Hà Xuyên Châu chưa nhớ ra là ai: “Giang nào cơ?” Sau đó cô chợt dừng bước, hỏi tiếp: “Giang Chiếu Lâm sao?”
“Đúng vậy, anh ấy nói anh ấy là bạn cô.” Từ Ngọc đáp: “Hình như trông anh ấy hơi gấp gáp, chắc gặp phải chuyện gì rồi.”
Hà Xuyên Châu không ngờ Giang Chiếu Lâm sẽ tới tìm mình, cô nhướng mày, hỏi rõ vị trí rồi quay người rời đi.
Từ Ngọc đang không có việc gì nên cũng tò mò theo sau.
Lời Từ Ngọc hình dung vô cùng ngắn gọn, bởi lẽ trạng thái hiện tại của Giang Chiếu Lâm không phải hơi gấp.
Giang Chiếu Lâm căng thẳng ngồi bên mép ghế, hai tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt lại, mắt liên tục nhìn về phía cửa, trông vô cùng lo lắng, bất an. Cổ áo cậu ấy cũng không được là thẳng, râu ria lởm chởm, dáng vẻ lôi thôi càng khiến cậu ấy trông tiều tụy hơn.
Hà Xuyên Châu quan sát cậu ấy, sau đó lại nhìn bên cạnh cậu, hai người ngồi bên cạnh hiển nhiên là đồng nghiệp ở trung đội hàng xóm bọn họ.
Hai bên gật đầu với nhau coi như chào hỏi, Giang Chiếu Lâm ở bên kia không nhịn được đứng dậy, nhìn chằm chằm cô tới gần, hít sâu một hơi, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn lại.
Hà Xuyên Châu hỏi: “Sao thế?”
Có lẽ đã lâu không nói chuyện nên cổ họng Giang Chiếu Lâm khô ran, giọng nói lạc đi: “Tư Duyệt mất tích rồi.”
Gần đây Hà Xuyên Châu luôn bực bội khi nghe thấy cụm từ “mất tích” này, chỉ vừa nghe thấy là gân xanh trên trán cô đã giật liên tục.
“Đội bọn tôi không quản lý vụ án mất tích.” Cô hất cằm về phía đồng nghiệp bên cạnh: “Cậu có thể tin tưởng đồng nghiệp của tôi.”
Giang Chiếu Lâm kích động: “Nhưng trước khi cô ấy mất tích, người cuối cùng cô ấy gặp là Tập Phi!”
Hà Xuyên Châu bỗng chốc ngẩng đầu lên: “Tập Phi đưa cô ta đi sao?”
“Không phải.” Đồng nghiệp bên cạnh giải thích: “Chúng tôi đã tìm một vòng nhưng không có manh mối gì, sau đó chúng tôi quay về kiểm tra camera ở khu dân cư, phát hiện ngày 19 Vương Tập Phi có tới tìm Đào Tư Duyệt, hai người họ nói chuyện một lúc ở chòi nghỉ mát trong khu dân cư, sau đó Vương Tập Phi rời đi, chiều ngày hôm sau Đào Tư Duyệt mới bỏ đi.”
Hà Xuyên Châu suy nghĩ giây lát rồi quay sang hỏi Giang Chiếu Lâm: “Họ nói gì?”
Vai Giang Chiếu Lâm rủ xuống, chán nản nói: “Em không biết.”
Hà Xuyên Châu nghiêm túc: “Đào Tư Duyệt không nói gì với cậu sao?”
Giang Chiếu Lâm chống tay vào bàn, ngồi xuống ghế, thất thần lắc đầu: “Trạng thái tinh thần của cô ấy không ổn lắm, cộng thêm áp lực dư luận trong thời gian gần đây, còn cả đủ thứ chuyện ở công ty nữa, tất cả đều khiến cô ấy không ứng phó nổi. Khoảng thời gian trước, cô ấy nói với em muốn ở một mình, sau đó đã block em, một mình chuyển ra ngoài. Mấy ngày rồi bọn em không liên lạc. Lần này vụ án của Hàn Tùng Sơn được tung ra, tình hình của Quang Dật cũng có chuyển biến tốt, em tới tìm cô ấy mới biết cô ấy đã mất tích.”
Nói rồi cậu ấy giơ tay gãi đầu, dường như không hề biết đau, cứ liên tục bứt tóc mãi.
Đồng nghiệp thấy vậy thì bổ sung: “Điện thoại của Đào Tư Duyệt rơi trong nhà, những người thân khác cũng không liên lạc được với cô ấy. Sau khi kiểm tra camera, chúng tôi thấy khi cô ấy rời khỏi khu dân cư, hai tay trống không, không giống như định đi xa lắm.”
Hà Xuyên Châu gõ lên bàn, ra hiệu cho Giang Chiếu Lâm bình tĩnh lại, cô hỏi tiếp: “Cậu có mật khẩu tài khoản của cô ta không? Có thể kiểm tra nhật ký trò chuyện hoặc chi tiêu của cô ta xem.”
“Em có, em đã kiểm tra rồi.” Giang Chiếu Lâm li3m môi: “Chiều ngày 20, sau khi rời khỏi khu dân cư, cô ấy tới ngân hàng rút 50 nghìn tệ tiền mặt, về sau không thấy rút thêm gì nữa. Trong nhật ký trò chuyện không có manh mối liên quan, cô ấy đã block gần hết mọi người. Cũng có thể cô ấy đã chủ động xóa tin nhắn, nhưng chắc không phải đâu.”
Ngày 19 Vương Tập Phi xuất hiện, ngày 20 Đào Tư Duyệt mất tích.
Ngày 21, phía cảnh sát thành công bắt được Trịnh Hiển Văn, ngày 22 cảnh sát chính thức công bố thông tin vụ án ra bên ngoài.
Hôm nay là ngày 25.
Khi Vương Tập Phi tìm Đào Tư Duyệt, cậu vẫn chưa biết hung thủ là ai, sau đó hai người liên tiếp mất tích.
Nói không lo sợ là giả, mặc dù vẫn chưa có được bất kỳ suy đoán nào, nhưng Hà Xuyên Châu đã bắt đầu tim đập chân run, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Hiển nhiên Giang Chiếu Lâm lo lắng hơn cô nhiều, thấy cô mím môi suy nghĩ, cậu ấy vô thức muốn nắm lấy tay cô, nhưng giơ lên được một nửa lại dừng lại, nhỏ giọng cầu xin: “Em tin chị, chị, chỉ có chị mới có thể tìm được Tập Phi, em xin chị đấy.”
Hà Xuyên Châu quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Chuyện này chưa chắc đã liên quan tới Vương Tập Phi, là Đào Tư Duyệt tự bỏ đi.”
Lời vừa thốt ra, chính cô cũng cảm thấy quan điểm của mình hơi phiến diện, có lẽ điều này sẽ khiến Giang Chiếu Lâm kích động. Miệng Hà Xuyên Châu cứng lại, chẳng mấy chốc cô lại bổ sung thêm một câu: “Có lẽ còn có nguyên nhân khác. Cậu cũng hiểu Tập Phi mà, cậu nên biết cậu ấy sẽ không hại ai.”
Giang Chiếu Lâm không trả lời, chỉ cúi đầu.
Hà Xuyên Châu cũng im lặng, không gian tĩnh mịch đột nhiên rơi vào sự yên ắng chết chóc.
Từ Ngọc đứng phía sau, mắt to trừng mắt nhỏ với hai đồng nghiệp phía đối diện.
Một thanh niên gượng cười, lên tiếng: ‘Sau khi phá được vụ án của Hàn Tùng Sơn, có lẽ áp lực của Quang Dật đã giảm đi đáng kể nhỉ? Nghe nói mấy công ty bên thành phố D bắt tay chèn ép công ty ông ta, rất nhiều đơn đặt hàng đều bị hủy bỏ, tình hình tệ hơn Quang Dật ban đầu nhiều. Mấy người bị ông ta hãm hại trước đó lần lượt đứng ra tố cáo, bây giờ danh tiếng của Hàn Tùng Sơn vô cùng tệ hại, giống như tấm thủy tinh mặc cho người ta đập vỡ vậy.”
“Chúng tôi cũng đang định hỏi, gần đây chắc người nhà của Hàn Tùng Sơn cũng ở thành phố A, hai bên cũng coi như có quan hệ lợi ích nhỉ. Các anh xem, có khi nào là báo thù không?”
Từ Ngọc sợ hãi, vỗ đùi bốp một cái: “Đừng nhắc tới bọn họ nữa! Tôi thật sự phục các anh luôn rồi đấy.”
Người vợ hiện tại của Hàn Tùng Sơn là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, không có nhiều kinh nghiệm làm việc, học lực cũng không cao, bình thường đều sống một cuộc sống của quý bà giàu có. Con của cô ta vẫn đang đi học, không gánh vác được gì.
Hàn Tùng Sơn vừa chết, họ đã rơi vào tình cảnh còn thảm hơn cả Đào Tư Duyệt lúc đầu. Công ty như miếng thịt béo bở được vứt ra đường lớn, vô số người ngửi thấy mùi thơm nên lũ lượt kéo đến tranh giành.
Không biết vị quân sư nào đang châm ngòi nổ phía sau, khiến bà Hàn tới đồn công an gây rối, yêu cầu cảnh sát phát văn bản thanh minh, trả lại sự trong sạch cho Hàn Tùng Sơn.
Chắc chắn họ không thể đăng thông báo này được, người nhà của Hàn Tùng Sơn suốt ngày tới tận cửa gây sự, cách làm bỏ xa Đào Duệ Minh mấy tháng trước.
Cô gái này ở lâu với Hàn Tùng Sơn nên cũng học được chút mánh khóe, đáng tiếc không học tới nơi tới chốn nên chỉ biết ngồi ngoài cửa khóc lóc om sòm. Không chỉ tới một mình, cô ta còn tìm thêm một đám “họ hàng xa” tới phụ họa, ngày nào cũng có người mới xuất hiện, trông chẳng khác nào đoàn kịch hát rong.
Cũng may vụ án này có sự can thiệp của công an thành phố, giúp họ gánh một nửa mồi lửa, nếu không họ thật sự không dập nổi. Cho dù là vậy, đám người này vẫn khiến họ sứt đầu mẻ trán.
Từ Ngọc vô cùng ngưỡng mộ Hà Xuyên Châu khi cô không tham gia vào vụ án này, cô không giống như họ, ngày nào cũng phải bốc thăm chọn ra hai cảnh sát đen đủi, đi ứng phó với màn khóc lóc của đám người kia.
Từ Ngọc thành thật kể lại: “Chắc không phải đâu, hiện giờ chủ yếu họ đang tấn công công an chúng ta, vẫn chưa chuyển mục tiêu phóng hỏa được.”
Ánh mắt người thanh niên hiện lên vẻ đồng tình.
Không còn gì để nói nữa nên đồng nghiệp bất lực nhìn sang Giang Chiếu Lâm, sau đó nói với Hà Xuyên Châu: “Đội trưởng Hà, bên chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi, nếu cô có suy đoán gì có thể báo cho chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Hà Xuyên Châu gật đầu, cô vỗ vai Giang Chiếu Lâm, an ủi: “Cậu không cần quá lo lắng. Đào Tư Duyệt đã đi rút tiền, số lượng lại không quá nhiều, tôi nghĩ cô ta tạm thời vẫn đang an toàn. Có thể lại có phóng viên tới làm phiền nên cô ta mới tìm một nơi yên tĩnh thôi.”
Giang Chiếu Lâm tưởng cô đang đùn đẩy việc, cậu có cảm giác như bị bóp chặt cổ, hơi thở trở nên khó khăn, tiếp đó cậu lo lắng hét lên: “Đào Tiên Dũng chết rồi! Hàn Tùng Sơn cũng chết rồi, giờ Tư Duyệt lại mất tích, sao em có thể không lo lắng được? Liệu cô ấy có phải người tiếp theo biến mất không?”
Từ Ngọc nhỏ giọng nói: “Không thể nói vậy được, Hàn Tùng Sơn và Đào Tiên Dũng chết đều là sự cố ngoài ý muốn.”
Đồng nghiệp biết một số chuyện nên cũng thấp giọng nói: “Cũng không được coi là sự cố thật sự.”
Hai người này đều độc ác, lại có mối quan hệ rối rắm, một kẻ chết đi khiến mọi chuyện xảy ra chút thay đổi, các vấn đề được đè nén bấy lâu cũng bộc phát ra hết.
Và khi chúng bùng phát, một số hậu quả cũng ùa tới theo. Chỉ có thể nói cho dù là người giỏi ngụy biện tới mấy cũng không thể che giấu được sự thật đã từng xảy ra.
Điều Từ Ngọc lo lắng là, những người có liên quan tới cái chết của Hà Húc năm đó, đặc biệt là hai người quan trọng nhất đều đã chết, giờ chỉ còn lại Đào Tư Duyệt, nhưng vụ án đó vẫn chưa thật sự được phá giải. Điều này có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Vương Tập Phi, khiến cậu ấy coi đó là mục tiêu, làm ra những hành vi quá khích.
Hà Xuyên Châu bình tĩnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy: “Cho dù Vương Tập Phi có phát điên, có muốn giết người, cậu ấy cũng sẽ không giết Đào Tư Duyệt.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Ánh mắt cô không có lấy một gợn sóng: “Bởi vì Hà Húc không hận Đào Tư Duyệt, ông ấy cho rằng nguồn gốc của tội ác là người đã xâm hại cô ta lúc đầu.”
Từ Ngọc gật đầu đồng ý.
Nhưng mấu chốt của vấn đề cũng nằm ở đó, bây giờ chỉ còn mình Đào Tư Duyệt biết người đó là ai.
Giang Chiếu Lâm nhìn mấy người họ, gương mặt vốn trắng bệch càng nhợt nhạt hơn. Cậu ngẩng đầu, chua xót nói: “Chị, chị cảm thấy em bỉ ổi cũng được. Đã năm ngày rồi, cảm xúc Tư Duyệt không ổn định, chị có thể…”
Hà Xuyên Châu giơ tay lên, ra hiệu mình hiểu. Cô ngồi xuống bên phải cậu ấy, ôn hòa nói: “Giả sử bây giờ Đào Tư Duyệt thật sự ở cạnh Tập Phi, điều đó không đồng nghĩa với việc cô ta gặp nguy hiểm. Khi đó hai người họ nói chuyện với nhau thế nào?”
Giang Chiếu Lâm vẫn đang nhớ lại, đồng nghiệp đã đáp: “Trông có vẻ rất bình thường, không cãi cọ gì, càng không động tay động chân.”
Hà Xuyên Châu: “Hai người họ cùng nhau biến mất, chắc chắn là có mục đích của riêng mình. Chuyện này có khả năng liên quan tới bố tôi.”
Giang Chiếu Lâm gật đầu.
Hà Xuyên Châu không nói tiếp ngay mà do dự một hồi rồi mới tiếp tục: “Đào Tư Duyệt một mình đi rút tiền mặt, lại không mang theo điện thoại, chứng tỏ cô ta đang ở thế chủ động, hoặc nói đúng hơn là phối hợp. Vậy Tập Phi hoàn toàn không cần phải làm khó cô ta.”
Giang Chiếu Lâm đợi cô nói xong thì buột miệng nói: “Nếu hai người họ cùng làm ra chuyện ngu ngốc thì sao?”
“Sao cậu cứ phải nghĩ theo chiều hướng tiêu cực ấy nhỉ, cậu phải suy xét tới tính logic chứ. Họ sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì?”
Hà Xuyên Châu đang định phân tích cho cậu ấy nghe, điện thoại trong túi chợt rung lên.
Cô lấy ra xem, là tin nhắn Châu Thác Hàng gửi.
Châu Thác Hàng: “Tìm thấy Tập Phi rồi.”
Mí mắt Hà Xuyên Châu giật mấy cái, khi cô vừa đánh hai chữ “ở đâu” vào khung chat, đối phương đã gửi thêm tin nữa.
Châu Thác Hàng: “Cậu ấy đã trói Đào Tư Duyệt lại.”
Ngón tay Hà Xuyên Châu run rẩy, ấn gửi tin nhắn.
Cô còn gửi thêm một dấu hỏi chấm.
Châu Thác Hàng: “Đợi chút, anh gửi ảnh cho em.”
Khung chat hiện lên một bức ảnh.
Trong ảnh, Đào Tư Duyệt bị trói tay, chân, ngồi trên ghế, miệng bị dán băng dính, đầu tóc rối bù, gương mặt mơ hồ. Cô ta hoảng sợ nhìn về phía ống kính, nhưng trạng thái tổng thể cũng không quá tệ.
Một người đeo mặt nạ màu đen đứng phía sau, tay cầm con dao kề lên cổ cô ta. Nhìn dáng người có lẽ người đó thật sự là Vương Tập Phi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lối Rẽ
Chương 71
Chương 71