DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng
Chương 59: Cố Tuấn Xuyên: Rõ ràng là yêu

Cố Tuấn Xuyên tìm chỗ dừng xe, giữa chừng không nói tiếng nào. Anh thấy cổ họng mình như mắc kẹt con ruồi, cảm giác ấy thật sự rất tệ.

“Người cô yêu, có ý gì?”

Giọng điệu Cố Tuấn Xuyên chậm rãi, kéo cửa sổ ra, đốt điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay. Vòng khói bốc lên trong màn đêm, mang theo lửa giận chẳng biết từ đâu đến của anh.

Yêu một người không phải chuyện gì mất mặt, trùng hợp Cố Tuấn Xuyên hỏi đến, Lận Vũ Lạc cũng không né tránh, nhưng cô không định nói tỉ mỉ. Chỉ đơn giản vài câu: Bắt đầu từ năm mười mấy tuổi tôi đã yêu người đó, chúng tôi ở bên nhau bốn năm, về sau chia tay.

“Chia tay rồi vẫn còn yêu cậu ta?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao lại chia tay?”

Cố Tuấn Xuyên không hiểu nổi vở kịch tình yêu đau khổ như vậy, sắc mặt khó coi, dù giọng điệu bình tĩnh, nhưng chỉ cần nghe kỹ sẽ phát giác lửa giận lẫn bên trong. Đáng tiếc Lận Vũ Lạc không nhận ra.

“Khá phức tạp, tôi không muốn nói.”

“Không liên quan đến tôi phải không?”

“Phải.”

Cố Tuấn Xuyên cười, rít mạnh một hơi thuốc:

“Tôi không hiểu cô đấy Lận Vũ Lạc, cô yêu người khác, nhưng lại lên giường với tôi. Tình yêu của cô sao lại rẻ mạt giống tôi vậy? Tôi còn tưởng chỉ mình tôi vô sỉ thôi.”

Cùng với tiếng nói cơ thể của anh cũng hành động, đột nhiên nghiêng về phía Lận Vũ Lạc, hung hăng cắn môi cô. Dù sao cũng vô sỉ, đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Nuốt lấy hơi thở của Lận Vũ Lạc, đè chặt bàn tay cô đang ra sức đánh anh, cạy răng môi mớm cho cô khói thuốc lạnh lẽo. Cô nghiêng đầu đi, lại bị anh ấn lại ghế ngồi.

Lưỡi anh bao bọc lấy cô, tiếng hôn ướt át khiến lòng người tan nát.

Lận Vũ Lạc thấy mình sắp ngạt thở, cuối cùng không vùng vẫy nữa, để đổi lấy chút sự sống. Ánh mắt nhìn vào Cố Tuấn Xuyên, sương mờ dần dần dâng lên, như đang tủi thân xin tha.

Lý trí Cố Tuấn Xuyên trở về, bỗng đẩy cô ra ngồi dựa về ghế mình, thầm mắng mình một câu. Anh mắng: Mẹ kiếp! Cố Tuấn Xuyên mày đúng là đồ ngu!

Lận Vũ Lạc mím môi không nói chuyện, ngầm thừa nhận về một mức độ nào đó hai người họ đều vô sỉ như nhau. Cô yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt đã tan, cảm xúc phức tạp trong lòng khó nói nên lời, dứt khoát không tiếp tục chủ đề này nữa, cũng không trách Cố Tuấn Xuyên vui buồn thất thường.

Cố Tuấn Xuyên tiếp tục lái xe, chỉ là tốc độ rất nhanh.

“Anh chạy chậm chút được không?”

Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói hơi run.

“Chạy chậm chút để ở chung với cô thêm vài phút? Cô giết tôi đi!”

Cố Tuấn Xuyên thấy Lận Vũ Lạc rất buồn cười, thái độ khi cô nói với anh mình yêu người khác, như thể anh chỉ là con rối. Cố Tuấn Xuyên nhận ra từ đầu đến cuối, Lận Vũ Lạc chưa từng có tình cảm chân thành dẫu ở bất kỳ hình thức nào với anh, như cô đã bày tỏ với Lận Vũ Châu, anh là vết nhơ trong cuộc đời cô. Rất nhiều khoảnh khắc, Cố Tuấn Xuyên tự cho rằng tình cảm giữa anh và Lận Vũ Lạc không giống người khác, dù sao họ đã cùng trải qua một khoảng thời gian rất đặc biệt.

Anh thậm chí nghi ngờ những lúc anh nghĩ Lận Vũ Lạc rất chân thành, toàn bộ đều là giả, là giả hết. Chỉ là Lận Vũ Lạc giỏi diễn, trông như thật mà thôi.

Anh thấy mình buồn cười, cũng cảm thấy Lận Vũ Lạc rất nực cười.

“Đến rồi, xuống xe.”

Anh còn chưa tắt máy xe, đã giục Lận Vũ Lạc xuống xe.

“Cám ơn anh tiễn tôi về.”

Lận Vũ Lạc xuống xe, còn chưa đứng vững, Cố Tuấn Xuyên đã lái xe đi.

Lận Vũ Lạc đứng đó nhìn anh lái ra khỏi khu dân cư, còn cô ngồi dưới tòa nhà một lúc. Cô không phân rõ Cố Tuấn Xuyên đang giận hay xem thường, chỉ là anh lái xe nhanh quá, cô lo anh gặp nguy hiểm. Cho nên gọi điện cho anh, nhưng anh không nhận. Lận Vũ Lạc biết Cố Tuấn Xuyên giận rồi, nhưng cô chẳng rõ nguyên nhân.

Cố Tuấn Xuyên đến quán bar của Tô Cảnh Thu, thấy Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho anh:

“Anh lái nhanh quá, như vậy rất nguy hiểm.”

Cười lạnh một tiếng rồi trả lời cô:

“Đừng biểu hiện như thánh mẫu, trong lòng cô rất rõ ràng, tôi sống hay chết không liên quan gì đến cô. Cô không quan trọng đến thế, tôi cũng vậy.”

Ném điện thoại sang một bên, Cố Tuấn Xuyên bảo Tô Cảnh Thu cho mình ly rượu.

Bạn bè đã nhiều năm, dù trông anh bình thường đến mấy, Tô Cảnh Thu cũng nhận ra anh không ổn. Đưa cho anh ly rượu, hỏi anh:

“Tâm trạng không tốt?”

Cố Tuấn Xuyên không kể cho Tô Cảnh Thu nghe về buổi tối khiến người ta nghẹn lòng này, một ly rượu vài giây đã cạn:

“Cho tôi thêm ly nữa.”

“Mẹ kiếp.”

Tô Cảnh Thu ý thức được vấn đề lớn rồi đây, đưa anh thêm một ly. Cố Tuấn Xuyên lại uống hết.

“Còn muốn nữa không?”

“Không cần.”

Cố Tuấn Xuyên thấy cơn giận của mình thật vô dụng, anh đã hiểu ra một chuyện trong mớ cảm xúc tồi tệ tột cùng này: Anh đối với Lận Vũ Lạc không hề giống nhận thức trong lòng mình rằng chỉ gần gũi với cô hơn người khác một chút, hoặc nảy sinh sắc tâm đơn thuần.

Anh thích Lận Vũ Lạc.

Anh thậm chí chẳng rõ tình cảm yêu thích này đã đến như thế nào. Tóm lại nó âm thầm sinh sôi, không quá nhanh, cũng chẳng mãnh liệt, chỉ một điểm thế thôi, vì Lận Vũ Lạc yêu người khác mà anh thấy đau khổ.

Tô Cảnh Thu vội vàng kéo anh ra ngoài hút thuốc, hai người đứng trong gió đêm đầu hạ, gió thổi tung mái tóc rất thoải mái.

“Cậu sao thế?”

Tô Cảnh Thu hỏi.

“Tôi vừa phải ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Cố Tuấn Xuyên thầm nghĩ, chẳng phải ngậm bồ hòn ư, anh thích người đã yêu người khác. Mà vì sao lại thích cô đến bản thân anh cũng không nói rõ được.

“Thiệt thòi thì phải đòi lại chứ! Còn ai có thể khiến cậu thiệt thòi được!”

Tô Cảnh Thu đưa mặt đến gần, hiển nhiên rất hứng thú:

“Cậu kể tôi nghe xem, tôi ra ý kiến giúp cậu.”

Nhưng mặc kệ anh ta hỏi thế nào, Cố Tuấn Xuyên cũng không nói. Anh uống hai ly rượu kia có chút chếnh choáng, gọi người lái xe hộ về nhà.

Đến nhà mới thấy người ở trung tâm thương mại Đông An đã lập một nhóm, kéo anh và Lận Vũ Lạc vào đó, để thảo luận việc thi đấu bóng rổ, đồng thời bố trí mục tiêu lần này: Thứ nhất, tổ chức trật trự, thứ hai, thể hiện phong thái của Đông An, thứ ba, tranh tài giành thành tích tốt ba hạng đầu.

Lận Vũ Lạc đã trả lời vào nhóm:

“Vâng ạ, tôi nhất định sẽ phối hợp tổ chức.”

Phủi sạch quan hệ giữa mình và hai mục tiêu sau.

Cố Tuấn Xuyên đáp:

“Mời huấn luyện chuyên nghiệp phối hợp với tôi, tranh ba hạng đầu.”

Cũng bày tỏ mình không liên quan gì đến hai mục tiêu đầu.

Hai người nói chuyện trong nhóm trông rất khách sáo, không mấy thân thiết. Mà ở ngoài, câu trả lời của Lận Vũ Lạc cho tin nhắn cô không quan trọng đến vậy của Cố Tuấn Xuyên là: Tôi không có thói quen dát vàng lên mặt mình. Nếu anh thích lái như vậy thì lái, coi như tôi đánh rắm. Nhưng hành động anh làm với tôi hôm nay không thích hợp chút nào, Cố Tuấn Xuyên, anh đừng thế nữa, rất đáng sợ.

Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô.

Tám giờ sáng hôm sau gặp nhau ở sân bóng rổ, không ai nhắc chuyện tối qua. Lận Vũ Lạc lấy danh sách điểm danh, làm xong thì đưa danh sách cho huấn luyện viên mà Cố Tuấn Xuyên mời đến, rồi đứng trong đội. Huấn luyện viên vẫn chưa chia đội xong, đã thấy Cao Phái Văn đeo ba lô bước vào.

Mặc đồ bóng rổ, đi giày bóng rổ, cài băng đô lên, quả thật ngầu muốn chết.

“Sao cô lại đến đây?”

Lận Vũ Lạc nhỏ tiếng hỏi Cao Phái Văn.

“Chẳng phải muốn giành ba hạng đầu à?”

Cao Phái Văn kề tai cô nói:

“Cố Tuấn Xuyên cho tôi hai mươi ngàn, bảo tôi tham gia.”

“Cô biết chơi bóng rổ?”

“Nhìn đi!”

Cao Phái Văn chớp mắt với cô.

Lận Vũ Lạc muốn lóa mắt vì Cao Phái Văn.

Hóa ra phụ nữ biết chơi bóng rổ lại đẹp như thế, mỗi một cú nhảy đều mang theo sức mạnh, khi dẫn bóng lại nhanh như cơn gió, khéo léo vô cùng. Cô thấy mắt mình sắp tràn ngôi sao mất rồi.

“Cố Tuấn Xuyên chơi bóng rổ cũng giỏi lắm.”

Lúc nghỉ ngơi Cao Phái Văn nói với Lận Vũ Lạc:

“Rất giỏi.”

“Vậy sao?”

“Nói với cô một cách đầy trách nhiệm, đúng thế, giỏi cực kỳ.”

Cao Phái Văn nhìn thoáng qua Cố Tuấn Xuyên sống dở chết dở, có chút tiếc nuối:

“Thời gian kết hôn của hai người quá ngắn, ngắn đến nỗi ngay cả đối phương thích gì cũng không biết. Giờ đã ly hôn lâu như vậy, càng không cần phải tìm hiểu. Nếu không phải hai người làm chung trung tâm thương mại, sợ là cả đời này cũng chẳng liên lạc.”

“Hoạt động này mệt mỏi quá, tám giờ sáng tập đến chín giờ, sau đó phải thu dọn cửa tiệm, chờ mười giờ trung tâm mở cửa làm việc. Người ta còn có thể sắp xếp ca sáng ca tối, tôi thì phải mất cả ngày. Hôm này chỉ mới là ngày đầu tiên mà tôi thấy mình không kiên trì nổi nữa.”

Lận Vũ Lạc chỉ vào đầu mình:

“Tôi chóng mặt.”

Cao Phái Văn nghe vậy mỉm cười:

“Đúng vậy, tôi thấy trạng thái của cô không ổn lắm.”

“Mệt quá.”

Lận Vũ Lạc nói thật. Gần đây chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, hôm nay phải dậy sớm tập luyện, còn chưa đi làm, cô đã tiêu hao hết sức lực cả ngày. Cả người trông ỉu xìu, cộng thêm cô không biết chơi bóng rổ, xòe năm ngón tay đập bóng, quả bóng không nghe lời chạy khắp sân.

Huấn luyện viên lặng lẽ nói với Cố Tuấn Xuyên:

“Như vậy mà ra trận là thua chắc rồi nhỉ?”

“Chắc chắn không để cô ấy ra sân.”

Cố Tuấn Xuyên cũng biết Lận Vũ Lạc chỉ đang làm dáng, văn phòng trung tâm cử người đến quan sát, cô không tiện vờ vịt, cho nên nghiêm túc tập luyện, tỏ rõ thái độ.

Sáng nay trừ Cố Tuấn Xuyên ra ai cũng sức cùng lực kiệt, lúc Lận Vũ Lạc lên lầu hai chân mềm nhũn, môi cũng không còn sắc máu. Cô lung lay trên thang cuốn, được Cố Tuấn Xuyên giữ chặt, nghiêm nghị nói:

“Cô sao vậy!”

Lận Vũ Lạc chỉ thấy trời đất xoay vần, tựa đầu vào vai Cố Tuấn Xuyên, siết chặt áo anh:

“Tôi bồn chồn không thở nổi, chóng mặt.”

“Cô đã ăn sáng chưa?”

Lận Vũ Lạc khẽ lắc đầu.

“Cô ngốc à? Chẳng phải cô gửi thông báo nhắc nhở ăn sáng sao?”

Cố Tuấn Xuyên nửa dìu nửa ôm Lận Vũ Lạc vào phòng tập yoga, Quan Quan đã pha xong trà ngũ hồng, bưng qua đó. Muốn cám ơn Cố Tuấn Xuyên, anh đã đẩy cửa ra ngoài, một lúc sau mang một cái bánh nướng và một chén đậu hũ cho Lận Vũ Lạc:

“Ăn đi.”

Lận Vũ Lạc uống trà ngũ hồng đỡ hơn một chút, nhưng vẫn chưa có sức, cầm bánh nướng gặm vài miếng như quỷ chết đói. Bụng được lấp đầy, sức lực mới khôi phục, thấy sắc mặt Cố Tuấn Xuyên rất tệ bèn xin lỗi anh:

“Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.”

“Cô gây phiền phức còn ít sao?”

Câu hỏi này rất hay, Quan Quan thò đầu ra khỏi phòng nghỉ, thuận tiện suy nghĩ xem Lận Vũ Lạc đã gây phiền phức gì cho Cố Tuấn Xuyên. Nhưng hai người này một đứng một ngồi, tư thế của người đứng cứ như muốn chơi chết người đang ngồi, người ngồi lại một lòng một dạ ăn uống, hiển nhiên không phát giác nguy hiểm đến gần.

Radar nhiều chuyện của Quan Quan khởi động, lặng lẽ hỏi những đồng nghiệp ở phòng tập cũ: Quản lý Lạc Lạc và Cố Tuấn Xuyên rốt cuộc có quan hệ gì.

Đồng nghiệp phòng tập cũ: Học viên và huấn luyện viên.

Không đâu, Quan Quan chắc chắn không phải như vậy.

Lúc Lận Vũ Lạc ăn xong bánh nướng và đậu hũ, Cố Tuấn Xuyên đã bắt đầu làm việc ở Lục Dã. Lận Vũ Lạc cũng chẳng biết tại sao mình cứ hay mất mặt trước Cố Tuấn Xuyên, mà lần nào anh cũng hùng hổ giải quyết hậu quả cho cô.

“Cám ơn.”

Cô gửi tin nhắn cho Cố Tuấn Xuyên.

“Ăn uống đàng hoàng.”

Cố Tuấn Xuyên trả lời cô.

Lận Vũ Lạc gửi biểu tượng “ok” rồi bắt đầu làm việc.

Năm giờ rưỡi, học viên nữ Châu Tiểu Khê ở viện khoa học sẽ đến trải nghiệm tiết tập thể, tiết này do Lận Vũ Lạc hướng dẫn. Phòng tập sắp xếp chuyên gia ghi chép số liệu cơ thể cho học viên, cũng chụp lại hình ảnh huấn luyện chuyên nghiệp. Châu Tiểu Khê rất hài lòng, chọn vài tấm ảnh của mình đăng trên các trang mạng xã hội, cô ấy là người rất thích chia sẻ cuộc sống của mình.

Huấn luyện viên yoga trong hình của cô ấy đã thu hút đồng nghiệp bàn tán, mọi người cảm thấy huấn luyện viên rất xinh.

Lận Vũ Lạc vẫn luôn bận rộn, không biết gì về chuyện này. Đến chín giờ rưỡi tối, lầu năm không còn ai nữa, cô sắp xếp xong công việc rồi đóng cửa đúng giờ. Tạm biệt đồng nghiệp, xoay người trông thấy có ai đó đang đứng ngoài cửa, là Ninh Phong đã rất lâu chưa từng thật sự gặp nhau.

Lận Vũ Lạc giả vờ vui vẻ chào hỏi anh ấy:

“Sao anh lại ở đây?”

Lòng bàn tay đã mướt mồ hôi.

“Anh thấy ảnh mà đồng nghiệp đăng.”

Ninh Phong đáp, hơi cúi đầu nhìn Lận Vũ Lạc, mỉm cười. Khi anh ấy cười vẫn trong sáng sạch sẽ đến vậy, như một dòng suối trong trẻo có thể nhìn thấy đáy:

“Em làm huấn luyện viên yoga à.”

“Vâng.”

Lận Vũ Lạc chỉ vào lối đi:

“Em tan làm.”

“Anh đưa em ra ngoài.”

“Được.”

Hai người không nói gì nhiều.

Ngày Lận Vũ Lạc đề nghị chia tay là ngày cô đau lòng nhất năm đó. Hôm ấy có một gã đàn ông trung niên đến nhà hàng nơi cô làm việc, họ ngồi ở phòng bao sát bên trong, lúc đầu trông ai nấy cũng văn minh. Lần thứ ba gọi rượu là Lận Vũ Lạc mang vào.

Khi đó cô còn trẻ, vừa mỉm cười đã đỏ mặt. Lúc khui rượu, người ngồi ở ghế chính bỗng hỏi cô:

“Mấy tuổi? Kết hôn chưa?”

Lận Vũ Lạc đã gặp rất nhiều người say rượu, cô không trả lời câu đó, chỉ tăng nhanh động tác khui rượu, chuẩn bị làm xong rồi ra ngoài.

Khi bàn tay người đàn ông kia đặt trên vai Lận Vũ Lạc cô đã hất ra ngay, sau đó bị gã đè xuống ghế, xung quanh có người vỗ tay cổ vũ, Lận Vũ Lạc hét to. Lúc nhân viên phục khác đi vào, đồng phục của Lận Vũ Lạc đã bị kéo đứt hơn một nửa nút áo, cô siết chặt chai rượu trong tay dựa sát góc tường.

Cô kiên trì báo cảnh sát, nhưng ông chủ ngăn lại. Ông chủ nói mấy người đó uống nhiều quá, cũng không xảy ra chuyện gì, cho cô hai ngàn tệ coi như bỏ qua. Tiền lương một tháng của cô cũng chỉ đến thế. Lận Vũ Lạc không hiểu được, cô chảy nước mắt nói:

“Đây không phải vấn đề tiền bạc, là vấn đề tôn nghiêm.”

“Một cô gái xinh đẹp ra ngoài xã hội, mấy chuyện này còn ít sao? Cũng không tổn thất gì, cô phải nghĩ thoáng một chút mới làm nên chuyện được, đừng cố chấp.”

Câu này đã chọc giận Lận Vũ Lạc, cô chọn báo cảnh sát. Hôm đó cô ở sở cảnh sát đến tối muộn, vai cô chỉ có vết trầy xước, thái độ nhận tội của đối phương khá tốt. Mặc cho cô không chấp nhận hòa giải, nhưng khi đó cô cũng chẳng nghĩ được cách nào khác. Thành phố lớn đến vậy, không một ai nghe thấy tiếng gào thét trong lòng cô.

Cô không gọi Ninh Phong đến đón mình.

Ninh Phong chuẩn bị thi đấu quốc tế, đã áp lực lắm rồi. Cô hiểu tính Ninh Phong, anh ấy là người vĩnh viễn sẽ không khom sống lưng, nếu để anh ấy biết, anh ấy sẽ mặc kệ tất cả đòi lại công bằng cho cô.

Cái gọi là công bằng cũng chỉ là một lời xin lỗi trông thì đàng hoàng, thật sự chẳng chút hối cải.

Những kẻ đó chỉ cảm thấy mình say rượu thất đức ức hiếp một cô phục vụ nhỏ, không hề cho rằng phẩm chất của mình có vấn đề.

Hôm đó một mình cô đi bộ về ngôi nhà nhỏ.

Đường đêm quá dài, chẳng rõ khi nào mới đến điểm cuối. Quyết định chia tay chỉ trong một thoáng, lại không thể thay đổi.

Sau khi cô và Cố Tuấn Xuyên kết hôn, hôm bị Cố Tuấn Xuyên cưỡng hôn, ký ức này bỗng đột phá tường thành dày trong lòng cô, cô nói: Cơ thể của tôi, không đến lượt anh uy hiếp.

Độc hành trong đêm tối đã lâu, cô từng sợ hãi từng phản kháng, chỉ chưa bao giờ thỏa hiệp. Tâm linh cô phủ đầy gai nhọn, bình thường không đâm người, gặp nguy hiểm sẽ liều mạng một phen.

Giờ phút này cô và Ninh Phong đang bước đi trên đường, cô bị chuyện xưa trói chặt, không dễ dàng lên tiếng. Thời điểm chia tay, Ninh Phong như bị rút hết gân cốt, anh ấy cũng không thể quay đầu lại.

“Sao em lại làm huấn luyện viên yoga?”

Ninh Phong hỏi cô.

“Về sau em từng làm nhân viên thẩm mỹ viện, rồi làm bán thời gian học yoga, thi vài chứng chỉ, năm ngoái bắt đầu làm huấn luyện viên chính thức.”

Lận Vũ Lạc đáp:

“Hoàn cảnh ở phòng tập yoga tốt hơn một chút.”

“Vậy em đã được gả cho người giàu như ước nguyện chưa?”

Ninh Phong hỏi cô.

Người giàu à, gương mặt không dễ trêu chọc của Cố Tuấn Xuyên bỗng lóe lên trong đầu Lận Vũ Lạc, cô mỉm cười, gật đầu rồi lại lắc đầu:

“Vâng, em đã gả cho người giàu, cũng ly hôn rồi.”

Ở chỗ Lận Vũ Lạc, không có chuyện gì phải che giấu Ninh Phong, bao gồm tất cả mọi thứ liên quan đến Cố Tuấn Xuyên.

Đọc truyện chữ Full