DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 127: Chương 66.2: Con trai, lại đây lau lưng cho ta

Diệp Gia cởϊ áσ khoác đã ướt sũng ra, cầm khăn lau mái tóc ngấm nước, nhìn Tần Cận: “Anh xác định...không cần đi bệnh viện?”

“Vết thương ngoài da thôi.” Tần Cận không muốn đi bệnh viện, không muốn bị Anh Cửu bên kia biết được sự tình hôm nay, vốn dĩ Diệp Gia đã đủ bị người khác để mắt đến rồi, hắn không muốn chuyện mẹ đẻ thêm chuyện con.

“Vậy anh...” Diệp Gia nhìn quần áo trên người hắn cô không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là máu nữa rồi, rốt cục nói: “Anh tới phòng tắm rửa sạch vết máu trước đi, tôi có hòm thuốc, anh tự mình xử lý vết thương trên người rồi thay quần áo.” Cô lại bổ sung thêm một câu: “Đừng làm bẩn nhà tôi đó, không dễ dọn dẹp đâu.”

Tần Cận suy nghĩ rồi gật đầu, Diệp Gia đỡ hắn vào phòng tắm, ngồi xuống, cô gọi Phó Thời đến cửa phòng tắm rồi nhét vào tay cậu bé cái khăn trắng sạch sẽ: “Con giúp chú Tần lau người nhé.”

Vẻ mặt của Phó Thời rất chi là không tình nguyện: “Chú ta là người xấu!”

“Mẹ ở ngay bên ngoài, nếu anh ta dám làm gì thì...” Diệp Gia lấy từ trong tủ bếp ra một con dao sáng loáng: “Thì mẹ sẽ thủ tiêu anh ta.”

Phó Thời làu bàu một tiếng, đi vào phòng tắm.

Tần Cận cởϊ áσ khoác ướt sũng ra, trong hơi nước mơ hồ, cơ bắp trên người anh căng ra rắn chắc, phần eo và bụng có mấy vết bầm tím do bị gậy đánh, còn có mấy vết thương cũ bị nứt ra, máu chảy đầm đìa, trên trán có vết thương rách da, hiện tại đã không còn chảy máu.

Phó Thời chán ghét mà đánh giá nhìn cơ thể hắn, đưa khăn cho hắn: “Chú tự lau đi.”

Tần Cận không nói gì, cầm lấy khăn nhúng nước, từng chút từng chút lau cánh tay cơ bắp của mình, cẩn thận tránh chạm vào vết thương.

Phó Thời đứng bên cạnh, nhìn toàn thân của hắn, trong lòng không khỏi thắc mắc, cơ bắp trên người hắn làm thế nào mà rèn luyện ra được hay vậy.

Tần Cận chú ý đến ánh mắt của Phó Thời, nhìn cậu, cậu bé lập tức quay mặt đi, bị bắt gặp nhìn trộm, Phó Thời không khỏi đỏ mặt.

“Ngưỡng mộ hả?” Tần Cận bỗng dưng đánh vỡ sự yên lặng, vỗ vỗ cơ bắp trên người mình.

“Xí.” Phó Thời hừ lạnh: “Cơ bắp cho nhiều vô thì cũng bị đánh thôi, có cái gì đáng để ngưỡng mộ.”

Tần Cận cười cười, cũng không phản bác, chỉ nói: “Sau này con lấy vợ rồi thì con sẽ biết lợi ích của nó, không chỉ để đánh nhau.”

Ngoài cửa, Diệp Gia nặng nề gõ gõ cửa: “Có thôi đi chưa! Không được nói những lời bậy bạ với con trai tôi!”

Chu choa, đã nhìn lén rồi còn nghe lén nữa...

“Con trai, lại đây lau lưng cho ta.” Tần Cận ném cái khăn vào tay Phó Thời.

“Ai là con của chú.” Phó Thời không vui đi tới, nhúng nước rồi lau lưng cho Tần Cận, động tác của cậu rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí tránh vết thương trên lưng Tần Cận.

“Vết sẹo này trên lưng của chú không phải là bị hôm nay đâu nhỉ?” Phó Thời phân vân hỏi hắn.

“Trước kia đánh nhau với người ta, bị chém đấy.” Tần Cận bịa đặt nói nhảm.

Phó Thời vươn bàn tay nhỏ mềm mại của mình sờ lên vết sẹo lớn lồi lõm ghê tợn kia: “Chú lừa gạt con nít, vết dao chém không phải như thế này.”

Tần Cận quay đầu liếc cậu một cái, nói như thể cậu không phải con nít vậy đó.

“Bị bỏng.’’

“Cũng đâu có giống đâu, tôi đã xem qua kênh khoa học rồi, vết sẹo bỏng bị lưu lại trông không giống như vậy.”

Đó là vết thương do mảnh đạn lạc găm vào da, đến nay còn nằm trong đó, chưa được gắp ra.

“Con quan tâm nhiều như vậy làm gì, liên quan gì đến con, trẻ con thì nên làm trẻ con đi!” Tần Cận rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nữa.

“Ai thèm quan tâm chú!” Phó Thời ném khăn tắm vào người Tần Cẩn, rồi xoay người đi ra ngoài.

Đáng ghét chết đi được! Cái ông chú này còn đáng ghét hơn cả Trình Ngộ!

“Thằng nhóc thối, tính khí cũng dữ quá ha.” Tần Cận hừ một tiếng.

Diệp Gia cầm túi thuốc đứng ở cửa, thấy Phó Thời đẩy cửa đi ra, đang tức giận mà đi lên lầu, cô lại ngó nhìn trong phòng tắm mông lung hơi nước một cái, có chút tiến thoái lưỡng nan.

“Anh làm con trai tôi tức giận bỏ đi rồi, lát nữa anh tự mình bôi thuốc đi.” Diệp Gia đứng ở cửa hô lên: “Hòm thuốc với quần áo tôi để ở trước cửa.”

“Ừ.” Trong phòng tắm truyền đến một tiếng ư hừ.

Diệp Gia ngồi trên sô pha, chán hơn con gián mà bấm tới bấm lui các chương trình trên tivi, khoảng 20 phút sau, Bánh Bao ôm búp bê con thỏ từ trên lầu đi xuống, nheo đôi mắt, trên mặt còn mang theo vẻ ngái ngủ, mơ mơ màng màng kêu lên: “Mamy, con...con nghe...nghe thấy...ba...ba...”

Cô bé còn chưa nói xong, “cạch” một tiếng cửa phòng tắm mở ra, Tần Cận mặc áo phông màu đen với một cái quần đùi bước ra, cánh tay quấn băng vải trắng, trên trán cũng dán miếng gạc.

Bánh Bao vừa nhìn thấy anh thì thanh tỉnh ngay tức khắc, mang dép chạy như bay xuống lầu, vừa chạy vừa kêu to: “Ba ơi!”

Diệp Gia quay đầu lại, sững sờ trong giây lát.

Hắn đang mặc quần áo của Phó Tri Duyên, kích thước vừa vặn, mấy sợi tóc xõa trước trán che khuất khuôn mặt, chẳng nhẽ còn không phải...là anh ư?

Bánh bao chạy tới ôm lấy chân của Tần Cận.

Trên người Tần Cận bị thương, nên không ôm cô bé được, chỉ có thể sủng ái xoa xoa đầu cô bé.

Diệp Gia che miệng lại, nhìn hắn chằm chằm, hắn dắt Bánh Bao đi tới phòng khách, khó có thể tin được, trên đời này sao lại có hai người giống nhau như vậy, nhưng lại là hoàn toàn khác biệt?

Tần Cận đi tới ngồi trên sô pha, Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, vốn dĩ định châm điếu thuốc hút nhưng liền dừng động tác lại, hắn đặt hộp thuốc lên trên bàn.

“Nhìn cái gì?” Tần Cận cú ý đến ánh mắt của Diệp Gia.

“Đồ anh đang mặc là áo quần của chồng tôi.”

Tần Cận thoáng sửng sốt, nhìn áo quần trên người mình, vừa rồi hắn vô thức mặc vào, căn bản là không suy nghĩ nhiều.

“Có cần tôi cởi ra lại không?” Hắn làm động tác định cởϊ áσ.

“Đừng.” Diệp Gia sụt sịt cái mũi, ngồi xuống cái ghế cách đó không xa: “Anh cứ mặc đi, dù sao...”

Dù sao cũng đã rất lâu rồi anh chưa về nhà.

“Ba ơi, ba...ba sẽ sẽ...ở lại...chứ ạ?” Bánh Bao ngẩng đầu nhìn Tần Cận, lắp ba lắp bắp hỏi.

Tần Cận nhướng mày nhìn về phía Diệp Gia, ý vị thâm trường mà nói: “Chuyện này, phải hỏi ý kiến của mẹ con rồi nè!”

Diệp Gia khẽ nhíu mày, hắn rõ ràng là giống anh ấy như vậy...nhưng lại... rất chi là không giống.

“Bánh Bao, là chú, không phải là ba.” Diệp Gia cố gắng sửa lại cho Bánh Bao: “Gọi chú Tần.”

“Ba ba.” Bánh Bao trước đây chưa từng cố chấp như vậy, ôm lấy cánh tay của Tần Cận: “Tối...tối này...Bánh Bao muốn ngủ với ba.”

“Không được!” Diệp Gia nâng cao giọng, nghiêm khắc cự tuyệt.

Tại sao lại không có một chút phòng bị nào như vậy! Chắc cô phải kiểm điểm lại sự giáo dục bị thiếu hụt của mình, trước đây cô đã không ít lần dạy Bánh Bao là không được quá thân mật đối với người lạ khác giới, cho dù là người quen khác giới đi nữa cũng không được, về điểm này, Bánh Bao chưa từng khiến cô phải lo lắng, cơ mà không biết tại sao tên khốn này có thể thuần phục con bé được hay như vậy, vừa gặp mặt mà cứ giống như là gặp cha ruột của mình vậy.

“Bánh Bao tới ngồi bên cạnh mẹ nè con!” Diệp Gia vẫy tay với cô bé.

Bánh Bao vạn phần không tình nguyện, sống chết túm chặt tay áo Tần Cận không buông.

“Mẹ đếm đến ba.” Diệp Gia cau mày, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc.

Tần Cận cúi đầu nhẹ nhàng nói với Bánh Bao: “Ngoan nào, tới chỗ mẹ con đi, nếu không mẹ con nổi giận sẽ đuổi chú ra ngoài đấy.”

Bánh Bao lúc này mới xỏ dép bông vào một cách lưu luyến, miễn cưỡng đi tới bên cạnh Diệp Gia, Diệp Gia ôm cô bé qua, đẩy đẩy về phía cầu thang: “Đi ngủ đi con.”

Bánh Bao quay đầu nhìn Tần Cận một cách quyến luyến, Tần Cận gật đầu với cô bé, rồi cô bé mới chịu xoay người đi lên lầu, vừa mới đi được mấy bước, Diệp Gia bỗng gọi Bánh Bao lại: “Bánh Bao, đợi đã.”

Bánh Bao ngơ ngác quay đầu lại.

“Có thể nói cho mẹ biết vì sao con lại gọi chú ấy là ba không?” Diệp Gia vươn đầu ngón tay trỏ chỉ vào Tần Cận.

Đọc truyện chữ Full