DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phản Hồi Sau Hôn Nhân
Chương 75

Sau khi hai người bước đi, tay nắm chặt tay, mặt trời lặn về phía Tây, hình ảnh đó trông vô cùng tốt đẹp.


Mấy đồng nghiệp lập tức bị sự ngọt ngào này làm quắn quéo.


“Sao lại không có lãng mạn chứ? Hả? Cái này gọi là không lãng mạn sao! Chỉ một khoảng thời gian không gặp nhau mà đã bay đến đây tìm người ta rồi đấy.”


Đồng nghiệp độc thân: “Cảm ơn, khát khao tình yêu của tôi đã được nhen nhóm trở lại”.


“Chồng của cô ấy đẹp trai quá, trời ạ, anh ấy là người mẫu sao? Cao thật đấy.”


“Chờ đã… thật sự là!” Đột nhiên có một đồng nghiệp cầm điện thoại di động nói.


“Là cái gì?”


“Vừa rồi tôi cảm thấy cái tên Lý Thanh Tễ này nghe rất quen tai nên đã lên mạng tra thử, không phải là vị đại boss của tập đoàn Hoành Xuyên tên là Lý Thanh Tễ kia sao?”


“Thật không đấy, hay chỉ trùng tên?”


“Nhìn khí chất của người vừa rồi, tôi cảm thấy không phải trùng tên….”


Lúc này trên bãi biển có rất nhiều người đi dạo chơi đùa.


Giang Nại nắm tay Lý Thanh Tễ đung đưa qua lại, trong lòng dâng trào ngọt ngào.


“Hôm nay lúc ăn cơm em còn vừa nhắc đến anh, không ngờ anh đã tới đây rồi.”


Lý Thanh Tễ: “Anh? Nói gì?”


Giang Nại nói: “Đồng nghiệp của em nói, đàn ông trước và sau khi kết hôn là hai kiểu người khác nhau, trước khi kết hôn lãng mạn thế nào thì sau khi kết hôn không còn bao nhiêu lãng mạn nữa. Sau đó còn hỏi em, trước và sau khi kết hôn anh có thay đổi gì không?”


Lý Thanh Tễ rất có hứng thú: “Em nói thế nào?”


“Em không nói gì cả, bởi vì trước khi kết hôn em không hề quen biết anh, chỉ cảm thấy anh rất đáng sợ thôi.”


“Đáng sợ thế nào?”


Giang Nại nói: “…Không nói nhiều, cho dù có nói cũng rất lạnh lùng. Hơn nữa, thời điểm anh lịch sự trông có vẻ rất xa cách.”


Lý Thanh Tễ cũng không phủ nhận bản thân mang đến loại cảm giác này cho người khác, cho nên chỉ hỏi: “Vậy em cảm thấy sau khi kết hôn anh thay đổi rồi sao?”


Giang Nại suy nghĩ, cười nói: “Nghĩ kỹ lại thì đã thay đổi rồi, bởi vì anh bây giờ không còn lạnh lùng nữa, em cũng không cảm thấy anh đáng sợ. Hơn nữa…. hình như anh cũng rất lãng mạn, giống như bây giờ, bất ngờ đến tìm em.”


Trên mặt Lý Thanh Tễ tràn ngập ý cười: “Cái này cũng tính là lãng mạn sao?”


“Tính chứ, bất cứ chuyện gì có thể khiến người khác thấy vui vẻ đều là lãng mạn.”


Cả hai đi dạo trên bãi biển một lúc rồi trở về khách sạn trước khi mặt trời lặn hoàn toàn.


Bộ áo tắm của Giang Nại vẫn còn ở trên ghế sô pha, lúc cô nhìn thấy thì lập tức nhớ đến tối hôm qua bản thân đã mặc bộ áo tắm này ở trước gượng tự “chiều chuộng” bản thân… cũng như chiều chuộng anh.


Trong lúc nhất thời mặt trở nên đỏ bừng, tim đập thình thịch, vội nhét bộ áo tắm sang một bên.


“Giấu cái gì đó?” Vừa quay đầu lại thì thấy Lý Thanh Tễ dùng ánh mắt ẩn ý sâu xa quan sát cô.


Giang Nại lập tức lắc đầu: “Không… em, em chỉ chợt nhớ ra ngày hôm qua em đã hứa với đồng nghiệp là tối nay sẽ lên hồ bơi trên tầng thượng để chụp ảnh, cũng không biết cô ấy có đi hay không.”


Lý Thanh Tễ: “Em đang nói đến hồ bơi vô cực kia?”


“Ừm, rất đẹp, em còn chưa được nhìn thấy.”


Giang Nại có chút tiếc nuối, dù sao tối nay cô cũng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể vui vẻ chơi một trận, không biết mấy ngày tới bản thân có còn sức lực để làm như vậy hay không. Lý Thanh Tễ nhìn ra được, nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, có thể đi chơi cùng em.”


Hai mắt Giang Nại sáng lên: “Thật sao?”


Lý Thanh Tễ: “Ừm, em thay áo tắm đi.”


“Vậy anh cũng phải xuống nước cùng với em, không có quần bơi phải làm sao đây?”


“Em thay trước đi, anh đi mua.”


“Được!”


Trong khách sạn có một cửa hàng, Lý Thanh Tễ nhanh chóng đi mua quần bơi.


Chờ đến khi anh quay lại, Giang Nại đã thay xong áo tắm và áo choàng tắm. Vì vậy anh cũng nhanh chóng thay đồ, sau đó hai người cùng lên tầng trên cùng.



Vừa lên đến tầng cao nhất, Giang Nại biết đồng nghiệp của mình nói đúng, hồ bơi vô cực ở khách sạn này có không khí hơn rất nhiều khách sạn khác, mặt nước tràn ra phía ngoài, giống như mặt nước biển vô tận.


Về đêm, ánh đèn rực rỡ, nhưng khi nhìn ra ngoài lại trở nên rộng lớn trống trải, một vẻ đẹp vô cùng ngoạn mục.


“Rất đẹp.” Giang Nại lấy điện thoại di động ra chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.


Lý Thanh Tễ ở bên cạnh đợi cô, sau khi cô chụp ảnh xong, anh nhắc nhở cô cởi áo choàng tắm, chuẩn bị xuống nước.


Anh xuống nước trước, rồi đứng dưới hồ đón cô.


“Anh đỡ em xuống.”


“Ừm.”


Trời sinh người không biết bơi đều sẽ sợ nước, Giang Nại không đi xuống thẳng mà trước tiên ngồi ở mép hồ thăm dò.


Lý Thanh Tễ đứng ở trước mặt cô chờ đợi, thuận tiện quan sát vợ của mình vài lần.


Thật ra tối hôm qua anh đã nhìn rõ bộ áo tắm của cô qua màn hình, nhưng giờ phút này được xem trực tiếp vẫn cảm thấy rất chấn động.


Đột nhiên cảm thấy đáng ra vừa rồi nên làm chút gì đó trong phòng….


Ánh mắt Lý Thanh Tễ tối xuống, nhưng anh nhanh chóng từ bỏ ý định này, tập trung chơi cùng cô: “Yên tâm đi, sẽ không ngã đâu, nắm tay anh.”


“Được.”


Giang Nại ôm cánh tay anh, xuống nước, thời tiết oi bức, ở trong nước cảm thấy vô cùng thoải mái, qua một lúc là có thể thích nghi.


Giang Nại cẩn thận đi về phía trước: “Chúng ta đến bên thành hồ đi!”


“Ừm.”


Hai người chậm rãi di chuyển đến bên thành hồ bơi, Giang Nại duỗi tay ra, vui vẻ vô cùng: “Ở đây thoải mái quá.”


Lý Thanh Tễ nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Rất thoải mái.”


Giang Nại tựa vào thành hồ, quay đầu lại nhìn anh: “Vậy anh xem hai ngày ở đây như kỳ nghỉ nhé? Ngày mai em còn phải đi làm, không thể ở cùng anh được, anh có thể đến đây nghỉ ngơi.”


Lý Thanh Tễ nghiêng người hôn lên môi cô: “Được.”


Giang Nại mím môi cười, mở khóa điện thoại cô đang cầm trên tay: “Đúng rồi, chúng ta chụp ảnh ở đây đi.”


“Được.”


Giang Nại bấm vào chế độ selfie của điện thoại, chụp ảnh hai người.


Lý Thanh Tễ nhìn cô đầy nuông chiều: “Chụp thêm một tấm nữa đi.”


“Ồ.”


Giang Nại tìm được góc độ: “Em đếm ba hai một, anh chuẩn bị cho tốt nha, ba, hai…”


“Một” còn chưa kịp nói ra, Lý Thanh Tễ đã đưa tay ôm lấy hai má cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô lại đối diện với anh, anh nghiêng đầu hôn cô.


Tay Giang Nại hơi run lên, nhưng vẫn ấn nút chụp ảnh.


Một nụ hôn rất nhẹ.


Lý Thanh Tễ buông cô ra, nhìn màn hình điện thoại: “Rất được, lát nữa gửi cho anh.”


“Gửi cho anh làm gì?”


Lý Thanh Tễ: “Sau này nếu lại đi công tác, anh có thể lấy ra xem.”


Giang Nại nhịn không được bật cười: “Anh sến quá rồi đó ——”


Lý Thanh Tễ kéo người tới gần: “Như vậy đã bảo sến, còn có thể sến hơn nữa, có muốn thử không?”


“A! Ha ha ha, cẩn thận! Em đứng không vững… Lý Thanh Tễ!”


“Đứng không vững thì ôm lấy anh.”


Giang Nại: “Không ôm! Anh đừng kéo em… Anh cố ý đúng không?!”


“Chuẩn đấy.”


Hai người ở bên thành hồ làm ầm ĩ một trận, người không biết bơi như Giang Nại hoàn toàn không thắng được anh, vừa tức vừa buồn cười, bèn đá vào chân anh.


Đùa giỡn một lúc, khi quay đầu lại thì chợt phát hiện hai bóng dáng quen thuộc trên bờ.


Cô sửng sốt, lập tức ngừng đùa giỡn với Lý Thanh Tễ: “Buông tay buông ta, đồng nghiệp của em.”


Lý Thanh Tễ cũng nhìn sang.


Hai đồng nghiệp đã đến bên bờ, mang theo một cái phao bơi hình chim hồng hạc khổng lồ nhìn hai người hồi lâu. Lúc hai người nhận ra, họ mới mỉm cười chào hỏi.


“Hi, trùng hợp thật.”


Giang Nại chớp chớp mắt: “Trùng hợp thật…”


Đồng nghiệp cười khúc khích: “Quấy rầy rồi quấy rầy rồi, đúng rồi Nại Nại, phao hồng hạc đây rồi, cô có muốn chơi không?”


Giang Nại nhìn về phía Lý Thanh Tễ, anh nói: “Đi chơi đi, đưa điện thoại cho anh, anh có thể chụp ảnh cho em.”


Giang Nại thực sự rất có hứng thú với chuyện này, bèn đưa điện thoại cho Lý Thanh Tễ.


“Sẽ không ngã đúng không?” Trước khi lên bờ, Lý Thanh Tễ hỏi lại cô mấy lần.


Giang Nại nói: “Em quen rồi, độ sâu này sẽ không ngã.”


“Được, cẩn thận chút.”


Hai đồng nghiệp đi xuống, Giang Nại phấn khích chơi đùa cùng hai người họ, Lý Thanh Tễ ở trên bờ, ngồi trên ghế xếp bên cạnh, đưa mắt nhìn theo cô.


“Hai người ngọt ngào thật đấy! Vừa rồi bọn tôi đã nhìn lén được cảnh kiss! Đáng tiếc tôi không mang theo điện thoại, không chụp được!!”


Giang Nại: “Hai người đã đến lâu vậy rồi sao…”


“Đúng vậy, ăn đầy đủ cẩu lương suốt quá trình.”


Giang Nại có chút xấu hổ: “Khụ khụ, cái, cái này lên thế nào?”


“Đánh trống lãng phải không?”


Giang Nại đẩy nhẹ cô ấy: “Nhanh lên nhanh lên.”


Hai người đồng nghiệp bật cười, nói: “Lên bờ trước đi, tôi đỡ cô ngồi lên trên.”


Trong ba cô gái, tuy rằng Giang Nại có chức vụ cao nhất nhưng lạc trạc tuổi nhau, cho nên ngoài công việc ra vẫn chơi rất vui vẻ.


Sau khi Giang Nại leo lên phao hồng hạc rồi thì vô cùng hưng phấn, còn vẫy tay với Lý Thanh Tễ ở trên bờ.


Lý Thanh Tễ cầm di động chụp ảnh cho cô, Giang Nại rất hợp tác nhìn về phía ống kính mỉm cười.


Sau khi chụp mấy tấm ảnh, Lý Thanh Tễ rũ mắt cẩn thận nhìn thử, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh lại lấy điện thoại di động của mình ra, chuyển toàn bộ ảnh của Giang Nại vào album ảnh của mình.


Anh rất nghiêm túc trong việc lưu trữ để sau này xem.


Nhưng trong lúc chuyển ảnh không chú ý đến cô, anh chợt nghe thấy hai tiếng la hoảng hốt, sau đó là tiếng nước bắn tung tóe.


Lý Thanh Tễ ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy trên phao hồng hạc không có người, anh lập tức buông điện thoại xuống, xuống nước.


Nước trong hồ không sâu, chỉ đến ngực Giang Nại, nhưng sau khi cô bất cẩn ngã xuống thì hoàn toàn không thể đứng vững, mấy lần không đứng dậy được, bị uống vài ngụm nước.


Cũng may đồng nghiệp bên cạnh đã đỡ được cô.


Giang Nại ngẩng đầu lên, ho mấy tiếng, có người đứng phía sau cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, giúp cô hít thở.


“Không sao chứ?” Lý Thanh Tễ cau mày hỏi.


Giang Nại lắc đầu: “Không sao không sao, em chỉ sơ ý thôi.”


Lý Thanh Tễ nhìn hai đồng nghiệp bên cạnh: “Tôi đưa cô ấy lên bờ trước, hai người thong thả.”


Đồng nghiệp: “Được được.”


Lý Thanh Tễ đưa Giang Nại lên bờ, giúp cô mặc áo choàng tắm.


“Thật sự không sao chứ?”


Xung quanh không có người khác, Giang Nại thành thật nói: “Uống mấy ngụm nước, nũi hơi khó chịu.”


Lý Thanh Tễ: “Lần sau phải giống như trẻ con vậy, mang theo phao rồi mới được xuống nước.”


Giang Nại nhìn theo tầm mắt của anh, thấy có một người bố đang bơi cùng hai bạn nhỏ, đứa lớn khoảng bảy tám tuổi, đứa nhỏ chừng ba bốn tuổi, hai đứa trẻ đều đeo phao bơi trên cánh tay, nổi trong nước.


Giang Nại nói: “Vậy chi bằng anh dạy em bơi đi.”


“Lúc học bơi cũng phải mang phao để tập luyện trước.”


“Ồ……”


Hai người ngồi trên ghế tựa một lúc, Giang Nại bình tĩnh lại, thuận tay chụp mấy tấm ảnh cho đồng nghiệp.


“Chị ơi, vừa rồi chị bị ngã xuống đúng không, chị có sao không?” Đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô.


Giang Nại quay đầu lại thì thấy chính là đứa bé khoảng bảy tám tuổi nghịch nước vừa rồi.


Giang Nại nói: “Không sao đâu, cảm ơn em.”


Cô bé nói: “Chị không biết bơi, lần sau nhớ mang theo phao bơi nha. Bố của em nói, không biết bơi thì nhất định phải mang phao theo, nếu không sẽ nguy hiểm.”


Dáng vẻ nghiêm túc của cô bé quá mức đáng yêu, trái tim Giang Nại bị sự đáng yêu này làm mềm nhũn: “Ừm chị biết rồi, sau này chắc chắn sẽ chú ý.”


“Du Du, con đang làm gì vậy?” Bố cô bé đi tới, nói với Giang Nại: “Thật ngại quá, làm phiền rồi.”


Giang Nại xua tay: “Không sao, cô bé rất đáng yêu.”


Bố cô bé mỉm cười, nói con gái của mình rất hoạt ngôn.


“Bố, không phải con hoạt ngôn, con chỉ đang nói vấn đề an toàn với chị gái thôi.”


“Được rồi, được rồi, Du Du rất giỏi.”


“Tối nay con có thể ăn kem không ạ?”


“Mẹ đã dặn rồi, không thể.”


“Nhưng hôm nay con rất ngoan.”


“Nhưng lời mẹ con nói là thánh chỉ, bố không dám cãi lại, làm sao bây giờ?”


….


Hai bố con rời đi cùng một đứa trẻ ba bốn tuổi, Giang Nại nhìn theo bóng lưng của mấy người họ, không nhịn được mỉm cười.


“Hạnh phúc thật.”


Lý Thanh Tễ: “Hửm?”


Giang Nại có chút hâm mộ: “Hai bạn nhỏ kia đi cùng bố mẹ, còn có bố dạy bơi cho bọn trẻ, rất hạnh phúc.”


Lý Thanh Tễ biết quá trình trưởng thành của cô, cho nên cũng biết cô rất mong mỏi những ngày tháng có bố mẹ ở bên, nhưng đáng tiếc… bố mẹ cô đều đã không còn nữa.


Lý Thanh Tễ vươn tay ôm lấy cô: “Chúng ta ở bên nhau cũng sẽ hạnh phúc.”


Giang Nại quay đầu lại nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Ừm.”


Một lúc sau, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Anh có ý định sinh con không?”


Lý Thanh Tễ hơi khựng lại, trong mấy năm nay không phải người trong nhà không nhắc đến chuyện này, nhưng anh chưa bao giờ thật sự để trong lòng.


Một là vì anh không có cảm giác gì với con cái, cuộc sống hai người của anh và Giang Nại đã rất tốt.


Hai là vì cô còn quá trẻ, sự nghiệp vẫn đang không ngừng phát triển, không quá cần phải có con.


Lý Thanh Tễ nói: “Còn xem em nghĩ thế nào.”


Giang Nại: “Em sao…. Em rất muốn có cảm giác gia đình.”


Lý Thanh Tễ khẽ cười: “Hai người chúng ta không có cảm giác gia đình rồi sao?”


“Em không có ý này, ý của em là, có một đứa trẻ để chơi cùng sẽ có cảm giác gia đình hơn.” Giang Nại nói: “Hơn nữa công việc hiện tại cũng coi như ổn định rồi, có thể phát triển bước tiếp theo.”


Lý Thanh Tễ suy nghĩ giây lát: “Nếu em đã suy nghĩ kỹ, anh sao cũng được.”


“Vậy… chúng ta chuẩn bị sẵn sàng nhé?”


“Tùy em.”


Giang Nại ôm lấy cánh tay anh: “Được, vậy thì chúng ta chuẩn bị sẵn sàng thôi! Em cảm thấy có một cô bé giống như vừa rồi sẽ rất đáng yêu…. Nếu như sau này em có con gái, em nhất định sẽ đối xử với con bé thật tốt, chỉ cần con bé cần em, em sẽ luôn ở bên cạnh con bé.”


“Còn anh thì sao.”


Giang Nại hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Đương nhiên phải ở bên nhau rồi.”


Lý Thanh Tễ nói: “Cũng được.”


“Cũng được là thế nào, có người bố nào miễn cưỡng như vậy không….”


Lý Thanh Tễ ôm cô nằm xuống, cười nói: “Không miễn cưỡng, anh ở bên em, cũng ở bên con bé.”



Đọc truyện chữ Full