DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cá Ở Trong Nồi
Chương 10: 10: Cô Ấy


Edit: SodaSora

Mạnh Giản đội chiếc mũ lưỡi trai, tay kéo thấp vành mũ xuống thấp nhất có thể, cô không muốn phải trở thành tâm điểm của mạng xã hội nữa đâu.
"Lão Hắc, đây là tay đua mà anh tìm tới đó à? Phụ nữ?" Tên cầm đầu của bên đối thủ chỉ vào mạnh giản, cười nói.
Mạnh Giản đút hai tay vào túi áo gió, dựa vào xe, đôi chân mang quần ôm thẳng tắp thon dài, đang nghịch bật lửa im lặng không nói gì.

Hắc Ngũ lười nói chuyện với hắn: "Muốn chơi thì nhanh lên, đợi lát nữa có người tìm đến thì muốn chạy cũng không thoát!"
Mạnh Giản mở cửa xe ngồi vào, so với xe của Chu Chiêu lần trước, chiếc xe này Mạnh Giản có phần quen thuộc hơn.

Cửa sổ của chiếc ô tô bên cạnh cô hạ xuống, một người đàn ông cao to mập mạp vẫy tay với cô, ra hiệu cô đẩy cửa xe xuống, Mạnh Giản lười để ý anh ta, giả vờ như không nhìn thấy.
Tên đàn ông kia lớn tiếng chửi thề, quyết tâm phải hung hăng dạy dỗ con khốn này một phen!
Hai người đạp chân ga, xung quanh vang lên tiếng huýt sáo.

Khi lá cờ được phất lên, Mạnh Giản đạp mạnh chân ga và nhanh chóng chuyển số để tăng tốc.

Cơ thể Mạnh Giản tràn đầy hưng phấn, cô yêu thích trò chơi của đám đàn ông đồng thời dùng nó để coi thường bọn họ.

Có lẽ Mạnh Kiến Quốc đã để lại cho Mạnh Giản một bóng ma không thể xóa đi được, vậy nên khi nhìn đám đàn ông nhục nhã vì thua cô, cô cảm thấy cả người máu nóng sôi trào, hưng phấn đến không thể diễn tả bằng lời.

Hắc Ngũ ngồi xổm ở một bên hút thuốc, nheo mắt nhìn chiếc xe thể thao màu lam lướt qua những khúc cua như một cơn lốc.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cô sẽ thắng.
Đối thủ của cô thẹn quá hóa giận, cố dùng xe tông vào Mạnh Giản.

Sau khi chỉnh xe, hắn hiểu rằng nếu xe hắn va chạm xe Mạnh Giản, với tốc độ này khẳng định xe của cả hai đều sẽ bị đánh văng xa.
Mạnh Giản nhìn vào gương chiếu hậu, thấy xe hắn đang cách xe cô ngày càng gần, cô cố ý nhả chân ga, đợi hắn dùng toàn lực đến gần thì cô giơ ngón giữa ra trước gương, cô ghét nhất cái loại đàn ông đã không thể thắng còn không muốn thua.

Cầm chặt vô lăng, đánh tay lái chuyển hướng một cách nhanh gọn.
"Ầm!"

Người đàn ông cùng chiếc xe lao ra khỏi đường đua, đâm sầm vào một cái cây to ở phía xa.

Mạnh Giản quay lại đường cũ rồi từ từ chạy qua vạch đích.
Sau khi mở cửa xe, Mạnh Giản bước xuống, cô cùng Hắc Ngũ nhìn nhau mỉm cười.
"Cảnh sát tới!" Không biết là ai đột nhiên la lên một tiếng, tiếng còi xe cảnh sát dần tới gần, đám đông lập tức giải tán, Mạnh Giản kéo Hắc Ngũ nhét vào trong xe rồi chuẩn bị tự mình rời đi.
"Em không đi cùng à?" Hắc Ngũ kêu lớn.
"Tôi đi cùng anh thì mới khó thoát đó có được không!" Mạnh Giản vẫy tay chào hắn rồi nhanh chóng hòa mình vào đám đông.
Hắc Ngũ cũng nghĩ đến lý do này, khởi động xe cùng đàn em rút lui.

Khung cảnh xung quanh toàn là xe với người, cực kỳ hỗn loạn, Mạnh Giản đang chuẩn bị chạy về phía đường lớn thì không ngờ bị một cô gái kéo lại nhất quyết không chịu buông.

"Này! Cô làm cái gì vậy?" Mạnh Giản cảm thấy rất bối rối nha.
"Là cô khiến anh trai tôi bị tai nạn xe hơi, cô không thể đi được! Tôi sẽ không để cô đi!" Ban đầu, cô giá kia chỉ kéo cánh tay Mạnh Giản, cuối cùng lại đem cả người quấn chặt lên người cô.
"Ách! Cô muốn bóp ch3t tôi à!"
Cô gái kia mặc dù cơ thể nhỏ bé, nhưng sức lực lại vô cùng lớn, khi cảnh sát đến, cô còn đặc biệt tích cực trong việc miêu tả chi tiết sự việc xảy ra, thành công đưa Mạnh Giản vào xe cảnh sát.

Mạnh Giản lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, ấy vậy mà lần đầu thua lại là trong tay của một cô gái nhỏ.
Cảnh sát đưa Mạnh Giản về đồn để lấy lời khai, dưới ánh đèn dây tóc, Mạnh Giản cởi bỏ chiếc mũ ra, để lộ khuôn mặt thanh tú.
Cảnh sát có chút bàng hoàng, phụ nữ xinh đẹp bây giờ đều thích chơi mấy trò mạo hiểm như đua xe à?
"Nói một chút, đã có chuyện gì xảy ra?"
Mạnh Giản lại bắt đầu dùng kỹ năng diễn xuất như thần của mình, làm ra bộ mặt ngây thơ vô tội nói: "Tôi chỉ là vô tình đi ngang qua xem náo nhiệt thôi, nhưng cô gái kia lại nhận sai người rồi giữ tôi lại, anh xem trông tôi giống tay đua lắm sao?"
Cảnh sát nghi ngờ: "Cô tên gì, hiện tại đang làm công việc gì?"
Mạnh Giản nói: "Tên tôi là Mạnh Giản, là sinh viên năm tư của Đại học B"
"Đại học B?"
"Đúng vậy, tôi còn có thẻ sinh viên đó, anh cần xem không?" Mạnh Giản lấy thẻ sinh viên từ trong túi áo khoác ra rồi đưa đến trước mặt cảnh sát.

Viên cảnh sát kia có chút ngập ngừng rồi cũng mở ra xem, so sánh người trên ảnh và người ngồi bên ngoài một chút, đúng là nói thật!
"Chú cảnh sát, tôi thật sự không phải là người mà chú đang tìm, cô gái kia đột ngột xông đến ôm lấy tôi, chính tôi cũng bị dọa cho sợ hãi đó!"
Cảnh sát nhìn cô một cái nói: "Có đúng hay không thì chờ gọi người đến bảo lãnh cô rồi hẳn nói tiếp"
"Hả?"

"Gọi người nhà của cô đến nộp tiền bảo lãnh cô đi, nếu không thì cô sẽ phải ngồi ở cục cảnh sát cả đêm"
Cảnh sát đem Mạnh Giản đến chỗ của chiếc điện thoại bàn, cô cầm điện thoại lên rồi nghĩ, gọi cho dì và chú thì dường như không có khả năng, có khi bọn họ còn làm cho mọi chuyện trở nên tệ hơn, nhưng ngoài dì và chú của cô ra, làm gì còn ai có thể bảo lãnh cô ra khỏi đây được? Mạnh Giản nghĩ tới Chu Chiêu, với thực lực của Chu gia, việc đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát hẳn là không thành vấn đề.
May mắn là đêm đó ở Hồng Kông, Mạnh Giản liên tục nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Chu Chiêu bằng ánh mắt thù hận và buông lời chửi rủa suốt mấy chục phút nên bây giờ cô có thể lưu loát bấm gọi số điện thoại của anh mà không có chút trở ngại.

Giọng Chu Chiêu ở đầu bên kia như vừa mới tỉnh ngủ, Mạnh Giản lại âm thầm mắng hắn một trận, không biết lại cùng mỹ nhân nào trải qua đêm xuân nữa đây!
Sau một giờ chờ đợi, Mạnh Giản gần như dựa vào tường ngủ quên thì cảnh sát mới tiến vào bảo cô có thể rời đi.
Vừa bước ra tới, người phía trước lại là Chu Minh Thân đang bắt tay chào hỏi với mọi người, mắt Mạnh Giản thiếu chút nữa thì rơi lệ, tại sao mỗi lần cô gặp phải chuyện đáng xấu hổ thì cũng chỉ có một người này chứng kiến toàn bộ vậy?!
"Xin lỗi, trẻ nhỏ trong nhà nghịch ngợm!"
"Chu tiên sinh khách khí rồi, không biết chúng tôi có lỡ đắc tội gì với tiểu thư hay không?"
Ánh mắt Chu Minh Thân dừng lại trên người Mạnh Giản, Mạnh Giản rùng mình, hiện tại cô chọn ngồi xổm trong cục cảnh sát ngủ cả đêm thì còn kịp không nhỉ.
"Đi trước, hôm khác sẽ cảm ơn các vị!" Chu Minh Thân bắt tay với những người còn lại rồi chào tạm biệt.
"Thật sự không cần khách khí, ngài đi thong thả" Chú cảnh sát cười nói.
Chu Minh Thân đi phía trước, Mạnh Giản đi phía sau như quả cà tím bị phơi sương lạnh.

Cô vô tình nghe được người đàn ông vừa nãy thẩm vấn cô gọi người đàn ông nói chuyện với Chu Minh Thân là "Phó cục".

Chân Mạnh Giản mềm nhũn, cô cảm thấy Chu Minh Thân chính là một cái bắp đùi siêu bự!
Sau khi lên xe, sắc mặt Chu Minh Thân đen như đáy nồi.
"Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Mạnh Giản đưa mắt nhìn vào bảng điều khiển rồi nói: "Ba giờ sáng..."
"Tốt, giải thích cho tôi biết tại sao vào giờ này em không ngủ ở trường học mà lại thăm đồn cảnh sát lúc ba giờ sáng, không được che giấu, không được nói dối!"
Mạnh Giản run lên, da gà từ chân truyền lên cả người cô.
"Sao anh lại đến đây? Rõ ràng là tôi gọi cho Chu Chiêu nha..."
Chu Minh Thân cười lạnh: "Nó đang ở nước ngoài, không rảnh đến đây bảo lãnh cho em, đừng đánh trống lảng, tiếp tục chuyện lúc nãy đi!
"Tôi cùng bạn bè ra ngoài chơi, đi ngang qua phố Hoa Ninh..."
"Mạnh Giản!"
Chu Minh Thân nhíu mày, giọng nói cực kỳ có tính uy hiếp.


Mạnh Giản thiếu chút nữa bị anh dọa cho khóc, tuy cô đã trải qua hàng ngàn trận chiến nhưng cô vẫn không thể chịu được ánh mắt của chú Chu nha.
"Thành thật một chút, nếu không thì liền đi vào!" Chu Minh Thân tắt xe, chỉ vào đồn cảnh sát,
Mạnh Giản muốn nói: "Làm ơn cho tôi vào lại đó, tôi hứa sẽ không bao giờ gọi lại nữa...!Mẹ kiếp Chu Chiêu, anh là tên cặn bã, để tôi rơi vào tay chú của anh"
Nhưng ít nhất thì Mạnh Giản vẫn còn đủ tỉnh táo, cô quyết định sẽ thẳng thắn để được khoan hồng, cùng với đó là ánh mắt cùng sắc mặt ngày càng khó coi của chú hai khi nghe cô thổ lộ, Mạnh Giản sợ đến gần như cúi đầu sát vào ngực.
"Đua xe?"
Mạnh Giản thật muốn đào một cái hố để tự chôn mình, sao cái người chú hai này tâm trạng cứ xoay như chong chóng vậy, lúc thì như sương mù, lúc thì như gió lốc.

Ồ, giờ thì là sương mù đi kèm với cả gió lốc!
Chu Minh Thân đang chuẩn bị giáo huấn Mạnh Giản một phen, nhưng trong không gian chật hẹp, hương vị cả của hai đặc biệt nổi bật, trong đó còn hòa lẫn với mùi thuốc lá.
"Em hút thuốc?" Chu Minh Thân nắm chặt nắm tay, anh là từ nhà đến đây, sớm đã tắm rửa qua, vậy thì mùi thuốc lá chỉ còn từ trên người cô gái trước mắt này thôi.

"Cục cảnh sát có nhiều người như vậy, chắc là mùi bị ám lên ở đấy..." Mạnh Giản bao biện, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cùng ánh mắt u ám của Chu Minh Thân, cô liền không viện cớ nữa, "Được rồi, tôi có hút, nhưng chỉ một điếu thôi!"
Chu Minh Thân thật muốn đánh cô một trận rồi đem cô nhốt lại, nhưng dù sao cô cũng không phải là Chu Chiêu.

Anh muốn mắng Mạnh Giản không biết yêu quý bản thân, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh lại thấy không nỡ.

Chu Minh Thân là người điềm tĩnh và từng trải, lần đầu tiên gặp phải tình huống khó xử như vậy với một người phụ nữ, không thể đánh cũng không thể mắng, anh tức giận rút điếu thuốc ra tự mình châm lửa.
Mạnh Giản ngồi cạnh giống như tù nhân đang chờ bị tuyên án, dù là chung thân hay tử hình thì anh vẫn chưa tuyên bố cho cô biết nha.

Chu Minh Thân không quay đầu lại nhìn cô, Mạnh Giản đợi lâu quá, liền cứ vậy ngủ thiếp đi.
Khi Chu Minh Thân hút xong hai điếu thuốc rồi nghĩ xem nên xử lý cô thế nào, thì vừa quay đầu lại liền thấy, được, tốt lắm, cô đang ngủ cực kỳ ngon!
Chu Minh Thân đem áo khoác ném lên người Mạnh Giản, khởi động xe về nhà!
Mạnh Giản quá mệt, một khi đã ngủ say thì rất khó có thể đánh thức cô dậy, Chu Minh Thân tắt xe, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trong xe có mùi trên cơ thể của anh, Mạnh Giản cứ vậy ngủ yên bình trong mùi hương này.

Chu Minh Thân siết chặt tay lái, bước xuống xe, mở cửa bên cạnh Mạnh Giản rồi cúi người xuống bế cô lên, cô không giống với những người phụ nữ khác trên người chỉ có một nắm xương, những chỗ cần có da có thịt thì cô đều có đủ, những nơi này đều đặc biệt nổi bật.
Nhưng điều kỳ lạ là thứ mà Chu Minh Thân ngửi được khi bế cô không phải là mùi khói thuốc lá mà là mùi thơm chỉ có trên người của thiếu nữ.

Cô đang nhắm mắt, ẩn dấu đi đôi mắt quyến rũ, mất đi vẻ mị hoặc hàng ngày, để lộ vầng trán mịn màng và đầy đặn, đôi môi mím lại như trẻ con, lúm đồng tiền ở khóe miệng lúc ẩn lúc hiện.
Bế Mạnh Giản lên lầu, quản gia và người hầu đều đã ngủ say, Chu Minh Thân đạp cửa phòng khách, nhẹ nhàng đặt Mạnh Giản lên giường, cô ngủ ngon lành, vừa xoay người liền đem chăn ôm lấy rồi tiếp tục ngủ say.
Chu Minh Thân đứng ở trước giường nhớ đến chiếc váy lần trước mua cho cô, không biết khi cô mặc nó sẽ rung động lòng người đến mức nào, tự hỏi liệu anh có may mắn được nhìn thấy nó hay không.

Mạnh Giản không giống như những người bình thường, Chu Minh Thân bắt đầu hứng thú về quá trình trưởng thành của cô.

Anh cho người điều tra rồi gửi vào điện thoại của anh ngay trong đêm, vừa mở ra liền thấy, quả nhiên...

Mạnh Giản không biết là cô vừa bị người ta điều tra cặn kẽ hết một lượt, cô ôm chăn, bộ dạng như trẻ con say ngủ.
Chẳng mấy chốc mà thời gian công bố người nhận học bổng cũng đã đến, buổi lễ thường niên này vẫn luôn trong trạng thái trang nghiêm như vậy, bên dưới sinh viên lén lút nói chuyện, bên trên lãnh đạo phát biểu dõng dạc hùng hồn.
Mạnh Giản dường như đã nhìn thấy Chu Minh Thân, anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bên cạnh anh là Hiệu trưởng và thư ký, nhìn vào liền thấy anh chính là khách quý!
Đại hội lần này khác với những lần trước, bởi vì sự việc ồn ào cách đây không lâu nên nhà trường đã đặc biệt giới thiệu bón sinh viên đại học được nhận học bổng của Chu thị và lần lượt phát video tuyên truyền về bốn người.

"Giữa một đám con trai mặt đầy mụn và con trai đeo kính gọng đen, đừng để mọi người quá chú ý đến cậu!" Tôn Thiến nhéo nhéo đùi Mạnh Giản, cao hứng đến mức ai nhìn vào còn nghĩ cô nàng là người đạt giải thưởng!
"Mạnh Giản ở kia còn không nói gì, cậu sao lại kích động như vậy?" Quả nhiên có người nhìn không nổi.
Tôn Thiến cười nói: "Tiểu Giản đã được ghi danh vào huyền thoại của Đại học B, là bạn cùng phòng với cậu ấy, chúng ta không phải nên mừng cho cậu ấy sao?"
Vệ Hạ Thanh hừ lạnh một tiếng: "Lòe thiên hạ!"
Không biết là cô ta đang nói về Tôn Thiến, hay nói về Mạnh Giản, hay đang tự nói về chính cô ta.
Vào thời điểm hiệu trưởng phát biểu, người đàn ông với mái tóc hoa râm không thường xuất hiện trong các hoạt động cộng đồng, bước lên bục với tư thế chắp tay sau lưng, nói: " Đại học B là một trường đại học quốc tế rất hòa đồng, chúng tôi tôn trọng về quyền tự do ngôn luận và hy vọng sẽ không xảy ra việc bất đồng tư tưởng dẫn đến bất hòa.

Chúng tôi không mang theo những định kiến hẹp hòi và không áp đặt những định kiến đấy lên người khác.

Chúng tôi sẽ không coi thường và bỏ qua thành tích của một số sinh viên chỉ vì những tin đồn vô căn cứ, những thành tích đấy là nhờ vào sức mạnh và niềm tin của các em.

Chúng tôi đánh giá cao những bạn sinh viên xuất sắc và khuyến khích mọi người tiến bộ cùng nhau.

Dựa trên một loạt sự kiện xảy ra trong thời gian gần đây, chúng tôi hy vọng rằng Mạnh Giản sẽ không phải mang bất kỳ một gánh nặng tâm lý nào.

Cơ hội luôn đến với những người xứng đáng, và những thử thách khó khăn trong quá khứ tạo nên các em của ngày hôm nay.

Tương tự, những khó khăn và nổ lực của các em ngày hôm nay sẽ tạo nên các em của ngày mai! Dù ở trong một môi trường có nhiều nhân tài như Đại học B, sự xuất sắc của Mạnh Giản là không thể xem nhẹ.

Cô gái trẻ này thật sự đã rất cố gắng, tất cả mọi người trong hội đồng nhà trường đều đánh giá đây là phần thưởng xứng đáng dành cho em!"
Dưới đài vang lên một tràn tiếng vỗ tay mãnh liệt, hiệu trưởng mỉm cười nói: "Bây giờ, xin mời bốn bạn sinh viên được nhận học bổng lên sân khấu để nhận thưởng, xin mời Chu tiên sinh Chủ tịch tập đoàn Chu thị lên sân khấu trao học bổng!"
Mạnh Giản từ phía sau bước lên, dọc đường cô nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay cùng huýt sáo.

Hôm nay cô ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng cùng áo khoác tây trang, để tránh trông nhàm chán, cô phối cùng chiếc quần jean bó sát yêu thích của mình cùng một đôi giày thể thao màu trắng.

Cô nghĩ, với trang phục tươi sáng trẻ trung thế này thì chắc là chú Chu sẽ không ghét bỏ nữa phải không!
- --
Sora: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.


Đọc truyện chữ Full