DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thầm Lặng
Chương 55: 55: Đi Gặp Trưởng Bối


"Dạ?" Tô Viên ngẩn người, cô không ngờ mẹ mình lại gọi cho cô vì chuyện này.
"Dạ cái gì! Có người mẹ nào như tôi không? Con gái tôi tìm được bạn trai bạn trai như thế nào, đến tôi còn không biết vậy mà dì Hoàng nhà bên cạnh đã nói cho tôi biết rồi." Xem ra lão phật gia nhà cô đã tức giận rồi.
Khi dì Hoàng hàng xóm nhà cô chúc mừng bà về việc cô sau này sẽ được gả vào gia đình giàu có, rồi còn hỏi sao cô lại tìm được người bạn trai như thế, bà hoàn toàn ngạc nhiên rất lâu sau mới biết được những điều đó qua thông tin trên mạng.

Sau khi xem xong, mẹ Tô liền lập tức gọi điện cho cô.
"Con không phải cố ý giấu diếm mẹ, chẳng qua lúc đó mẹ và cha không hỏi tên anh ấy mà chỉ hỏi công việc của anh ấy mà thôi."
"Không hỏi thì không nói sao?"
Tô Viên không còn cách nào khác là phải xin lỗi hết lần này đến lần khác.
"Được rồi, con hiện tại đang ở cùng với Mục Ngạn?"
Tô Viên liếc nhìn Mục Ngạn đang ở bên cạnh, và trả lời: "Vâng ạ."
"Vậy để mẹ nói vài câu với cậu ta."
"..."
Tô Viên sửng sốt, "Mẹ muốn nói chuyện với anh ấy sao?"
"Yên tâm, mẹ sẽ không nói bậy." Mẹ Tô nói.
Cô nhỏ giọng nói với anh: "Mẹ em muốn nói với anh vài lời." Cô biết Mục Ngạn vẫn luôn thờ ơ, cô cũng không biết anh có thích nói chuyện với mẹ cô không.
Tô Viên lo lắng, nhưng cô không ngờ rằng anh lại đồng ý: "Được." Vừa đáp, anh vừa đưa tay về phía cô.

Cô hơi bất ngờ nhưng cũng đưa điện thoại cho anh.
Mục Ngạn nhấc điện thoại, "Con là Mục Ngạn..

Vâng..

Con đang hẹn hò với Tô Viên..

Dạ dược, con biết rồi."
Tô Viên không biết anh và lão phật gia nhà cô đang nói gì, cuộc trò chuyện không dài, chỉ khoảng 3 phút, anh trả điện thoại cho TôViên, cô tò mò hỏi: "Mẹ em nói gì với anh vậy?"
"Chỉ hỏi xem chúng ta có thật sự hẹn hò hay không.." Anh chậm rãi nói, "Còn có, bác gái có mời anh một lát nữa đến nhà em chơi."
Cô bất ngờ, "Anh có đồng ý không?"
Anh khẽ gật đầu, "Ừ."
Cô lập tức rũ đầu xuống, lo lắng ba mẹ nóng lòng muốn gặp anh, không biết sau đó sẽ ra sao.
"Hay là, em không muốn anh gặp cha mẹ em sao?" Giọng anh vang lên trên đầu cô.
"Không phải, chỉ là.." Cô ngẩng đầu, khẽ cắn môi nói: "Em đột nhiên có chút lo lắng." Lo lắng anh sẽ chán ghét cha mẹ cô, cũng lo cha mẹ cô sẽ chán ghét anh.
Mặt khác, Mục Ngạn bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng."
"Vậy lát nữa khi anh gặp bố mẹ em, anh có thể..

ừm, cười nhiều hơn một chút được không?" Khi anh không cười, thì thật là xa cách.
Anh liếc nhìn vẻ mặt có chút bối rối của cô lúc này, lại phát hiện mình không thích nhìn vẻ mặt như thế này của cô.
Nếu giải quyết được tâm trạng bất an của cô, thì anh nguyện ý làm theo lời cô nói.
Cảm giác sẵn sàng thỏa hiệp này là gì?
Mục Ngạn không nói gì, chỉ xoay người lấy chiếc áo vest bên cạnh, sau đó nắm tay cô ra khỏi phòng.
Việc này..

Anh có đồng ý hay không? Sau khi lên xe, Tô Viên nhìn vẻ mặt của Mục Ngạn, trong lòng nghĩ xem hai bên gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì, nên giải quyết như thế nào.
* * *
Chà, hóa ra, dường như chỉ có mình cô là người duy nhất lo lắng.
Tô Viên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt cô, trên bàn ăn có bốn người, trong khi mẹ cô một bên gắp thức ăn cho Mục Ngạn sau đó bắt đầu tiến hành cuộc điều tra từ tuổi tác, công việc, gia đình, đến việc anh có từng hẹn hò trước đây không, rồi sở thích là gì, nó còn chi tiết hơn cả điều tra hộ khẩu tại đồn cảnh sát.
Còn cha cô mặc dù không nói gì, nhưng thỉnh thoảng nhìn Mục Ngạn như thể có thể nhìn thấu được anh.

Mặt khác, Mục Ngạn lại bình tĩnh ăn cơm và trả lời từng câu hỏi của mẹ Tô.

Tuy rằng vẻ mặt không mấy nhiệt tình, nhưng cũng không phải là thờ ơ.
Hơn nữa lúc nói chuyện, khóe môi của anh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, điều này cũng làm cho vẻ mặt lãnh đạm thường ngày có chút thay đổi.
Tô Viên trong lòng dâng lên một tia cảm động.

Mặc dù anh không hứa với cô, nhưng anh đã làm điều đó.
Người đàn ông này không bao giờ cố ý nói bất cứ điều gì để lấy lòng, hay nói lời ngon ngọt, nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh điều đó.
"Ngạn, con thích điểm nào ở con gái của chúng ta?" Mẹ Tô hỏi, mặc dù bà vẫn luôn cảm thấy con gái mình rất tốt, nhưng bà vẫn không hiểu được người đàn ông này thích điểm gì ở con gái mình.
Đặc biệt là vào lúc này, tận mắt nhìn thấy đối phương, bà càng cảm thấy khoảng cách giữa người đàn ông này với con gái mình, chỉ nói đến ngoại hình và khí chất của anh ta thôi, có lẽ đã có vô số phụ nữ theo đuổi anh ta rồi, chưa kể, người đàn ông này còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn.
Mục Ngạn khẽ mím môi mỏng, liếc nhìn Tô Viên đang ở bên cạnh.
Trái tim của cô dường như lỗi nhịp.

Có lẽ trong mắt người khác, thích nhau rồi mới hẹn hò là lẽ đương nhiên.

Tuy nhiên, trường hợp này lại không đúng với anh và cô.
Hơn nữa, Mục Ngạn..

có thích cô không thì cô cũng không biết.
Tuy nhiên, lý do về mối quan hệ của cô với Mục Ngạn không thể nói với cha mẹ cô.


Đột nhiên, cô lại trở nên lo lắng.
Ánh mắt của ba thành viên nhà họ Tô đều dán chặt vào Mục Ngạn.
"Con không biết."
Tô Viên đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Mục Ngạn, anh không biết mình hiện tại có thích cô hay không, hoặc anh vốn dĩ vẫn chưa thích cô, vì tránh để cô cảm thấy khó xử, nên đã trả lời là không biết.
Tuy nhiên, câu trả lời như vậy rõ ràng là không đủ đối với mẹ Tô.

Bà không tự chủ được nhíu mày, "Con làm sao không biết?"
"Những người trẻ tuổi khi nói về tình yêu, có khi nào phân chia nó một cách chi tiết đâu, con chắc là thích nhiều điểm ở Tô Viên, cho nên mới không biết cụ thể là điểm nào đúng không?" Cha Tô lên tiếng phá vỡ cục diện khó khăn.
Tô Viên thầm đổ mồ hôi, đang suy nghĩ nên kết thúc chủ đề này như thế nào, chợt nghe Mục Ngạn nói: "Nếu con thích một người, thì con sẽ thích tất cả những gì thuộc về cô ấy, bất kể điều đó là tốt, hay xấu, con sẽ đều thích, không chỉ riêng một điểm."
Tô Viên ngây người nhìn Mục Ngạn.
Đây..

là cách hiểu của Mục Ngạn! Giống như lúc đầu anh thích Xán Xán, một khi đã thích thì chính là thích tất cả.
Sau này, anh ấy sẽ thích mọi thứ về cô chứ?
Cha Tô ho khan hai tiếng, cười nói: "Nào, nào, tiếp tục ăn đi nào!"
Sau bữa ăn, Tô Viên lập tức kéo anh đi chỉ sợ nếu anh ở đó, mẹ cô cứ tiếp tục hỏi sẽ bị bại lộ mất thôi..


Đọc truyện chữ Full