Diệp Gia vươn tay ôm cổ anh, hai người ôm nhau lăn trên giường một vòng, tay Phó Tri Duyên trước sau rất quy củ, cuối cùng Diệp Gia cũng không nhịn được nữa, cô nắm lấy tay anh luồn vào trong áo cô, cơ thể của Phó Tri Duyên run lên một trận, sau đó anh biết điều mà bắt đầu vu.ốt ve eo thon và cái bụng nhỏ của cô, sau đó cái tay đi lên, chạm vào áo ngực, từ từ thăm dò, tìm đến quả trái cây nhỏ nhưng đầy đặn kia rồi xo,a nắn được một chút, trong phút chốc liền dựng đứng.
Thế mà, cơ thể của anh lại đổ sụp ầm ầm.
???
Diệp Gia hiển nhiên cảm nhận được đũng qu,ần phồng lên phía dưới vẫn luôn uy nghiêm hình như đã sụp xuống.
Anh đỏ mặt, xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu: "Anh lại chuẩn bị một chút."
“Vậy em đi tắm trước.” Diệp Gia nhịn cười, đứng dậy từ dưới thân anh, không nói thêm gì, sợ anh thấy mất mặt, tìm bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm, quay đầu nhìn anh và mỉm cười: “Đợi em đó nha!”
Phó Tri Duyên nằm trên giường đối diện với cô, cơn say hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Anh bắt đầu ngẫm nghĩ, bình thường bản thân tự an ủi thì cũng rất lâu mới bắn, tại sao lần này còn chưa bắt đầu mà đã...
Có chút mất mặt, may là cô không có chê cười anh.
Phó Tri Duyên liền cởi bỏ quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, phía dưới đã ướt đẫm, lát nữa anh cũng sẽ đi tắm để lấy lại tinh lực.
Mi mắt có vẻ hơi nặng trĩu, anh liền nhắm mắt lại, men say cộng với buồn ngủ ập đến, không chú ý liền ngủ thϊếp đi...
Diệp Gia mặc chiếc váy lụa bước ra từ phòng tắm, tiếng “anh Tri Duyên” ỏng ẹo còn chưa được phát ra, thì cô đã đứng hình.
Người đàn ông trước mặt đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thở sâu, khuôn mặt đang say ngủ của anh cũng yên lặng...
Trên người Diệp Gia vẫn mang hơi thở nóng rực, ngồi mạnh xuống đệm cao su, lấy lòng bàn tay thon thả bằng phẳng vỗ vỗ mặt anh, không tỉnh, thật sự ngủ thϊếp đi rồi, còn ngủ rất là ngon.
Từ xa cô đã có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
Dù sao thì...hôm nay chính là uống say rồi tới đây chơi cô phải không!
Diệp Gia sắp khóc không ra nước mắt.
Cô kề bên tai anh nhẹ nhàng gọi mấy tiếng: “Anh Tri Duyên ơi?”
Không tỉnh lại.
Bỏ đi...
Đã say đến mức đó rồi thì để cho anh ngủ đi vậy.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, vắt khăn ấm lau mặt cho anh, sau đó cẩn thận lau người cho anh, làn da màu bánh mật, hai cơ ngực rắn chắc và sáu múi cơ bụng bên dưới, Diệp Gia cố nhịn xúc động muốn phun máu mũi, ráng lau xong người anh.
Diệp Gia ơi là Diệp Gia! ở bên Phó Tri Duyên lâu như vậy, cái khác thì học không tới, ngược lại là tiến bộ rất nhiều về khả năng giữ bình tĩnh trước trai đẹp đấy!
Sau khi lau người xong, ánh mắt cô nhìn xuống đường nhân ngư và qυầи ɭóŧ của anh.
Hồi nãy lăn lộn một trận chắc là phía dưới dính nhớp nháp rồi nhỉ.
Diệp Gia do dự một chút, cuối cùng vẫn dứt khoác cởi thắt lưng của anh ra, dù sao...dù sao thì anh cũng đã là người đàn ông của cô rồi, chắc anh cũng không để ý bị cô xem đâu nhỉ, huống hồ chi còn có một số lý do rất chính đáng: cũng không thể...không thể ngủ cả đêm với cái qυầи ɭóŧ bị ướt đó được. Phó Tri Duyên là người đàn ông rất thích sạch sẽ.
Ừm...
Xẹt một tiếng, cái quần của anh đã bị cô lột ra một cách không thương tiếc.
Mặc dù biết cái đó là cái gì, nhưng Diệp Gia vẫn không khỏi đỏ mặt, không dám mở mắt nhìn nó.
Cô cầm khăn, nheo mắt, cẩn thận lau sạch sẽ đồ vật bên dưới của anh, từ trong ra ngoài ở giữa hai đùi, sạch sẽ thoải mái.
Cô đứng dậy, cái quần bẩn trên tay cũng không thể mặc lại được, cô đắp chăn lên cho anh, sau đó đi vào phòng tắm, giặt sạch quần, vắt kiệt nước rồi phơi trên ban công.
Trở lại giường, Diệp Gia nằm xuống bên cạnh anh, dưới ánh đèn ngủ, cánh tay trắng nõn của cô đặt lên ngực anh, rồi thuận theo mà đi lên phác họa lông mày, mũi và đôi môi mỏng của anh, thật là xinh đẹp.
Hồi nãy bị lăn lộn như thế, ngay cả bị lột sạ.ch đồ mà anh cũng không tỉnh lại, chắc hẳn là anh rất mệt.
Cô biết công việc của anh rất là bận rộn, ngoài chương trình dạy học cố định ở trường, anh còn phải đến cục cảnh sát để trực ban, có khi gặp phải vụ án nghiêm trọng, anh còn phải thức cả đêm không ngủ mấy ngày liền.
Diệp Gia quyết định không phiền anh, để anh nghỉ ngơi đàng hoàng.
Đây là người đàn ông của cô, cô thề cô sẽ vì anh mà làm một cô gái tốt, yêu thương anh, trở thành vợ tốt của anh và mẹ của các con anh.
Cô nghiêng người qua hôn lên đôi mắt anh.
Quyết định như vậy đi.
Phó Tri Duyên bị cơn ác mộng đánh thức, trong giấc mơ, anh cứ chạy mãi, núi cao, rừng cây, thành thị, truy bắt tội phạm, tìm kiếm chân tướng...đôi khi sẽ bị thương, thậm chí là chết đi, cứ mãi cứ mãi, không có kết thúc, mỗi khi tỉnh dậy, trái tim anh lại bơ vơ và trống rỗng, không có gì để dựa vào.
Lần này có vẻ không giống nhau, trong ngực anh nặng trĩu dường như có thứ gì đó đang đè lên, Phó Tri Duyên nhấc chăn ra, phát hiện cái đầu nhỏ của cô vẫn đang gác trong vòng tay anh.
Khuôn mặt khi ngủ của cô rất yên bình và tĩnh lặng, làn da trắng như lụa, trên giường tràn ngập mùi hương của cô. Anh không nhịn được mà cầm sợi tóc của cô lên, đặt trước mũi mà ngửi ngửi thật sâu, trong thâm tâm bình tĩnh lại.
Bức màn được gió đêm mở ra, có vần trăng khuyết buông xuống, ngoài ban công đang treo một chiếc áσ ɭóŧ ren gợi cảm của cô, mà bên cạnh là qυầи ɭóŧ của anh đung đưa trong gió.
Trái tim của Phó Tri Duyên rung động, cái cảm giác này...có chút kì diệu.
Anh nghĩ đến sau này, đột nhiên muốn có một ngôi nhà nhỏ thuộc về mình, gồm có cô, như vậy là tuyệt lắm rồi.
Chẳng mấy chốc, Phó Tri Duyên nhớ ra chuyện đã xảy ra vừa mới đây, anh bị hai tên thối Mục Sâm và Đoàn Hiểu Quân chuốc rất nhiều rượu, cộng thêm việc trong ý thức chủ quan cũng muốn “phạm tội” nên anh liền đến tìm cô, kết quả là ** chạm vào thì nổ ngay, nhưng lúc quan trọng thì lại...
Gương mặt của Phó Tri Duyên ‘bùm’ đỏ phừng lên rồi, vào thời khắc quan trọng thì anh lại lau súng cướp cò, bắn ra ào ạt.
Lúc này anh đang khỏa thân mà nằm trên giường, cô thì đang nằm trên người anh.
Phải làm sao đây, có cần đánh thức cô không đây, có nên lấy lại sự thể diện hùng vĩ của bản thân không?
Vẫn là thôi đi, cô ngủ ngon như vậy, hẳn là đang gặp giấc mơ đẹp.
Anh ôm đầu cô vào lòng mình rồi hôn lên trán cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 77: Chương 41.2: Lau súng cướp cò
Chương 77: Chương 41.2: Lau súng cướp cò