Một lát táo đưa tới bên miệng, Đào Địch nhanh lẹ mắt, cắn một phát ngay tay anh, cắn nhẹ không nhả.
Dường như là cố ý, mắt cô vẫn dán chặt vào anh.
“Cầm tinh con chó?” Anh hỏi.
Đào Địch thè lưỡi nhè nhẹ quấn lấy ngón tay trỏ của anh, cảm nhận được sự ma sát của vị giác trên đầu lưỡi của cô, trái tim của Mục Sâm run lên.
Cô liếʍ vết chai trên ngón tay anh, rồi nhả ra.
“Em cầm tinh con mèo.” Cô đáp.
“Nhìn ra rồi.” Mục Sâm thấp giọng nói, cúi đầu tiếp tục cắt táo, khóe miệng lại nhếch lên ý cười trộm.
Đầu ngón tay còn dính nước bọt của cô, lát táo bị anh đút vào miệng của mình, còn phồng má mà nhai nhai, ngọt quá đi thôi.
Đào Địch nhìn anh ăn một mình cả nửa ngày trời, cuối cùng không nhịn được: “Em vẫn muốn ăn.”
Mục Sâm liếc nhìn cô một cái rồi nhét cả nửa quả táo còn lại vào miệng cô.
Như mọi khi, đơn giản và thô lỗ.
Đào Địch gặm quả táo, không nhổ không được mà nhổ cũng không xong, cứ ngậm trong miệng một cách ngốc ngốc như vậy, rồi trừng mắt nhìn anh.
Có ai đối xử với bệnh nhân như anh không?
Mục Sâm chỉ mỉm cười, cười rất chi là thoải mái.
Đại nạn không chết, tâm trạng của anh rất là vui.
Vào tháng ba, mùa xuân tươi sáng của mùa tựu trường cuối cùng cũng đến, quán Tri Vị Hiên mở cửa buôn bán lại, Trình Ngộ từ quê trở lại, mang về cho Diệp Gia một bao thịt xông khói, Diệp Gia cắt ra miếng nhỏ và nếm thử, cô cảm thấy mùi vị vẫn chưa đủ thấm tháp, nên liền đem khúc thịt treo lên, tiếp tục hun khói một lúc.
Công việc kinh doanh của quán ăn vẫn tốt như thường, chỉ trong hai tháng, Diệp Gia đã kiếm lời được nhiều hơn năm trước. Trình Ngộ cũng bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch mở chi nhánh.
Theo ý kiến của Diệp Gia thì không nhất thiết phải mở thêm tiệm ăn món Tứ Xuyên, mà có rất nhiều màu sắc khác nhau của tám nền ẩm thực chính có thể lựa chọn. Diệp Gia nhìn khúc thịt xông khói được treo trong bếp, quay đầu nhìn Trình Ngộ, nói: “Món ăn Hồ Nam, anh thấy sao?”
“Chuỗi quán ăn với hương vị từ khắp tám nền ẩm thực lớn nghe có vẻ tuyệt vời, nhưng liệu chúng ta có thể thực sự làm được các món ăn địa phương chính thống không?” Hắn rất do dự.
“Chẳng lẽ anh nghĩ tôi chỉ nấu được món Tứ Xuyên thôi sao?” Khuôn mặt Diệp Gia nở nụ cười tự tin.
“Không phải vậy.” Trình Ngộ đương nhiên là tin tưởng cô, năm đó Diệp Tắc Phu tiếng tăm lẫy lừng trong giới đầu bếp, hắn dĩ nhiên biết ông ấy là một bậc thầy đầu bếp hiếm hoi ở Trung Quốc thành thạo tất cả các món ăn chính, mà cô là cô con gái kế thừa duy nhất, tất nhiên sẽ không kém cạnh, sự thành công của quán ăn Tri Vị Hiên không phải là minh chứng sống sao?
“Là tôi sợ...một mình em không thể lo hết được.”
“Cái này thì không sao.” Diệp Gia rất tự tin: “Quán ăn Tứ Xuyên của chúng ta cũng đâu phải mời đầu bếp chuyên về nấu đâu, quán ăn Hồ Nam cũng giống vậy, chỉ cần mời mấy người đầu bếp chịu học hỏi và làm việc, để tôi dẫn dắt vài tháng, thầy giỏi thì có trò hay, không thành vấn đề gì.”
Trình Ngộ châm một điếu thuốc và nhìn Diệp Gia, vẻ mặt có chút phức tạp: “Đầu bếp nổi tiếng người ta có tài nghệ gì đều giấu đi, còn cô nhóc em sao một chút cũng không kiêng kỵ gì thế, mở lớp nhận học trò, em không sợ dạy xong học trò dìm sư phụ chết đói à?”
Diệp Gia thoải mái xua tay: "Đầu bếp sao có thể để cho bản thân chết đói được?"
“Haiz, em không hiểu ý của tôi rồi.”
“Tôi hiểu ý của anh, anh sợ tôi dạy hết cho người khác rồi thì tôi sẽ bị mất chén cơm.”
“Chính nó!”
“Tôi không sợ, bố tôi cũng thu nhận rất nhiều học trò, có người đã trở thành đầu bếp hạng nhất, nhưng trong giới ẩm thực chỉ có một Diệp Tắc Phu.” Diệp Gia nhìn Trình Ngộ: “Tôi nói như vậy anh hiểu không?”
Trình Ngộ gật gật đầu: “Ý của em là, có một số thứ người khác không thể nào học theo được.”
“Đúng rồi đó!” Diệp Gia cười.
Sự cố chấp của Diệp Tắc Phu dành cho món ngon tuyệt đỉnh, người khác không thể làm theo, tinh thần văn hóa ẩm thực và lập trường giá trị mà ông kiên trì, những người khác không thể mang đi.
Đến mức, kỹ năng nấu nướng, Diệp Gia không quá để ý đến những thứ ngoài lề.
Nếu thái độ lập trường của cô đã rõ ràng như vậy thì cớ gì có tiền mà hắn lại không kiếm? Trình ngộ lập tức biểu thị mục tiêu tiếp theo, chính là mở một chi nhánh quán ăn Hồ Nam của Tri Vị Hiên.
Diệp Gia và Trình ngộ nếu đã đồng lòng lập ra kế hoạch này, thì lợi nhuận thu được trong tiệm, ngoài chi phí hàng ngày và tiền thuê nhà, đều phải để dành cho mở chi nhánh quán ăn.
Về hành vi Diệp Gia đã theo đuổi được anh và bắt đầu gạt anh sang một bên, làm cho Phó Tri Duyên gần đây rất là buồn sầu.
Đếm đếm ngày, đã bao lâu rồi anh không được ăn món cô làm?
1 tháng?
Ít nhất một tháng rưỡi rồi.
Tin nhắn WeChat cuối cùng cô gửi cho anh là một tuần trước.
Trong văn phòng, anh đang cầm tài liệu, nhưng anh không tài nào đọc vào. Cây bút trong tay xoay tròn xoay tròn, đôi mắt trong veo nhàn nhạt hướng ra ngoài cửa sổ, rồi bắt đầu thất thần.
Quả nhiên, vẫn là bởi vì còn quá nhỏ ư, anh tự hỏi bản thân, anh đã thể hiện sự chân thành lớn nhất và duy trì đoạn tình cảm này với cô, đối xử với cô tốt nhất, mỗi tháng được phát lương, anh đều nhớ phải mua quà cho cô, nhưng mà anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự lấy lệ và lãnh đạm của Diệp Gia.
Trời đất chứng giám, bởi vì quán ăn Hồ Nam sắp khai trương, Diệp Gia xin thề, cô thật sự quá là bận, hận không thể chẻ bản thân ra thành hai phần.
Sự nghiệp và nam thần, không thể có cả hai.
Mà trong cái đầu tinh tế của Phó Tri Duyên đã suy nghĩ quanh co vòng vèo mấy ngày nay.
Là cuối cùng cô cũng cảm thấy anh nhạt nhẽo rồi ư?
Theo đuổi được rồi liền đá anh, sự thất bại này có thể so với bệnh liệt dương. L(
Đoàn Hiểu Quân và Mục Sâm tính tan làm, lại phát hiện văn phòng của Phó Tri Duyên vẫn sáng đèn, nên liền dừng cước bộ.
Thuận miệng nói một tiếng: “Phó đội, anh không về sao?”
Phó Tri Duyên ngẩng đầu lên từ trong đống hồ sơ, vẻ mặt phẫn uất: “Ai cho phép mấy cậu về sớm như vậy?”
“.........”
“Ở lại, tăng ca.”
Vẻ mặt cả hai người đen thui, trở về phòng làm việc...
Mục Sâm dẫm một phát vào chân Đoàn Hiểu Quân: “Ai mượn cậu lắm mồm vậy, không biết là thằng cha già không có cuộc sống về đêm kia đáng sợ tới mức nào à?”
10h tối, ba người đàn ông tăng ca lại xuất hiện ở quán nhậu khuya, Phó Tri Duyên rủ đi nhậu đêm, Mục Sâm và Đoàn Hiểu Quân chỉ có thể xả thân vì quý ông đây, ai bảo anh là lão đại cơ chứ...
“Con gái bây giờ đều là hứng thú nhất thời thôi sao?”
Sau ba vòng rượu, cuối cùng Phó Tri Duyên cũng chịu mở lòng, bắt đầu lảm nhảm.
“Lúc theo đuổi tôi thì hận không thể suốt ngày trở thành một cái bao cát trói chặt tôi bên người, cách năm ba ngày lại đưa cơm đưa nước, còn đến sân vận động chạy bộ, tôi mà không để ý đến cô ấy thì cô ấy sẽ khóc lóc với tôi, bây giờ theo đuổi được rồi liền gạt tôi sang một bên, là đàn ông, tôi không thể nóng nảy với cô ấy được.”
Tay Phó Tri Duyên cầm đũa gõ vào vành ly rượu, mắt say lờ mờ, chỉ vào Mục Sâm và Đoàn Hiểu Quân đang mắt chữ a mồm chữ o, anh tiếp tục lầm bầm nói: “Hai cậu hãy phân tích vụ án cho tôi.”
Đoàn Hiểu Quân ghé qua nói nhỏ bên tai Mục Sâm: “Lão đại uống say vào, hình tượng thật là quỷ dị ghê!”
Mục Sâm rất hiểu tâm trạng của Phó Tri Duyên, nâng ly bia lên nốc một ngụm, rồi mở miệng hỏi: “Lão đại, tớ hỏi một câu riêng tư một tí, hai người ở bên nhau cũng gần nửa năm rồi, thật sự...chưa làm chuyện kia?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 75: Chương 40.2: Đại nạn không chết
Chương 75: Chương 40.2: Đại nạn không chết