DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đợi Người Nói Yêu Tôi
Chương 26

“Là thuốc ngủ thật ư”

Thật ra câu trả lời cho vấn đề này, Trình Đẳng không hỏi cũng biết.

Chỉ là khi gặp một chuyện gì đó, con người luôn có thói quen trốn tránh, âm thầm mong chờ may mắn trước khi nghe kết luận cuối cùng.

Nhưng câu trả lời của Đinh Thành như một cú gõ nặng nề.

Đập mạnh vào lòng Trình Đẳng, không cho anh tránh né, cũng không cho anh tự lừa mình dối người.

“Thuốc ngủ.” Đinh Thành vỗ vỗ vai anh, tỏ ý bảo Trình Đẳng ngồi xuống: “Bọn anh kiểm tra gần hai mươi viên thuốc, toàn bộ là thuốc ngủ cùng loại.”

Thấy ánh mắt thảng thốt của Trình Đẳng, Đinh Thành thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Bác sĩ Tề nói một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa như Nhậm Tiểu Kha thì việc dùng dao gọt đi phần chữ ngoài thuốc, khắc kí tự “vc” nhỏ lên thuốc dễ như trở bàn tay.”

Vậy… Anh nên làm gì đây?

Rõ ràng lúc trước khi nói chuyện điện thoại với chị Thịnh Hạ, cô ấy nói với anh Nhậm Kha đã bắt đầu ngừng dùng thuốc.

Nhưng tại sao bây giờ lại thất bại trong gang tấc!

Chẳng lẽ thật sự như lời mẹ Nhậm nói, ở bên cạnh anh là một sự hành hạ đối với Nhậm Kha?

Anh không tin! Sao anh có thể tin được?

Rõ ràng cô yêu anh như vậy! Tại sao không thể ở gần anh?

Trình Đẳng cúi người, hai tay ôm đầu, phiền não cào cào tóc, từng cái từng cái hệt như muốn vuốt phẳng những suy nghĩ lung tung trong đầu.

Nhưng thật vô dụng.

Đáng chết, không có một chút tác dụng nào!

Thậm chí anh còn không thể nào bình tĩnh nổi.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Trình Đẳng đột nhiên đổ chuông.

Anh nghĩ Nhậm Kha gọi mình về nên vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra, lại thấy người gọi là Tô Mộc.

Ngây người chốc lát, Trình Đẳng đứng lên nghe máy, giọng trầm trầm như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.

“Anh rể.”

Đã muộn như vậy rồi, nếu không có việc gì chắc chắn Tô Mộc sẽ không gọi cho anh.

Quả nhiên, Tô Mộc đáp một tiếng, lập tức nói: “Tề Bằng nói em qua chỗ cậu ta kiểm tra thành phần của một đống thuốc ngủ, cậu ta tưởng em dùng nên đã thông báo cho chị em.”

“Không phải em.”

“Anh biết.” Tô Mộc nói với giọng bình tĩnh: “Anh biết là của Nhậm Kha, nên tối nay mới gọi cho em.”

Nói đoạn, giọng anh ấy trầm xuống nhưng từng câu đều như cứu mạng người nghe.

“Nhậm Tiểu Kha mắc tâm bệnh, gắng gượng đến tận bây giờ là vì em, không thể tránh khỏi việc muốn từ bỏ cuộc sống.”

“…”

“Vì vậy.” Đêm đó, câu cuối cùng Tô Mộc nói: “Em phải cho em ấy một sự ràng buộc thì mới giữ em ấy lại được.”

Theo những gì Tô Mộc nhìn nhận, những năm qua Nhậm Kha đã hao tổn tâm sức quá nhiều, sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng.

Nhậm Kha đã phần nào biết về bệnh tình của mình nên mới dứt khoát trở về nước. Dĩ nhiên mục đích là muốn dành thời gian còn sót lại để ở bên chăm sóc Trình Đẳng.

Hiện tại cô đã đạt tâm nguyện, sức sống của cô yếu dần đi. Nếu sức khỏe của cô ổn định, có lẽ cô sẽ không từ bỏ bản thân mình nhưng không có điều gì đảm bảo được rằng cô sẽ không tiếp tục hao tổn tâm sức của mình.

Vậy nên, Trình Đẳng buộc phải tạo nên một sự ràng buộc trong lòng cô, một ràng buộc không thể cắt bỏ được.

Như thế mới kí.ch thích được khát vọng sống trong nội tâm cô.

Để cô yêu bản thân mình hơn.

__

Khi Trình Đẳng về lại phòng, Nhậm Kha đã tắm rửa xong, thay quần áo, đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.

Anh đứng ở huyền quan ngắm cô một lúc lâu, ánh mắt nóng hổi đến nỗi Nhậm Kha không thể chịu nổi nữa phải ngẩng đầu lên. Cô dịu dàng nhìn anh, cười hỏi: “Anh ngốc rồi à?”

Trình Đẳng cũng cười theo, lắc lắc đầu rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Cuối cùng khi tắm xong, cánh tay dài vươn về phía giá quần áo mới phát hiện mình quên mang quần áo vào.

“A Kha? Anh quên lấy quần áo rồi.”

Trình Đẳng chống một tay trên bồn rửa, tay còn lại tùy ý lau mặt gương trước mặt.

Hơi nước bị lau đi, trong gương dần hiện rõ đôi mắt anh.

Đôi mắt kia đen láy sa sầm nhưng ánh mắt lại nồng nhiệt, tựa như bên trong ẩn giấu một ngọn lửa, đè nén sự quyết đoán.

Bên ngoài, Nhậm Kha nhanh chóng đi đến, móc quần áo anh lên chốt cửa xong xuôi mới gõ cửa bảo: “Em treo quần áo anh ngoài cửa đó.”

Dứt lời, cô bước nhanh đi.

Nghe giọng nói tựa như trốn tránh của Nhậm Kha ngoài cửa, thầm nghĩ chắc khuôn mặt cô lúc này lại đỏ bừng cho mà xem, Trình Đẳng cụp mắt bật cười khẽ một tiếng.

Cười xong, anh mở cửa phòng tắm, trở tay lấy quần áo vào mặc lên người.

Chốc lát sau, anh đĩnh đạc đi chân trần ra khỏi phòng tắm, tạo nên một chuỗi bước chân ướt nhẹp.

Dấu chân kéo dài đến tận mép giường thì Nhậm Kha mới phát hiện Trình Đẳng không mặc áo.

Áo phông cô mang đến cho anh bị anh cầm trong tay làm khăn lau tóc.

Anh để trần thân trên, tuy gầy nhưng săn chắc, vai rộng eo hẹp, cả người từ trên xuống dưới chỉ mang một chiếc quần dài, nằm lỏng lẽo ngang hông và được cài một nút.

Cạp quần quá thấp để lộ một vùng màu đen vốn nên được che đi.

Nhậm Kha vừa nhìn đã biết là gì, sắc mặt vốn hơi hồng lập tức ửng đỏ lên.

Cô giật mình, đóng sách lại để sang một bên rồi vừa chui vào chăn vừa nói: “Vậy em ngủ nhé.”

Trình Đẳng đứng bên cạnh giường “ừ” một tiếng, vẻ mặt vẫn như bình thường, chỉ có đôi mắt hẹp dài hơi cụp xuống nhìn phần tóc sau gáy Nhậm Kha, ngẩn ngơ nhìn không biết đang nhìn cái gì.

Hồi lâu sau, anh tắt đèn, vén chăn lên rồi nằm nghiêng xuống giường.

Nhậm Kha chỉ cảm thấy phần nệm bên cạnh lún xuống, nhịp tim chưa kịp trở lại bình thường thì ngay giây tiếp theo, cô đã bị cánh tay dài của anh kéo vào lòng.

Hành động của Trình Đẳng khiến Nhậm Kha sợ hãi, tay đưa lên đỡ theo bản năng lại chạm vào lồng ng.ực nóng như lửa của anh.

Dưới múi cơ đẹp mắt kia là nhịp tim của anh, trầm ổn mà mạnh mẽ, dường như khiến ngón tay cô run theo, làm cho lòng bàn tay cô tê dại ngứa ngáy.

Nhậm Kha kêu một tiếng, vội vàng rụt tay lại, sau đó bị Trình Đẳng ôm chặt hơn.

Nhưng anh không có dự định tiến thêm một bước nữa.

Anh chỉ ôm cô bằng cả tay và chân, vòng cô thật chặt trong lòng, cằm tì trên đỉnh đầu cô, ngón tay thon dài vỗ về sống lưng cô.

“Ngủ thôi A Kha.” Anh cất giọng trầm ấm tựa như đang dỗ dành.

Sau đó Nhậm Kha ngoan ngoãn nhắm mắt, đầu gối lên cánh tay anh, hơi thở dần chậm lại.

__

Đêm khuya, chẳng biết từ lúc nào mà ngoài cửa sổ đổ mưa nhỏ.

Nước mưa tí tách rơi dọc theo ô cửa, tí tách gõ vào mặt kính thủy tinh.

Trong bóng đêm, Nhậm Kha phút chốc mở mắt, ánh nhìn rất rõ ràng, không hề buồn ngủ chút nào.

Cô phiền não vùi đầu vào lồng ng.ực Trình Đẳng sâu hơn nhưng vẫn không thể trốn khỏi những âm thanh tí tách phiền phức kia, chúng quậy phá khiến cô phiền lòng vô cùng.

Rõ ràng trước khi ngủ đã uống thuốc rồi, tại sao đến bây giờ vẫn không buồn ngủ.

Nhậm Kha càng nghĩ, tâm trạng càng thêm rối bời nhưng sợ đánh thức Trình Đẳng nên vẫn cứng ngắc giữ nguyên tư thế của mình, nhắm mắt, âm thầm đếm cừu.

Càng muốn ngủ lại càng không buồn ngủ.

Chỉ chốc lát sau, cả người cô đã cứng đờ.

Nhậm Kha khẽ thở dài một hơi, khi này mới dè dặt kéo cánh tay đang ôm eo mình của Trình Đẳng ra, đang định xoay người lại thì chợt nghe Trình Đẳng kêu một tiếng nhỏ. Cô ngước mắt lên vừa đúng lúc anh đột ngột mở mắt ra.

Trong bóng tối, hai mắt anh nóng rực hệt như đốm lửa nhỏ rơi xuống, sáng vô cùng.

“A Kha.” Anh mơ màng cất giọng trầm, khe khẽ như đang ngâm nga: “Muộn rồi mà em chưa ngủ, chắc là vì anh lười quá, làm chưa đủ.”

Làm chưa đủ cái gì cơ?

Nhậm Kha chưa kịp hỏi thì Trình Đẳng đã nhổm người dậy, cúi đầu xuống hôn cô một cách mạnh bạo.

Anh hôn vừa mãnh liệt vừa dữ dội, ngấu nghiến nuốt dòng nước ngọt trong miệng cô. Chiếc lưỡi linh hoạt tùy ý khuấy đảo, kéo đầu lưỡi cô ra, mút một cách nhẹ nhàng. 

Nhậm Kha bị anh hôn mà đầu óc trống rỗng, trực giác mách bảo có lẽ đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó nhưng cô lại không đủ sức ngăn anh lại, chỉ đành để anh dẫn dắt mình.

Đầu óc thiếu oxy khiến cô vô thức th.ở dốc nhưng miệng lưỡi đã bị anh chặn kín.

Những tiếng nghẹn ngào phát ra đứt quãng tựa như tiếng kêu của một con thú nhỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiêu khích người đàn ông đang đè trên người cô, khiến mắt anh đỏ hoe.

Anh nheo mắt, nơi đáy mắt như ẩn giấu lửa cháy.

Hồi lâu sau, anh hơi lùi lại để Nhậm Kha hít thở.

Nghe tiếng th.ở dốc dồn dập của cô, anh chậm rãi đưa tay dịu dàng vén tóc dính trên mặt cô ra.

Dưới ánh trăng, cô gái của anh đang nhìn anh với đôi mắt gần như mất tiêu cự, long lanh ánh nước. Anh cúi người hôn lên tóc, trán, đôi mắt, chóp mũi và cuối cùng nụ hôn dừng lại trên đôi môi mềm mại mà mê người kia của cô.

Có lẽ vì nụ hôn mạnh bạo vừa nãy nên đôi môi đỏ mọng của cô hơi sưng, đo đỏ trông rất xinh đẹp.

“A Kha.” Trình Đẳng hôn môi Nhậm Kha từng chút từng chút, mỗi cái đều là một nụ hôn nhẹ, tuy không tiến sâu vào nhưng rất tốn sức.

“A Kha.”

Anh gọi tên cô từng lần một, gọi cô đối diện với mình, giọng khàn khàn quyến rũ như muốn đầu độc người nghe: “Anh muốn em hôn anh.”

Nhậm Kha thở hổn hển, nhìn anh, nghe theo lời anh.

Anh nói, anh muốn cô hôn anh.

Cô lập tức giơ tay lên bóp bóp nhẹ d.ái tai của anh, sau đó hơi nhổm người dậy, ghé đến gần, cái miệng nhỏ hôn lên môi anh.

“A Kha, anh khó chịu quá.”

Nói đoạn, anh dần cảm thấy không thỏa mãn nữa, cúi người vùi đầu vào hõm cổ cô. Anh từ từ kéo cánh tay trắng nõn của cô xuống dưới…

Sự nóng bóng từ vật kia khiến lòng bàn tay Nhậm Kha run rẩy muốn rụt tay lại nhưng cổ tay đã bị Trình Đẳng kiểm soát, anh kéo tay cô đè xuống, chỉ chốc lát sau, lòng bàn tay đã trơn nhẵn.

Tim Nhậm Kha đập nhanh như trống, mặt đỏ như bị nung chín. Cô quay đầu đi trốn trong vai anh, cả vành tai đỏ bừng lên thật xinh đẹp.

Trình Đẳng cười khẽ, cằm cọ cọ tai cô, không muốn bỏ qua cho cô lúc này.

Lát sau, Nhậm Kha cảm nhận được vật trong tay mình lại dâng trào một lần nữa.

Dù Nhậm Kha là bác sĩ, đã quan sát cơ thể con người nhiều năm trời trong những tiết học giải phẫu trước đây nhưng vào tình cảnh này, cô vẫn hoảng loạn kêu lên một tiếng.

Âm thanh ấy nho nhỏ, mềm mại giống như tiếng mèo con chưa cai sữa bỗng nhiên bị người lạ bắt đuôi vậy.

“A Kha, có được không?” Trình Đẳng vẫn kiên trì hỏi cô.

Có được không? Có được không?

Nhậm Kha không trả lời, dưới ánh trăng, khuôn mặt cô đỏ bừng, môi mọng hé mở, mí mắt nhắm chặt run không ngừng.

“A Kha, cho anh được không?”

Trình Đẳng vùi đầu xuống, răng cắn cằm cô từng cái một, sau đó chậm rãi di chuyển, ngậm mút chiếc cổ thon xinh đẹp của cô rồi đến xương quai xanh tinh xảo tuyệt đẹp…

Đôi môi kia như lửa, từng cái chạm vào người Nhậm Kha, chốc lát sau, cả người cô run lên liên tục.

Nhậm Kha vốn chỉ mặc một chiếc váy ngủ, sau một phen bị dày vò, dây áo bị kéo xuống để lộ một mảng da ngực trắng nõn nhẵn nhụi, cứ thế lồ lộ một cách sáng loáng dưới ánh trăng lành lạnh.

Đẹp không thể tả xiết.

Đẹp đến độ khiến người ta muốn bắt nạt.

Ánh mắt Trình Đẳng trầm xuống, bàn tay dời xuống eo cô nhẹ nhàng nắ.n bóp, từ từ vuốt ve.

Hơi thở người đàn ông dần trở nên nặng nề, mỗi lần anh hít thở, hơi nóng nóng bỏng phả vào làn da Nhậm Kha khiến người cô cứ run lên liên tục, da thịt căng bóng như mật ong chẳng mấy chốc đã ửng hồng.

Tay chân Nhậm Kha mềm nhũn không còn chút sức lực nào, không thể đẩy anh ra, vừa xấu hổ không dám mở mắt vừa muốn giấu mình vào trong ga giường.

Nhưng Trình Đẳng vẫn cố chấp đè trên người cô, tóc tai rối bời, không ngừng cọ vào cổ cô từng cái một đòi hỏi muốn nhận được sự đồng ý từ cô, mệt nhọc như muốn đòi mạng.

Muốn… Chết quá đi mất.

Nhậm Kha cảm thấy mình như sắp bị nấu chín, trong suy nghĩ hỗn loạn nóng rực như lửa, nóng đến nỗi thiêu rụi toàn bộ lý trí của cô.

Cơ bị bị Trình Đẳng xoa bóp, đè lại, mềm như vũng nước, chỉ có đôi mắt cô đang miễn cưỡng đấu tranh.

Cô nhìn anh, nhìn anh không chớp mắt, thấy rất rõ người trên mình là anh, không chút nghi ngờ.

Anh cũng nhìn cô, trong đôi con ngươi đen láy kia chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng cô, rõ nét, sâu sắc.

“A Kha.” Trong đôi mắt kia có ánh sáng, có thâm trầm, đó là /vọng: “Em muốn anh không?”

Sau khi hỏi xong, tay anh từ sau eo Nhậm Kha chậm rãi dời xuống, lướt qua thắt lưng nhỏ nhắn, tiến đến hai quả đào căng tròn trơn nhẵn, cuối cùng dừng lại nơi biển hoa, vuốt ve đầy lưu luyến.

“Em muốn anh không?”

Chân dài của Trình Đẳng hơi cong lên, tách hai đầu gối của Nhậm Kha ra, sau đó anh đưa tay cầm hai chân cô vòng ra sau eo mình.

Quần dài anh mang ban nãy đã rơi xuống dưới giường, anh đã ủ mưu từ lâu, chỉ đợi đến thời khắc cuối cùng này, chờ đợi một hiệu lệnh.

“A Kha, em muốn anh không?”

Anh tiếp tục hỏi.

Cuối cùng cô cũng run giọng trả lời: “Muốn anh.”

Âm cuối vừa bật ra khỏi miệng cô, anh mỉm cười, cả người hạ xuống rồi thẳng tiến một cách nhanh chóng. Anh chưa vào hết nhưng hai mắt Nhậm Kha đã đẫm nước.

Tiếng th.ở dốc của Trình Đẳng càng lúc càng nặng nề hơn, anh cố kìm nén, hôn cô: “Ngoan, không sợ.”

Nhậm Kha dần nhắm mắt, hai tay dịu dàng ôm cổ anh.

Thời điểm kịch liệt nhất, tay cô vô thức vòng ra sau eo anh và hơi dùng sức, móng tay ghim vào da thịt anh.

Trình Đẳng cảm nhận được, sợ vì bắp thịt quá cứng, khi cô dùng lực mạnh quá sẽ bất cẩn làm gãy móng tay bèn hơi dừng lại, kéo tay cô ra khỏi eo mình rồi nắm lấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng lúc đó, tốc độ di chuyển của anh càng nhanh hơn.

“Đẳng Đẳng.” Cuối cùng Nhậm Kha bật khóc, âm thanh rất nhỏ ấy rót vào tai trái Trình Đẳng, yếu mềm đến độ khiến cõi lòng anh râm ran: “Em đau.”

Nhưng Trình Đẳng không dừng được, những giọt mồ hôi rịn ra trên trán rơi xuống thấm ướt tóc Nhậm Kha, anh liều mạng hôn cô: “Ngoan, em ngoan chút.”

Ngoài cửa sổ, mưa dần lớn hơn, tí ta tí tách giấu đi những tiếng rê.n rỉ nỉ non trong phòng, không một ai hay biết.

Một đêm thỏa thích.

Ngày hôm sau khi Dương Chiêu gọi điện thoại tới, gọi Trình Đẳng thức dậy chuẩn bị đến phim trường, anh vẫn còn hơi mơ màng.

Cánh tay theo bản năng siết chặt nhưng chỉ bắt được một luồng khí lạnh.

Gần như tỉnh táo trong chớp mắt, Trình Đẳng mở mắt ra nhìn một vòng quanh phòng, song lại không thấy bóng dáng Nhậm Kha đâu.

Rõ ràng…

Tối hôm qua trước khi ngủ, Nhậm Kha đã mệt lã người.

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến lúc anh bế cô vào phòng tắm lau sạch người, cô vẫn không tỉnh lại.

Vậy mà bây giờ lại không thấy cô đâu.

Không thấy…

“A Kha?”

Trình Đẳng hốt hoảng gọi tên Nhậm Kha, một tiếng hay ba tiếng vẫn không có ai đáp lại.

Trong tích tắc ấy, nỗi sợ hãi to lớn gần như nuốt chửng lấy anh.

A Kha…

A Kha, em… Đi đâu rồi?

__

Vở kịch nhỏ:

[1]

Năm chuyển cấp từ tiểu học lên cấp hai, Nhậm Kha có đôi chút hảo cảm với một bạn nam trong lớp.

Trình Đẳng: Cậu thích cậu ta ở điểm nào?

Nhậm Kha: Thành tích tốt! Học sinh kém dễ bị học sinh giỏi thu hút mà.

Trình Đẳng:…

Sau đó trong kỳ thi chuyển cấp, bạn nam kia thi đậu trường trung học tốt nhất toàn thành phố như mong muốn nhưng thủ khoa toàn thành phố tên là — Trình Đẳng.

[2]

Sau khi vào cấp hai, Nhậm Kha vẫn học cùng lớp với bạn nam kia nhưng Trình Đẳng thì được xếp vào lớp chọn.

Hai lớp học cách nhau một đoạn hành lang rất dài, xa cách nhau. Mỗi lần thấy Nhậm Kha và bạn nam kia nói chuyện đùa giỡn, trong lòng Trình Đẳng cực kỳ khó chịu.

Trình Đẳng: Bây giờ cậu thích cậu ta ở điểm nào?

Nhậm Kha: Đẹp trai đó! Con gái luôn có bản năng theo đuổi người đẹp mà.

Trình Đẳng:…

Sau đó trường học mở một cuộc khảo sát bình chọn hotboy.

Bạn nam kia nằm ở hạng 10, gian nan nằm ở cuối bảng xếp hạng hotboy. Mà hotboy được bình chọn đứng đầu là — Trình Đẳng.

[3]

Nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý mà ánh mắt Nhậm Kha vẫn dính lên người bạn nam kia.

Thấy họ thường xuyên qua lại, Trình Đẳng không nhịn được nữa.

Trình Đẳng: Cậu có thể đừng thích cậu ta không?

Nhậm Kha: Tại sao?

Trình Đẳng: Không đáng tin cậy!

Nhậm Kha:… Cậu ấy với cậu có thù oán gì à?

[4]

Sau đó vào một ngày nọ, Nhậm Kha, bạn nam kia và vài người bạn khác trốn tiết, lên khán đài len lén xem trận đấu bóng rổ.

Đang vui vẻ chẳng biết ai hét lớn lên: “Giáo viên tới!”

Mọi người lập tức bỏ chạy.

Khi nhảy xuống khán đài, Nhậm Kha bất cẩn bị ngã đau chân.

Cô nhìn chằm chằm bạn nam kia, thấy đối phương dừng bước, do dự mấy giây rồi nhìn xung quanh, thấy bóng dáng một giáo viên đang vội vã chạy đến, cuối cùng cậu ta dậm chân một cái, bỏ chạy xa không thèm quay đầu lại.

Nhậm Kha:…

Nhậm Kha ôm chân ngồi tại chỗ, trong lòng vừa tức vừa tủi thân.

Đến khi nghe tiếng bước chân lần nữa, cô ngẩng đầu thấy người đến không phải bạn nam kia thì trong lòng càng buồn rầu hơn, quay đầu đi chỗ khác không nói tiếng nào.

Trình Đẳng: Ngã đau không?

Nhậm Kha:…

Trình Đẳng: Nhớ lâu không?

Nhậm Kha:…

Trình Đẳng: Còn thích cậu ta không?

Nhậm Kha:…

Nhậm Kha không nói năng gì, Trình Đẳng cũng không để ý đến cô, chỉ im lặng đứng trước mặt cô. Đợi đến khi Nhậm Kha nhoài người đến, anh đứng dậy vững vàng cõng cô đi về phía phòng y tế.

[5]

Sau chuyện này, giám thị gọi hết tất cả những người trốn tiết lên khán đài xem bóng rổ đến phê bình không chừa một ai, cuối cùng phạt họ đứng vào góc viết kiểm điểm.

Bạn học nam kia lề mề đi đến bên cạnh Nhậm Kha: Nhậm Kha, tớ… Tớ, tớ…

Chưa kịp nói gì thì có một bóng người chen vào giữa họ.

Trình Đẳng: Giám thị đang nhìn hai người đấy.

Bạn nam không dám quay đầu, vội vàng nói nhỏ một câu xin lỗi rồi trốn vào trong góc.

Trình Đẳng: A.

Nhậm Kha:…

Chốc lát sau, khi Nhậm Kha mất thăng bằng không đứng vững vì vết thương ở chân, đụng vào vai Trình Đẳng lần thứ ba.

Thấy bút anh vừa hạ xuống giấy vì cô mà quẹt một đường.

Nhậm Kha nhỏ giọng nói: Xin lỗi cậu.

Trình Đẳng không nói gì, chỉ cúi đầu nhanh chóng viết xong bản kiểm điểm rồi nhanh tay ném cho cô.

“Ký tên cậu đi.” Giọng chàng thiếu niên khẽ khàng như ngọn gió thổi qua nhưng Nhậm Kha nghe rõ: “Nhanh lên rồi về nghỉ ngơi đi.”

Nhậm Kha lại thấy Trình Đẳng lấy giấy ra, viết một bản kiểm điểm khác.

Thêm vào đó, cơn đau nhói nơi mắt cá chân lan truyền kéo thẳng lên tim.

Bỗng dưng rất muốn khóc.

Nhậm Kha bóp bóp tờ giấy chằng chịt chữ viết trong tay: Đẳng Đẳng, tớ không thích cậu ta, không thích cậu ta nữa đâu.

Trình Đẳng vẫn không nói gì, chỉ là tốc độ viết càng lúc càng nhanh. Một phút sau, anh viết xong bản kiểm điểm, ký tên rồi mới đứng dậy, giơ tay vuốt đôi mắt đỏ hoe của Nhậm Kha. Sau đó anh xoa đầu cô, cong môi cười thoải mái.

Trình Đẳng: Đừng khóc, hôm nay mua kem cho cậu.

Nhậm Kha: Muốn vị dâu.

Trình Đẳng: Được.

Nhậm Kha: Cậu vẫn tốt nhất.

Trình Đẳng: Cậu biết là tốt.

Nhậm Kha:…

[6]

Mỗi lần Trình Đẳng đến bệnh viện tìm Nhậm Kha, trước khi về, anh rất thích xin cô khẩu trang.

Nhậm Kha: Khẩu trang cậu đeo lúc đến đâu?

Trình Đẳng: Không biết nữa, rớt rồi.

Nhậm Kha:…

Nhưng chiếc khẩu trang Nhậm Kha đưa cho anh, Trình Đẳng cẩn thận cất vào trong túi áo, không đeo.

Mà anh đeo chiếc khẩu trang mình bảo “rớt rồi” kia.

Mãi sau này khi đã kết hôn, trong lúc dọn dẹp đồ đạc linh tinh, Nhậm Kha tình cờ phát hiện một hộp đựng khẩu trang xanh lam mới tinh của Trình Đẳng những năm qua.

Nhậm Kha: Anh lừa em lấy nhiều khẩu trang để cất như này à? Có làm ra tiền không?

Trình Đẳng: Không. Nhưng mỗi cái khẩu trang đều có mùi hương của em. Lừa lấy thêm được một cái sẽ có thêm một thứ thuộc về em.

Nhậm Kha:…

[7]

Trước khi kết hôn.

Nhóm y tá: Bác sĩ Nhậm, chị cũng thích Đẳng Đẳng của bọn tôi à?

Nhậm Kha nhỏ giọng đáp: Ừ.

Nhóm y tá: Bác sĩ Nhậm, Đẳng Đẳng của bọn tôi rất đẹp trai đúng không?

Nhậm Kha nhỏ giọng đáp: Rất đẹp trai.

Nhóm y tá: Tiếc là không được thấy người thật.

Nội tâm Nhậm Kha os:…

Mọi người đến nhà tôi xem thử nhé?

Sau khi kết hôn.

Nhóm y tá: Bác sĩ Nhậm, có phải hôm nay Đẳng Đẳng của bọn tôi về nước không?

Nhậm Kha: Ừm.

Nhóm y tá: Bác sĩ Nhậm, Đẳng Đẳng nhà chị có đến đón chị tan làm không?

Nhậm Kha: Chắc là có.

Nhóm y tá: Bác sĩ Nhậm, bọn tôi có thể xin chồng chị ký tên với chụp ảnh chung không?

Nhậm Kha cười, nội tâm os: Trình Đẳng “vợ quản chặt”, các bạn có biết không?

Đọc truyện chữ Full