DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây
Chương 2

5

Tôi chớp mắt, nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tôi bắt đầu tìm hiểu cách giải thích chính xác từ "bắt nạt".

Suy nghĩ một hồi lâu, tôi lặng lẽ mở miệng: "Anh muốn đánh tôi một trận hay là... cái kia."

Tống Hằng nhướng mày: "Em cảm thấy thế nào?

Tôi che mặt lại, khoanh tay trước ngực: "Anh... anh đừng xằng bậy, cẩn thận tôi báo cảnh sát!"

Tống Hằng nhìn tôi đầy hứng thú: "Nói như vậy có lẽ ba năm trước tôi nên báo cảnh sát rồi."

Ta chột dạ nháy mắt.

Loại tình huống này tôi rơi vào thế bất lợi, cho dù có giải thích bao nhiêu, mọi chuyện cũng chỉ càng ngày tệ.

Còn không bằng chạy là thượng sách!

Tôi xấu hổ cong môi: "Tôi đột nhiên nhớ ra lát nữa tôi còn có chút việc, lần sau chúng ta lại hẹn."

Thanh âm bên tai trầm thấp khàn khàn: "Hạ Nhan, em lại muốn chạy trốn đi đâu?

Tôi mím môi, nhẩm nhẩm những từ có thể giải thích được trong đầu, nhưng cảm thấy đều rất yếu ớt vô lực.

Tôi giơ tay lên sợ hãi chỉ về hướng khác: "Ba, sao ba lại tới đây?

Lúc Tống Hằng nhìn sang bên kia, tôi nhanh chóng chạy như bay lao ra ngoài cửa.

Cho đến khi ngồi lên taxi trở về, trái tim nhỏ bé của tôi vẫn đập thình thịch.

Nhớ tới lời trợ lý Tống Hằng từng nói, tâm tình của tôi lại trở nên vô cùng phức tạp, sau khi rối rắm thật lâu dứt khoát lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn thân.

[Tôi rời đi ba năm này, Tống Hằng khắp thế giới tìm tôi, là lấy danh nghĩa gì tìm mình?]

Bạn thân trả lời rất nhanh: [Tôi giúp cậu điều tra.]

Bởi vì mấy năm nay vì không muốn tin tức "giả chế.t" của tôi bại lộ ra ngoài, bạn thân cùng Tống Hằng cũng giữ khoảng cách tương đối xa.

Nhưng cô ấy nhanh chóng trả lời tôi: [Trời ạ! Anh ấy vẫn nói cậu là bạn gái của anh ấy! Tôi nghe được! Là bạn anh ta nói!]

Nhìn mấy chữ này, tôi lâm vào trầm tư.

Bạn thân sau đó gửi tới cái khiếp sợ hơn: [Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa biết cậu vẫn chưa chết sao?]

[ Đường đường là Cao Lĩnh Chi Hoa tuyên bố với mọi người cậu là bạn gái đã chế.t của hắn! ]

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, áy náy trong lòng đột nhiên càng sâu.

Bạn thân bên kia còn đang tiếp tục ép hỏi: 【 Hai người sau lưng chúng tôi rốt cuộc phát triển thành cái dạng gì, với trạng thái cảm xúc của tôi, tôi không tin nếu cậu chưa có một mối quan hệ khó quên! 】

[Lúc ở trường nhìn hai người còn rất bình thường, không ngờ đã phát triển thành như vậy.]

[Cậu cũng rất lợi hại, lại có thể khiến Cao Lĩnh Chi Hoa của trường chúng ta khăng khăng một mực vì cậu.]

[ Nhanh lên, nói rõ quá trình của cậu! ]

【……】

Nhìn loạt tin nhắn của người bạn thân, lòng tôi như bị một tảng đá lớn đè nặng.

[Chuyện này nói rất dài dòng, sau này có cơ hội sẽ nói với cậu.]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, tôi mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

Tôi cũng không thể nghĩ tới năm đó chẩn đoán sai, nhất thời say rượu, lại vô tình ngủ với Tống Hằng...

6

Vừa bước vào nhà, tôi rất ngạc nhiên trước sự trang nghiêm, áp lực thấp trong nhà.

Nhìn lên sofa, bố mẹ tôi nghiêm túc nhìn về phía tôi.

Mẹ tôi ho nhẹ một tiếng: "Con không định nói gì với chúng ta sao?"

Tôi lắc đầu nói dối: "Nói cái gì?

Ba tôi ở một bên điên cuồng nháy mắt với tôi: "Vừa rồi Tống tổng gọi điện, nói hợp đồng chưa ký, còn nói sau này nhất định con phải là người liên lạc mới có thể tiếp tục hợp đồng!"

Mẹ tôi trực tiếp nói: "Hạ Nhan, rốt cuộc con có cái gì muốn gạt chúng ta?

Tôi lắc đầu: "Con không có."

"Cha con đều nhìn thấy, con còn nói không có!"

Mẹ tôi tức giận nhìn tôi: "Có phải con đã đắc tội với anh ta không?

Tôi: "......"

Mẹ tôi lùi lại cầu xin: "Nếu con đã biết khách hàng lần này, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, hạng mục lần này sẽ trực tiếp do con phụ trách."

"Nếu không công ty thua lỗ lớn, đây là khách hàng lớn!"

Tôi đáng thương nhìn về phía ba tôi định xin giúp đỡ, ông lại trực tiếp lảng tránh tầm mắt của tôi.

Nếu như tiếp nhận hạng mục này, không phải tránh không được dây dưa với Tống Hằng lần nữa sao?

Nghĩ đến đủ loại chuyện tôi làm với hắn, chính tôi cũng chột dạ, làm sao còn mặt mũi đối mặt với hắn?

May mà đầu óc tôi xoay chuyển rất nhanh: "Kỳ thật... Là bởi vì anh ta trước kia từng bị con chơi đùa, bị con lừa gạt tình cảm... Nếu hạng mục này giao cho con, nhất định sẽ hỏng mất..."

Tôi dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, ý đồ làm cho lời nói trở nên chân thật hơn.

Ngay khi tôi cảm thấy mình sắp thành công, mẹ tôi trực tiếp nghiêm túc gọi tên tôi: "Hạ Nhan."

Cả người tôi bất động, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của mẹ tôi.

Cô là do tôi sinh, mấy cân mấy lượng tôi còn có thể không biết? Cô như vậy còn có thể đem Tống tổng người ta đùa giỡn lừa gạt?"

"Lại còn mạnh miệng nói cô đem người ta ra mà trêu đùa, tôi xem người ta đem cô ra chơi đùa còn đúng hơn!"

Tôi: "......"

Đây là đem lòng tự trọng của tôi đem xuống đất chà xát.

Tôi vẻ mặt đau khổ muốn giải thích.

Cha tôi lại nghiêm túc nhìn tôi một cái: "Nhan Nhan nhà chúng ta nhất định là sợ không lấy được hợp đồng nên nói bừa, đúng không?"

"Không phải." Tôi kiên định lắc đầu, " Con thật sự không thể tiếp nhận hạng mục lần này."

Mẹ tôi đưa ra bản hợp đồng: "Nếu như con không tiếp nhận hạng mục lần này, mẹ sẽ trực tiếp tự mình đi hỏi Tống tổng."

Tôi nhìn cha tôi khóc không ra nước mắt: "Cha nói gì đi......"

Tôi đương nhiên không có khả năng để cho mẹ tôi đi hỏi Tống Hằng.

Chuyện năm đó nếu bị Tống Hằng nói ra, tôi sẽ bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà!

Tôi chỉ có thể kiên trì mở miệng: "Con nhận dự án lần này."

Mẹ tôi nhất quyết không buông tha: "Phải bắt được."

Tôi: "......"

Đây là mẹ ruột sao?

7

Nếu đã hứa với ba mẹ sẽ giành được hạng mục lần này.

Ngày hôm sau, tôi chỉ có thể một mình đến công ty của Tống Hằng.

Bởi vì không có hẹn trước, tôi nghĩ tôi sẽ chờ rất lâu.

Không ngờ vừa mới báo tên tôi, nhân viên lễ tân lập tức mỉm cười mở miệng: "Cô Hạ, cô đi theo tôi, tôi đưa cô đến văn phòng tổng giám đốc."

Tiếp đón nhiệt tình như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất mơ hồ.

Trước khi vào văn phòng tổng giám đốc, tôi không ngừng xây dựng tâm lý cho mình.

Năm đó đúng là tôi làm không đúng, hiện tại cho dù người ta muốn trả thù, cũng là đương nhiên.

Trong chốc lát mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi đều phải nhẫn nhịn!

Lễ tân tự mình dẫn tôi vào văn phòng: "Tống tổng, người đã đến."

Trong không khí tràn ngập một cỗ hương thơm thoang thoảng, vẫn giống như ba năm trước, dễ dàng câu đi tâm trí của tôi.

"Ừ. " Thanh âm cực nhạt vang lên.

Tôi ôm chặt hợp đồng trong tay và nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình một cách khó chịu.

"Hạ Nhan." Thanh âm từ tính mang theo vài phần cảm xúc không rõ," Không phải em muốn chạy trốn sao? Sao lại trở về?"

Tôi thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên sàn nhà.

Ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt sáng chói sâu thẳm của Tống Hằng.

Tôi yêu thầm đã nhiều năm, dù đã ba năm trôi qua nhưng trái tim tôi vẫn đập không ngừng.

"Tống...... Tống tổng, lúc này tôi là đại biểu...... đại biểu Hạ thị đến nói chuyện hợp tác với ngài."

Những lời này của tôi vừa dứt, hắn bỗng nhiên tiến đến bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống.

Hơi thở ấm áp phun lên da thịt mẫn cảm của tôi.

Tôi cứng đờ không dám cử động.

Tôi muốn biết, em muốn xử lý chuyện năm đó như thế nào?

Nghĩ đến đêm đó, tai tôi lập tức đỏ bừng.

Khi tôi quay lại, bàn tay to lớn của Tống Hằng đã ở hai bên tôi, giữ tôi ở giữa hắn và bàn làm việc.

Tôi không dám nhìn anh, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cổ áo anh: “Tôi không biết phải xử lý thế nào, thật sự là chẩn đoán sai, nếu anh không tin tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện."

"Ừ, không phải em nói muốn bồi thường sao? Bồi thường cái gì?"

Anh chịu khó hỏi lại.

"Vậy anh muốn bắt nạt thì cứ bắt nạt lại tôi đi!"

A a a, vì có thể lấy được hợp đồng, tôi thật đúng là bất chấp tất cả!

Tôi nhắm mắt chờ đợi sự trừng phạt.

Nhưng Tống Hằng lại không có động tĩnh gì.

Tôi lặng lẽ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Tống Hằng.

Ánh mắt hắn gợn sóng, đánh thẳng vào trái tim tôi.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng anh ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

8

Tôi nhịn không được hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng ổn định trái tim đang đập thình thịch, không ngờ anh lại không hề có ý muốn đứng dậy.

Tôi chỉ có thể duy trì loại tư thế bị hắn giam cầm ôm vào trong ngực này, không biết làm sao.

Cho dù nhìn Tống Hằng ở khoảng cách gần như vậy cũng thấy anh ấy đẹp trai đến mức nực cười, sao có thể có người hoàn hảo đến thế......

Tôi nhìn đến mê mẩn thì giọng nói khàn khàn của người đàn ông bỗng nhiên vang lên: "Hạ Nhan, em chạy trốn ba năm, thật vất vả mới bị anh bắt được, lần này phải chịu trách nhiệm chứ?"

Hả?

Tống Hằng lúc này mới buông tôi ra, tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.

Tôi chưa bao giờ dám nghĩ, người đàn ông mà tôi đã yêu nhiều năm, lại có tình cảm khác với tôi.

Tôi hơi hồi hộp.

Hỏi hắn: "Ý của anh chẳng lẽ là, anh muốn ở bên tôi?

"Ừ, đều bị em ăn sạch rồi, em lại quay trở về, như vậy thì không được sao?"Hắn nhíu mày hỏi tôi.

Sau nhiều lần đắng đo, tôi ho nhẹ một tiếng: "Suy nghĩ lại đi?

Tuy rằng rời đi ba năm, nhưng gặp lại anh, tôi mới phát hiện nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ quên anh.

Anh ấy là nam thần, là người tôi thích.

"Được rồi, có thể suy nghĩ."

Lúc tôi nói đang suy nghĩ, tôi lại nhìn thấy Tống Hằng người luôn luôn lạnh lùng khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Nghe nhịp tim rắn chắc và mạnh mẽ của hắn, tôi lúc này mới xác nhận khoảnh khắc như giấc mơ này là thật.

Tôi nhăn nhó đưa hợp đồng tới trước mặt anh ta: "Hay là chúng ta bàn chuyện kinh doanh trước đi?"

Tống Hằng bất an nhìn tôi một cái: "Em sẽ không chạy trốn nữa chứ?

Tôi gật đầu chắc nịch: “Không.”

Sau khi nghe được câu trả lời từ tôi, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cầm lấy hợp đồng, anh nhìn lướt qua, trực tiếp cầm bút ký tên.

Tôi cau mày: “Anh không nhìn kỹ hơn sao?”

Anh nhướng mày: "Hợp đồng nhà bạn gái tương lai của tôi, có khả năng lừa tôi sao?"

Tôi: "......"

Ôi chao, không phải, đường đường là Cao Lãnh Chi Hoa, hình như là một bộ não yêu đương.

Tôi cầm lấy hợp đồng, cẩn thận nhìn vào điều khoản bên trong, sau khi xác định không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Thư giãn một chút: "*Gululu..."

*Gululu: tiếng bụng đói kêu đó nha

Một cuộc biểu tình đến từ bụng tôi.

Tôi nuốt nước miếng một cách nhẹ nhàng, giảm bớt xấu hổ.

Anh bất đắc dĩ mỉm cười, giây tiếp theo đã trực tiếp lấy điện thoại di động ra: "Giúp tôi gọi một phần tôm hùm cay mang vào."

Tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi xúc động.

Anh ấy thậm chí còn biết tôi thích ăn tôm hùm vị cay.

Đọc truyện chữ Full