DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 60 Làm Giàu Trong Niên Đại Văn
Chương 48: 48: Tạo Hình Của Nam Chính Cũng Rất Đẹp 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaHóa ra anh là Cố Hướng Tiền! Tô Diệp sốc cực, khó mà gặp được một người đàn ông có ngoại hình hợp với thẩm mỹ của cô, kết quả anh lại là nam chính?Cố Hướng Tiền nói xong dừng lại, đợi câu trả lời của Tô Diệp, theo lý thì Tô Diệp nên đáp lại một câu: “Tô Diệp, 18 tuổi, ở nông thông nghèo túng, chức vụ giáo viên cấp hai, lương 30 tệ, lương thực 15 ký.

”Nhưng Tô Diệp ồ lên không hứng thú, cô liếc nhìn nồi cơm không còn một hạt cơm nào, cái miệng cực phẩm giả vờ chần chừ nhấn nhá, lông mày dựng ngược nói: “Cho nên! anh cứ vậy mà ăn hết sạch toàn bộ thịt của tôi, không chừa lại một miếng nào?”Cố Hướng Tiền không ngờ rằng một màn tự giới thiệu nghiêm túc, đổi lại là sự chán ghét của đối phương như vậy, nhưng thái độ nhận lỗi của anh rất tốt, nhanh chóng kiểm điểm: “Thật xin lỗi, tôi đói quá, sau này tôi sẽ chú ý.

”Nói lời xin lỗi có ích gì không? Tô Diệp vốn là cực phẩm giả vờ, cho đến khi cô thấy rằng ngay cả cơm cũng bị ăn hết sạch không chừa một hạt, không cần giả vờ đã biến thành cực phẩm thật sự rồi.

Tô Diệp hét lên “Cố Hướng Tiền! ” Tối nay anh đến phòng thường trực ngủ đi!Không ngờ Cố Hướng Tiền với khát vọng sống mãnh liệt giành lên tiếng trước: “Đồng chí Tô Diệp, em đói không? Em xem anh mang một ít thịt về nè.

”Miệng anh cực kỳ tự nhiên, Tô Diệp theo chỉ dẫn của anh nhìn sang: trên mặt đất có rất nhiều đồ ăn, một túi đầy xương sườn trắng đỏ đan xen, một túi bắp cải, một túi khoai tây, một ít cà chua.

Đây là lần đầu tiên Tô Diệp nhìn thấy nhiều thịt và lương thực như vậy, không khỏi sững sờ, đây là xương sườn nặng trĩu tay! Bây giờ khắp nơi mất mùa, người bình thường muốn ăn thịt rất khó khăn, Cố Hướng Tiền lấy đâu ra nhiều thịt như vậy?“Anh lấy đâu ra nhiều thịt vậy?”Cố Hướng Tiền trả lời ngắn gọn: “Đồng đội tặng.


”Lần này Cố Hướng Tiền không chỉ lập công lớn, còn cứu sống thành công một số đồng đội, sự tỉnh dậy của anh khiến mọi người cảm động nước mắt lưng tròng.

Trước khi Cố Hướng Tiền xuất viện, những người lính mà anh cứu đã gom một số đồ dinh dưỡng bồi bổ thân thể, để anh mang về nhà dưỡng thương.

Nhưng điều kiện ở biên giới quá gian khổ, mọi người vốn muốn gom một ký thịt ba chỉ, nhưng cuối cùng chỉ được một ký xương sườn.

May mà không mang về một ký thịt ba chỉ, so với thịt ba chỉ, Tô Diệp thích xương sườn hơn.

Một tháng chưa nếm được vị xương sườn, Tô Diệp sắp quên mất xương sườn đời trước ăn có mùi vị gì rồi.


Túi thực phẩm bồi thường rất ngon này đã dập tắt cơn giận của Tô Diệp, trong khi đang rửa xương sườn, trước mắt Tô Diệp hiện ra sườn xào chua ngọt, sườn kho tàu, sườn hấp bột, sườn hầm khoai tây! Càng rửa càng đói khó nhịn.

Tầm mắt của Cố Hướng Tiền quét một vòng quanh nhà, cái lần cùng Tô Diệp về nhà Cố Hướng Tiền không kịp nhìn kĩ.

Lần này Cố Hướng Tiền có cơ hội đánh giá kỹ hơn.

Anh cau mày nhẹ như không, thói quen của Tô Diệp không tốt lắm, chăn ga gối đệm không gấp, sách đọc xong để lung tung, rất nhiều đồ đạc trong nhà hình như đã bị dịch chuyển một lần.

Chiếc bàn mà Cố Hướng Tiền dùng để đọc sách chất đầy sách giáo khoa cấp hai, vở chuẩn bị bài của Tô Diệp được trải trên bàn, bên trên đầy những nét chữ thanh tú.

Cố Hướng Tiền vốn dĩ đã ra quyết định lấy một người vợ mù chữ, nhưng không ngờ cô nỗ lực ở nông thôn, giờ lại lên thành phố làm giáo viên.

.


Đọc truyện chữ Full