DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 121

Khi đối diện với biểu tình của Dự Vương, Lương Y Đồng đã mơ hồ hiểu được hắn đang nói về quá khứ của nàng. Đã nhiều ngày, mỗi khi nàng gặp ác mộng đều sẽ cảm nhận được sự trấn an của hắn, khi tỉnh lại, nàng thậm chí còn cho rằng hắn sẽ hỏi cái gì đó, nhưng biểu tình của hắn lại vô cùng bình thường, Lương Y Đồng mới hơi thở phào.

Giờ phút này, nàng nhịn không được mà liếm môi một chút, "Chàng muốn biết cái gì?"

Nếu, nếu hắn thật sự muốn biết, kỳ thật Lương Y Đồng vẫn nguyện ý nói cho hắn. Chuyện trọng sinh là bí mật lớn nhất của nàng, sở dĩ nàng giấu hắn, nói đến cùng cũng không phải do không tín nhiệm hắn, mà là chuyện này thực sự quá mức tưởng tượng.

Nàng biết rõ cho dù nói cho hắn, hắn cũng sẽ không coi nàng như thứ dị dạng, chỉ là những gì trong quá khứ cũng không hề sung sướng, nàng đã trải qua một lần, cũng không nguyện ý nhớ lại, càng không hy vọng những cảm xúc không tốt này sẽ ảnh hưởng đến hắn.

Dự Vương tất nhiên đã nhìn ra tinh thần nàng vô cùng căng thẳng, biểu tình trên mặt nàng lại không hề do dự, tựa hồ là chỉ cần hắn nói ra, nàng sẽ kể cho hắn nghe hết thảy.

Sự chú ý của Dự Vương lại dừng trên người nàng. Ngũ quan của thiếu nữ nhu hòa xinh đẹp, đôi mắt sáng trong, động tác liếm môi cũng vô thức lộ ra sự mị hoặc, huống chi giờ phút này, trong mắt nàng tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại hắn, chỉ cần nhìn dáng vẻ này của nàng, hắn cảm thấy mấy thứ khác đều không quan trọng nữa.

Hắn nhịn không được mà cúi đầu hôn môi nàng. Nàng không chỉ có một trái tim mềm mại, môi cũng mềm đến không thể tưởng. Hắn nguyên bản chỉ muốn chạm nhẹ rồi dùng, nhưng sau khi hôn rồi thì lại mất khống chế, nhịn không được mà mở răng nàng ra, hấp thụ sự ngọt ngào.

Lương Y Đồng ngốc một lát, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trở nên mờ mịt, hiển nhiên là còn chưa phản ứng lại. Rõ ràng là một khắc trước còn đang bàn luận chuyện quan trọng, sao hắn lại đột nhiên hôn nàng. Cho dù phản ứng hơi chậm một ít, nàng lại rất thích được hắn hôn, mỗi lần hắn hôn nàng như vậy, nàng đều cảm thấy hắn vô cùng yêu nàng, nàng cũng thích thân mật với hắn, không khỏi duỗi tay ôm cổ hắn.

Cái đầu của nàng thấp hơn hẳn không ít, mỗi lần đứng mà hôn hắn thì đều có chút vất vả. Ở phương diện này hắn lại rất săn sóc, cúi người hôn môi vài cái, hắn lập tức ôm nàng lên đặt trên giường, hắn quỳ một gối trên giường, hôn nàng càng sâu hơn.

Khi nụ hôn kết thúc, đôi môi kiều nộn của Lương Y Đồng càng thêm tươi đẹp ướt át, không chỉ có sợi tóc rối loạn, y phục cũng có chút hỗn độn, rõ ràng là chỉ hôn một chút, khi nàng suy yếu mà nằm liệt trong lòng hắn thì bộ dáng lại như vừa phải chịu khổ.

Đôi mắt Dự Vương vô cùng sâu thẳm, hắn nhìn vẫn bình tĩnh như cũ, trừ bỏ đôi môi hơi hồng chút, bộ dáng vẫn lãnh đạm cấm dục, chỉ nhìn từ bên ngoài thì căn bản không nhìn ra sự âm u trong nội tâm của hắn. Giờ phút này, điều duy nhất hắn muốn làm chính là hung hăng khi dễ nàng.

Nhưng mà tay hắn lại vô thức mà ôm lấy vòng eo của nàng. Vòng eo này tuy vẫn còn rất nhỏ, nhưng cẩn thận sờ thì kỳ thật đã hơi nhô lên một chút. Vì bận tâm đến hài tử trong bụng nàng, hắn rõ ràng là vô cùng áp lực, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu hôn lên tóc nàng.

Lương Y Đồng binh phục hô hấp xong, đang muốn nói với hắn về chuyện trọng sinh thì thị vệ bên ngoài lại có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, Dự Vương trực tiếp cho vào, "Chuyện gì?"

Thị vệ không dám nhìn hắn, thấp giọng nói: "Là Tam Hoàng tử, hắn xâm nhập vào Vương phủ."

Dụ Vương nhíu mi, trong lòng Lương Y Đồng cũng lộp bộp một chút.

Dự Vương nói: "Sao lại như thế? Vì sao nó lại tới? Ám vệ theo dõi Tam Hoàng tử đâu, không truyền tin tức đến hay sao?"

Tiêu Lĩnh không kịp thời đến báo chính là vì phải gặp ám vệ, sau khi nhận được tin tức thì vội vàng đi đến, trước khi nói còn theo bản năng nhìn Dự Vương phi một cái.

Dự Vương: "Nói thẳng là được."

Tiêu Lĩnh nói: "Hồi Vương gia, hôm nay Tam Hoàng tử đột nhiên phát điên, từ sớm hắn đã tới Hàn Quốc công phủ đánh nhau với Lương Việt Trầm một trận. Trước khi bọn họ động thủ, ám vệ mơ hồ nghe thấy bọn họ nhắc tới Vương

phi, vừa rồi khi Tam Hoàng tửu xông tới cũng nói là muốn gặp Vương phi."

Tiêu Lĩnh nói xong thì lập tức rũ mắt, hiển nhiên là sợ Vương gia tức giận.

Sắc mặt Dự Vương có chút khó coi.

Lúc này, trạng thái của Tam Hoàng tử vô cùng không thích hợp. Ngày thường hắn ta luôn chú trọng đến hình tượng của chính mình, cho dù chuyện không thể giao. hợp bị vạch trần, hắn ta cũng chỉ ngất một lần ở trên triều, sau khi tỉnh lại thì cả người đều rất bình tĩnh.

Biết là hắn ta trúng độc nên thân thể mới có vấn đề, Hoàng thượng đau lòng cực kỳ, còn cho người tra rõ việc này. Nhưng vì sự tình đã trôi qua nhiều năm, chứng cứ đã sớm bị hủy nên không có tiến triển gì.

Khi Tưởng Tư Hinh bị bỏ tù, biểu hiện của hắn ta cũng rất bình tĩnh, không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên chạy khỏi phủ đánh Lương Việt Trầm một trận. Theo lý thuyết, hắn ta dù sao cũng là Tam Hoàng tử, với tính tình ổn trọng của Lương Việt Trầm thì sẽ không đánh trả, ai ngờ hắn cũng có chút không bình thường, hai người vậy mà lại vung tay đánh nhau.

Lương Việt Trầm không hề lưu tình.

Tam Hoàng tử cũng tập võ từ nhỏ, chính là người có thân thủ tốt nhất trong mấy Hoàng tử, một trận đánh này, bọn họ đánh tới tận khi trời đất tối sầm, cả hai đều ăn mấy chưởng, nếu không phải Hàn Quốc công nỗ lực ngăn cản thì chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng.

Hắn ta phát tiết một hồi thì lảo đảo đứng lên, căn bản không để ý tới ngự y đang vội vàng chạy tới, lắc lư đi tới Dự Vương phủ. Vì đánh ra máu, trên vạt áo tuyết trắng của hắn ta dính đầy máu, nhìn vô cùng ghê người.

Biết là Dự Vương không thích hắn ta, thị vệ không dám trực tiếp cho hắn ta tiến vào, để người đi thông báo một tiếng, nhưng Tam Hoàng tử ngay cả một lát cũng không chờ được, trực tiếp ra tay, muốn xông vào trong. Hắn ta đang bị thương, thị vệ của Dự Vương phủ tất nhiên không dám ra tay tàn nhẫn, thấy hắn ta xông vào thì thị vệ vội vàng tới thông báo một tiếng.

Thấy Tam Hoàng tử lại tới tìm mình, sắc mặt Lương Y Đồng không khỏi trắng bệch.

Trong lòng Dự Vương tràn đầy cảm giác kỳ lạ, hắn nhíu mi, theo bản năng nhìn Lương Y Đồng một cái, lại thấy nàng không khống chế được mà run rẩy, trong mắt đều là sợ hãi. Sự lạnh lẽo trên người hắn hơi dừng chút, nói với Tiêu Lĩnh: "Các ngươi không cần lưu tình, nếu nó vẫn tự tiện xông vào thì bắt lại."

Hắn nói xong thì duỗi tay kéo tiểu cô nương đến trước mặt, Tiêu Lĩnh cùng thị vệ đã cung kính lui xuống.

Sự sợ hãi của Lương Y Đồng với Tam Hoàng tử đã khắc sâu vào xương cốt, chỉ nghe nói hắn ta tới đã có chút bất an, nàng thậm chí còn không chịu được mà run rẩy.

Sau khi được Dự Vương kéo đến trước mặt, sợ hãi trong lòng nàng mới tan đi chút, nàng nắm lấy vạt áo của hắn, khuôn mặt nhỏ chôn vào trong lòng hắn, "Ta không gặp hắn."

Nàng thân là Vương phi, há nam nhân bên ngoài muốn gặp là gặp? Dự Vương vốn cũng không muốn để Tam Hoàng tử gặp nàng, thấy nàng sợ hãi Tam Hoàng tử như thế, đôi mắt Dự Vương càng thêm thâm thúy, trong lòng hắn cũng có chút đau. Hắn ôm lấy tiểu cô nương trong lòng, vỗ lưng trấn an nàng, "Không gặp, có ta ở đây, không có gì phải sợ."

Trong lời nói của hắn đều là trấn an, bàn tay mang theo vết chai cũng từ tốn xoa lưng nàng giống như dỗ hài tử, chiêu này lại vô cùng hữu hiệu với Lương Y Đồng, sự run rẩy của nàng cũng dừng lại, sau khi bình tĩnh thì mới ý thức được bản thân lúc này có chút chật vật, nàng lại chôn mặt vào trong lòng hắn, rầu rĩ nói: "Ngày thường ta không có nhát gan như vậy."

Dự Vương đau lòng cực kỳ, sao có thể ghét bỏ nàng nhát gan, hắn hôn tóc nàng, thấp giọng nói: "Nàng như thế nào ta cũng thích."

Lời này của hắn vô cùng chắc chắn, trong lời nói cũng tràn đầy tình cảm dành cho nàng. Kỳ thật ngày thường hắn cũng không biết cách biểu đạt, loại lời này rất ít nói, cho dù biết là hắn trấn an nàng, trong lòng Lương Y Đồng vẫn có chút vui mừng.

Nghĩ đến Tam Hoàng tử, giữa mày của nàng lại nhíu lại một chút, cho dù không gặp, nàng vẫn có chút hãi hùng khiếp vía, nàng không đoán được vì sao hắn ta lại tới gặp nàng, giờ phút này, tựa hồ là chỉ có ở bên cạnh Vương gia thì nàng mới có cảm giác an toàn.

Dự Vương vu.ốt ve lưng nàng, thấp giọng nói: "Đồng Đồng, nàng nhớ kỹ, trên đời này bất luận là người nào, nàng cũng không cần sợ hãi. Chỉ cần ta còn tồn tại, tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện."

Trong lòng Lương Y Đồng tràn đầy cảm động, hốc mắt nàng cũng có chút lên men, nàng có tài đức gì mà lại có thể gặp được hắn chứ? Lương Y Đồng khịt mũi, nhịn không được rầu rĩ nói: "Trời cao nhất định là thấy kiếp trước ta quá thê thảm nên mới để ta gặp được Vương gia ở kiếp này."

Dự Vương hơi giật mình, "Kiếp trước?"

Lương Y Đồng cũng không đoán được nàng vậy mà lại nói thẳng ra, hốc mắt nàng tuy có chút hồng, nhưng lại nhịn không được mà cười cười, "Ừm, kiếp trước. Vương gia nhất định là cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao ta lại cho người trả thù Tưởng Tư Hinh nhỉ? Lại là vì sao căm hận Tam Hoàng tử đúng không? Đã sớm nên nói với chàng rồi, chỉ là có chút khó mở miệng"

Thanh âm của Lương Y Đồng anh ách, lời nói ra cùng trầm thấp, "Dù sao thì kiếp trước ta cũng quá chật vật."

Tựa hồ như chỉ cần nhắm mắt, nàng có thể nhớ lại những ngày tháng không nhìn thấy mặt trời kia. Mỗi ngày trong lòng nàng đều run rẩy sợ hãi, muốn chết cũng không được, mà đến khi chân chính bị hại chết thì lại không cam lòng.

Cuộc đời ngắn ngủi kia của nàng đâu chỉ chật vật, mà còn vô cùng khủng khiếp. Riêng Tống thị cùng Lương Y Thiến đã khiến sinh hoạt của nàng rơi vào nước sôi lửa bỏng, sự tồn tại của Tam Hoàng tử lại càng là giậu đổ bìm leo. Nàng sống mười sáu năm, cẩn thận nhớ lại một chút, lại không hề có một việc gì thực sự vui vẻ.

Quá thất bại.

Thất bại đến mức, nàng thậm chí không dám nhớ lại quá nhiều, một bản thân nhút nhát lại bất lực như thế nào xứng đáng gặp được Dự Vương. Tuy nàng đang cười, nhưng ánh mắt lại rất bất lực, hiển nhiên là đang kháng cự đoạn ký ức kia. Trong lòng của Dự Vương như có ai đốt lửa, cho dù lý trí nói với hắn, người bình thường không có khả năng nhớ rõ chuyện kiếp trước, hắn lại hiểu, nàng không có khả năng lừa hắn.

Nếu nàng nhớ được kiếp trước, vậy hết thảy đều có thể được giải thích. Khó trách nàng thường xuyên để lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy, khó trách trên người nàng lại cất giấu nhiều bí mật đến thế.

Dự Vương ấn đầu nàng vào lòng mình, cúi đầu hôn tóc nàng, "Đừng nói nữa, không cần phải miễn cưỡng chính mình, quá khứ đều đã qua rồi, mặc kệ quá khứ khó chịu nhiều đến đâu thì cũng kết thúc rồi, về sau bên cạnh nàng còn có ta, sẽ không ai dám tổn thương nàng."

Cái ôm của hắn ấm áp, ấm đến mức làm sự lạnh lẽo trong xương cốt của nàng cũng hoàn toàn tiêu tán, không hề đáng sợ như Tam Hoàng tử. Nàng vốn tưởng rằng, nàng căn bản không muốn nhắc lại quá khứ, nhưng giờ phút này lại phát hiện, chỉ cần người nghe là hắn, nàng đều nguyện ý kể ra.

Nàng tiếp tục nói: "Không có miễn cưỡng, ta biết chàng từng có nghi hoặc, ta muốn nói cho chàng biết."

Lương Y Đồng mím môi, tự thuật một chút, "Kỳ thật ta đã từng chết một lần. Kiếp trước, sau khi bị đưa cho Tam Hoàng tử, ta không thể chạy ra ngoài được, đến năm mười sáu tuổi thì chết trong tay Tưởng Tư Hinh. Ta vốn tưởng sau khi bị hạ độc, chết thì chết thôi, ai ngờ vừa mở mắt đã quay lại hành cung, lần này chạy ra ngoài còn gặp được Vương gia."

Nàng nói tới đây, nhịn không được mà ngẩng đầu lên cười cười, "Chàng nói xem, có phải ta rất may mắn không? Vốn là phải chết, vậy mà vừa gặp được Vương gia đã có một cuộc đời hoàn toàn khác. Nhất định là kiêps trước quá thảm, trời cao vì muốn đền bù cho ta nên mới để ta gặp Vương gia."

Cho dù giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Dự Vương vẫn nhói đau. Chuyện Tam Hoàng tử thích tra tấn mỹ nhân, Dự Vương tất nhiên đã nghe qua. Đôi mắt hắn âm trầm, giờ khắc này còn có cả suy nghĩ muốn giế.t chết hắn ta, còn có Tưởng Tư Hinh, nàng ta đối xử với nàng như vậy mà chỉ bị chém đầu, thật sự quá tiện nghi cho nàng ta.

Giờ khắc này, hắn vô cùng hâm mộ Lương Việt Trầm, hâm mộ nam nhân kia có thể mơ thấy quá khứ của nàng. Nếu có thể sớm chút biết về việc này, hắn còn có thể làm gì đó cho nàng, mà không phải trước sau đều không biết gì, mỗi lần cảm xúc của nàng dao động quá lớn, trừ bỏ trấn an nàng thì không làm được gì cả.

Dự Vương chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác thống khổ như bị đâm thẳng vào tim, giờ khắc này lại vô cùng căm hận chính mình.

Sau một lúc lâu Dự Vương mới áp được cảm xúc quay cuồng trong lòng mình xuống, hắn hôn lên đôi mắt nàng. "Gặp được nàng mới là may mắn nhất cuộc đời này của ta."

Là vì có nàng, hắn mới có một chỗ trở về, có một cái nhà thuộc về chính mình.

Lương Y Đồng ngẩn ngơ nhìn hắn, giờ phút này, nàng đột nhiên bình thường trở lại. Kiếp trước chết không cam lòng, một đời này, nhớ lại quá khứ bi thảm, vậy mà dường như đã trôi đi rất xa rồi.

Một câu này của hắn đủ để lấp đầy sinh mệnh của nàng bằng ánh sáng, đủ để nàng có thể nhìn thấy thiên đường. Lương Y Đồng nhịn không được mà cong cong môi, duỗi tay ôm cổ hắn, "Muốn hôn chàng."

Giờ khắc này, biểu tình trên mặt nàng vô cùng thỏa mãn, bộ dáng cũng xinh đẹp cực kỳ. Trong lòng Dự Vương giật giật, cúi đầu đưa môi đến trước mặt nàng, khi hô hấp giao hòa triền miên, hắn ngừng lại, lần này để nàng chủ động

Lương Y Đồng hôn thật sự cẩn thận, rõ ràng là không hôn sâu, lại cảm thấy ngọt tới tận tâm khảm.

Hắn ở cùng nàng hồi lâu, đến tận khi dùng bữa tối xong, dỗ nàng đi ngủ rồi hắn mới đứng dậy. Dung nhan khi ngủ của nàng rất an tĩnh, trong lòng Dự Vương thương cảm vô cùng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của nàng rời mới rời đi.

Đêm đã khuya, Dự Vương ra ngoài rồi mới hỏi Tam Hoàng tử đang ở nơi nào.

Tiêu Lĩnh đã cho người bắt Tam Hoàng tử lại, nhưng vì cố kỵ thân phận của hắn ta, Tiêu Lĩnh cũng chỉ trói hắn ta một chút, giờ phút này đang bị nhốt ở Lăng Vân các.

Khi Dự Vương tới thì mới phát hiện hắn ta bị trói ở trên ghế, trên vạt áo vẫn còn một mảng máu, giờ phút này đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân thì mới mở ra.

Hắn ta vô cùng tuấn lãng, bạch y phiêu phiêu, có loại cảm giác ôn nhuận như ngọc, nhưng lại chỉ là một tên ác quỷ khoác da người, vì không thể gia.o hợp mà đã làm ra vô vàn chuyện đáng giận.

Sau khi nhìn thấy Dự Vương, Tam Hoàng tử kích động một chút, không khỏi ho khan. Tam Hoàng tử vốn là ngất đi mới mơ thấy chuyện của đời trước, hắn ta không ngừng nhớ lại cái chết của Lương Y Đồng, cũng nhớ tới những chuyện sau đó. Khi hắn ta vội vàng trở về từ bên ngoài, Lương Việt Trầm đang ôm thi thể nàng rời đi.

Không ai biết được, khi nhìn thấy nàng vĩnh viễn nhắm mắt, trong lòng hắn ta có bao nhiêu hận. Hắn ta cản Lương Việt Trầm lại, đánh hắn đến mình đầy thương tích, hắn lại vẫn ôm nàng không buông tay. Cuối cùng, Lương Việt Trầm dùng một câu để làm Tam Hoàng tử từ bỏ.

Hắn nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn nàng sau khi chết vẫn không được yên ổn sao?"

Cho đến khi nàng chết, Tam Hoàng tử mới biết được địa vị của nàng trong lòng mình. Hắn ta vì không thể gi.ao hợp mà từ trước đến nay luôn thống hận nữ nhân, cũng chưa từng thân cận với nữ nhân nào. Từ trước tới nay, hắn ta chỉ lấy việc tra tấn các nàng làm thú vui, chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn ta lại bị nàng hấp dẫn.

Nàng nhỏ gầy bất lực như vậy, rõ ràng là rất sợ hãi hắn ta, lại dám hết lần này đến lần khác ám sát hắn ta, hết lần này đến lần khác khiêu khích hắn ta. Trừ bỏ bản thân hắn ta, không có ai biết được, từ lần đầu tiên cầm lòng không được mà muốn hôn nàng, hắn ta đã hoàn toàn trầm luân, chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi.

Khi có dục niệm với nàng, hắn ta lại càng thêm khắc sâu nhận thức rằng bản thân không được. Nữ nhân đối với hắn ta mà nói, chính là một phương thức sỉ nhục. Khi thống hận cùng tìn.h dục đan chéo nhau, hắn ta sao có thể đối xử tử tế với nàng? Hắn ta cơ hồ là tra tấn nàng càng thêm mạnh tay hơn.

Cho đến khi nàng chết, nhất định là rất hận hắn ta nhỉ? Tam Hoàng tử không biết là hối hận hay đau lòng nhiều hơn, cho dù Tưởng Tư Hinh chết còn thảm hơn nàng cũng không làm thù hận trong lòng hắn ta tiêu tan.

Hắn ta tận mắt nhìn thấy Lương Việt Trầm an táng nàng ở chỗ hoa sơn trà nở rộ, rồi lại nhịn không được mà đến thăm nàng. Nàng đi rồi, hắn ta lại vĩnh viễn bị nhốt ở thế giới kia.

Khi Tam Hoàng tử nhìn thấy Dự Vương, đầu óc mới hơi thanh tỉnh chút. Hắn ta biết rằng mình nên chúc phúc nàng vì đã có được hạnh phúc, chỉ là khi nhìn Dự Vương, hắn ta không thể nào gọi một tiếng "Hoàng thúc" được. Trái tim của hắn ta đau đến mức muốn ngất đi lần nữa, sự ghen ghét với Dự Vương cũng dày vò hắn ta vô cùng.

Dự Vương lạnh lùng nói: "Nếu ta nhớ không lầm, ta là Hoàng thúc của ngươi, Dự Vương phi cũng là trưởng bối của ngươi, người xâm nhập vào Dự Vương phủ lại là muốn gặp nàng ấy?"

Tam Hoàng tử mím môi, kỳ thật là thấy nàng rồi thì như thế nào? Nàng vẫn luôn căm hận chán ghét hắn ta, nếu nàng thật sự có ký ức của kiếp trước, cũng sẽ tránh hắn ta còn không kịp. Một người như hắn ta, nào xứng đáng đi quấy rầy nàng?

Sau một lúc lâu, hắn ta mới khàn khàn giọng, nói: "Hoàng thúc nghe lầm rồi, con có việc tới tìm Hoàng thúc."

Dụ Vương nhướng mày, hiển nhiên không dự đoán được hắn ta vậy mà lại sửa lý do để thoái thác. Mặc kệ hắn ta có hối hận hay không, Dự Vương cũng không muốn tha cho hắn ta. Hắn kêu Tiêu Lĩnh đem roi đến, nhàn nhạt nói: "Cho dù ngươi không tới, ta cũng muốn tìm ngươi tính sổ."

Một roi của hắn quất lên người Tam Hoàng tử, lần này không lưu tình một chút nào, y phục trên người hắn ta lập tức rách ra.

"Đau không?"

Mồ hôi trên trán Tam Hoàng tử chảy xuống dưới, cắn răng không lên tiếng.

Dự Vương lạnh mặt quất thêm một roi nữa, hắn không thể tưởng tượng Lương Y Đồng đã phải chịu đựng thế này bao nhiêu lần, cho dù chính tay đánh Tam Hoàng tử, Dự Vương cũng khó có thể nguôi ngoai đau đớn trong lòng.

Hắn không còn nhớ rõ bản thân đã quất bao nhiêu roi, chỉ nhớ là cuối cùng Tiêu Lĩnh phải gắt gao ngăn cản hắn. Tam Hoàng tử đã bị đánh đến hôn mê, hắn mà còn đánh tiếp thì chỉ sợ sẽ giết luôn hắn ta.

Dự Vương lạnh nhạt mà nhìn Tam Hoàng tử một cái, ném roi xuống đất đi ra ngoài, khi ra đến ngoài viện thì mới nói với Tiêu Lĩnh: "Không phải lúc trước đã cho các ngươi đi điều tra nó sao? Không chỉ có nó, ngay cả Thục phi cùng nhà ngoại tổ phụ của nó, chỉ cần có tội, một kẻ cũng không tha, đem tất cả chứng cứ phạm tội giao cho Hình bộ."

Sau lưng Tiêu Lĩnh không khỏi toát mồ hôi, hắn còn chưa bao giờ thấy Vương gia tức giận như vậy, tuy rằng không biết Tam Hoàng tử đắc tội Dự Vương như thế nào, nhưng lại hiểu việc này nhất định có quan hệ với Dự Vương phi. Tiêu Lĩnh không dám hỏi nhiều, vội vàng cung kính đồng ý.

Vì đánh Tam Hoàng tử đến chảy máu, trên người Dự Vương cũng dính chút máu tươi. Hắn cố ý đến Trúc Du đường tắm gội một phen rồi mới trở lại Thanh U đường.

Khi hắn xoay người lên giường, Lương Y Đồng giật giật, nhích lại gần hắn, "Vương gia?"

"Đánh thức nàng sao?"

Lương Y Đồng gật đầu.

Kỳ thật nàng ngủ không quá sâu, từ khi hắn rời đi thì nàng đã tỉnh rồi. Biết là hắn đi tìm Tam Hoàng tử tính sổ, nàng mới không theo sau. Nàng hiểu rằng trong lòng hắn cực kỳ nghẹn khuất, để hắn phát tiết một chút cũng tốt.

Lúc này, nàng giả bộ vừa mới tỉnh ngủ, còn ngáp một cái, khuôn mặt nhỏ chôn vào trong lòng hắn, "Chàng lại đi tắm à? Có phải là nhịn vất vả lắm không? Lần sau không cần đi tắm, ta có thể giúp chàng"

Dự Vương vu.ốt ve tóc nàng, nói: "Nàng muốn giúp thế nào? Hửm?"

Hắn vừa nói vừa vu.ốt ve môi nàng, Lương Y Đồng đỏ mặt, thanh âm nhỏ đi một chút, "Thái y nói, sau ba tháng, động tác nhẹ chút sẽ không sao."

Dự Vương cười nói: "Không còn mấy tháng nữa, vẫn là nhịn chút đi, không thể dạy hư hài tử."

Lời này nói ra, giống như là nàng muốn dạy hư hài tử vậy, Lương Y Đồng không khỏi phồng má, không muốn để ý đến hắn.

Nhìn biểu tình sinh động của tiểu cô nương, đôi mắt Dự Vương cũng ôn nhu hơn, hắn ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Được rồi, không đùa nàng nữa, mau ngủ đi, không còn sớm nữa, ngủ sớm mới tốt cho thân thể."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu. Nàng nguyên bản đang nắm vạt áo của hắn, ôm lấy eo hắn, sau khi nhắm mắt lại thì mới nói một câu, "Muốn hôn một chút."

Dự Vương buồn cười mà hôn lên môi nàng, "Ban ngày còn chưa hôn đủ sao?"

Lương Y Đồng cũng hôn lên môi hắn, lẩm bẩm: "Chàng hôn đủ rồi sao?"

Tất nhiên là không đủ. Dự Vương cực kỳ thích bộ dáng của nàng khi hôn, chỉ là sợ hôn lại nổi lên dụ.c vọng, quấy rầy nàng nghỉ ngơi, hắn mới có khắc chế, ai ngờ tiểu cô nương vậy mà cũng muốn hôn hắn.

Hắn không nhịn được, hôn nàng thêm một chút. Thấy hắn cố ý gia tăng nụ hôn này, Lương Y Đồng mới trốn đi một chút, "Dậy rồi hôn tiếp."

Dự Vương cắn nàng một cái rồi mới rời đi, giọng nói khàn khàn: "Được, dậy rồi hôn tiếp."

Bên ngoài ánh trăng chiếu rọi, trong phòng vốn nên an tĩnh lại vang lên thanh âm trò chuyện của thiếu nữ, "Hẳn là nên ước định, về sau mỗi ngày sớm hay muộn đều phải hôn một chút mới được, chờ đến khi chúng ta bảy tám chục tuổi cũng không được quên ước định."

+

Đôi mắt của Dự Vương ôn nhu cực kỳ, hắn chủ động ngoắc ngón út của tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Một lời đã định."

***** HOÀN TOÀN VĂN *****

Đọc truyện chữ Full