Thịnh Thị, đều do Âu Vũ Đình gây rối, vì thế trong lòng cậu không thích Âu Vũ Đình trước mặt.

Tiêu Mộc Diên nghĩ nghĩ, vẫn là không lên xe, dù sao thì cô và người tên Âu Vũ Đình trước mắt này cũng không quá quen thuộc, tuy anh ta nói bọn họ có quen nhau, nhưng cũng là chuyện trong sáu năm kia, cho nên, cô nghĩ bọn họ là không thân quen.

“Diên Diên, em thật là quên anh rồi sao? Lên xe đi, anh đưa em về.” Âu Vũ Đình nhẹ giọng nói, bây giờ Thịnh Trình Việt đi rồi, Trương Vân Doanh cũng cùng người phụ nữ khác đính hôn, vậy không phải là anh có cơ hội rồi sao, vì vậy, anh phải trân trọng, trân trọng cơ hội không dễ có được này.

“Không cần đâu, anh nhưng là siêu . . .”

“Siêu sao? Siêu sao thì không phải là người à?” Âu Vũ Đình cười ha ha, người phụ nữ này thật thú vị, nếu người khác gặp siêu sao như anh, có khi sẽ vội vàng lên xe anh, còn cô thì ngược lại, anh để cô lên xe, cô lại không lên, còn ghét bỏ anh là siêu sao.

Thực ra Âu Vũ Đình cũng có tư tâm, chỉ cần Tiêu Mộc Diên vừa lên xe, chốc nữa anh và Tiêu Mộc Diên cùng nhau xuống xe, đầu đề tin tức ngày mai chắc chắn sẽ là anh và Tiêu Mộc Diên, anh làm siêu sao bao lâu này chưa bao giờ truyền ra tin tức gì, hôm nay, anh nhất định phải để tin tức truyền đi, anh muốn mọi người đều biết, Tiêu Mộc Diên là bạn gái của anh.

Đương nhiên, anh vẫn phải báo thù Thịnh Trình Việt, anh biết Thịnh Trình Việt cũng thích Tiêu Mộc Diên, thậm chí là yêu Tiêu Mộc Diên, cho nên, anh càng muốn cướp lấy cô, anh muốn khiến Thịnh Trình Việt tuyệt vọng, đến lúc đó, Tiêu Mộc Diên không những sẽ không ở cùng anh ta, liền ngay cả Thịnh Thị cũng sẽ sụp đổ, Âu Đan, anh cũng sẽ cứu được.

Tiêu Mộc Diên cuối cùng do dự dự không quyết, nhưng vẫn bị Âu Vũ Đình kéo lên xe.

“Chú Âu, chú mới đổi xe sao, thoải mái thật, thoải mái hơn xe của ba cháu?” Viễn Đan cười ha ha nói, tại sao bây giờ nó cứ cảm thấy Âu Vũ Đình có chút xa lạ? Còn xa lạ ở đâu, nó nhất thời cũng không nghĩ ra.

Nguyệt Nguyệt ngược lại không có cảm giác gì, bởi vì bọn chúng sống với Âu Vũ Đình bao nhiêu năm, trong lòng chúng, Âu Vũ Đình là người thân.

“Đương nhiên, cháu thích không? Nếu thích, chú mua cho cháu một chiếc.” Âu Vũ Đình mặc dù hận Thịnh Trình Việt, nhưng anh vẫn rất quý Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, hai đứa suy cho cùng là lớn lên dưới tầm mắt của anh, anh yêu chúng, là tình yêu phát ra từ trong tim, giống như con của mình.

“Hì hì, cháu tự mình lên mạng làm đầu tư rất nhiều, cũng đủ tiền mua xe, nhưng mua xong cũng vô dụng, ai dám cho một đứa bé 6 tuổi lái xe.” Viễn Đan câu cuối rõ ràng là rất bất mãn, nó 6 tuổi thì sao, chỉ cần cậu không đâm phải người là được, nhưng cậu lại không thể lái xe.

“Đúng vậy, nhưng có thể mua cho mẹ cháu một chiếc.” Âu Vũ Đình thuận miệng nói, ánh mắt sau đó liếc về phía Tiêu Mộc Diên.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên căng thẳng.

“Tôi không phải là mẹ của chúng, chỉ là vẻ ngoài giống mẹ chúng nó thôi, không tin anh cứ hỏi chúng nó xem.” Tiêu Mộc Diên hoảng loạn giải thích, ánh mắt nhìn chằm chằm Viễn Đan, dường như hy vọng Viễn Đan sẽ giải thích cho cô.

Âu Vũ Đình mím môi không nói gì, hóa ra, cô không chỉ quên anh, mà ngay cả con ruột của mình cô cũng quên.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên phát hiện, vừa rồi bản thân phản ứng hơi quá, sao lại có một loại cảm giác càng nói giấu càng lộ.

“Ừm, dì ấy là dì Diên của bọn cháu.” Nguyệt Nguyệt dè dặt giải thích, sợ Tiêu Mộc Diên tức giận lại không thèm để ý đến chúng.

“Hóa ra là vậy à, chú thấy vẻ ngoài dì cháu và các cháu khá giống nhau, cho nên . . .” Âu Vũ Đình nói đến đây thì không tiện nói tiếp, để mọi người tự tưởng tượng.

Tiêu Mộc Diên vô thức cười, thực ra ý trong lời nói của Âu Vũ Đình cô cũng nghe hiểu, chẳng lẽ cô và mấy đứa bé trước mắt này thật là có quan hệ? Sẽ không, cô làm sao có thể sinh con cho Thịnh Trình Việt? Nhất định là bọn nó nhận nhầm người.

“Thế giới rộng lớn như vậy, nhìn giống nhau cũng là chuyện bình thường.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể nói vậy.

Âu Vũ Đình mím chặt môi, cô thật sự không định nhớ lại bọn trẻ sao? Còn anh? Cô càng sẽ không nhớ lại đi.

“Chúng ta đến cửa siêu thị, đi mua đồ ăn đi.” Âu Vũ Đình vừa nói dứt lời thì xuống xe, anh biết nhất định Tiêu Mộc Diên sẽ không cho anh mua, vì thế cô sẽ xuống xe theo.

“Mua gì chứ, không cần mua, anh đưa tôi về nhà, tôi còn chưa cảm ơn anh.” Tiêu Mộc Diên lập tức xuống xe theo, cô muốn ngăn cản, cô làm sao có thể để cho siêu sao đi mua đồ cho nhà cô? Lại nói bọn họ lại chẳng quen thân gì.

“Không mua sao được? Anh là lần đầu đến nhà em?” Âu Vũ Đình không để ý sự can ngăn của Tiêu Mộc Diên, đi về phía trước, mà lúc này, anh bỏ kính râm trên mặt xuống, lập tức lộ ra khuôn mặt hoàn hảo tuyệt mỹ, khiến những người có mặt ở đó trong nháy mắt cho là mình nằm mơ, người trước mắt đây là ngôi sao quốc tế đang nổi – Âu Vũ Đình sao?

Mà Tiêu Mộc Diên đúng lúc này lại kéo tay Âu Vũ Đình, cô không muốn anh mua đồ cho nhà cô.

Xung quanh trong chớp mắt bắt đầu chụp ảnh, tư thế của Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình cực kỳ thân mật.

Âu Vũ Đình lại cố tình quay người lại, áp sát đến bên tai Tiêu Mộc Diên, như đang nói nhỏ cái gì, nhưng dựa vào góc độ này, có ảnh chụp ra giống như họ đang hôn môi.

Thịnh Tuấn Hạo ở trong xe lẳng lặng nhìn hết thảy, cậu bé đột nhiên có dự cảm, Âu Vũ Đình cố ý làm thế, chú ta muốn lấy mẹ ra để báo thù ba, tuy cậu vẫn chưa dám khẳng định suy nghĩ này, nhưng giờ xem ra, Âu Vũ Định và mẹ sẽ có tin đồn là chắc chắn rồi.

Viễn Đan cũng không ngờ là sẽ như vậy, Nguyệt Nguyệt lại càng kinh ngạc, hai đứa bọn chúng đang muốn xuống xe thì bị Thịnh Tuấn Hạo ở bên cạnh đột nhiên kéo lại.

“Hai đứa đừng xuống xe, chúng ta đợi xem sao.” Nếu Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt xuống bây giờ, vậy thì việc sẽ càng ồn ào.

Âu Vũ Định còn cho rằng ba đứa bé kia thấy cảnh tượng này sẽ xuống xe, nhưng không ngờ ba đứa đều không xuống, anh ta hơi nhíu mày, chẳng lẽ chúng nó phát hiện ra điều gì? Không thể nào, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt ở với anh lâu như vậy, chắc chắn sẽ tin tưởng anh, vậy thì, lý do duy nhất không xuống chính là từ Thịnh Tuấn Hạo, không hổ là lớn lên ở bên cạnh Thịnh Trình Việt.

Cuối cùng về đến nhà, Tiêu Mộc Diên vốn không định để Âu Vũ Đình vào nhà, nhưng nghĩ đến chuyện khó xử vừa rồi ở trên đường, vẫn là để Âu Vũ Định vào nhà nghỉ một chút.

“Đây không phải là . . .” Lưu Na trừng mắt nhìn Âu Vũ Đình, nhất thời chưa nghĩ ra là ai, chỉ là biết anh ta rất nổi tiếng, giờ vẫn đang nổi, đột nhiên lại nghĩ ra anh ta là ai rồi. Nhưng Tiêu Lâm ở bên cạnh đã mở miệng.

“Là Âu Vũ Đình, là siêu sao Âu Vũ Đình.” Trong mắt Tiêu Lâm hiện rõ sự kích động.

Âu Vũ Đình cười ha ha, sau đó còn lịch sự cúi người về phía Tiêu Lâm và Lưu Na.

“Chào bác trai, bác gái.” Nói xong, anh giơ tay đưa hoa quả đã mua đến trước mặt họ, Tiêu Mộc Diên lúc này vội đi qua nhận lấy hoa quả.

“Mời ngồi, ngồi đi.” Lưu Na phản ứng lại, lập tức dọn ghế ra, để Âu Vũ Đình ngồi xuống, tuy rằng bọn họ không biết con gái và Âu Vũ Đình có quan hệ gì, nhưng Âu Vũ Đình có thể đến nhà họ, xem ra quan hệ của chúng cũng không tệ.

“Vâng, vậy cháu không khách sáo nữa.” Âu Vũ Đình cũng mệt, không ngờ người nhà của Tiêu Mộc Diên sẽ nhiệt tình như vậy, tốt hơn cô nhiều.

“Cậu Âu, ở lại đây ăn cơm nhé, muốn ăn gì? Bác nấu cho cháu.” Lưu Na cười nói, không ngờ một siêu sao lớn lại có thể đến nhà mình, không biết là mang đến cho nhà họ bao vinh dự?

Sắc mắt Tiêu Mộc Diên khẽ biến, có phải mẹ quá nhiệt tình rồi không, cô và Âu Vũ Đình này cũng không quen thân, mẹ làm sao mà coi người ta còn thân hơn cả con gái mình?

“Được, đã lâu không ăn cơm mẹ nấu rồi, ở đây tựa như cảm giác ở nhà.” ý cười đầy mặt Âu Vũ Đình, dù sao thì anh vốn không muốn đi, thời gian ở bên Tiêu Mộc Diên càng lâu thì mới có thể khiến cô yêu anh.

Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!

Khóe miệng Tiêu Mộc Diên giật giật, tại sao mỗi một người đến nhà cô xong đều sẽ có cảm giác như ở nhà, nhớ lần trước Thịnh Trình Việt cũng từng nói, sau khi đến nhà cô, sẽ cảm nhận được mùi vị gia đình, tại sao cô không cảm giác nhà là mùi vị gì?

Đọc truyện chữ Full