DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh: Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh, Cô Bùng Nổ
Chương 13: Ảnh hậu bị bạn thân cướp đoạt đời người (13)

Đạo diễn càng suy nghĩ càng kích động, lựa chọn của Quý Thanh Dữu khẳng định sẽ làm cho người xem tranh luận không ít.

Thế nên ông đã chuẩn bị sẵn nhân viên kỹ thuật, đem phát sóng trực tiếp chia làm hai phòng.

Quả nhiên, fan của Giang Hựu và Nghi Vân Phỉ đua nhau mắng Thanh Dữu.

[Quý Thanh Dữu quá tự cho mình là đúng.]

[Nếu không phải nam thần của tôi kịp thời đứng ra thì mọi người sẽ bị Quý Thanh Dữu liên lụy.]

[Đúng vậy, trời nóng như thế, cô ta vì thể hiện mình mà làm cho mọi người phải chờ đợi mình sửa xe, thật là quá ích kỷ.]

[Tôi sẽ chờ mà xem, cô ta không sửa xe được sẽ làm sao xuống đài đây.]

[Mất mặt là cái chắc, cô ta vừa mới nói để cho thầy Từ và mọi người chuẩn bị đi nhờ xe đâu.]

[Không phải còn Hoắc Tinh Thần chống lưng giúp cô ta sao, một hồi người ta nói không chừng kêu máy bay trực thăng tới đón bọn họ nha.]

Cũng có người nói chuyện giúp Thanh Dữu, họ cảm thấy cô có thể làm được.

Nhưng đại đa số mọi người cảm thấy khả năng Thanh Dữu biết sửa xe không lớn, dù sao đây cũng là bẫy của tổ tiết mục.

Làn sóng bình luận còn kèm theo không ít lời bình độc lạ của fan Hoắc Tinh Thần.

[Đừng nói, bằng vào tính xấu của Ngỗng Tử, thật đúng là có khả năng cậu ta gọi trực thăng tới.]

[Tỷ tỷ người mỹ tâm đẹp, Ngỗng Tử của tôi tin tưởng cô, tôi cũng sẽ tin.]

[Bé yêu của tôi lựa chọn sẽ không sai, tôi ủng hộ Thanh Dữu.]

[Fan của ảnh đế nào đó và bạn thân nào đó có lệ khí nặng quá đi, mấy người chạy nhanh đi xem phòng phát sóng trực tiếp của ngôi sao mấy người đi, đừng làm phiền Ngỗng Tử và Thanh Dữu nữa.]

[Các người có phải có tật xấu hay không, rõ ràng Quý Thanh Dữu đang cọ nhiệt độ của ông xã, muốn ôm đùi ảnh, vậy mà mấy người còn ủng hộ cô ta.]

[Woa, Ngỗng Tử của tôi vậy mà có fan bạn gái, mau cút đi ra ngoài.]



Khu bình luận vô cùng náo nhiệt. Lúc này, Thanh Dữu lấy từ va li ra một hộp dụng cụ.

Đây là nguyên thân đặt người chế tạo riêng, bên trong đựng những dụng cụ tuy nhỏ nhưng rất đa năng, chẳng những có thể sửa xe hơi, máy móc thiết bị, mà còn sửa được nhiều loại đồ điện.

Thanh Dữu đã nhìn qua tuyến đường mà tổ tiết mục sắp xếp, cô cảm thấy tám chín phần mười là sẽ dùng tới bộ dụng cụ này, liền nhét vào va li.

Quả nhiên, phán đoán của cô là chính xác.

Cô xách hộp dụng cụ, đi lên phía trước đem nắp động cơ mở ra, cẩn thận nhìn một chút.

Đạo diễn dẫn theo mấy người hiếu kỳ nhìn cô sửa xe.

Thanh Dữu kiểm tra rất nhanh, cô ý vị thâm trường nhìn đạo diễn: "Là vấn đề bu-gi, mấy người cũng thật là nhiều chiêu trò."

Đạo diễn nghe được ý tứ của Thanh Dữu, tỏ vẻ không thể tin được: "Cô biết sửa xe thật à?"

Nếu không thì làm sao vừa nhìn là đã biết vấn đề mấu chốt. Có‎ gì‎ ho𝒕?‎ Chọ𝒕‎ 𝒕hử‎ 𝒕rang‎ ~‎ 𝒯rùm𝒯ru𝒚‎ ện.𝑣n‎ ~

Thanh Dữu nhíu mày "Nếu không biết sửa thì tại sao tôi phải ôm đồm chuyện này?"

Hoắc Tinh Thần cũng nghe được mờ ám "Bu-gi của xe này bị bọn họ làm hư?"

Thanh Dữu trả lời: "Thật ra không có bị hư, nhưng bọn họ đem bu-gi lúc đầu đổi thành một cái khác không hợp, cho nên sau khi chạy một khoảng thời gian ngắn thì sẽ làm xe bị tắt máy, không thể khởi động lại được."

Hoắc Tinh Thần nhìn về phía đạo diễn "Mấy người cũng thật xấu, mau đưa cái bu-gi lúc đầu của xe ra đây."

Lúc trước anh ấy không thích tham gia chương trình giải trí kiểu này vì không thích bị gài bẫy và bị chỉnh.

Đạo diễn xạm mặt lại, ông ấy không thể dự liệu được Quý Thanh Dữu còn biết sửa xe.

Thật ra ông đã chuẩn bị sẵn chuyện Quý Thanh Dữu sửa không được sẽ tìm sự giúp đỡ từ Hoắc Tinh Thần, làm cho tiết mục có thêm nhiệt độ.

Ai ngờ cô ấy vừa kiểm tra liền nhanh chóng phát hiện vấn đề.

Đạo diễn vẫn lưu manh như cũ "Thật ngại quá, chúng tôi không có đem theo bu-gi nguyên bản, hai người tự tìm cách giải quyết đi."

Bọn ông đúng là không mang theo, nhưng có cách giải quyết.

Chỉ là hiện tại ông muốn làm khó hai người Quý Thanh Dữu, nên đương nhiên không thể nói cho bọn họ.

Hoắc Tinh Thần: "..."

Đạo diễn thật sự rất quá đáng.

Anh ấy vừa định mắng thì Thanh Dữu liền cho anh một ánh mắt trấn an.

Cô cũng không ngoài ý muốn chuyện tổ tiết mục chơi đểu như vậy "Không có việc gì, cái bu-gi này không phải của xe nhưng điều chỉnh lại một chút là có thể dùng được."

Cô lấy ra hộp dụng cụ, điều chỉnh lại khoảng cách của cái bu-gi, vừa làm vừa giải thích nguyên lý với Hoắc Tinh Thần.

Cô còn cố ý làm lề mề một chút.

Bảy tám phút sau, Thanh Dữu đem bu-gi gắn trở lại.




Sau khi xong, cô đóng nắp động cơ, ngồi vào vị trí lái, khởi động xe một lần nữa, quả nhiên là xong.

Đạo diễn: "..."

Ông tính sai rồi!

Ông kinh ngạc nhìn Thanh Dữu cảm thán nói: "Thật không nghĩ tới cô chẳng những biết sửa xe còn am hiểu như thế!"

Thanh Dữu cười nhẹ nói: "Hết cách rồi, tôi chính là đa tài đa nghệ như vậy."

Đạo diễn: "..."

Còn có thể hay không cho người ta vui vẻ chơi tiếp.

Thanh Dữu xuống xe, nhàn nhã cất kỹ hộp dụng cụ, sau đó để Hoắc Tinh Thần lên xe.

Hoắc Tinh Thần chủ động ngồi ghế phụ, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thanh Dữu "Tôi biết cô sẽ làm tốt mà!"

Anh ấy lấy ra bình nước khoáng cố ý mang xuống từ máy bay, vặn nắp, đưa một bình cho Thanh Dữu "Nào, chúng ta uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút rồi hãy xuất phát."

Để mấy người kia bị nướng dưới ánh mặt trời đi.

"Được thôi!" Thanh Dữu sao lại không biết lòng dạ nhỏ mọn của anh ấy, thực ra cô cũng nghĩ như vậy.

Hai người ngồi trong xe, hưởng điều hòa không khí, vừa uống nước vừa trò chuyện.

Người xem tiết mục đều ngây ngốc.

Một là họ không nghĩ tới Thanh Dữu sẽ biết sửa xe.

Hai là cô chẳng những vừa kiểm tra đã phát hiện ra cái bẫy của tổ tiết mục, mà còn có thể nhanh chóng giải quyết.

[Ha ha, người nói cô ấy ôm đùi Ngỗng Tử đâu rồi? ]

[Cho nên ngược lại là Ngỗng Tử ôm đùi? ]

[Người mắng Quý Thanh Dữu đâu rồi? Bắt đầu giả chết rồi hả? ]

[Vẫn là Ngỗng Tử của tôi thông minh, đi theo đúng người là có thể ngồi điều hòa, uống nước, nói chuyện phiếm, còn theo lầm người thì sẽ như sát vách có người đã khóc.]

[A, sát vách có ai khóc vậy? ]

[Ha ha ha, tôi vừa đi kế bên nhìn một chút, đúng là không có so sánh thì sẽ không có thương tổn.]

So với bên Thanh Dữu nhàn nhã thì bên khách quý chọn đi bộ hơi bị thảm.

Giống như Thanh Dữu dự liệu, bọn họ mới đi chừng mười phút đồng hồ là đã chịu không nổi.

Không chỉ bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng mà mấu chốt là mặt đường quá nóng.

Nghi Vân Phỉ mang một đôi xăng đan xinh đẹp, đi đường không cẩn thận bị rơi ra làm cho một chân dẫm phải mặt đường nóng hổi, bàn chân nhanh chóng bị đỏ lên.



Đau đến nỗi làm đôi mắt cũng ửng đỏ theo.

Những người khác cũng không chịu nổi, bàn chân bị nóng làm như không còn là của mình nữa.

"Dựa theo tốc độ của chúng ta, sợ là bốn mươi phút cũng chưa chắc là đến nơi."

Từ Lân ngồi xuống lấy tay sờ mặt đường một chút, độ nóng làm cho nhanh chóng rụt tay về "Nhiệt độ mặt đường quá cao, tôi cảm thấy chí ít cũng từ bốn mươi độ trở lên."

"Nếu là đi hơn nửa giờ, chân của chúng ta sẽ không chịu được."

Anh ta mang đôi giày thể thao mỏng nhẹ, bởi vì vậy nên đế giày cũng mỏng, hai chân đi trên mặt đường tạo cảm giác nóng bỏng, đau nhức.

Mặc dù có mặc áo chống nắng nhưng vẫn cảm thấy bỏng rát.

Anh ta thật muốn khóc, thầm mắng tổ tiết mục không phải người.

Sắc mặt của những người khác cũng khó nhìn "Đúng vậy, chân của Vân Phỉ đã bị phỏng rồi."

Ý là mới đi hơn mười phút, nếu tiếp tục đi tới đích, chắc mọi người sẽ điên mất.

Sầm Hạo Cơ vẫy vẫy cái chân bị nóng "Không biết Quý Thanh Dữu sửa xe xong chưa nữa."

Giang Hựu liếc mắt nhìn anh ta "Chờ cô ta sửa xong xe còn không bằng tự chúng ta đi đến nơi."

Nghi Vân Phỉ cố ý lộ ra nụ cười cứng cỏi, quyết tâm "Em không sao, chúng ta đi tiếp đi, em chịu đựng đau một chút là đến nơi rồi."

Lời này là đồng ý với câu nói của Giang Hựu.

Cô ta đều nói như vậy, những người khác cũng không muốn để lại ấn tượng không tốt cho người xem, đành phải đồng ý.

Lại đi tiếp vài phút đồng hồ, đột nhiên đằng sau có một chiếc xe van cũ tiến đến, dừng bên cạnh bọn họ.

Mọi người cùng nhau nghiêng đầu nhìn sang, khi thấy Thanh Dữu đang ngồi lái, bọn người Từ Lân vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Giang Hựu và Nghi Vân Phỉ chỉ có kinh chứ không có vui..

Đọc truyện chữ Full