DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đêm Sương
Chương 74: Ngoại truyện 4

[9] Đáp án

Miếng thịt bò Úc hảo hạng trong tủ lạnh dạo trước, kết cục là bị quẳng bỏ vào sọt rác.

Đó là thời điểm trước khi Nam Gia dọn sang chỗ Châu Liêm Nguyệt.

Có một lần Nam Gia phải đi ra ngoài tham gia sự kiện, khu chung cư bị mất điện nguyên một ngày. Lúc trở về, tủ lạnh vẫn chưa khôi phục được bình thường, miếng thịt bò đã rã đông hết, hóa thành một đống nhão nhoét, mở ra ngửi thử còn thấy có mùi chua, cô không biết chắc chắn nó đã hỏng hay chưa, để an toàn, tốt nhất là vứt bỏ.

Sau đó vẫn luôn có cảm giác tiếc nuối, bởi Châu Liêm Nguyệt đã từng nói “Để lần sau!”.

Dạo đang cai thuốc lá, có một buổi tối, Nam Gia đang đọc sách, thò tay vào túi đồ trên bàn theo thói quen mới phát hiện ra là loại ô mai hay ăn không còn nữa.

Nếu không có ô mai, e là cô không nhịn nổi qua đêm nay.

Nam Gia gập sách lại, đứng dậy đi đến trước cửa thư phòng.

Châu Liêm Nguyệt ngẩng đầu lên, hỏi cô có chuyện gì.

“Em định đi siêu thị một chuyến, anh cần em mua gì không?”

Châu Liêm Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy nói muốn đi cùng cô.

Xung quanh khu chung cư này có đầy đủ các tiện nghi, đi bộ chừng 300 mét là thấy ngay một siêu thị chuyên hàng nhập khẩu.

Bắc Thành vào cuối thu, về tối đã có thể cảm nhận được cái lạnh se se.

Lúc ra khỏi nhà, Nam Gia mặc áo thun và quần bò, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác màu cà phê. Châu Liêm Nguyệt cũng ăn vận khá thoải mái, áo phông trắng, áo len sợi to màu đen. Áo len luôn có thể trung hòa cảm giác lạnh lùng toát ra từ anh.

Lúc vào cửa, Nam Gia thoáng liếc mắt lên khung cửa kính. Trên đó phản chiếu bóng dáng của hai người đang tay trong tay.

Cảm giác vui vẻ này khó lời nào diễn tả được.

Họ lấy một chiếc xe đẩy ở lối vào, Châu Liêm Nguyệt đẩy, Nam Gia thì vừa đi vừa chọn đồ mình muốn.

Vốn chỉ định mua một ít ô mai, vậy mà đi loanh quanh một vòng, bất giác đã chất đầy hàng vào xe.

Nam Gia bỗng để ý tới, lập tức chẳng biết nói gì với mình. Tại sao cô lại mua bông tẩy trang? Trong khi bông tẩy trang nhãn hiệu tặng đủ cho cô dùng đến hết đời cũng nên.

Cô nhặt mấy món đồ không cần thiết lên, rồi kéo Châu Liêm Nguyệt đi trả lại từng thứ một.

Ôm ba hộp bông tẩy trang, cô chẳng nhớ nổi là mình lấy từ giá nào xuống. Cô bèn quay đầu lại, như xin sự trợ giúp từ Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt nhíu mày, giơ một ngón tay ra chỉ.

Cô ngoái đầu nhìn theo, đúng thật.

Trả lại một lượt xong, Nam Gia xác nhận chỗ còn lại đều là đồ mình muốn. Cô hỏi Châu Liêm Nguyệt, “Anh có cần mua gì không?”

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào khu vực ở phía trước.

Nam Gia nhìn theo, bên đó là khu đồ tươi sống.

***

Ngày hôm sau, Nam Gia có hai hoạt động. Buổi tối, vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức bay từ phòng bếp ra.

Cô đá bỏ giày, chạy vội vào xem. Châu Liêm Nguyệt đang đứng trước kệ bếp, dáng vẻ trong bộ đồ áo trắng quần đen khiến cho thứ trước mặt anh dường như không phải là thực phẩm, mà là những hợp đồng làm ăn anh đang nắm quyền sinh sát.

Thẳng thắn mà nói, chuyện “đàn ông biết nấu ăn” này, không hề nằm trong gu tiêu chuẩn của Nam Gia, vì bố cô là đầu bếp.

Đẹp trai hơn Nam Trọng Lý, nấu ăn không ngon bằng Nam Trọng Lý, hoặc nấu ngon hơn Nam Trọng Lý… trên thế giới này gần như không tồn tại.

Đồ ăn ngon mới là thứ quan trọng nhất, bản thân người đầu bếp có thế nào cũng chỉ là phụ họa mà thôi.

Nhưng điều này không thích hợp với Châu Liêm Nguyệt.

Cô chỉ liếc mắt một cái là đã hận vì mình không thể biến thành miếng thịt bò tươi sống kia, để được anh tận tình săn sóc.

Châu Liêm Nguyệt ngước mắt lên nhìn, là vì cảm nhận được cô đang dùng điện thoại chụp anh.

Anh chỉ liếc mắt, không nói gì cả.

Chụp đủ rồi, Nam Gia bèn sán lại gần, ngó vào nồi xem. Cô về hơi muộn, không được xem cả quá trình, chỉ ngửi được mùi, có cảm giác như đã sắp chín rồi.

“Ăn được chưa?”, Nam Gia hỏi.

“Sắp rồi.”

Ánh mắt Nam Gia trượt xuống cổ tay anh, lướt lên cánh tay rắn chắc, cuối cùng dừng lại trên gương mặt điển trai của anh. Cô khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không che giấu sự nóng bỏng trong ánh mắt mình, “Ăn anh trước được không?”

Châu Liêm Nguyệt hạ tầm mắt liếc nhìn cô, “Không được.”

Chỉ một cái liếc mắt hờ hững đó thôi, lại làm cho lòng cô càng thêm ngứa ngáy.

Nam Gia vào thay một bộ quần áo khác, vừa lúc món bít tết được dọn lên bàn. Bày bằng hai chiếc đĩa sứ trắng, trang trí bằng lá bạc hà.

Châu Liêm Nguyệt lấy một chai vang đỏ, rót ra hai ly.

Nam Gia nhấp một ngụm rượu trước, rồi mới lấy dao dĩa xắt một miếng thịt bò đưa vào miệng.

Châu Liêm Nguyệt biết khẩu vị của cô, không thích sống quá, cũng không thích chín quá. Nửa sống nửa chín mới được. Anh nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là đang hỏi cô cảm thấy thế nào.

Với Châu Liêm Nguyệt, cô luôn tự động thêm một tầng kính lọc, không thể nhận xét một cách công tâm được, kể cả anh có nấu cháy khét lẹt thì cô vẫn vui vẻ ăn, huống hồ phần bít tết này quả thật không tồi.

Ăn xong, họ mang rượu ra ghế sofa.

Nam Gia dựa lưng vào vai Châu Liêm Nguyệt, ngả người ra sofa, rồi hỏi anh ngoài bít tết ra anh còn biết làm món gì khác không.

“Mấy món đơn giản đều biết làm.”

Nam Gia đã tận mắt chứng kiến Châu Liêm Nguyệt nấu ăn, nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin nổi. Cô nằm xuống, gối đầu lên đùi anh, cầm lấy tay anh, mở bàn tay anh ra nhìn chăm chú.

“Anh học chính quy ngành gì?”

“Kinh tế học.”

“Nếu…”, Nam Gia ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, “Nếu theo ý muốn của anh, anh muốn học ngành gì?”

Cô nhớ Châu Hy từng nói, Châu Liêm Nguyệt vốn định hoàn toàn thoát ly khỏi nhà họ Châu vào lúc lên đại học, vì Châu Hy, anh đã từ bỏ sở thích của chính mình.

Châu Liêm Nguyệt trầm mặc mất một lúc lâu.

Nam Gia biết, câu hỏi này đã kéo anh về đoạn hồi ức xa xăm.

Bao nhiêu năm trôi qua, mặc dù anh không thích, nhưng cũng đã quen với tất cả những gì xảy ra trong chốn kinh doanh, lối suy nghĩ anh có trong lúc đánh giá sự việc, đều là lối suy nghĩ tiêu chuẩn của thương nhân, chỉ bàn về lợi và hại, không hỏi đến đúng sai.

“Nhân loại học, xã hội học, hoặc triết học.”, Châu Liêm Nguyệt thản nhiên nói, “Cambridge còn có hai môn, là Anglo-Saxon, Norse, and Celtic, với Classics, anh từng đi dự thính. Nếu hồi đấy chọn khoa nhân văn, nghiên cứu hai mảng này cũng khá thú vị.”

“Anglo – Saxon…”, những cái sau Nam Gia nghe không hiểu.”

Châu Liêm Nguyệt: “Anglo-Saxon, nghiên cứu về người Scandinavia. Còn Classics là nghiên cứu về Hy Lạp và La Mã cổ đại.”

Nam Gia im lặng giây lát rồi nói, “Ra là thế.”

“Hả?”

Nam Gia lại ngước lên nhìn vào mắt anh, “Những cái đấy khá phù hợp với hệ điều hành tinh thần của anh.”

“Hệ điều hành tinh thần.”, Châu Liêm Nguyệt cảm thấy buồn cười, bèn nhắc lại từ này.

Nam Gia lại nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên gặp anh, em không hề có cảm giác anh là thương nhân, với lại anh còn nói anh là học trò của thầy Giải. Trên người anh toát ra một cảm giác rất là… cương trực.”

Châu Liêm Nguyệt đưa tay bóp má cô, anh bảo, kiểu nói này của cô làm cho người ta rất muốn nghiến răng.

Anh vẫn không hoàn toàn quen được với việc cô thoải mái phân tích một tầng sâu trong anh ngay trước mặt anh như vậy.

Hồi học cấp Ba, anh từng đọc rất nhiều, Socrates, Epicurus, Kant, Nietzsche, Hegel[1]…

[1] Tên của các triết gia

Đối với một cậu thiếu niên bị nhấn chìm trong vũng bùn thực tại, những học thuyết trừu tượng đó không thể cho ra được một đáp án, ngược lại càng khiến Châu Liêm Nguyệt bị đẩy sâu hơn vào những khoảng không vô vọng.

“Em nói là nếu nhé.”, Nam Gia mân mê những ngón tay anh, “Về sau có thời gian, anh muốn đi học lại ngành nhân văn không?”

Châu Liêm Nguyệt chẳng chút do dự, “Không.”

Nam Gia cười hỏi: “Tại sao? Sợ việc kinh doanh không có ai quản lý à? Tạm dừng lại cũng không sao mà, để diễn viên đây đi đóng phim nuôi anh.”

Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, anh áp tay lên trán cô, “Hồi đấy muốn học ngành này, là để tìm một đáp án.”

“Giờ có đáp án rồi à?”

“Đáp án của cuộc sống chính là đáp án cho mình.”

“… Câu này nghe có có mùi của triết gia đấy.”, Nam Gia đùa.

Lời vừa dứt, cả hai người cùng yên lặng.

Dụ.c vọng dần được nhóm lên trong âm thầm.

Cả hai nhìn nhau một lát.

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu xuống, Nam Gia cũng giơ cánh tay ôm cổ anh.

Trong miệng anh còn mùi rượu vang thoang thoảng, cô ra sức cướp lấy. Tư thế chẳng mấy tự nhiên này rất nhanh đã không thể thỏa mãn được họ. Nam Gia nhổm dậy, ngồi lên đùi Châu Liêm Nguyệt, anh liền tóm tay cô chạm vào mình.

Hơi thở của cô luồn vào màng tai anh, vừa chuyển động tay, cô vừa cười gọi anh, “Giáo sư Châu.”

***

[10] Lại một năm nữa

Công ty Châu Liêm Nguyệt tổ chức hoạt động nhân dịp kỉ niệm thành lập.

Khuất Minh Thành vội vàng tranh phần: Phù sa không thể để chảy sang ruộng ngoài được.

Châu Liêm Nguyệt chỉ báo cho Nam Gia biết, không ép cô phải tham gia.

Nam Gia nghe nói có thể đưa người nhà đi cùng bèn hỏi: “Bạn gái Hứa Nhất Minh cũng đi?”

“… Hình như thế.”

Nam Gia liền cười bảo: “Vậy thì nhất định phải đi để gặp rồi.”

Hôm đó, cả villa của Khuất Minh Thành được bao trọn, trời lạnh, khu vực suối nước nóng vừa hay được phát huy công dụng.

Nam Gia không khỏi ghen tỵ, liền nói với Châu Liêm Nguyệt: “Nhân viên công ty anh được đãi ngộ tốt ghê.”

Mấy người họ ngồi trong phòng trà đánh bài, Khuất Minh Thành cười hớn hở tiếp lời Nam Gia, “Cô Nam tiếc cái suối nước nóng hả? Đừng nóng, để phần cho cô một nhà đơn rồi, sân riêng, hồ nước nóng riêng, lát nữa gọi nhân viên mang ít rượu sake lạnh hoặc kem sang…”

“Có dưa hấu không?”

Khuất Minh Thành khen cô “biết hưởng thụ”, “Để tôi gọi người chuẩn bị, đảm bảo sẽ nhanh chóng được ăn.”

Nam Gia cười hỏi: “Công ty Châu tổng thuê chỗ này của anh bao nhiêu tiền một ngày?”

Khuất Minh Thành cười hỉ hả: “Cái này không thể nói được, bí mật kinh doanh. Dù sao thì cũng kiếm được không ít, bằng không sao tôi phải ở đây phục dịch thế này.”

“Sau này tôi đưa studio của tôi đến đây, ông chủ Khuất có giảm giá không?”

“Chắc chắn chiết khấu cao hơn lão Châu rồi!”

Đang nói cười thì có người gõ cửa. Là trợ lý Hứa, đến báo cáo về một cuộc điện thoại liên quan đến công việc.

Đợi trợ lý Hứa nói với Châu Liêm Nguyệt xong, Nam Gia liền tủm tỉm cười hỏi anh ta, “Hứa Nhất Minh, bạn gái anh đến chưa?”

“Đến rồi.”

“Gọi sang đây đánh bài đi.”

Một lát sau, trợ lý Hứa đưa cô bạn gái tên Tiểu Đào của anh ta đến.

Tiểu Đào vừa ngâm suối nước nóng về, mặc một chiếc áo len màu mơ và quần bò, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh nhân long lanh, làn da ửng hồng sau khi ngâm trong nước ấm.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu như vậy, Nam Gia còn nghĩ có phải vẫn còn là sinh viên hay không.

Hỏi ra mới biết, cô ấy đang học tiến sĩ chuyên ngành điện từ trường và sóng cực ngắn, còn học tại học viện TOP2 nữa.

Mọi người đều xuýt xoa: “Thất lễ, thất lễ rồi.”

Nam Gia cười nói với trợ lý Hứa: “Chẳng trách anh 24 giờ on call mà bạn gái cũng không giận, cảm giác người ta còn bận hơn anh nữa, mà bận bịu còn có ý nghĩa chứ, tạo phúc cho nhân loại.”

Ngồi một bên bị “dính đạn”, Châu Liêm Nguyệt vừa nghe thấy thế liền nhíu mày, liếc nhìn Nam Gia.

Tiểu Đào rất e thẹn, cả quá trình chẳng nói mấy, lúc chạm phải ánh mắt của Nam Gia, cô ấy luôn nở một nụ cười dè dặt và ngượng ngùng.

Nam Gia nghĩ, kiểu học sinh suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm như cô ấy, chắc chắn là không giỏi giao tiếp.

Đánh mấy ván, Nam Gia hơi mệt, liền bảo Châu Liêm Nguyệt đánh thay để cô uống trà.

Được một lúc, Tiểu Đào cũng rời khỏi bàn. Cô ấy đi tới bàn đối diện, cười hỏi Nam Gia: “Em ngồi đây được không ạ?”

Nam Gia bảo cô ấy cứ thoải mái, không cần câu nệ.

Tiểu Đào nhoẻn miệng cười, lại trộm nhìn cô.

Nam Gia liếc sang bàn bên kia, “Không thích đánh bài với Châu tổng phải không? Cảm giác áp lực từ anh ấy có hơi mạnh một chút.”

Tiểu Đào lắc đầu, mỉm cười bảo: “Vẫn ổn ạ.”

Nam Gia sợ cô ấy câu nệ lại thành ra không tự nhiên, bèn hỏi cô ấy có muốn gọi Hứa Nhất Minh sang với cô ấy không. Tiểu Đào lại lắc đầu, cười đáp: “Không cần đâu ạ. Em… em ngồi đây với chị Gia một lát.”

“Em ăn tối chưa? Có muốn gọi người mang cơm đến đây không?”

Tiểu Đào đáp: “Ăn rồi ạ. Còn chị Gia?”

“Chưa, chị đang đợi dưa hấu…”, Nam Gia quay đầu sang gọi Khuất Minh Thành, “Khuất tổng, chuẩn bị xong dưa hấu chưa?”

Khuất Minh Thành cười bảo: “Chắc là chưa đâu.”

“Làm phiền anh gọi người mang đến đi.”

Tiểu Đào vội nói: “Chị Gia, không cần…”

“Không sao, một mình chị ăn cũng không hết.”

Một lát sau, dưa hấu được đưa đến. Dưa trái mùa, chẳng to, cũng không ngọt mấy. Nhưng ăn trong bầu không khí đầm ấm vui vẻ thế này, lại có cảm giác khác hẳn.

Nam Gia xiên lấy một miếng, đi đến cạnh Châu Liêm Nguyệt, đưa tới miệng anh.

Anh quay đầu nhìn, vẫn há miệng cắn một miếng, nhưng không chịu ăn nhiều, anh bảo: “Tự em ăn đi.”

Tiểu Đào ngồi một bên nhìn cảnh tượng này mà bất giác nở một nụ cười hâm mộ, còn quên cả ăn dưa.

Ăn xong, Nam Gia lại nói chuyện phiếm với Tiểu Đào một lúc.

Trợ lý Hứa cảm thấy quấy rầy hơi lâu nên vội nhắn tin cho Tiểu Đào, hỏi cô ấy có muốn về phòng không.

Tiểu Đào hồi âm một chữ “Được!”, rồi cười nói với Nam Gia: “Chị Gia, bọn em về trước đây.”

“Ừm… Hai người tự đi chơi đi, ở đây chắc chắn là không được thoải mái cho lắm.”

“Không đâu, không đâu.”, Tiểu Đào vội vàng nói.

Nam Gia giở túi xách của mình ra, lấy một thỏi son còn mới nguyên, “Cũng không chuẩn bị được quà gì, nếu em không ngại thì cầm chơi đi? Coi như là quà Tết.”

Tiểu Đào thoáng kích động, “Là son của hãng chị Gia làm đại diện…”

“Phải.”, Nam Gia cười, “Em biết à? Chị mang về tặng cho bạn bè với trợ lý, còn lại đúng một thỏi, chị thích màu này nhất đấy.”

Tiểu Đào cũng lật túi xách của mình, lấy ra một gói giấy nho nhỏ, “Cái này là Omamori[2] em mua ở chùa Otowasan Kiyomizu từ dạo đi Nhật Bản với bạn.”

[2] Một loại bùa hộ mệnh của Nhật Bản

“Wow… tặng cho chị à?”

Tiểu Đào gật đầu.

Trao đổi quà xong, Tiểu Đào rời đi cùng trợ lý Hứa.

Được một lúc, trợ lý Hứa lại quay về, trong tay cầm một quyển vở có logo của trường Tiểu Đào, ngượng nghịu nói: “Chị Gia cho xin chữ ký đi, cô ấy xúc động quá nên quên mất.”

Cuối cùng Nam Gia cũng hiểu ra, “… Không phải cô ấy là fan của tôi đấy chứ?”

Trợ lý Hứa gãi đầu, “Từ hôm công ty bao rạp, đưa Tiểu Đào đi cùng, xem bộ “Chim sẻ xám” cô Nam đóng, sau đấy cô ấy bắt đầu thích cô. Trước đây cô ấy cũng từng bảo tôi xin cô chữ ký, tôi cảm thấy chuyện này hơi công tư không phân minh nên không đồng ý.”

Nam Gia nhoẻn miệng cười.

Cho nên ngoài trợ lý Hứa ra, Châu Liêm Nguyệt không quen dùng người khác, chuyện này không phải là không có lý, bởi anh ta là người rất biết chừng mực.

Ký xong, Nam Gia trả quyển vở và cây bút lại cho trợ lý Hứa.

Đợi trợ lý Hứa đi khỏi, Nam Gia lại hỏi Khuất Minh Thành, “Khuất tổng, cái nhà đơn mà anh nói ấy, còn không?”

“Có tổng cộng ba nhà.”

“Còn hai nhà kia?”

“Tôi giữ cho tôi một nhà.”

“Còn một nhà?”

“…”

Nam Gia cười bảo: “Sắp xếp cho trợ lý Hứa với bạn gái của anh ấy đi.”

***

Nam Gia nghỉ ngơi một lát rồi quay lại đánh bài.

Đánh thêm hai ba tiếng nữa, ván nào cũng thua, mất toi luôn cái túi xách Châu Liêm Nguyệt mới mua cho cô.

Tan cuộc, Nam Gia về phòng với Châu Liêm Nguyệt.

Đó là một căn nhà đơn với khoảnh sân đón đầy gió, quây bằng hàng rào gỗ sơn đen, cả bóng đèn dưới gốc cây và đèn trên tầng lầu đều được bật, tỏa ra ánh sáng vàng dịu.

Đẩy cổng ra, bước qua con đường lát đá vào trong, xuyên qua hành lang, đi ra khỏi cổng sau là đến bể tắm nước nóng.

Khói nóng lượn lờ, tỏa ra một mùi lưu huỳnh nồng đậm.

Không lâu sau, một quả dưa hấu ướp lạnh được đưa đến.

Nam Gia tắm qua, rồi xuống hồ nước nóng. Một lát sau thì Châu Liêm Nguyệt cũng ra theo.

Hai người ngồi trên hai đầu của hồ nước, Châu Liêm Nguyệt nhìn Nam Gia ôm nửa quả dưa, dùng thìa hớn hở múc từng miếng một, thì khẽ cười một tiếng, “Thua tiền mà còn vui thế cơ à?”

Nam Gia cười càng tươi hơn, “Chứng tỏ thiên vận của em hết rồi, giờ đến lượt chính vận.”

Nam Gia vốn dễ bị tụt huyết áp nên không dám ngâm lâu, chỉ một lúc đã lên bờ.

Cô đi tắm lại, mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đi ra, ngồi trên bậc cầu thang gỗ.

Cửa hàng rào bị đẩy ra, Châu Liêm Nguyệt đi vào, mặc áo choàng tắm cùng kiểu với cô, trong tay cầm theo một chai rượu sake và hai cái chén.

Cơ thể vừa ngâm nước ấm, khiến họ tạm thời không thể ngồi ngoài gió lạnh được.

Hàng rào vây xung quanh, trên trời treo một vầng trăng khuyết. Gió thổi qua ngọn cây phong, bốn bề tĩnh lặng.

Nam Gia chợt hỏi: “Có phải đã qua 0 giờ rồi không?”

Châu Liêm Nguyệt đáp: “Ừm.”

Nam Gia nâng chén rượu lên, cười bảo: “Lại một năm nữa rồi.”

“Năm mới có nguyện vọng gì không?”, Châu Liêm Nguyệt nhìn cô.

“Không có. Được sống với anh hết năm này đến năm khác là tốt lắm rồi.”

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, chỉ nhìn cô.

Một lát sau, anh đặt chén rượu xuống, cũng lấy đi chén rượu trong tay cô. Anh cúi người, không chút do dự mà đẩy cô về phía sau.

Nam Gia ngả xuống, đè lên cánh cửa ngăn cách với hàng hiên, hơi thở đượm mùi rượu và khí lạnh từ trên người anh.

Cô giơ tay tháo kính của anh đặt xuống bên cạnh, anh liền cúi đầu hôn lên vai cô.

Xúc cảm nóng bỏng, không khí lành lạnh, nóng lạnh đan xen.

Chai rượu đổ cả ra.

Mấy chén rượu sake bắt đầu ngấm dần, cả hai như cùng ngà ngà say.

Mảnh trăng trên đầu vừa lúc treo cao.

Đọc truyện chữ Full