DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Chương 158

CHƯƠNG 158: ĐỒNG Ý LÊN GIƯỜNG VỚI ANH

Thịnh Trình Việt cau mày, anh nhận ra một chuyện quan trọng, đó là mỗi lần anh gặp Tiêu Mộc Diên thì đều sẽ cãi nhau.

“Anh Việt, tổng giám đốc Trương đến.” Giọng Lâm Phong vang lên ngoài cửa.

Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đều ngừng lại, ánh mắt Tiêu Mộc Diên thoáng vẻ căng thẳng và bất an, sao Trương Vân Doanh lại đến nhanh như vậy? Cô và Thịnh Trình Việt còn chưa bàn điều kiện xong đâu.

“Không cho nói, hiểu chưa?” Tiêu Mộc Diên lườm Thịnh Trình Việt, nếu anh dám nói gì đó thì cô nhất định sẽ gi3t chết anh, nhất định đấy.

“Vậy cô phải lên giường với tôi.” Thịnh Trình Việt cũng chẳng biết xấu hổ mà nói, dù sao anh cũng sẽ không làm những việc không có lợi. Hơn nữa, vừa nghĩ đến dáng vẻ mềm mại của cô khi bị anh đè, anh liền không kìm chế được h@m muốn.

“Anh nằm mơ đi.” Tiêu Mộc Diên từ chối không hề do dự.

“Vậy tôi sẽ nói.” Thịnh Trình Việt cũng không nhượng bộ, anh muốn lên giường với cô, phải để cô hiểu rõ rằng cô chính là người phụ nữ của anh.

“Tôi sẽ gi3t chết anh.” Tiêu Mộc Diên tức giận gầm lên, lúc này cô cũng không dám hét to, Trương Vân Doanh còn đang ở ngoài cửa đấy.

“Vậy thì cô cứ chờ ảnh khiêu dâm được tung ra đi.” Thịnh Trình Việt cũng không hề khách sáo.

“Anh…” Tiêu Mộc Diên đang định nói thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động khiến trái tim cô run rẩy.

“Không cho phép anh nói.” Tiêu Mộc Diên lại cảnh cáo một lần nữa.

“Cô đồng ý lên giường với tôi rồi?” Thịnh Trình Việt nhướng mày hỏi, sao anh có thể không nhân cơ hội này mà chiếm hời chứ.

Đôi mắt sáng trong của Tiêu Mộc Diên đầy lửa giận, tên Thịnh Trình Việt này sao lại thích đối đầu với cô như vậy, hơn nữa còn bắt cô lên giường với anh ta. Suy nghĩ của anh ta thật quá bỉ ổi, nhưng bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào nữa rồi, chỉ đành đồng ý trước, sau đó lại nghĩ cách giải quyết việc này. Dù sao cô cũng không thật sự lên giường với anh ta.

“Được.” Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nói một cách dứt khoát, trong lòng lại đang thầm mắng Thịnh Trình Việt mấy lượt.

Lúc này Thịnh Trình Việt mới hài lòng mỉm cười. Anh hiểu hết những tính toán trong mắt Tiêu Mộc Diên, có điều anh cũng không để tâm mấy trò vặt của cô, cô không thoát nổi lòng bàn tay anh đâu.

“Vào đi.” Thịnh Trình Việt lạnh nhạt nói về phía cửa, vừa nói anh vừa ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc, chỉ trong chớp mắt đã toát lên khí thế tự cao tự đại.

Thịnh Trình Việt vừa nói xong thì Trương Vân Doanh lập tức đẩy cửa bước vào, thực ra nếu Thịnh Trình Việt còn không lên tiếng nữa thì anh cũng sẽ tự ý xông vào. Tiêu Mộc Diên đang ở nơi này, anh không thể yên tâm được, anh đến đấy chính là vì tìm cô.

Trương Vân Doanh vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên thì lập tức bước đến, còn quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, dường như muốn nhìn xem cô nhóc này có bị thương hay không. Thấy cô không sao, Trương Vân Doanh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tổng giám đốc Trương, gặp mặt rồi mà cậu không thèm chào hỏi à?” Giọng Thịnh Trình Việt vang lên, mơ hồ có thể cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của anh. Hai người trước mắt lại dám coi thường anh, hơn nữa lúc Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Trương Vân Doanh còn vui mừng đến vậy, vì sao mỗi lần gặp anh cô đều cãi nhau chứ?

Trương Vân Doanh vốn không muốn để ý đến Thịnh Trình Việt, từ sau lần đánh nhau hôm trước, bọn họ đã không còn là bạn bè nữa rồi. Thế nhưng đây là địa bàn của Thịnh Trình Việt, anh cũng không muốn làm Tiêu Mộc Diên khó xử, đành đáp lại Thịnh Trình Việt.

“tổng giám đốc Trương đến đây có việc gì?” Thịnh Trình Việt lại không quan tâm đ ến thái độ của Trương Vân Doanh chút nào, người anh để ý là Tiêu Mộc Diên, từ đầu đến cuối anh chỉ để tâm đ ến mình Tiêu Mộc Diên mà thôi.

Trương Vân Doanh nhìn Thịnh Trình Việt rồi lại nhìn Tiêu Mộc Diên, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô.

“Tôi tới đón bạn gái tôi về.” Nói rồi anh lại siết chặt tay Tiêu Mộc Diên.

“Bạn gái?” Thịnh Trình Việt nheo mắt đầy nguy hiểm, một câu nói của Trương Vân Doanh mà có thể biến Tiêu Mộc Diên thành bạn gái của anh ta rồi à. Tiêu Mộc Diên là người phụ nữ của anh, không ai có thể thay đổi sự thực này.

Trương Vân Doanh không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, anh ấy cũng có sự kiêu ngạo của mình, một khi đã quyết định chuyện gì, anh ấy sẽ không buông tay nữa. Sai lầm sáu năm trước đã là nỗi tiếc nuối lớn nhất của anh ấy rồi, bây giờ ông trời cho thêm một cơ hội nữa, anh ấy nhất định sẽ quý trọng.

Tiêu Mộc Diên nghe giọng nói kiên định của Trương Vân Doanh mà cảm động, có một người đàn ông như Trương Vân Doanh yêu cô, cô cảm thấy đây chính là may mắn trong bất hạnh.

Thịnh Trình Việt cứ cảm thấy hai kẻ trước mắt như thể cùng chung mối thù, mà anh lại chính là kẻ thù của họ.

“Cô ta chẳng qua chỉ là thứ giẻ rách tôi từng dùng, cậu chắc chắn muốn cô ta à?” Thịnh Trình Việt cười gian xảo, ánh mắt lóe lên sự sắc bén, dường như có thể đẩy hai kẻ trước mặt vào địa ngục bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên biến đổi, cô vô thức nhìn sang Trương Vân Doanh, dường như muốn nhìn thấy điều gì đó ở anh ấy.

Hiển nhiên Trương Vân Doanh cũng không ngờ Thịnh Trình Việt lại đột nhiên nói như vậy, anh sững sờ giây lát, thế nhưng lại nhanh chóng ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng, không để ý đến vẻ tức giận trên mặt Thịnh Trình Việt mà mỉm cười.

“Tôi chỉ quan tâm đ ến chặng đường tôi và cô ấy từng bước qua, còn những chuyện trước kia tôi không để ý.” Trương Vân Doanh nói một cách nghiêm túc, anh ôm chặt Tiêu Mộc Diên.

Tuy Tiêu Mộc Diên rất cảm động trước câu nói của Trương Vân Doanh, thế nhưng lời Thịnh Trình Việt cũng đâm sâu vào trái tim cô. Vốn dĩ cô tưởng rằng Trương Vân Doanh sẽ phản bác những lời này, nhưng không ngờ anh lại không hề phản bác.

Vậy có phải nghĩa là cô thật sự là “thứ giẻ rách từng dùng” của Thịnh Trình Việt! Trong lòng cô dấy lên cơn đau đớn, nỗi đau ấy dường như là vì Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt vẫn ngồi trên ghế, không hề làm gì, chỉ là sắc mặt anh rất khó coi, dường như bọn họ cũng đều nhận ra anh đang tức giận.

“Cô ấy thuộc sở hữu của tôi, cho dù tôi vứt bỏ thì cũng không có kẻ nào được chạm vào.” Thịnh Trình Việt cao giọng nói, sao có thể để cho kẻ khác sử dụng thứ đồ anh từng dùng chứ.

Tiêu Mộc Diên nghe xong cũng tức giận, sao lại gọi là đồ của anh ta chứ. Cô là người, sao có thể là đồ vật của anh ta. Nghĩ thế, cô tức giận hất tay Trương Vân Doanh ra, sải bước về phía Thịnh Trình Việt.

Tiêu Mộc Diên vung tay lên tát Thịnh Trình Việt trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Vân Doanh.

Dường như Thịnh Trình Việt đã sớm đoán được Tiêu Mộc Diên sẽ có phản ứng này, anh dễ dàng bắt được tay cô, đột nhiên kéo cô lại gần mình. Tuy còn cách một chiếc bàn nhưng bọn họ đều nghiêng người về phía trước, thế nên nhìn hai người như thể áp sát vào nhau, mơ hồ có chút mờ ám.

Tiêu Mộc Diên muốn rút tay về, nhưng Thịnh Trình Việt lại giữ chặt khiến cô không nhúc nhích được, chỉ đành nhìn chằm chằm người đàn ông này bằng ánh mắt hung dữ.

Trương Vân Doanh nhìn thấy cảnh này cũng sốt ruột, lập tức bước lên muốn kéo Tiêu Mộc Diên tách khỏi Thịnh Trình Việt. Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong lại chắn trước mặt Trương Vân Doanh, chuyện anh Việt muốn làm vẫn chưa có ai có thể ngăn cản được.

“Tránh ra!” Trương Vân Doanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong trước mặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Nếu Lâm Phong không tránh ra, anh sẽ lập tức ra tay.

Dường như Lâm Phong không hề có ý nhượng bộ, mà lúc này Thịnh Trình Việt lại mỉm cười thả tay Tiêu Mộc Diên ra. Thịnh Trình Việt nhìn Trương Vân Doanh mà nở nụ cười vừa ph óng đãng vừa quyến rũ và gian xảo.

“Tôi nhớ Trương thị còn muốn ký một hợp đồng vô cùng quan trọng với Thịnh thị, nếu hợp đồng này thất bại, Trương thị sẽ bị tổn thất nặng nề, tuy không đến mức phá sản nhưng cũng sẽ suy tàn.” Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng nói. Đúng vậy, sở dĩ anh ngạo mạn như thế là vì anh có vốn liếng để ngạo mạn.

Sắc mặt Trương Vân Doanh sầm xuống. Đúng vậy, đây là chuyện vài hôm trước, vì hợp đồng với Thịnh thị đã đến kỳ hạn rồi, cần ký tiếp, nhưng đến bây giờ Thịnh Trình Việt vẫn chưa tỏ thái độ. Nếu lần này không ký được hợp đồng, Trương thị quả thật sẽ chịu đả kích nặng nề.

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên cũng sầm xuống, thảo nào Thịnh Trình Việt lại có khí thế như vậy, thì ra anh ta muốn dùng công ty để đối phó với Trương Vân Doanh, tên đàn ông này quả thật chính là kẻ điên!

“Cậu đừng quên, nếu lần này không tiếp tục ký hợp đồng, Thịnh thị các người cũng sẽ bị tổn thất, tuy mức độ không nặng nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng nhỏ.” Trương Vân Doanh hạ giọng nói, tuy anh rất không cam lòng, thế nhưng anh biết, không còn cách nào khác, hợp đồng này quả thật rất quan trọng đối với anh.

Thịnh Trình Việt càng vui vẻ hơn, chút ảnh hưởng nho nhỏ này chẳng là gì đối với Thịnh thị, nhưng đối với Trương thị thì lại là một đả kích nặng nề.

“Hay là chúng ta hủy bỏ hợp đồng nhé?” Thịnh Trình Việt cười tà ác, dáng vẻ như thật sự muốn hủy hợp đồng với Trương Vân Doanh.

Sắc mặt Trương Vân Doanh lại lần nữa sa sầm, anh siết chặt nắm tay rồi thả lỏng, rồi lại siết chặt. Anh tự nhủ, không thể làm việc mù quáng, không thể dùng cả Trương thị để đối đầu với Thịnh Trình Việt. Trương thị không đấu lại được với Thịnh Trình Việt, anh nhất định phải nhẫn nhịn.

Tiêu Mộc Diên đi tới trước mặt Trương Vân Doanh, kéo tay anh. Vào giờ khắc này, cô nguyện dâng cho anh tất cả sức mạnh của mình.

Sắc mặt Thịnh Trình Việt biến đổi, người phụ nữ này còn không biết phải trái, dám nắm tay Trương Vân Doanh. Dường như cô đã quên thân phận của mình rồi phải không? Cô là vật sở hữu của anh, vậy mà lại dám không nghe lời anh.

“tổng giám đốc Trương nếu không có việc gì thì có thể về rồi, tránh cho tôi thấy cậu lại khó chịu rồi lập tức hủy bỏ hợp đồng.” Thịnh Trình Việt vẫn mỉm cười tà ác, ý của anh rất rõ ràng, anh muốn lấy hợp đồng của Trương thị ra để uy hiếp Trương Vân Doanh.

Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!

Trương Vân Doanh không nói gì, kéo Tiêu Mộc Diên định đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong lại ngăn cản hai người, Tiêu Mộc Diên nhìn Lâm Phong mà tức đến nghiến răng, trong lòng cô, người bên cạnh Thịnh Trình Việt cũng chẳng có ai nào tốt đẹp.

Đọc truyện chữ Full