DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cảnh Xuân Tươi Đẹp
Chương 8: 8: Ăn Đi Con Ngọt Lắm


Trời tối đen như mực, Ngu Ninh Sơ cẩn thận xoay người, trằn trọc không ngủ nổi.
Sáng mai là đến kinh thành.

Mặc dù ở Hầu phủ có cữu mẫu đảm bảo nhưng dù sao sinh hoạt tại nơi xa lạ như vậy cũng khiến nàng khẩn trương căng thẳng, khó mà yên giấc.
Sát vách cữu mẫu đang ngủ rất say, hơi thở đều đều, ngoài cửa sổ nước vỗ vào mạn thuyền rì rào khiến nàng lại thêm bồn chồn.
Gối càng nằm càng thấy cứng, nàng xoay sở thế nào cũng thấy khó chịu, không chịu được nữa bèn trở mình dậy.
Nàng cần phải ra ngoài hít thở không khí, nếu không cứ lục sục như vậy sẽ làm cữu mẫu tỉnh giấc mất.
Lo lắng nàng từ Giang Nam đến không quen với khí hậu lạnh khô phương Bắc, cữu mẫu chuẩn bị cho nàng áo choàng bằng bông, Ngu Ninh Sơ thay y phục, khoác thêm chiếc áo choàng, mũ trùm kín đầu , mái tóc dài như suối được giấu gọn gàng trong lớp mũ.
Nàng lặng lẽ mở cửa ngăn.

Gian ngoài, Tống ma ma cùng Hạnh Hoa đang ngủ say giấc, Tống ma ma thỉnh thoảng còn ngáy một cái.

Tiếng nước chảy át đi tiếng bước chân của nàng, Ngu Ninh Sơ thuận lợi đẩy chốt cửa gian ngoài và lẻn ra.
Người lái đò ngủ ở phía đuôi thuyền, Ngu Ninh Sơ nhẹ bước chân đi về phía đầu thuyền.
Trên bầu trời trăng sáng vằng vặc, ánh trăng rải đầy mặt sông và cây cỏ hai bên bờ.
Ngu Ninh Sơ vịn thành tàu, ngắm nhìn bầu trời đêm đẹp đẽ.

Bầu trời phương Bắc có vẻ thấp hơn bầu trời phương Nam  và các vì sao cũng rực rỡ hơn.
Gió mát lạnh thổi tan những nóng nảy trong lòng, Ngu Ninh Sơ cứ ngửa đầu như vậy, ngắm nhìn những vì sao đến khi cảm thấy cổ tê cứng, Ngu Ninh Sơ cười nhẹ, thấy bên cạnh có một chiếc ghế đẩu dùng để đi câu, nàng xoa tay, ngồi xuống ghế, tựa lưng vào thành tàu, ngắm cảnh đêm hai bên bờ.

Nhìn xéo qua bên thấy bóng người xuất hiện, Ngu Ninh Sơ giật mình đứng dậy.
“Là ta”
Thẩm Trác từ khoang thuyền phía nam bước ra, dưới ánh trăng hắn lạnh lùng mà trầm tĩnh nhìn về phía Ngu Ninh Sơ thăm dò.


Áo choàng lớn che kín thân thể mảnh khảnh chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết như hoa sen.Dù rời xa nhà nhưng lại được quan tâm chăm sóc, so với một tháng trước nàng phổng phao hơn chút, mặc dù vẫn hơi gầy nhưng không còn dáng vẻ đáng thương,đôi mắt trong veo như nước khẩn trương khi nhìn thấy hắn.
“ Biểu muội không ngủ được sao?” Thẩm Trác đi đến bên cạnh nàng, nhìn vào bóng đêm hỏi, giọng nói đè nén trầm thấp nhưng lại dịu dàng hơn lúc ban ngày.
Ngu Ninh Sơ định rời đi, nghe thấy hắn hỏi, đành phải trả lời:” Vâng, sợ trở mình ồn ào ảnh hướng đến cữu mẫu, muội bèn ra đây chờ một lát, để biểu ca chê cười rồi.”
Tiểu cô nương nói chuyện khách khi, thật ra cũng không cần thiết phải như vậy.
Thẩm Trác xoay người sang, nhìn nàng hỏi:”Lo lắng vì chuyện ngày mai đến Hầu phủ sao?”
Tâm tư bị nhìn thấu, Ngu Ninh Sơ thay đổi sắc mặt, không biết có nên trả lời đại khái lấy lệ.

Nàng đứng nghiêng, mũ trùm che kín khuôn mặt nhỏ, chỉ lộ ra đôi lông mi cong dài, cùng chóp mũi đáng yêu, dưới bóng trăng lại càng thêm tinh xảo.
Thẩm Trác hơi giật mình, nhận ra việc nhìn trộm này thật vô phép, hắn liền thay đổi thế đứng, thấp giọng khuyên:” Cô mẫu là Thẩm gia tiểu thư nên biểu muội cũng mang trong mình dòng máu của Thẩm gia, về sau Hầu phủ chính là nhà của muội , không có gì phải lo lắng.

Các trưởng bối sẽ chăm sóc muội, nếu bất kỳ biểu huynh biểu muội ngang bướng nào bắt nạt muội, muội có thể nói với ta, đại biểu ca giúp muội giải quyết.”
Ngu Ninh Sơ không nghĩ đến người lạnh lùng như Thẩm Trác sẽ nói ra những lời này.

Nàng vừa mừng vừa lo nhìn sang.
Thẩm Trác khẽ cười :” Ta là huynh trưởng, bọn hắn đều sợ ta”.
Có lẽ do từ nhỏ tập võ, trên người hắn luôn có nhuệ khí sắc bén, cho dù đang cười, cũng không thể làm người khác coi thường sự uy nghiêm của bản thân.
Ngu Ninh Sơ tin tưởng uy danh của đại biểu ca trước mắt đám tiểu bối.
“ Đa tạ đại biểu ca, huynh yên tâm, muội sẽ cố gắng cùng mọi người chung sống” Ngu Ninh Sơ cố sức tỏ ra thoải mái trả lời.
Thẩm Trác gật đầu, liếc mắt lên chiếc áo choàng nàng đang mặc:” Không khí trên sông ẩm ướt, biểu muội nên đi nghỉ sớm chút, cẩn thận cảm lạnh.”
Ngu Ninh Sơ gật đầu, ngoan ngoãn xoay người rời đi.

Đi được mấy bước, nàng chần chừ một chút, quay đầu lại hướng về phía bóng dáng cách đó không xa nói lời cảm tạ.

Bất luận Thẩm Trác nói những lời kia là thật lòng hay khách sáo, ít nhất trong đêm nay Ngu Ninh Sơ cũng được an ủi phần nào.
Thẩm Trác chỉ cười.

Ngu Ninh Sơ lặng lẽ quay trở về.

Sau khi cảm xúc lắng xuống, tâm tình cũng sáng sủa hơn, trong nhịp lắc lư của thuyền, Ngu Ninh Sơ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mười bốn tháng tám, quan lại bắt đầu đợt nghĩ lễ ba ngày mừng Trung thu.
Hai ngày trước, Thẩm tam gia nhận được tin tức của thê tử nói rằng bọn họ trước mười bốn sẽ đến bến tàu Thông Châu, cho nên khi trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm tam gia liền dậy, cửa thành vừa mở hắn liền dẫn theo tuỳ tùng đánh xe ngựa nối đuôi nhau hướng về phía Thông Châu.

Nữ nhi cũng muốn đi cùng nhưng bị cơn buồn ngủ đè lại.
Đội xa mã của Thẩm gia đến bến tàu đúng lúc mặt trời lên cao.
Thẩm tam gia lo lắng mình đến chậm, đứng tại bến tàu nhìn xung quanh, lại phái gã sai vặt đi nghe ngóng, xác định từ sáng đến giờ chưa có đội thuyền buôn nào từ Dương Châu đến mới yên lòng, một mực nhìn về phía dòng sông.
“Nhìn, kia chính là cữu phụ của con”
Thuyền buôn còn đang xếp hàng thả mỏ neo, tam phu nhân thanh thơi ngồi bên cửa sổ, trông thấy bộ dạng ngó dáo dác của trượng phụ thì liên chỉ cho chất nữ.
Cữu phụ trong mắt Ngu Ninh Sơ so với phụ thân nàng còn trẻ hơn vài tuổi, mặc một thân trường bào màu cẩm thạch, khuôn mặt tuấn tú thêm vài sợ râu ngắn, nếu không phải vẻ mặt lo lắng, thì tướng mạo thật dễ nhìn.
Quay sang cữu mẫu, miệng tỏ ra ghét bỏ cữu phụ không đủ chững chạc, nhưng kỳ thật trong mắt đều là lưu luyến nhung nhớ.
Ngu Ninh Sơ nhớ đến mẫu thân.

Mẫu thân cũng cữu cữu là huynh đệ ruột thịt , nương xinh đẹp thì đương nhiên cữu cữu cùng không thể kém.

Đích thứ khác biêt, cữu cữu dù là con thứ nhưng vẫn được lão Thượng thư chọn làm con rể, ngoài một bụng tài hoa, thì gương mặt này cũng là một lý do.
“Cữu cữu thật là đẹp” Ngu Ninh Sơ lặng lẽ nói với cữu mẫu.
Tam phu nhân phản đối:” Thật không, hay do ta nhìn quen, ta thấy cùng bình thường thôi.”Vừa nói xong hai người cùng nhìn nhau cười.
Thuyền dừng, Ngu Ninh Sơ dìu cữu mẫu đi ra.
Thẩm tam gia sau khi nhận ra nhi tử cùng điệt tử, liền mong chờ nhìn chằm chằm vào khoang thuyền, chờ thê tử bước ra, ánh mắt Thập tam gia lập tức rơi xuống tiểu cô nương bên cạnh.
Ngu Ninh Sơ ngại ngùng cười với cữu phụ.
Cô nương mười bốn mười lăm tuổi, vừa ngây thơ lại xinh đẹp, như một nụ hoa chớm nở, xuất hiện liền thu hút bao ánh nhìn.

Người khác đều ngỡ ngàng nhưng Thẩm tam gia tựa như nhìn thấy muội muội của mình mười mấy năm về trước.
Muội muội duy nhất của ông, sớm chiều bên nhau, mười sáu tuổi vội vàng xuất giá, từ đó chưa từng gặp lại.

Lúc còn thư từ qua lại, ông biết lòng nàng đã có ý chung nhân, nhưng vẫn muốn khuyên nhủ muội muội hồi tâm chuyển ý một lòng một dạ sống chung với Ngu Thượng,  nào ngờ vì đó mà muội muội tức giận, cắt đứt liên lạc với ông.

Hai ba năm sau,  Ngu Thượng ở Dương Châu truyền tin lại rằng muội muội của ông đã tạ thế.
Một người mới hai ba tuổi còn trẻ như vậy, lại phải chết tha hương !
Đến câu chào còn chưa kịp nói với chất nữ, Thập tam gia bỗng quay người, bước nhanh, chỉ có nô bộc Thẩm gia đang vận chuyển hàng hóa mới nhìn thấy cảnh Tam gia tuấn tú nước mắt như mưa.
Ngu Ninh Sơ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cữu cữu.
Tam phu nhân hiểu rất rõ trượng phu.

Đêm đó đọc thư của chất nữ gửi đến, trượng phu cả đêm không ngủ, nhiều lần nàng còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn bị đè nén.
“Ông ấy là nhớ nương của con, chúng ta đi lên trước đi.” Tam phu nhân nói khẽ.
Ngu Ninh Sơ lại nhìn cữu cữu, quả nhiên thấy người đang lau nước mắt.
Mọi người đều lên bờ.
Thẩm tam gia cần chút thời gian, phát hiện thê tử cùng chất nữ đến gần, ông lại tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nghỉ đến tận chỗ đặt xe ngựa Thẩm gia, ông mới thu xếp xong cảm xúc của chính mình, ngước lên nhìn trời chớp mắt vài cái rồi xoay người lại mỉm cười .
Lần đầu tiên gặp mắt chất nữ, Thẩm tam gia :….
Ông một bước nhảy lên xe ngựa, đi vào trước.

Thẩm Dật choáng váng, đây là nghiêm phụ mà hắn quen thuộc sao? Thẩm Trác vẻ mặt bình thường, coi như không nhìn thấy sự bối rối của Tam thúc.
Tam phu nhân bất đắc dĩ nói:” Hai con cưỡi ngựa còn chúng ta sẽ ngồi xe để tiện nói chuyện”
Thẩm Dật gật đầu, lần lượt giúp mẫu thân và biểu muổi đi lên, rồi cùng Thẩm Trác cưỡi ngựa đi theo.
Trong xe, Thẩm tam gia vừa thấy chất nữ lên xe bèn kéo Ngu Ninh Sơ ôm vào ngực, như thế mới giữ lại được thể diện cho vị cữu cữu này.

Tam phu nhân trừng mắt lườm ông, rồi lại kín đáo đưa cho ông một chiếc khăn tay.
Thẩm tam gia một bên lau nước mắt, một bên nói với chất nữ trong ngực:”a Vu, tại cữu cữu không tốt, không đón con trở về sớm hơn”
Đúng ra khi biết muội muội trong lòng sầu muộn, ông thà rằng để nàng hòa ly về nhà còn hơn thấy nàng hồng nhan chết sớm.

Ngu NInh Sơ hiểu được ý cữu cữu, cùng dần nghẹn ngào.


Một người nhớ muội muội, một người thương mẫu thân, ôm nhau khóc rất lâu.
Tam phu nhân sợ trượng phu khóc sưng cả mắt, khuyên nhủ đủ kiểu, cuối cùng Thẩm tam gia cũng ngừng.

Tam phu nhân để Ngu Ninh Sơ ngồi giữa hai phu thê, cẩn thẩn giúp nàng chỉnh lý lại đầu tóc.
Thẩm Tam gia chuyển hướng ngồi, xem chất nữ không chớp mắt.
Ngu Ninh Sơ không dám đối mặt cùng cữu phụ mít ướt, an tĩnh rũ mi.
Thẩm Tam gia thở dài thật sâu:” a Vu lớn lên giống nương của con, nhưng so với nương của con lại đẹp hơn, tính tình cũng nhã nhặn, nương của con chỉ khi nào tức giận hoặc soi gương mới an tĩnh như vậy.”
Mẫu thân trong trí nhớ của Ngu Ninh Sơ lại hoàn toàn khác biệt, trong mắt nàng, mẫu thân thích nhất là ngồi ngây người.
“Tốt, chuyện cũ đều đã qua, đừng nhắc lại nữa, không ông lại khóc lóc tiếp mất.” Tam phu nhân trừng mắt, nhắc nhở trượng phu.
Thẩm tam gia liên tục gật đầu, cố gắng nói sang chuyện khác:” Kinh thành trời lạnh, a Vu đã quen chưa?”
Ngu Ninh Sơ:” Cháu quen rồi, ban đêm hơi lạnh còn ban ngày so với Dương Châu cũng không quá chênh lệch”
Thẩm tam gia:”Đây là chưa vào đông, mùa đông con liền sẽ biết ,giội nước xuống mặt đất, đất liền kết thành băng “
Ngu Ninh Sơ thật ngạc nhiên.
Nói đến băng, Thẩm tam gia mở ngăn kéo của chiếc tủ nhỏ trên xe, như ảo thuật biến ra một gói giấy dầu, bên trong là chuỗi mứt quả.
“Dương Châu bên đó có không?” Thẩm tam gia hỏi như đang dỗ trẻ con.
Ngu Ninh Sơ cười nói:” Có nhưng con chưa nếm qua xâu nào lớn như của cữu cữu cả”
Thẩm tam gia lập tức đem xâu mứt quả nhét vào tay chất nữ:” Ăn đi con, ngọt lắm”
Ngu Ninh Sơ trước sự chăm chú của cữu cữu, một ngụm lại một ngụm.
Tam phu nhân giờ mới rảnh cùng trượng phu nói chuyện về tình hình trong kinh thành mấy ngày qua.
Thẩm tam gia nói:” Hầu hết là như bình thường, không có chuyện gì xảy ra, à tháng trước nhạc phụ ho khan hai ngày, Hoàng thượng có phái ngự y qua, uống hai thang thuốc đã khỏi rồi.”
Tam phu nhân:” Ta không ở nhà, Minh Lam có nghịch ngợm gì không?”
Thẩm Tam gia:” Không, nàng bảo nó chịu trách nhiệm phòng của a Vu, con nó dọn dẹp rất có tâm, hôm qua nói muốn đến đón mọi người, nhưng sáng nay ta thấy con ngủ say quá nên không có đánh thức.”
Tam phu nhân rất hài lòng, nói với Ngu Ninh Sơ:” Biểu tỷ của con tính cách sôi nổi, so với chúng ta nó cũng mong con lắm.”
Ngu Ninh Sơ nuốt xuống miếng mứt quả ngọt đến ê ẩm, cũng rất tò mò về Minh Lam biểu tỷ.
 
------oOo------


Đọc truyện chữ Full