DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Vẻ Bề Ngoài
Chương 25: C25: Màu đen 07

Nếu nói đêm trước Lâm Thư Nhã còn không rõ Lệ Liệt Nông ký hợp đồng với cô vì mục đích gì thì giờ khắc này, cô đã biết vì sao mỗi ngày chuyên viên trang điểm biến cô thành bộ dạng cô gái khác mỗi lần bước chân ra cửa.

Lần thứ hai trong một tháng, Lâm Thư Nhã tỉnh lại trên một chiếc xe ô tô, nhưng chẳng qua lần này không bị đụng đầu vào cửa sổ xe.

Hôm nay trong lúc chạy bộ, Lâm Thư Nhã nhìn thấy điện thoại của người phía trước rơi xuống đất. Cô nhặt điện thoại lên, khi trao lại cho người ta thì bỗng dưng bàn tay cô tê rần, trời đất trở nên quay cuồng. Người làm rơi điện thoại đỡ lấy cô, trong mắt mọi người xung quanh thì đó chính là một người tốt đang giúp một cô gái bị chóng mặt.

Chỉ là cái chóng mặt ấy kéo dài đến lúc cô bị đưa vào trong một chiếc ô tô. Xuyên qua cửa kính ô tô, cô có thể lơ mơ nhìn thấy dáng người tốt bụng kia đang đứng gọi điện thoại. Từ lúc cô nhặt được chiếc di động đến lúc bị tống lên xe có lẽ chưa đến một phút đồng hồ. Khi chiếc xe lái qua khúc cua thì trước mắt Lâm Thư Nhã tối sầm.

Lúc Lâm Thư Nhã tỉnh lại thì mặt trời đã chiếu vuông góc. Ngồi hai bên trái phải cô là hai gã đàn ông Ả rập. Thấy cô tỉnh, một tên cầm khẩu AK quơ quơ về trước mặt cô.

Không cần nói cô cũng biết mình đang ở đâu. Từ màu vàng của đất ngoài cửa sổ xe có thể đoán đây là sa mạc nào đó. Hiện tại bọn họ đã ở xa Las Vegas tít tắp. Và giờ phút này, Lâm Thư Nhã cũng hiểu mình đóng vai gì rồi.

Năm 2013, hai gã người Pháp livestream đốt hộ chiếu Pháp của mình. "Kh ủng bố tại chỗ" là cụm từ phổ biến nhất ở châu Âu lúc này. Mỗi quý có cả ngàn người châu Âu vứt bỏ quốc tịch để đi đến vùng đất Trung Đông.

Lúc trước cũng có vài video xuất hiện người châu Âu đứng trong hàng ngũ của lũ kh ủng bố cực đoan. Bọn chúng đứng hiên ngang trên xe tăng thiết giáp, cầm súng tiểu liên chĩa về hướng Tây làm động tác nhả đạn liên tục, nhổ nước bọt vào quốc kỳ của nước mình, mặt đầy đắc ý. Thậm chí, bọn chúng còn chém đầu đồng bào mình không chớp mắt. Trong những tên này có cả những kẻ học lắm, tài giỏi, làm việc văn phòng, là tinh anh của xã hội, là sinh viên học sinh trẻ tuổi.

Sau sự kiện kh ủng bố tuần san Charlie Hebdo năm 2015, loại chủ nghĩa kh ủng bố kiểu mới này đã khiến châu Âu không lúc nào yên. Bọn chúng tuyên bố vụ kh ủng bố tuần san Charlie Hebdo chỉ là mở màn, còn cao trào là vụ đánh bom vào nơi trí mạng của châu Âu, vụ "Cơn lốc hoàn mỹ". Đợi đó, rồi Viện bảo tàng Louvre, biểu tượng của nền văn minh châu Âu sẽ thành một đống phế tích.

Mọi công tác chuẩn bị cho "Cơn lốc hoàn mỹ" đều được chú trọng đến những điểm nhỏ nhất, tất thảy đều vô cùng suôn sẻ. Kẻ đá phạt đền và tiền vệ cùng phối hợp giao bóng, quan sát thủ thành liền phát hiện ra lỗ hổng, à, cơ hội vàng đây rồi.

Bọn chúng đoán không sai, trái bóng vút qua tay thủ thành đến thẳng cầu môn, nhưng... Chỉ tiếc là quả bóng vụt qua tay thủ môn thế nhưng lại lao thẳng vào khung thành rồi bật ra.

Người đàn ông tên Lệ Liệt Nông kia chính là chiếc khung thành đáng ghét, khiến chúng không đạt được mục đích. Mà dây thần kinh của khán giả trên khán đài đang căng tưởng sắp đứt cuối cùng cũng mềm xuống.

Thẹn quá hoá giận, nhóm kh ủng bố cực đoan thề sẽ phá huỷ toàn bộ tài sản của Lệ Liệt Nông, sau đó bắt cóc vợ anh. Chỉ là bọn chúng không nghĩ Lệ Liệt Nông đã sớm chuẩn bị. Những người này hiện giờ không biết người mà chúng cất công bắt cóc, chẳng ngại hiểm nguy chính là hàng giả. Mà hàng giả này có tên Lâm Thư Nhã.

"Chúng tôi đảm bảo khi hợp đồng kết thúc là cô có thể lập tức trở về." Một giọng nói cách đây không lâu còn văng vẳng bên tai cô.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn khung cảnh hoang sơ tiêu điều như ở sa mạc Gobi, lòng Lâm Thư Nhã càng lúc càng tuyệt vọng.


Màn đêm buông xuống, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Xe rẽ vào một trong rất nhiều tường đá hẹp trên sa mạc. Nơi này thật sự là địa điểm tuyệt vời để ẩn náu. Gió cát đã mài mòn những ngọn núi đá thành nhiều vách nhỏ hẹp, khiến người đi trong vách trở nên vô hình với vệ tinh, chưa kể máy nhiễu sóng giúp chúng đánh lạc hướng tín hiệu.

Đi qua mấy trăm mét đến khoảng giữa bức tường đá hẹp ấy, ba chiếc xe dừng lại bên một chiếc lều màu nâu đất.

Lâm Thư Nhã bị đưa vào lều. Tối nay, lần đầu tiên trong đời cô ăn hết sạch không còn một hột cơm trong bát. Giờ phút ấy, nỗi tuyệt vọng trong lòng càng rơi xuống cả trăm mét như độ cao của vách núi này.

Trên Internet người ta thường nói: Những tên kh ủng bố cực đoan này sẽ giống nhau, đem nạn nhân "cắt tiết", "chém đầu" vào lúc mặt trời mọc. Mà trước khi chúng làm vậy, bọn chúng sẽ cho nạn nhân ăn một niêu cơm.

Trước lều trại có khoảng mấy chục người toàn đàn ông, nhưng lại không giống những kẻ kh ủng bố thường được chiếu trên TV choàng khăn kín mít chỉ lộ ra hai con mắt. Những người này diện mạo đều không khác nhau mấy, làn da ngăm đen và những chỏm râu xoăn dài thượt.

Bọn họ hình như là người Ả Rập, người phụ trách trông coi Lâm Thư Nhã nhìn trẻ hơn một chút, tầm hai mấy tuổi. Một số cúi đầu chơi di động, số còn lại vây quanh một chỗ hút thuốc, nói chuyện ầm ĩ bằng tiếng Ả Rập.

Nửa đêm, Lâm Thư Nhã bị âm thanh sột soạt sột soạt làm choàng tỉnh. Trong lều trại tối đến doạ người, nhưng trong bóng đêm cô có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngay trước mặt mình. Chủ nhân đôi mắt làm động tác suỵt với Lâm Thư Nhã, sau đó mới tiếng gần lại, dùng tiếng Anh sệt âm điệu Mexico nói với cô: Đừng lo, ngài Lệ sẽ có cách."

Lúc này nghe thấy cái tên ấy, lòng Lâm Thư Nhã trăm mối ngổn ngang, hận không thể dùng đao chặt Lệ Liệt Nông thành tám mảnh.

Khi ánh rạng đông đầu tiên chiếu xuống, Lâm Thư Nhã bị lôi ra ngoài lều.

Những người Ả Rập hiện giờ đang quay đầu về một hướng lẩm bẩm, bên cạnh họ gác súng ống, tiểu liên, còn có đống truyền đơn toàn chữ Ả Rập đã chứng thực mấy chuyện người ta nói trên Internet.

Cũng không biết có phải tại chuyện phát sinh đêm qua hay không, hay là do cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, dù bị trói trên ghế nhưng Lâm Thư Nhã không còn hoảng loạn như hôm qua nữa. Thậm chí cô còn cười nhạo mấy chục tên đàn ông quỳ thành hàng cạnh nhau kia chẳng có bộ dạng cầu nguyện chút nào, trông cứ như đang đi vệ sinh vậy.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua vách đá, phản chiếu lên lưỡi kiếm vắt trên vai một tên đàn ông. Ánh sáng trắng loá phản chiếu từ chiếc kiếm thô dài khiến lông tơ người ta dựng đứng.

Nghe nói khi người ta thực hiện kiếm pháp, chính là cắt tiết, thì mắt người chết sẽ mở thao láo không nhắm lại được.


Lâm Thư Nhã nỗ lực tìm kiếm người đàn ông tối qua trong đám đông nhưng không có kết quả.

Những kẻ ở đây hoặc là mắt vô hồn, hoặc là đầy nhiệt huyết tử vì đạo. Sau khi cầu nguyện xong, mấy tên đàn ông Ả Rập này lập tức biến thành những kẻ trong video trên Internet: Khuôn mặt được che kín mít bằng tấm vải đen, lộ ra mỗi hai con mắt.

Sau đó thì tất cả đều giống hệt như miêu tả của cư dân mạng: Mấy người bọn chúng xếp hàng, mặt hướng về phía mặt trời mọc, tay nâng hết súng, kiếm lên không trung.

Trong lúc đó, một tên cầm di động quay chụp lại khung cảnh, còn một tên khác hướng vào ống kính đọc tuyên ngôn, thi thoảng Lâm Thư Nhã nghe được mang máng từ "Thánh Ala".

Nếu không có thanh kiếm gác ở trên bả vai tên kia, Lâm Thư Nhã còn tưởng rằng mấy cái video chém đầu kia chỉ là doạ người. Nhìn thế nào cũng thấy cái đống người kia như lũ trẻ đang chơi trò gia đình, trong đó một tên đứng đầu làm kẻ chỉ huy.

Sau khi kết thúc màn đọc tuyên ngôn, tất cả những tên đang quỳ cầu nguyện liền đứng thẳng lên. Chiếc camera cũng đổi hướng nhắm thẳng vào cô, đúng hơn là chiếu thẳng đến lưỡi kiếm sáng loáng kề sát cổ cô.

Giờ phút này Lâm Thư Nhã mới ý thức được mình sắp toi đến nơi rồi. Nỗi tuyệt vọng lấp trời lấp bể khiến cô tuyệt vọng la to lên. Tên cầm cây kiếm đứng ngay sát phía sau Lâm Thư Nhã, hắn không mảy may do dự liền cầm đầu cô bẻ gần góc 90 độ về phía sau, khiến toàn bộ phần cổ cô phơi ra sát với thanh kiếm.

Nỗi sợ hãi tột độ làm Lâm Thư Nhã không thể phát ra được thanh âm gì, nước mắt cô lăn từng hạt to chảy xuống. Cô cố mở to mắt, cảm giác giây tiếp theo thôi trước mắt cô sẽ là dòng máu phụt mạnh từ động mạch chủ.

Một giây đó, thật sự có thể nói cô đã bước đến cửa địa ngục rồi thì có người ra tay kéo cô lại.

Kiếm kề sát cổ họng, mắt cô mờ đi....

Tiếng di động vang lên.

Mấy phút sau, Lâm Thư Nhã cảm thấy thanh kiếm đã không còn kề sát cổ mình nữa, dù cổ cô vẫn bị kéo ngược ra sau. Cô nghe loáng thoáng hai bên đang nói chuyện thông qua phiên dịch giữa hai ngôn ngữ tiếng Anh và tiếng Ả rập.

Trong lúc mơ hồ, Lâm Thư Nhã nghe rõ được một câu: "Các ngươi bắt nhầm người, nhưng bọn tao thì không."

Khoảng 5 phút sau, Lâm Thư Nhã bị mang về cái lều lúc trước. Theo yêu cầu của cuộc gọi ban nãy, bọn chúng cắt băng dính trói tay cô, lúc sau lại cho cô thêm một cốc nước ấm.


Cuối cùng thời điểm Lệ Liệt Nông gọi điện cho lũ người này, anh đã nói cho chúng biết người chúng bắt không phải vợ anh. Nhưng điều hay ho là, anh lại mời được ba cô vợ và bốn cô con gái của Hussein đến nhà mình làm khách.

Đúng chính ngọ (12 giờ trưa), qua cửa sổ của lều, Lâm Thư Nhã thấy một chiếc xe ô tô mang theo cát bụi của sa mạc tiến lại gần.

Hai chiếc xe Jeep dừng lại ngoài lều, từ trên xe có sáu người bước xuống. Đoàn người lập tức đi về phía căn lều. Lệ Liệt Nông đi ở vị trí thứ hai, anh mặc một chiếc áo khoác quân đội màu lục đậm đi cùng với quần bò đen đầy rắn rỏi, mạnh mẽ.

Người bước vào trong lều chỉ có Lệ Liệt Nông, mà những kẻ kia cũng không lục soát kiểm tra súng ống trên người anh.

Lâm Thư Nhã bi thương phát hiện rằng khi Lệ Liệt Nông bước vào lều cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái. Thậm chí anh còn không bày tỏ một chút ăn năn, áy náy nào.

Từ bốn phía, súng và kiếm lập tức nhắm về hướng Lệ Liệt Nông, rồi từ đó như hình với bóng theo sát anh đến trước bàn làm việc trong lều.

Lão già tên là Hussein từ trên ghế đứng lên. Có lẽ bởi vì người nhà hắn còn đang ở trong tay Lệ Liệt Nông nên hắn không hề có biểu hiện hung ác như lúc đọc tuyên ngôn cách đây mấy tiếng.

Hai người đang đứng đối diện kia tựa như đang bàn bạc một vụ làm ăn, giữa họ là một người đàn ông Mexico phiên dịch tiếng Anh.

Cuối cùng Lệ Liệt Nông cũng bày tỏ trực tiếp ý định: "Chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau."

Tên Hussein dừng một chút, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi cuộc điện thoại kia được thông, Lâm Thư Nhã liền nhớ ra tên Hussein kia chính là một trong những tên kh ủng bố bị truy nã toàn cầu.

Mà người kia đối diện tên kh ủng bố kia cũng chẳng phải vừa. Ngoài khả năng tin học máy tính xuất chúng, anh còn có tài ăn nói cực tốt, nếu không sao có thể làm việc với đủ loại tổ chức, từ chính phủ đến những tổ chức thế giới ngầm. Đó chính là dùng khả năng mồm mép để người ta phải tin theo và bán mạng.

Lúc này, Lâm Thư Nhã mới ngộ ra rằng, người lãnh đạo tổ chức 1942 này đang một mũi tên trúng hai đích.

Lệ Liệt Nông không chỉ lợi dụng cô làm mồi nhử đánh lạc hướng để bảo vệ vợ mình, mà cũng nhân đây làm cơ hội đàm phán tại chính địa bàn của lũ kh ủng bố, thương lượng hoà giải cho vụ "Cơn lốc hoàn mỹ" kia.

Trong tư liệu Lâm Thư Nhã có được kia, Lệ Liệt Nông có kinh nghiệm dày dặn đàm phán chuyên nghiệp. Tiêu biểu là anh đã thuyết phục Séc cho phép thành viên 1942 hoạt động dưới quyền của chính phủ họ, điều này đã chứng tỏ bản lĩnh của anh cao cường như thế nào rồi.

Hôm nay bộ dáng Lệ Liệt Nông "Chúng tôi không mang theo bất kì vũ khí nào, thành tâm đ ến đây để giảng hoà" đã đem lại hiệu quả không tệ.


Anh nói: "Tổ chức chúng tôi có hệ thống hoạt động trơn tru, hoàn hảo, từ loan đi các tin tức đồn đại đến chiến tranh tâm lý, vận chuyển vũ khí đạn dược và sau khi chiến tranh kết thúc, nguồn tiền chảy về một chỗ." Nói như vậy thôi còn chưa đủ, khí thế của anh đầy sắc bén, rắn rỏi, dù không nói nhiều nhưng mỗi biểu cảm, lời lẽ đều mang sức mạnh không thể chối cãi.

"Chưa nghe qua câu này sao, không có đối thủ nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích."

"Các người muốn có chiến tranh, muốn duy trì và mở rộng thế cục hỗn loạn để các người sinh tồn. Mà chúng tôi ở trong vòng này cũng sẽ có một phần liên quan. Người Syria các người sớm không vừa mắt mấy người Iran, giống như các bộ lạc này vẫn luôn thèm khát mỏ dầu của bộ lạc khác, tất cả những cái này đều có thể là cơ hội châm ngòi chiến tranh."

"Trước giờ đều không phải là chiến tranh ảnh hưởng đến các người, mà là các người tự chủ động châm ngòi nó. Chờ một ngày thế giới này giống như mấy người yêu hoà bình kia mong đợi, không có chiến tranh, không có súng đạn, khi đó chính các người cũng sẽ bị tước đi không gian sinh tồn. Tôi nghĩ mặt này, chúng ta có lập trường giống nhau."

"Việc các người trả thù, trong thời gian ngắn thì được đấy, đem lại kh0ái cảm và thành tựu. Nhưng cái này kéo dài được lâu? Bởi vì 1942 đối với cái xã hội này cũng chỉ là một cái tên không có trọng lượng, nói không chừng mấy cái tên đốt Kinh Koran, đem hình thánh Ala của các người xả xuống bồn cầu còn được thể hả hê, vì bọn chúng không còn tốn nhân lực theo dõi 1942 nữa."

Nói tới đây, Lệ Liệt Nông mới như nhớ ra điều gì: "Thiếu chút nữa thì quên, tôi hình như quên chưa nói, cái người các người bắt nhầm kia tên là Lâm Thư Nhã."

Điều này như để nhắc nhở: Các người đến hàng thật hay giả còn không phân biệt được mà còn đòi chém đầu rồi quay đăng lên mạng, không biết xấu hổ.

Tên đàn ông râu ria mặt hơi xấu hổ, im lặng không nói gì.

Đến lúc ông ta ngẩng đầu lên, Lệ Liệt Nông chỉ về phía Lâm Thư Nhã: "Mẹ cô ấy tên là Lâm Tú Linh. Nếu ông nghe cái tên này lạ hoắc thì có thể gọi cho lão đại của các người ở Kuwait để hỏi thăm lai lịch bà ta một chút."

Cuối cùng, Lệ Liệt Nông cũng tung ra lợi thế thật sự của mình. Đoạn video được chiếu bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người, người này đang thì thầm vào tai một tên thủ lĩnh nào đó.

Như đoán được nội dung của cuộc thì thầm kia, "Lần này là quà tặng miễn phí. Nếu về sau ông còn cần những món như thế này thì có thể gọi cho chúng tôi, nhưng khi đó thì không có chuyện miễn phí nữa đâu." Lệ Liệt Nông bình thản nói.

Lúc cô rời khỏi lều mặt trời vẫn còn chiếu trên đầu.

Lâm Thư Nhã đứng bên cạnh xe, lạnh lùng nhìn Lệ Liệt Nông và tên Hussein bắt tay nhau thắm thiết, bộ dạng như hận không thể gặp nhau sớm hơn. Nhà lãnh đạo tổ chức 1942 còn khen ngợi cậu con trai lớn của Hussein, rằng cậu ta là một người vô cùng có trách nhiệm và năng lực.

Lâm Thư Nhã nghĩ thầm, nhiệm vụ của cô đến đây đã hoàn thành, so với mấy điệp viên trong phim Hollywood thì một tháng nay cô có chỗ nào kém cỏi?

Chiếc lều dựng giữa hai vách núi đã bị dỡ xuống, chiếc lều cùng những người đứng giữa hai vách tường khổng lồ đầy gió và cát ấy dần dần thu nhỏ rồi biến mất trong màu vàng của bụi đất.

Lâm Thư Nhã ngồi cùng Kim Nguyên trên chiếc xe đi trước, còn Lệ Liệt Nông ngồi ở xe đằng sau. Hai chiếc xe chạy nhanh về hướng Las Vegas.



Đọc truyện chữ Full