DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 88: Chương 47.1: Anh ra mặt giúp cô

Đánh nhau, cần chú ý tính vững vàng và chính xác, Diệp Gia đi về phía họ, lúc đi ngang qua người bọn họ, cô đột nhiên ra tay, một cục đá đập vào đầu nữ sinh đeo khuyên tai hình bướm, cô ta run rẩy quay đầu lại, nhìn thẳng hằm hằm vào Diệp Gia, một dòng máu tươi như con rết loang ra đầu cô ta, cô nàng đưa tay sờ đầu, thấy đầy máu đỏ, nhưng cô ta không một chút sợ hãi nào, gào rống lên: “Đánh chết hai con đĩ này cho tao!”

Hai nữ sinh kia xông lên, túm tóc tát tai Diệp Gia, Diệp Gia thì đang bảo vệ Tô Mễ, nên không phòng bị được, trên mặt bị móng tay cào một đường vệt máu, đúng lúc này, một vài nam sinh mặc đồng phục của học viện cảnh sát vừa thi xong, đi ngang qua hoa viên, thấy vậy liền lập tức chạy tới tách mấy cô gái đang đánh nhau túi bụi ra.

Tại phòng giáo vụ, Diệp Gia bị tạm giữ hai giờ đồng hồ rồi.

Đánh nhau trong trường học là một việc rất tồi tệ, mấu chốt là Diệp Gia là người bên ngoài trường, đây không được xem là một vụ bạo lực học đường đơn thuần được, thậm chí nó còn liên quan đến vấn đề an toàn của chính nhà trường.

Nữ sinh đeo khuyên tai hình bướm kia bị khâu mấy mũi trên đầu, hiện giờ đầu đang quấn băng gạc, nhưng thái độ của cô ta vẫn rất cường thế, rơi lệ tố cáo Tô Mễ kêu người trong xã hội đến bắt nạt bọn họ.

Hiện tại, mấy nhân viên an ninh đang khống chế Diệp Gia, không cho phép cô rời đi, nữ sinh đeo khuyên tai hình bướm tên là Hoàng Trừng Hâm, gia đình có bối cảnh vững chắc, rất khó đối phó, các giáo viên trong phòng giáo vụ cân nhắc vấn đề trách nhiệm, lại càng không thể thả cho Diệp Gia đi.

Chẳng mấy chốc, bà mợ đã nhanh chóng tới trường, vừa nhìn thấy Diệp Gia là một trận thóa mạ đổ ập xuống.

“Tao đã bảo mày tránh xa Tô Mễ nhà tao một chút rồi! Mày nghe không hiểu tiếng người có phải không!”

“Sớm muộn gì cũng có một ngày mày hại chết Tô Mễ nhà chúng tao!”

“Cái đồ tai họa! Yêu tinh hại người! Sao mày không đi chết đi!”

Diệp Gia quá rõ cái đức hạnh gì gì đó của bà mợ rồi, nên dứt khoác cũng im lặng mặc kệ bà, Tô Mễ đứng bên cạnh không chịu nổi nữa liền lớn tiếng bênh vực: “Mẹ! Kia không phải là lỗi của chị! Nếu như không có chị ấy giúp thì hôm nay con đã bị đánh chết rồi!”

Giáo viên phòng giáo vụ nhìn bà mợ: “Sao vậy? Chị quen biết cô gái này sao? Họ hàng trong nhà à?”

“Không!” Bà mợ liên tục phủ nhận: “Không quen biết! Côn đồ ở ngoài xã hội, không liên quan gì đến gia đinh chúng tôi cả, chính là cứ thích bám lấy con gái nhà chúng tôi thôi!”

Mẹ của nữ sinh tên Hoàng Trừng Hâm là một phú bà, thái độ dường như là rất kiên quyết, con gái nhà bọn họ được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ chịu một thương tổn nghiêm trọng như thế này, loại người ăn không ngồi rồi ngoài xã hội lại trà trộn vào trường học, gây gổ đánh nhau, bà ta bày tỏ lo lắng về việc an ninh của nhà trường.

Tô Mễ sốt sắng liên tục kéo kéo mẹ mình: “Mẹ à, mẹ nói vài câu đi! Thật sự là chị vì giúp con nên mới đánh nhau với đám người đó!”

“Vết thương trên đầu nó là do con gây ra à?” Bà mợ chỉ vào miếng gạc trắng quấn trên đầu của Hoàng Trừng Hâm rồi hỏi Tô Mễ.

Tô Mễ lắc đầu, hai mắt ngấn lệ.

“Vậy thì con đừng mở miệng nói!”

“........”

“Người là do tôi đánh đấy.” Diệp Gia vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Tiền thuốc men thì tôi sẽ trả.”

“Thôi tôi xin, ai mà thèm mấy đồng lẻ tiền thuốc men của cô.” Hoàng Trừng Hâm chỉ vào Diệp Gia, nói một cách hằn học: “Tôi muốn cô quỳ xuống xin lỗi tôi!”

Diệp Gia cười khẩy một cái.

Ỷ vào gia thế trong nhà, Hoàng Trừng Hâm ở trường luôn hoành hành ngang ngược, giáo viên phòng giáo vụ cũng biết phần lớn sự việc xấu này là do cô ta gây ra, nhưng không có ai dám đứng ra nói giúp Tô Mễ và Diệp Gia, dù sao thì cô ta đích thực là bị thương, nên việc này phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.

Mẹ của Hoàng Trừng Hâm kéo con gái, bảo cô ta đừng mở miệng, rồi bà ta đứng dậy nói: “Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì, tôi nghĩ việc này nên chuyển giao cho cơ quan công an xử lý, cố ý gây thương tích, nên xử phạt như thế nào thì như thế đó, vết thương ở đầu của con gái tôi cũng khá nặng, nếu như bị ảnh hưởng đến chỉ số IQ của nó thì tôi có quyền truy cứu trách nhiệm.

Tô Mễ rốt cuộc nhịn không được đứng dậy lớn tiếng nói: “IQ của con gái bà vốn dĩ đã thấp thậm tệ rồi, còn muốn bắt đền chị của tôi à!”

Câu này vừa phát ra, mấy giáo viên trong phòng giáo vụ đều nhịn không cười ra tiếng.

Lông mày của mẹ Hoàng Trừng Hâm dựng đứng lên, tức giận đến mức run người: “Mày...mày lặp lại lần nữa!”

Tô Mễ đang định nói nữa thì bị mẹ mình bịt miệng lại, bà cũng nhìn ra được nhà kia có bối cảnh, không dễ đυ.ng đến, nếu không thì sao ngay cả giáo viên và lãnh đạo phòng giáo vụ đều phải cúi đầu khom lưng với bà ta, điều bây giờ bà phải làm là bảo vệ Tô Mễ và đổ hết lỗi lên người Diệp Gia.

“Bà Hoàng à, chị đừng tức giận, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, tôi xin được nói lời xin lỗi với chị và con gái của chị.” Nói xong bà cúi đầu thật sâu trước Hoàng Trừng Hâm và mẹ Hoàng.

Mẹ Hoàng mắt lạnh mày nhạt mà liếc bà ấy, lạnh lùng nói: “Suy cho cùng thì chuyện này do biện pháp an ninh của nhà trường không chu toàn, để cho người ngoài lẻn vào, con gái của chị là học sinh, tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng cô gái ngoài trường này thì tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

“Nên như vậy! Nên sớm gọi cảnh sát bắt cô ta lại.” Bà mợ trừng mắt nhìn Diệp Gia một cái: “Thứ cặn bã của xã hội.”

Thời gian tích tắc trôi qua, trời dần dần tối, Diệp Gia bị giam giữ trong phòng giáo vụ, chờ cảnh sát đến xử lý sự việc này.

Nhưng không ngờ người đến sẽ là anh.

Phó Tri Duyên mặc áo sơ mi trắng của chiều nay, dáng người cao ráo, ánh mắt xa xôi.

Đi phía sau anh còn có mấy bạn học nam mặc đồng phục, họ là những nam sinh của học viện cảnh sát, là những người hôm nay đã kéo tách mấy cô gái đang đánh nhau ra.

“Giáo sư Phó, sao thầy lại đến đây ạ?” Chủ nhiệm phòng giáo vụ vừa nhìn thấy người đến là Phó Tri Duyên liền nhanh chóng đứng dậy chào hỏi với vẻ mặt đầy gió xuân, Phó Tri Duyên không chỉ được học sinh hoan nghênh, mà còn được rất nhiều cô giáo trong trường mến mộ.

“Mấy sinh viên tôi dẫn dắt vừa đúng lúc chứng kiến sự việc đã xảy ra, nên nói lại với tôi, tôi thấy cần phải đến nên bảo chúng cùng đi đến nói rõ vấn đề.” Lúc Phó Tri Duyên giải thích, anh nhẹ nhàng như có như không mà ngó qua Diệp Gia một cái.

Đọc truyện chữ Full