DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phản Hồi Sau Hôn Nhân
Chương 33

Diêu Kỳ có vẻ thực sự quan tâm đến Bùi Huyên, trong bữa ăn cô ấy nói với anh ta rất nhiều chuyện.


Tính cách của Bùi Huyên khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái, anh ta có thể trò chuyện với bất kỳ ai, vì vậy cũng không khiến Diêu Kỳ cảm thấy bị tẻ nhạt.


Giang Nại là người im lặng nhất trong ba người, cô chỉ mỉm cười nghe hai người nói chuyện, hiếm khi ngắt lời.


Lúc bữa cơm kết thúc, Diêu Kỳ và Bùi Huyên thêm Wechat.


Buổi tối tan làm, Giang Nại trở về nhà.


Hôm nay dì mua trái cây mà cô yêu thích, rửa sạch rồi đặt trên bàn cà phê. Sau khi Giang Nại ngồi xuống ăn cơm thì nhìn thấy Lưu Niệm hỏi về tư liệu dự án trong nhóm chat công việc.


Cô nhanh chóng lau khô tay, đi vào phòng sách, bật máy tính lên và gửi hồ sơ đi.


Lúc này Lý Thanh Tễ mới trở về, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, mùi thơm của bữa tối từ trong phòng bếp bay ra.


Anh liếc nhìn thì thấy Giang Nại không có ở phòng khách.


“Cậu chủ, cậu về rồi.” Dì giúp việc từ trong bếp đi ra, nhìn thấy anh liền chào hỏi.


Lý Thanh Tễ khẽ gật đầu: “Cô ấy đâu?”


Dì nói: “Cô Giang vừa nói đến phòng sách xử lý một chút chuyện công việc.”


“Được rồi, dì làm việc đi.”


Dì giúp việc gật đầu rồi quay vào bếp.


Lý Thanh Tễ ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên điện thoại di động vang lên.


Cũng không phải của anh.


Anh nhìn sang bên cạnh thì phát hiện là điện thoại của Giang Nại đang để trên ghế sô pha, người gọi trên màn hình là Bùi Huyên.


Điện thoại không ngừng đổ chuông, Lý Thanh Tễ đưa tay cầm lên, nhìn một hồi, thấy điện thoại không có ý định dừng lại, anh bèn đứng dậy.


Phía bên kia, Giang Nại vừa mới hoàn thành công việc.


Đúng lúc này, cửa phòng sách vang lên tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang đứng ở cửa phòng sách, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.


Cô đứng dậy: “Sao vậy?”


Lý Thanh Tễ giơ di động trong tay lên: “Điện thoại.”


Giang Nại bước nhanh tới: “Cảm ơn anh.”


Cô nhìn qua thì thấy là Bùi Huyên gọi tới, nên ấn trả lời: “Alo?”


Bùi Huyên: “Alo, Giang Nại, quấy rầy rồi. Bây giờ em đang bận sao?”


Giang Nại bước vào phòng sách: “Không có gì, em đang ở nhà, làm sao vậy?”


Bùi Huyên: “Là thế này, buổi chiều hôm nay lúc rời đi anh đánh rơi một cây bút máy ở chỗ các em, có lẽ là ở trong phòng họp. Đó là quà người nhà tặng cho anh, là một cây bút khá quan trọng, cho nên có thể làm phiền em ngày mai giúp anh xem thử nó còn ở đó hay không? Nếu có thì nhờ em gửi ở quầy lễ tân của công ty em, lúc sau anh sẽ tự đi lấy.”


Giang Nại: “Vậy sao, để ngày mai em xem thử.”


“Cảm ơn em.”


“Không có gì.”


Dừng lại giây lát, Bùi Huyên nói: “Nhân tiện, anh còn một chuyện muốn hỏi.”


“Anh nói đi.”


“Đồng nghiệp kia của em, là Diêu Kỳ, có phải cô ấy… muốn tìm bạn trai không?”


Bùi Huyên nói một cách khéo léo, nhưng Giang Nại vẫn biết sau khi thêm bạn với anh ta chắc chắn Diêu Kỳ đã làm một số hành động tiếp theo.


Giang Nại hắng giọng: “Ừm… chị ấy thật sự đang muốn tìm.”


“Cho nên, bữa cơm hôm nay là em muốn giới thiệu cô ấy cho anh sao?”


Lúc Bùi Huyên nói ra lời này mang theo chút ý cười, nhưng Giang Nại vẫn sợ khiến anh ta thấy khó chịu, dù sao chuyện này cô cũng không có nói trước với anh ta: “Em cũng không có ý như vậy. Chỉ là chị ấy cảm thấy anh không tệ, muốn làm quen một chút, ừm… chỉ là làm quen thêm một người bạn.”


Bùi Huyên lại cười: “Được rồi, nhưng mà khoảng thời gian này anh không có suy nghĩ đó, công việc khá bận, làm phiền em giúp anh nói với cô ấy một tiếng.”


Giang Nại: “…Được.”


“Vậy không còn gì nữa, anh cúp máy đây.”


“Ừm.”


Lúc Giang Nại cúp điện thoại đi ra ngoài, Lý Thanh Tễ đã không còn ở cửa phòng sách nữa.


Cô không quan tâm mà đi qua phòng khách, muốn vào bếp xem bữa tối thế nào.


“Bùi Huyên của Huệ Đỉnh kia là bạn học cùng câu lạc bộ đại học của em?” Đột nhiên, Lý Thanh Tễ đang ngồi xem tin tức bằng máy tính bảng trên sô pha lên tiếng hỏi.


Giang Nại dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, có chút kinh ngạc vì anh đột nhiên hỏi như vậy.


Đoán có lẽ hôm nay ở chỗ thang máy anh đã nghe được vài câu nên cô gật đầu: “Ừm.”


“Hai người rất thân thiết sao?”


Giang Nại khựng lại giây lát rồi nói: “Cũng bình thường.”


Vẻ mặt Lý Thanh Tễ rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tin tức, giống như chỉ thuận miệng hỏi thăm mà thôi.


Nhưng Giang Nại lại nhớ đến câu nói lần trước anh đã nói với cô khi Từ Giáo gọi điện thoại đến lúc nửa đêm, bèn giải thích: “Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại nói hôm nay lúc đến họp đánh rơi đồ ở công ty chúng ta, bảo tôi tìm giúp thử, không có chuyện gì khác.”


Lý Thanh Tễ hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn cô.


“?” Giang Nại nói: “Tôi biết anh định nói gì. Chúng ta là vợ chồng, tôi có trách nhiệm phải giữ mối quan hệ này ổn định. Yên tâm đi, tôi có chừng mực.”


Đây thực sự là những gì anh từng nói.


Nhưng Lý Thanh Tễ nghe vậy chỉ cảm thấy không thoải mái.


Giọng nói của anh lạnh lùng: “Tôi không có ý nói chuyện đó.”


Giang Nại: “Ồ… Tôi nghĩ anh muốn nhắc tới chuyện này, cho nên mới giải thích với anh một chút, nếu không có thì bỏ đi.”


Nói xong cô đi thẳng vào bếp: “Tôi đi xem đồ ăn đã xong chưa.”


“Dì ơi, cháu đói quá.”


“Cô đợi một lúc nữa nhé! Tôi làm xong món canh cuối cùng là có thể mang lên rồi.”


Giọng nói trong trẻo của Giang Nại từ trong phòng bếp phía xa truyền đến, Lý Thanh Tễ nhìn về phía cô một lát, hít một hơi thật sâu, sau đó cụp mắt đọc nội dung trên máy tính bảng.


Nhưng lại phát hiện làm thế nào cũng không thể đọc vào.



Lý Thanh Tễ có thể cảm giác được, Giang Nại sau khi trở về nước khác với Giang Nại khi ở Mỹ.


Nhưng anh thật sự không thể hiểu được nguyên nhân cụ thể của sự khác biệt này.


Về phần Bùi Huyên.


Anh cũng không để anh ta trong đầu quá lâu, cho đến một tuần sau, bởi vì họp với Huệ Đỉnh nên đã gặp lại anh ta.


Cuộc họp lần này ông chủ của Huệ Định vẫn đích thân đến như trước, đồng thời còn dẫn theo ba cấp dưới của mình, ngoại trừ Bùi Huyên, hai người còn lại đều là những gương mặt mới.


Sau khi nói chuyện công việc xong, mấy người bọn họ cùng nhau ăn bữa tối bên ngoài.


Ông chủ của Huệ Đỉnh là Uông Nãi Văn, năm nay ba mươi tuổi, chăm sóc rất tốt việc kinh doanh của gia đình mà anh ta thừa kế được, quy mô của Huệ Đỉnh ở trong tay anh ta phát triển không hề kém với trước đây.


Lý Thanh Tễ rất quan tâ m đến anh ta, cho nên lần này mới quyết định hợp tác nhiều hơn với Huệ Đỉnh.


Sự quan tâm của anh đối với Uông Nãi Văn là một chuyện tốt, bởi vì bám vào Lý Thanh Tễ không chỉ là bám vào Tư Ninh Đặc, mà còn là bám vào chiếc thuyền lớn Hoành Xuyên.


Cho nên tuy rằng lớn tuổi hơn Lý Thanh Tễ nhưng thái độ của anh ta vẫn rất khiêm nhường.


Anh ta nhất định phải tôn thời vị Phật lớn Lý Thanh Tễ này.


“Tổng giám đốc Lý, chuyện kỹ thuật anh cứ yên tâm, công ty chúng tôi nhất định sẽ khiến anh hài lòng, tuyệt đối không có vấn đề gì.”


Sau ba vòng rượu, mọi người trên bàn ăn đều đã có hơi rượu, lúc này Uông Nãi Văn điên cuồng đưa ra lời cam đoan.


“Tôi đương nhiên là yên tâm.” Lý Thanh Tễ khẽ mỉm cười, nhìn về phía mấy người Bùi Huyên: “Trong tay tổng giám đốc Uông có rất nhiều người có năng lực.”


Uông Nãi Văn: “Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Lý, anh xem mấy người Bùi Huyên, Mạnh Kiệt còn trẻ như vậy, tuy nhiên bọn họ đều tốt nghiệp với tư cách sinh viên xuất sắc nhất chuyên ngành khoa học máy tính của đại học Minh Hải, năng lực của bọn họ tuyệt đối hơn mấy tay lão luyện rất nhiều. Bằng không tôi cũng sẽ không tin tưởng bọn họ như vậy, để bọn họ dẫn dắt dự án này.”


Chuyên ngành khoa học máy tính của đại học Minh Hải nổi tiếng trên toàn quốc, mọi người đều biết chuyện này.


Lý Thanh Tễ nói: “Hóa ra là đại học Minh Hải, sinh viên của đại học Minh Hải quả thật rất khá, hàng năm công ty chúng tôi đều sẽ tuyển dụng một số người.”


“Tư Ninh Đặc cũng rất giỏi.” Mạnh Kiệt có ý muốn lấy lòng nói: “Lúc trước chúng tôi tụ hội với bạn học, mọi người đều rất hâm mộ đàn em, cô ấy đang làm việc ở quý công ty.”


Lý Thanh Tễ hơi nhướng mày, cố ý hỏi: “Đàn em? Ở bộ phận nào?”


Mạnh Khiết: “Bộ phận kế hoạch thị trường.”


“Ý cậu là Giang Nại?”


Bùi Huyên và Mạnh Kiệt đều sửng sốt trong giây lát.


Bùi Huyên nói: “Anh biết cô ấy sao?”


Trong một công ty lớn như vậy, tỷ lệ sếp lớn quen biết một nhân viên nhỏ cũng không quá lớn.


Lý Thanh Tễ bình tĩnh nói: “Luôn nghe thấy cô ấy được cấp trên khen ngợi, năng lực của cô ấy không tệ.”


Hóa ra là vậy.


Mạnh Kiệt cười nói: “Đúng vậy, thời còn đi học thành tích của Giang Nại cũng rất tốt, mặt nào cũng giỏi, trong trường có rất nhiều người thích cô ấy.”


Tính cách của Mạnh Kiệt hướng ngoại, sau khi uống rượu vào, nói chuyện càng thoải mái hơn.


Bùi Huyên âm thầm kéo anh ta một cái, bảo anh ta đừng nói nhiều.


Nhưng Lý Thanh Tễ lại làm như không để ý: “Vậy sao?”


Mạnh Kiệt thấy vậy, cảm thấy có thể nói đến một số chủ đề nhẹ nhàng hơn cũng không sao, cũng có thể giúp mọi người thân thiết hơn, vì vậy đã nói: “Đúng vậy, dù sao cũng là hoa khôi của khoa quản trị kinh doanh bọn họ, lúc vào năm nhất còn có rất nhiều người trong chuyên ngành của bọn tôi chạy đến nhìn xem, thời đại học mọi người đều rất thích tham gia náo nhiệt.”


Uông Nãi Văn nói: “Đúng là như vậy, lúc tôi học đại học, các bạn học cũng rất thích hoa khôi hay hot boy gì đó, đương nhiên danh hiệu này không thể rơi vào tay tôi. Này Bùi Huyên, dáng vẻ của cậu thế này, lúc ở đại học Minh Hải chắc cũng là hot boy của khoa gì đó đúng không?”


Bùi Huyên khiêm tốn nói: “Không có, anh quá khen rồi.”


“Tổng giám đốc Uông, cậu ta đang khiêm tốn thôi.” Mạnh Kiệt cười nói: “Lúc đó cậu ấy là một nhân vật nổi tiếng trong trường chúng tôi, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy. À đúng rồi, vị đàn em kia, tuy rằng có nhiều người thích cô ấy, nhưng lúc đó cô ấy chỉ thích một mình Bùi Huyên này thôi.”


Đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của Lý Thanh Tễ lập tức cứng đờ.


Người ngoài vẫn chưa nhận ra, Uông Nãi Văn lại hỏi: Vậy Bùi Huyên, sao cậu không ở bên người ta?”


Mạnh Kiệt: “Chuyện này sao, thời điểm tốt nghiệp người nhà của đàn em đó đã giới thiệu người khác cho cô ấy, nói cách khác, cô ấy không thể không từ chối lời tỏ tình của Bùi Huyên ——”


“Mạnh Kiệt.” Bùi Huyên dùng ánh mắt ngăn cản nhìn chằm chằm anh ta.


Mạnh Kiệt ngại ngùng im miệng, anh ta uống say… nên nói hơi nhiều rồi.


Thấy cuối cùng anh ta cũng yên tĩnh, Bùi Huyên nói: “Được rồi tổng giám đốc Uông, đừng trêu chọc tôi nữa, anh tiếp tục uống đi.”


Uông Nãi Văn: “Tôi không uống được nữa, cậu rót cho tổng giám đốc Lý một ly đi.”


“Được.”


Bùi Huyên cầm chai rượu lên, rót rượu cho Lý Thanh Tễ.


Lý Thanh Tễ ngước mắt lên nhìn anh ta.


Dáng vẻ dịu dàng, ngoại hình cao ráo, vừa nói vừa cười, thật sự khiến người khác cảm thấy thoải mái.


Tuy nhiên, ánh mắt của Lý Thanh Tễ ngày càng lạnh lùng hơn.


Người đã thích.


Ồ, hóa ra là như vậy.



Giang Nại đã lâu không về nhà họ Giang, thứ Tư, bà nội gọi cô về ăn cơm.


Thật ra cô biết ông bà nội cũng không phải nhớ cô, gọi cô về ăn cơm cũng chỉ là một hình thức.


Mà trong hình thức này đương nhiên không thể thiếu Lý Thanh Tễ.


Nhưng hai ngày nay Giang Nại cũng không gặp được Lý Thanh Tễ, dường như anh rất bận rộn, có đôi khi trở về nhà rất muộn.


Vì vậy chiều hôm đó, lúc ở công ty Giang Nại đã nhắn tin cho anh, hỏi anh buổi tối có tiện về nhà họ Giang với cô hay không.


Thời điểm gửi tin nhắn, cô cảm thấy có lẽ anh không có thời gian, nên đã nghĩ cách nên nói với bên bà nội như thế nào.


Nhưng vài phút sau, Lý Thanh Tễ gửi lại tin nhắn cho cô: [Ở Hoành Xuyên.]


Giang Nại: [Được, tan làm tôi sẽ lái xe qua đó tìm anh.]


Tan làm, Giang Nại lái xe thẳng đến Hoành Xuyên, sau đó đưa xe của mình cho Triệu Tư Nguyên ở bãi đỗ xe, nhờ anh ta lái xe về nhà giúp, còn cô ngồi xe của Lý Thanh Tễ đến nhà họ Giang.


Dọc đường đi, Lý Thanh Tễ không nói gì, chỉ nhìn về phía trước điều khiển vô lăng.


Sắc mặt lạnh lùng của anh là thái độ bình thường, Giang Nại cũng không cảm thấy có gì không ổn cho nên cũng không chủ động nói gì, chỉ ngồi ở bên cạnh nghe nhạc.


Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến nhà họ Giang, đồ ăn đã được chuẩn bị xong.


Trên bàn cơm vẫn như thường lệ, vẫn bị hỏi một số câu hỏi cơ bản.


Ăn tối xong, hai người lên lầu, phòng ngủ của Giang Nại đã sớm được dọn dẹp.


“Giang Nại.” Bà nội đột nhiên gọi cô.


Giang Nại đáp lại một tiếng, nói với Lý Thanh Tễ: “Tôi qua đó một lúc, anh về phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.”


“Ừm.”


Lý Thanh Tễ lên lầu trước, Giang Nại vòng lại đường cũ đi xuống, đến bên cạnh bà nội.


Thật ra Giang Nại đã đoán được bà nội gọi cô lại giữa chừng là đang định nói gì, chắc chắn có chuyện khó nói ở trước mặt Lý Thanh Tễ.


Có lẽ là chuyện về quan hệ với nhà họ Lý bên kia, hoặc chuyện sinh con, vân vân.


Đối với những chuyện này, Giang Nại tự nhiên đồng ý một cách thờ ơ.


Sau khi khó khăn kết thức cuộc trò chuyện với bà nội, lúc trở về phòng, Lý Thanh Tễ đã tắm rửa xong đi ra ngoài.


“Anh xong rồi chứ? Vậy tôi đi tắm rửa đây.”


Tóc của Lý Thanh Tễ vẫn còn hơi ướt, anh tùy ý cầm khăn lau: “Đi đi.”


Sau khi Giang Nại đi vào phòng tắm, Lý Thanh Tễ đi đến trước bàn học, vốn dĩ muốn ngồi xuống đợi tóc khô rồi mới trở lại giường, nhưng đột nhiên, ánh mắt của anh chạm vào khung ảnh trên bàn, bỗng nhiên khựng lại.


Trên bàn học có vài bức ảnh, một trong số đó anh từng cầm lên xem khi đến căn phòng này trước đây.


Anh nhớ rõ lúc đó cô đã nói, đây là ảnh cô chụp cùng với người trong câu lạc bộ khi còn học đại học, là câu lạc bộ lập trình, hoàn toàn không liên quan đến chuyên ngành của cô.


Anh đã rất ngạc nhiên vì cô lại tham gia câu lạc bộ này, cô nói, chỉ cảm thấy chơi rất vui.


Mà hiện tại….


Lý Thanh Tễ nhìn bốn người trong ảnh, ánh mắt hơi sững lại.


Đầu tiên, anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngây ngô của Giang Nại, sau đó mới phát hiện ra trong tấm ảnh chụp này còn có người mà cô thích.


Bùi Huyên.



Giang Nại ở trong phòng tắm hồi lâu, cuối cùng lúc đi ra ngoài, phát hiện đèn trong phòng ngủ đã tắt.


Nhưng hai ngọn đèn trên đầu giường vẫn đủ sáng, Giang Nại nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang ngồi trên giường, cúi đầu xem điện thoại.


Cô vuốt tóc, cài nút cuối cùng của bộ đồ ngủ rồi nằm xuống giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.


“Lúc nãy bà nội em nói gì với em vậy?”


Không biết có phải là cô ảo giác hay không, nhưng Giang Nại cảm thấy giọng điệu của Lý Thanh Tễ rất lạnh lùng, thậm chí còn lạnh lùng hơn so với bình thường.


Cô sửng sốt một lúc rồi ngước mắt nhìn anh: “Không có gì mới cả, chỉ là, nói đến chuyện con cái gì đó thôi.”


Lý Thanh Tễ: “Em nói thế nào?”


“Tôi? Đương nhiên là nói hiện tại chưa cần, chủ yếu là vì anh không muốn.”


Giang Nại đã quen với việc ném cái nồi này của hai người, cũng mặc định làm như vậy, cô nói ra lời này hoàn toàn không có gánh nặng.


Nhưng lần này, cô thấy anh nhìn sang: “Sao em biết tôi không muốn?”


Giang Nại chớp mắt, hoàn toàn ngẩn người: “Anh nói cái gì?”


“Nếu bây giờ tôi muốn thì sao?”


Giang Nại co rúm người lại: “Tại sao…”


Lý Thanh Tễ chăm chú nhìn cô, đột nhiên cúi xuống dùng một tay túm lấy mặt cô: “Chuyện này cần gì lý do?”


Dưới ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy đôi mắt anh u ám khác thường, giống như một con dã thú trong bóng tối, đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.


Giang Nại cảm nhận được sự nguy hiểm, cô lặng lẽ dịch người về phía sau, nhưng giây tiếp theo, chăn bông che trên ngực cô đột nhiên bị anh đẩy sang một bên, anh trực tiếp kéo cô ra ngoài, nặng nề hôn cô.


Giống như nụ hôn xảy ra từ rất nhiều ngày trước, đột ngột bắt đầu, vô cùng mãnh liệt.


Nụ hôn lần này không có chút mùi vị của rượu, mang theo hơi thở thuần túy của anh.


“Ưm…”


Giang Nại có chút sửng sốt, lúc bị anh cạy môi và răng ra, cô bắt đầu giãy giụa: “Lý, Lý Thanh Tễ ——”


Anh lại giống như không nghe thấy, một tay vuốt v e gò má của cô, tay còn lại giữ chặt đôi tay đang quấy phá của cô, ấn chặt lên giường.


Đầu lưỡi anh quen thuộc đi vào trong thăm dò, quấn lấy cô, ép cô thân mật giao triền với anh.


Giang Nại vừa gấp gáp vừa hoảng loạn, nhưng lại không thể giãy ra dù chỉ một chút, cô cảm giác bản thân bị lún thật sâu trên chiếc giường mềm mại, cơ thể bị kí ch thích mà trở nên run rẩy, đỏ bừng.


Môi răng chạm vào nhau, quấn quít, cô không hiểu tại sao đột nhiên Lý Thanh Tễ lại như vậy, đột nhiên muốn hôn cô.


Hôm nay anh đã xảy ra chuyện gì sao? Là do người nhà anh cũng thúc giục sinh con, anh cảm thấy phiền cho nên dứt khoát muốn làm?


Nhưng anh không giống loại người bị thúc giục đến mức mất đi lý trí.


Giang Nại bị hôn đến mức không thở nổi, chẳng mấy chốc đã không còn sức lực để giãy giụa.


“Đau…”


Lý Thanh Tễ thở dốc, chăm chú nhìn cô: “Vậy đừng lộn xộn!”


“Anh đã nói!” Giang Nại nói: “Anh đã nói sẽ không ép buộc tôi!”


Lý Thanh Tễ nheo mắt lại: “Tôi cho em thời gian để thích ứng, đã lâu như vậy, chắc em cũng thích ứng đủ rồi. Không phải có thể chấp nhận sao? Tại sao trở về nước đột nhiên lại không được nữa?”


Là bởi vì sự xuất hiện của người kia ư?


Cho nên mới không được? Cho nên mới trở nên lạnh nhạt?


Dụ/c vọng trong lòng Lý Thanh Tễ dâng trào, tức giận cũng vậy.


Sau khi biết được chuyện này, anh đã cố ý kiềm chế hai ngày, nhưng rõ ràng là vô dụng. Anh rất ngạc nhiên với phản ứng cảm xúc của bản thân vào giờ phút này, nhưng lại không thể khống chế được.


“Tôi… tôi có thể chấp nhận, nhưng tôi không nói là có thể chấp nhận làm mà không có bao! Bây giờ anh nói muốn có con, không được, tôi không đồng ý! Lúc trước đã nói rồi, hiện tại chúng ta chưa cần!”


Lý Thanh Tễ thả lỏng bàn tay đang siết chặt lấy cổ tay của cô, nhưng vẫn đè áp khiến cô không thể nhúc nhích được.


“Có bao là có thể?”


Giang Nại: “Bây giờ không được, chỗ này không phải ở nhà, tôi —— ưm!”


Còn chưa kịp dứt lời anh đã hôn cô lần nữa.


Chăn bông bị vứt bừa bãi sang một bên, hơi thở nóng bỏng trong nháy mắt quấn lấy nhau.


Không biết có phải bởi vì cảnh tượng này hay không, cũng không biết có phải vì quá mức bất ngờ không, Giang Nại lại bị loại kíc h thích này khơi dậy chút hứng thú.


Cô hoàn toàn không muốn như vậy, nhưng cô không thể khống chế được cơ thể trở nên mềm nhũn, hai má và cổ đều đỏ bừng.


Nụ hôn cuồng nhiệt giống như trừng phạt, đầu óc cô dần trở nên trống rỗng, ngoan ngoãn nghe theo, lại cố gắng nhớ ra chỗ này là chỗ nào, rồi hai người đang làm gì, để khôi phục lại sự tỉnh táo, thử giãy giụa.


Lặp đi lặp lại nhiều lần, cô sẽ hỏng mất.


“Xuýt….”


Cuối cùng, Giang Nại tìm cơ hội cắn Lý Thanh Tễ một cái, không quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến anh bị đau.


“Giang, Nại!” Anh gằn lên từng chữ một, mang theo áp lực nặng nề.


Giang Nại thở hổn hển: “Tôi đã nói, chỗ này không phải ở nhà, anh đừng….”


Lý Thanh Tễ ở trên cao nhìn xuống cô vài giây, sau đó đứng dậy, cũng kéo cô đứng lên.


Giang Nại: “… Anh làm gì vậy?”


Lý Thanh Tễ liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Về nhà.”

Đọc truyện chữ Full