Sự im lặng này kéo dài bằng thời gian phát một bài hát.
Nửa đêm chở người khác nhưng họ lại không lên tiếng, Trần Úy Nhiên rất đau lòng trước hành động không biết phép tắc này của hai người. Anh ấy tắt đài, không nhịn được hỏi: “Hai người có thể nói gì được không? Hai người biết tài xế rất thích nói chuyện không? Tôn trọng tôi tí đi, cảm ơn hai người rất rất nhiều.”
Không cần nghiên cứu cũng biết đây là sự thật.
Hà Xuyên Châu quan tâm hỏi: “Tay anh sao rồi?”
“Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, ngày mai đi chụp kiểm tra lại là được.” Nói tới đây, Trần Úy Nhiên không khỏi kích động, mắt liếc ra sau, đáng tiếc do tầm nhìn có giới hạn nên anh ấy không thể khiến Châu Thác Hàng nhìn thấy sự tức giận của mình. Anh ấy nghiêm túc hỏi: “Anh hai à, cậu tha cho tôi tí đi. Cậu cố tình đấy hả? Hay là không nỡ rời xa người tài xế này?”
Trước đó Hà Xuyên Châu còn trêu chọc tay phải của Châu Thác Hàng quá đen đủi, không ngờ mồm miệng lại linh thiêng thế, tay vừa khỏi được mấy ngày đã bị thương tiếp.
Cô không dám nói ra lời như vậy nữa, sợ ứng nghiệm thêm.
Dưới sự ảnh hưởng của anh Hoàng, mặc dù người trong đội hình sự của họ vẫn giữ niềm tin, lập trường vững chắc với khoa học, nhưng thi thoảng họ vẫn sẽ cho rằng những lời không may mắn có thể sẽ linh nghiệm, đặt chân vào đồn là phải nói những điều may mắn.
Châu Thác Hàng dùng sự im lặng trả lời sự chất vấn của anh ấy, thể hiện sự thờ ơ trước suy nghĩ này của anh ấy.
Trần Úy Nhiên đã quen với sự lạnh lùng đó, anh ấy lái chậm lại, híp mắt nhìn đường, đồng thời cũng không quên trêu chọc: “Châu Thác Hàng, tại sao tỉ lệ cậu chịu đòn lại cao thế?”
Châu Thác Hàng không vui lắm, “ừ” một tiếng, kết luận một câu không ăn nhập: “Bởi vì bạo lực không tốt.”
Trần Úy Nhiên nghẹn lời, dở khóc dở cười: “Cậu không đánh được thì chạy đi chứ, cậu mọc hai chân chỉ để trưng bày thôi sao?”
Châu Thác Hàng không nói gì.
Trần Úy Nhiên chuyển đối tượng, trêu đùa: “Đội trưởng Hà, Thác Hàng nhà tôi nhìn ngầu vậy thôi, thật ra võ vẽ chán lắm, cô quan tâm cậu ấy nhiều vào nhé.”
Châu Thác Hàng còn chưa biện minh cho mình, anh ấy đã nói tiếp: “Đội trưởng Hà, có thể cô không biết, lúc đi học Thác Hàng là người theo chủ nghĩa khổ hạnh* nổi tiếng trong trường chúng tôi đấy. Cậu ấy dồn hết sức lực vào việc nghiên cứu, có người đẹp tới tìm, cậu ấy cũng bơ đẹp. Tôi có thể làm bạn với cậu ấy, ai ai cũng khó tin.”
*Chủ nghĩa áp đặt mọi hạn chế lên người mình, để đạt được kết quả nào đó hoặc thanh lọc nghiệp.
Chủ đề chuyển quá nhanh, Châu Thác Hàng đột nhiên không biết nên xen vào kiểu gì. Lời miêu tả của Trần Úy Nhiên được tâng bốc, phóng đại lên rất nhiều, ví dụ như không hề có nhiều bạn xinh đẹp tới tìm anh, nhưng anh không biết có cần làm rõ điều này không.
Anh vô thức quay đầu quan sát biểu cảm của Hà Xuyên châu, không biết khi đối phương nghe tới chuyện về mình, cô có cảm thấy nhạt nhẽo hoặc mất kiên nhẫn hay không.
Không có.
Trên xe, Hà Xuyên Châu chỉ nói một câu, nhưng mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm ghế trước, vẻ mặt nghe rất chăm chú.
Trần Úy Nhiên dung hòa rất tốt giữa việc nói chuyện và lái xe, anh ấy luôn có thể tự nhiên nghĩ ra chủ đề nói chuyện, lải nhải không ngừng nghỉ, cho dù đối phương có nhiệt tình hay không, anh ấy cũng không để cục diện trở nên lúng túng.
Anh ấy nhìn vào gương chiếu hậu, mắt cong cong, cười trêu chọc: “Cảm ơn sự thành toàn của Thác Hàng, nhờ vậy mà từ đó về sau tôi trở thành ông thần ngoại giao nức tiếng trong trường. Rất nhiều người muốn làm bài tập nhóm với Thác Hàng đều sẽ tìm tới tôi nhờ vả. Cậu ấy không biết tôi đã lấy danh nghĩa cậu ấy kết giao được với bao nhiêu người đâu.”
Hà Xuyên Châu khép hờ mắt, sau khi đèn ở ghế sau tối đi, gương mặt cô trông càng mờ ảo hơn.
Trần Úy Nhiên còn đang cười sảng khoái, một giọng nói đã vang lên: “Tôi biết.”
Trước đây thành tích học tập của Châu Thác Hàng rất tệ, anh còn chuyển trường tới ba lần, vì sách giáo khoa của các trường không giống nhau và phải nghỉ học liên tục khiến tiến độ học tập của anh bị ngắt quãng nhiều lần. Anh không theo kịp bạn bè, nghe giảng cũng không hiểu gì. Bố anh không muốn quan tâm việc này, mặc cho anh thích làm gì thì làm, học xong cấp hai coi như hoàn thành nhiệm vụ nhà nước đề ra.
Tuổi thơ của Châu Thác Hàng có thể dùng cụm sống đầu đường xó chợ để hình dung, điều này khiến anh trở nên cô độc, lầm lì, giáo viên đều không thích anh.
Học xong cấp hai, vì để trốn khỏi sự bạo lực của bố, che giấu vết thương trên người, anh liên tục trốn học, trở thành một tên lêu lổng không thể cứu chữa trong mắt tất cả mọi người.
Về sau Hà Húc ép anh học, anh phải mất khoảng một năm mới dần thích nghi được với cuộc sống này. Anh thấy thì ra mình cũng là người thông minh, đồng thời anh đã nhận ra bản thân có thể thay đổi cuộc đời của chính mình bằng con đường đại học.
Anh sở hữu khả năng phân tích và kiểm soát bản thân rất tốt, khi chuyên tâm làm một việc nào đó, anh sẽ dốc hết sức vào việc ấy. Khi học cùng anh, Hà Xuyên Châu luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bởi vì anh không có nền tảng kiến thức, giảng giải kiến thức chủ đạo cho kỳ thi vào cấp ba còn phải giảng thêm cho anh nghe kiến thức tiểu học.
Khi học lớp 9, thậm chí anh còn không biết quy đồng mẫu số là gì.
Hà Xuyên Châu đánh giá: “Anh ấy rất thích mò tới tận gốc vấn đề.”
Anh phấn đấu từ người chỉ biết cộng trừ phân số tới người biết được những nội dung cấp ba mà ngay cả Hà Xuyên Châu cũng không biết.
Anh hoàn toàn không biết tới phạm vi ôn tập cho kỳ thì, chỉ chăm chăm đi giải những thắc mắc của bản thân. Vậy nên Hà Xuyên Châu hay cảm thấy anh vừa ngốc lại vừa thông minh.
“Đúng vậy.” Trần Úy Nhiên nhớ lại, cảm khái: “Vậy nên giáo viên hướng dẫn của bọn tôi rất thích cậu ấy, lúc nào cũng lấy cậu ấy ra so sánh, mắng bọn tôi không chú tâm vào việc học. Uây, thảm ghê.”
Hà Xuyên Châu cười nhạt, phát giác ra Châu Thác Hàng luôn nhìn mình, cô quay đầu nhìn anh, sau đó mặt không biến sắc liếc ra ngoài cửa sổ.
Trần Úy Nhiên ẩn ý nói: “Trước đây chắc chắn hai người rất thân thiết, thảo nào lần này Thác Hàng liều mạng giúp cô, đây là lần đầu tiên cậu ấy làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy.”
Hà Xuyên Châu nói: “Không phải.”
Trần Úy Nhiên sững sờ, lo lắng, muốn lên tiếng phản bác cho Châu Thác Hàng.
Đàn ông mà, đánh có thể chịu, nhưng không thể chịu vô ích được.
Anh ấy vừa lên tiếng đã nghe thấy Hà Xuyên Châu nói: “Không phải lần đầu tiên.”
Trần Úy Nhiên: “Hả?”
Khi ấy là kỳ nghỉ hè năm lớp chín, họ chuẩn bị lên cấp ba.
Trường cấp hai họ học là trường liên thông với cấp ba, nhưng Hà Xuyên Châu đã được tuyển thẳng vào lớp chọn, Châu Thác Hàng ôn tập trong thời gian ngắn chỉ miễn cưỡng lấy được xuất lên lớp, bị xếp vào lớp chót của khối.
Anh muốn nhân lúc nghỉ hè học thêm, nếu như bài thi kiểm tra đầu vào có kết quả tốt, biết đâu có thể chuyển lớp.
Hà Húc rất tán thưởng khát khao của anh, ông mong Hà Xuyên Châu có thể ủng hộ giấc mơ của người trẻ, bảo vệ tâm hồn của người thiếu niên. Hà Xuyên Châu cạn lời lườm ông.
Nhà Hà Xuyên Châu có lắp điều hòa, nhưng cô không nỡ mở, bình thường hai người đều vào tiệm sách Tân Hoa ở gần đó học bài.
Mỗi lần tới đó, Châu Thác Hàng đều mặc áo dài để che đi vết bầm tím mới cũ lẫn lộn trên người. Thi thoảng Hà Xuyên Châu bất cẩn va phải tay anh, anh sẽ đau đớn kêu khẽ một tiếng.
Điều này khiến Hà Xuyên Châu cảm thấy vô cùng tức giận.
Khi ở tuổi dậy thì, Châu Thác Hàng rất gầy, có thể vì không hấp thụ đủ chất dinh dưỡng nên tốt nghiệp cấp hai mà anh còn chưa cao tới mét bảy.
Hà Xuyên Châu tưởng anh sẽ trở thành một tên lùn, không ngờ sau lớp 11, sức mạnh của gen đã bắt đầu thức tỉnh, người anh cao như sào trúc, cân nặng cũng tăng lên rõ rệt.
Nhưng đó cũng là chuyện về sau, còn Châu Thác Hàng khi ấy thật sự không đủ sức để phản kháng. Cậu ấy thấp hơn bố Châu 20 phân, người vừa gầy lại nhỏ bé, đứng trước mặt ông ta chẳng khác nào con khỉ khô.
Tầm giữa tháng 7, thời tiết luôn ở mức 40 độ khiến tính tình bố Châu cũng thô bạo, cộc cằn hơn. Cho dù đánh bài thua hay thắng, ông ta cũng phát ti3t hết lên người anh.
Ông ta thấy Châu Thác Hàng ngày một trưởng thành, không chỉ không kiềm chế lại mà còn ra tay nặng hơn, chỉ sợ một ngày nào đó anh sẽ phản kháng lại, do vậy ông ta liên tục dùng những thủ đoạn cứng rắn nhất ép anh khuất phục.
Hà Xuyên Châu không nhìn nổi, thường xúi giục anh: “Đánh lại đi chứ, ít nhất anh không thể chỉ chịu đánh được. Không thì báo cảnh sát đi.”
Châu Thác Hàng mở miệng muốn giải thích, lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể ngập ngừng đáp: “Nhưng ông ấy là bố tôi.”
Hà Xuyên Châu nghi hoặc: “Nhưng ông ta không phải con người.”
Châu Thác Hàng nói: “Cảnh sát không xen vào được đâu. Hơn nữa tôi không muốn ông ấy có vết nhơ, như vậy sau này tôi không thể làm cảnh sát được.”
Châu Thác Hàng rất kháng cự vấn đề này, anh có vô vàn nỗi lo khi nhắc tới chuyện ấy. Ví dụ anh không đánh lại được bố mình, hoặc khi không uống rượu, bố anh cũng đối tốt với anh, hoặc có thể là ông ta sẽ không đánh chết anh, ông ta nói sẽ thay đổi. Quan trọng hơn là, ông ta là bố anh.
Với độ tuổi khi đó của Hà Xuyên Châu, cô không thể hiểu nổi gia đình và suy nghĩ của anh, cô cảm thấy anh đang có suy nghĩ lệch lạc, không cùng tần số với mình.
Cô không thể hiểu nổi tại sao Châu Thác Hại còn kỳ vọng vào người bố này, càng không thể hiểu nổi bố Châu Thác Hàng lại có thể là một người bố.
Sáng hôm đó, Châu Thác Hàng không khỏe, bụng anh bị đá một cái, ngực và lưng đều đau nhói. Anh ngồi làm đề hai tiếng với Hà Xuyên Châu rồi nói phải quay về nghỉ ngơi.
“Hôm nay bố tôi ra ngoài rồi.” Châu Thác Hàng vui vẻ nói: “Chắc sau mười giờ tối ông ấy mới về.”
Hà Xuyên Châu nhíu mày, muốn nói gì đó lại thôi, bảo anh quay về nằm nghỉ, không ổn thì tới viện khám.
Tới trưa, Hà Xuyên Châu chuẩn bị về nhà ăn cơm. Lúc thu dọn đồ, cô thấy Châu Thác Hàng đi rất vội vã nên đã đánh rơi đề thi.
Cô vốn do dự không biết hôm sau có cần trả đề lại cho anh không, lại lo Châu Thác Hàng ở nhà một mình không ổn. Nghĩ tới việc bố anh ra ngoài đánh bài, cô đã mua hai phần cơm, đeo balo tới nhà thăm bạn học Châu.
Trong mùa hè nóng như đổ lửa, với quãng đường dài gần 15km, Hà Xuyên Châu đi được một nửa đã đầm đìa mồ hôi, mặt mày tái nhợt.
Cô ngồi trong hành lang âm u uống nước, một lát sau thì bám vào cầu thang, leo sáu tầng lầu.
Cô chưa từng tới nhà Châu Thác Hàng, chỉ nghe Hà Húc nhắc nhà anh là nhà 601.
Tấm biển số nhà màu xanh treo ở bên trái cửa, cửa vừa mở ra, tiếng chửi bới thô lỗ của đàn ông đã vang lên, tất cả đều là lời tục tĩu.
Trong giọng nói đó ẩn chứa sát khí khiến người ta không rét mà run, rất khó để tưởng tượng đây là lời một người bố nói với con của mình.
Giọng nói khàn đặc, hậm hực kết hợp với hình tượng người đàn ông trung niên thô bạo trong tưởng tượng của cô, khiến Hà Xuyên Châu sợ hãi, môi run rẩy, bước chân định quay đầu bỏ đi.
Nhưng cô không nghe thấy giọng Châu Thác Hàng, bên trong chỉ có tiếng chửi bới, đập phá của đàn ông, dường như ông ta đang diễn kịch một mình.
Cô không biết bây giờ Châu Thác Hàng thế nào, nghĩ tới sắc mặt trước khi anh rời đi, cô suy nghĩ mấy giây rồi lấy hết dũng khí, đặt balo và đồ ăn xuống, rón rén đi vào qua khe cửa nhỏ.
Cô muốn lén nhìn tình hình bên trong, ổn thì kéo Châu Thác Hàng bỏ chạy, không ổn thì cũng có thể báo cảnh sát.
Hà Húc nói rất nhiều người đàn ông bạo lực gia đình chỉ đánh con của họ, không dám tùy tiện đánh người ngoài, nhất là khi bố cô còn là cảnh sát.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lối Rẽ
Chương 31
Chương 31